Chương 137: Quyền thừa kế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi ngạc nhiên gãi đầu.

"Ông là… bố của…" Cậu chỉ tay vào Hakkai, Taiju và cả Yuzuha trước sự ngỡ ngàng.

Ông Shiba nhìn thấy Takemichi như nhìn thấy vị cứu tinh, bàng hoàng đứng dậy chạy đến kéo cậu vào trong ngồi cùng vị trí của mình. Dùng giọng điệu hết sức kính trọng.

"Cậu Hanagaki, cậu làm gì ở đây?"

Nuốt miếng bánh xuống, Takemichi liếc sang Taiju và Hakkai nữa. Không nghĩ đến cuộc đời mình có thể quen biết được hết gia đình Shiba một cách tình cờ như thế này, cộng thêm việc đang có chuyện cần phải ra tay giải quyết, Takemichi cảm thấy may mắn không thôi.

Mấy hôm trước, Inupee đã tìm đến cậu, có ý muốn cùng nhau đến thăm mộ chị Akane. Hôm đó chỉ là tình cờ gặp người ấy ở căn mộ bên cạnh, ngồi dưới trời mưa trân trân nhìn bức di ảnh. Takemichi đã đưa ô của mình cho ông ta còn mình nép vào Inui, nhưng ông ta lại ngẩn ngơ như pho tượng, cứ như hồn thể đã xuất đi đâu.

Takemichi cáu kỉnh đi sang định bụng đã có ý trở thành người tốt thì phải cho trót lọt, nhưng trông thấy gương mặt hiền dịu của chủ ngôi mộ liền âm trầm trông thấy. Bà ấy… có lẽ là vợ của ông ta chăng? Nét đẹp dịu dàng thuần khiết khiến Takemichi quên đi cảm xúc hiện tại, ngồi luôn cùng ông ấy ngắm bức di ảnh.

"Dì ấy thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, bà ấy là người xinh đẹp nhất cuộc đời tôi. Nhưng xem xem tôi đã làm gì thế này, tôi mất tất cả rồi, cả gia tộc của tôi cũng sắp đến bờ diệt vong rồi."

Nghe đến hai từ gia tộc Takemichi liền hiểu ngay mức độ của vấn đề. Cậu thẳng người, bỗng nhiên muốn giúp người đàn ông này. Quay sang, bắt gặp một góc nghiêng rất chi là quen thuộc, càng khiến cậu muốn giúp ông ta hơn.

"Chuyện gì thế? Ông… có muốn tâm sự không?"

Ông ta giơ bàn tay ra trước mặt, cười như một kẻ điên. Rồi lại nhìn bức di ảnh, khóc không thành tiếng.

"Tôi bị tên khốn đó lừa. Bây giờ lấy đâu ra tiền đây? Nếu không có, thật sự sẽ mất trắng mất."

Takemichi nghe thế bỗng nhoẻn miệng cười thích thú. Nhìn ông ta đang đau buồn mà không ngăn mình biểu lộ nét cười trên mặt. Ông ta lớ ngớ lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu có muốn lên tiếng phản bác cũng không được. Chưa tính đến cái người đằng sau kia, trông như muốn múc ông chôn xuống cùng đám thây ma ở dưới đất.

Takemichi nhìn bức di ảnh, ngón tay vẽ vời trên đầu gối quay sang nhìn ông ta.

"Nếu có tiền, ông có chắc chắn mình sẽ làm được không?"

Ông ta cao giọng chắc nịch: "Có chứ, tài năng của tôi là vô hạn. Nếu có số tiền đó trong tay, chắc chắn tôi sẽ gầy dựng lại được tất cả."

"Được, vậy ta thỏa thuận đi. Tôi sẽ cho ông mượn tiền với điều kiện. Nếu ông thành công số tiền đó sẽ không sinh lãi, còn nếu không thành công, ông sẽ mất tất cả kể cả tính mạng của mình."

Ông ta ban đầu có hơi đơ người ra, nhưng chẳng biết mị lực ở đâu khiến ông ta lập tức gật đầu đồng ý, cả Takemichi cũng không ngờ điều này lại nhanh chóng đến mức đó. Cũng rất nhanh số tiền được chuẩn bị và mang đến, Takemichi và một người xa lạ bỗng dưng ký kết một mối quan hệ không rõ ràng.

Takemichi còn chẳng thèm nhìn cái tên của ông ta. Chỉ là muốn tiêu tiền nên quyết định làm người xấu một hôm. Nào ngờ ngoài tầm suy nghĩ, ông ta không những không xem cậu là những tên khốn xấu xa hay cho vay nặng lãi mà còn đối đáp như một vị khách quý, kéo cậu ngồi lên vị trí dành cho các nhân vật cao quý trong tộc.

Lần này đến lượt Takemichi ngốc ngốc đơ ra.

Yuzuha cũng lập tức chạy vào muốn dành lại Takemichi nhưng khi trông thấy bố mình dẫn cậu ngồi ngang hàng ở vị trí trưởng tộc liền câm nín lùi ra sau, chốc ngồi luôn bên cạnh Hakkai.

Ông Shiba bỏ qua ba đứa con của mình chỉ quan tâm đến Takemichi. Một cách nhiệt tình không dối trá, cũng chẳng phải sự nịnh nọt từ một kẻ mượn đối với kẻ cho mượn. Cậu nảy sinh một chút thiện cảm, đón lấy miếng táo có ý đút vào miệng mình.

Cả Taiju, Hakkai và Yuzuha đều nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nhìn người bố trong mắt vốn cô tâm chỉ biết tiền và tiền đột nhiên yêu chiều Takemichi hiếm có khó tin. Và cũng không giấu đi vẻ khó chịu, sao ông ta dám đút cho Takemichi công khai như thế.

Biết là bố của mình, nhưng vẫn ngứa mắt không thôi. Cả ba đồng loạt cắn răng chịu đựng cho đến khi Takemichi nuốt đồ ăn xuống sau đó mới lên tiếng.

"Bố." Chỉ cần nói như thế thôi ông ấy sẽ hiểu.

Ông Shiba không nhanh không chậm thẳng lưng, biến cảm xúc yêu chiều kia thành hư vô, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc đối diện với mấy đứa con. Takemichi thản nhiên nghe lời ông ngồi bên cạnh, tự tiện lấy bánh trái bày trước mặt vốn để trang trí ăn.

Ba người không kiềm được trao đổi ánh mắt, bố họ là người có quy tắc của bản thân, khi nói chuyện không được có các hành động ngoài lề. Takemichi còn nhai nhồm nhoàm thành tiếng, nhưng người bố kia chỉ vui vẻ và bảo Takemichi ăn nhiều vào.

"Bố, chúng ta… tiếp tục chứ?" Taiju nhướng một bên mày chứng kiến cảnh tượng cứ nghĩ sẽ chỉ được nhìn thấy trong mơ.

Ông Shiba rời mắt khỏi Takemichi: "Không, các con về phòng đi. Yuzuha đi chuẩn bị bữa tối. Chuyện của ngày hôm nay xem như chưa xảy ra. Quyền thừa kế ta sẽ quyết định lại sau." Lại quay sang Takemichi: "Cậu Hanagaki, hôm nay ở lại dùng cơm nhé? Tôi mời. Yuzuha nấu ăn ngon lắm."

Takemichi không cách nào ngoài đồng ý. Để hiểu sâu hơn điều Yuzuha nói có lẽ nên bắt đầu khai thác từ ông ta. Takemichi xua tay bảo mọi người đi hết còn mình ở lại, dùng mối quan hệ vô tình gây dựng kia mà hỏi han. Bỏ qua sự ngạc nhiên vì thân phận, Takemichi tiếp tục chủ đề tưởng chừng đã dừng lại và sẽ không bao giờ bàn luận đến nữa.

"Dùng số tiền đó tốt chứ?"

"Tất nhiên rồi thưa cậu Hanagaki."

Ông Shiba ân cần rót trà cho Takemichi, nói về ý định của mình khi chuẩn bị chuyển giao quyền thừa kế. Takemichi sắc mặt đanh lại, thuở đầu vốn vung tiền vu vơ, giờ nghĩ lại nếu đó là Shiba thì mình không nên bỏ qua.

"Thì ra ông là chủ của tộc Shiba. Một gia tộc lớn mạnh như thế này cớ sao lại lâm vào hoàn cảnh phá sản được chứ? Tôi có nghe qua Hakkai hay Taiju kể về ông, một người rất tài giỏi lại có chuyện gần như hoang đường như thế sao? Đến gia đình cũng không quan tâm chỉ nghĩ đến tiền, vậy mà cuối cùng cũng đổ vỡ."

Vì mang một niềm mến mộ khi được cứu giúp trong khoảng thời gian cùng cực nhất. Trái với sự kiêu ngạo tự cao, ông Shiba trông có vẻ rất hối lỗi như thể điều Takemichi nói là không sai. Ông ta hớp một miếng trà nhìn lên chánh điện, lướt mắt qua từng cái tên trên bài vị.

"Vợ của tôi tức mẹ của mấy đứa nhỏ luôn muốn đưa gia tộc này lên đỉnh cao. Bà ấy có một điều ước trước khi mất đó chính là Shiba có thể trở thành một trong tam phả của vùng Kanto. Nhưng chưa đi được đến đâu thì bà ấy đã bỏ tôi và tụi nhỏ mà đi."

"Người phụ nữ của đời tôi bỏ đi, tôi cũng như chết lặng. Bỏ nhà ra đi, bỏ luôn mấy đứa nhỏ tự sinh tự diệt. Tôi muốn tự mình hoàn thành di nguyện của bà ấy, có lẽ vì quá mù mờ nên đã sai lầm tin người của người ta."

Takemichi vẫn im lặng ăn bánh trái, nghe đối phương thật thà kể hết mọi chuyện.

"Hắn ta nói rằng mình là người được tộc Kisaki chống lưng, tôi đã bị lu mờ đầu óc vì điều đó. Sau đó hắn càng tiếp cận tôi nhiều hơn, tiêm nhiễm vào đầu tôi những kết quả tốt đẹp, điều mà tôi luôn tìm kiếm. Cho đến cuối cùng, lão ta dẫn dắt tôi để cùng bắt tay với tộc Kisaki, đẩy Yasuhiro và Hayashida xuống, nhưng đó chỉ là một cái bẫy."

Đặt chén trà xuống, nuốt miếng bánh cuối cùng trong miệng. Takemichi suy nghĩ một hồi mới lên tiếng, không phân biệt trên dưới mà phăng một câu đầy hăm dọa.

"Ông còn chưa hoàn thành mục tiêu mình đặt ra đã muốn bàn giao trách nhiệm lại cho con mình?"

"Ơ không, không phải như thế. Chỉ là tôi không hiểu mà thôi. Taiju là anh cả, được ấn định quyền thừa kế gia tộc từ khi sinh ra đột nhiên bảo rằng muốn nhường lại vị trí này cho Hakkai cho nên tôi muốn kiểm tra một chút."

"Tại sao? Quyền thừa kế muốn trao cho ai cũng được à?"

"Không phải như thế, đã được quyết định ngay từ đầu là không thể thay đổi."

"Vậy ông định tính toán chuyện này thế nào?"

"Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi."

"Vậy ông sẽ xử lý như thế nào việc Hakkai muốn giành lấy quyền thừa kế?"

"Hakkai chỉ có được chiếc ghế trưởng tộc khi Taiju chết mà thôi."

Ngó ra phía cánh cửa, ba cửa ba hướng khác nhau. Nhìn xuyên qua tấm màn nhỏ trên ô cửa gỗ, ba người ba hình bóng. Với ba tầng cảm xúc khác nhau. Bàng hoàng, chán nản, quyết tâm dấy lên rõ ràng từ những ánh mắt. Takemichi ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, âm thầm lựa chọn phương án giải quyết vấn đề này mà không khiến ai phải chết hay bị thương.

Hakkai, lần này lại là mày cần được cứu rỗi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net