Chương 140: Buổi họp cốt cán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm nay tuyết rơi rất bất thường. Lúc thì ào ào như mưa lũ, khi thì lấm tấm như cơn phùn của mùa xuân, lành lạnh.

Takemichi quên cả việc mặc áo, chạy vào siêu thị mini mua một ít nguyên liệu mang vào căn tin bệnh viện để nấu vài món ăn mà anh đã dạy. Để khi nào Haruchiyo tỉnh dậy lập tức có cái để bỏ bụng. Sau đó liền tất tật chạy ra ngoài lên xe của Shion và Mochi đến nơi họp cốt cán. Bây giờ Haruchiyo đang nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có cơ hội đứng ra giải quyết những chuyện đáng lẽ trách nhiệm phải thuộc về mình rồi.

Ở một khu phố bỏ hoang thuộc Setagaya Koko đã mua lại cách đây không lâu bây giờ đã được cải biến trở thành căn cứ chính của Phạm Thiên. Takemichi thì không hề biết gì đến chuyện này, lần đầu đặt chân đến như một đứa con nít bỡ ngỡ với thế giới bên ngoài.

Cũng phải thôi, chẳng biết khu này lọt vào tay ai thiết kế mà trang trọng như khu dinh thự hoàng gia cổ, những tòa nhà được xây lại cao chót vót đứng sát nhau để nâng tầm cho nhau. Đường xá chẳng khác gì ở Tokyo, nhưng lại trông sạch sẽ hơn, cả không khí cũng trong lành, tạo cảm giác như đang ở trong một khu rừng yên bình tiếng chim hót hơn là nơi được bao phủ bởi bụi xe máy, xe hơi, các nhà máy thải.

Tiếng xe êm ru, Shion ngồi ở ghế lái cẩn thận từng bước nhỏ, sợ chỉ cần xảy ra tiếng động gì gây ảnh hưởng đến sự bình thản ngắm cảnh của Takemichi thì chính hắn cũng sẽ nổi điên. Mochi thì ngồi cùng Takemichi xem xét từng hành động, biểu cảm của cậu. Sếp của chúng nói rằng dạo gần đây chứng say phương tiện của cậu đã trở lại, có khi còn nặng hơn trước.

Chiếc xe lăn bánh mãi đến tòa nhà trung tâm, cao nhất của khu phố nhỏ. Shion điều khiển phương tiện vào nhà xe, vội vã lấy chiếc ô mình giấu trong người chạy ra sau, công khai kéo Takemichi vào lòng mình.

"Tao có ô, mày đội tuyết vào đi."

Ở túi trong của chiếc áo lông rộng thùng thình Mochi cũng móc ra một chiếc ô, trông còn có vẻ to hơn Shion. Gã vương tay đòi giành lại Takemichi bị thằng bạn tinh ý lách đi, vụng về bước trên nền đất đã phủ một lớp tuyết dày. Mochi nhìn bộ dạng của Shion càng trở nên bực tức, đã không làm gì nên trò còn cố thể hiện cho ai xem?

Gã cũng thật nhanh sải chân bước tới, định bụng sẽ bế Takemichi lên vai mình. Nhưng cậu ấy còn nhanh hơn, một hành động nhỏ ôm lấy cánh tay của Shion và gã, vui vẻ bước đi.

"Chiều quá tao hư đấy."

Bây giờ là tám giờ sáng, khung giờ sớm hơn thời gian làm việc của Phạm Thiên hơn tưởng tượng. Cuộc họp hôm nay bắt đầu lúc mười giờ, nhưng Takemichi rất tò mò về nơi được gọi là căn cứ này nên đã gọi cho Shion và Mochi từ sớm. Còn ba người kia thì bận bịu công việc ở trung tâm Tokyo, Takemichi chắc chắn như thế. Vậy mà bây giờ lại đang có mặt ở đây, cứ như đã ngủ lại từ đêm hôm qua.

Cửa vừa mở ra Inui, Koko và Hanma đồng loạt tỉnh giấc. Sau đó lập tức trở nên tỉnh táo khi nhìn thấy Takemichi hai tay khoác hai tên kia ung dung đi vào. Takemichi bị ánh mắt sắc lẹm của mấy tên kia làm cho giật mình, vô thức thả Shion và Mochi ra.

Tự nhiên cảm thấy tội lỗi, hà cớ gì lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó? Để tránh xuất hiện những suy nghĩ khó hiểu, Takemichi tiến vào trong, nghiêm túc ngồi vào vị trí thủ lĩnh mà vẫn luôn để trống. Trên chiếc bàn trải dài gần như khắp căn phòng, tính thêm Takemichi là sáu người ngồi sát nhau một đầu để lắng nghe.

"Đấy là chiếc ghế mà mỗi lần xuất hiện Haruchiyo sẽ ân cần lau nó, ưu tiên hơn tất cả những việc cần làm."

Từ chỗ nào đó đi ra, trên tay cầm theo một phần kem chocolate bạc hà đặt trước mặt Takemichi, Inui rất phối hợp với Koko bật máy sưởi lên, hành động tưởng chừng bình thường khiến Takemichi sáng mắt.

"Sao tụi mày biết tao thích ăn kem tan chảy?"

Hanma phụ họa thêm: "Nó ngày nào cũng lải nhải về cậu." Hắn gãi tai: "Với lại mùa đông không nên ăn đồ ăn lạnh quá nhiều đâu."

Cũng coi như quen với sự quan tâm này, Takemichi chỉ cười cho qua, xua tay bắt đầu vào vấn đề chính.

"Thế hôm nay tụi mày đến đây sớm, hay là ở lại từ đêm qua?"

Ba người kia nhìn nhau, Mochi và Shion cũng không hẹn mà đánh mắt qua một cái. Takemichi hỏi ba đứa kia trước thì để tụi nó nói trước. Koko đan tay chống cằm, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

"Mọi chuyện đã được giải quyết trước khi chúng tôi đến. Người của ta cũng nghĩ rằng chúng tôi là người ra lệnh, hoàn thành tốt một cách hoàn hảo."

Cầm bảng thống kê nhiệm vụ mà Koko đưa, ngắm nghía một hồi Inui cũng lên tiếng.

"Không biết ai đã nhúng tay vào, một phần lớn những tên giả danh Phạm Thiên gần như đã bị xoá sổ. Con số này có khi phải cần đến một tháng mới đạt được."

"Bakito Juyaki?"

Koko: "Hắn chỉ là đối tác, không có ý định đụng tay chân vào chuyện nội bộ của Phạm Thiên."

Takemichi phẩy tay: "Hiện tại gạt chuyện này qua một bên. Tao muốn biết lý do của nhiệm vụ ngày hôm trước. Tụi mày đi xuyên tỉnh xuyên vùng là vì lý do gì?"

Cả đám nhìn nhau, ngoài Takemichi thì Shion và Mochi cũng biết chuyện này. Hai hắn được ở lại Tokyo là để canh chừng Takemichi không chạy lung tung. Họ nhận lệnh như thế, tuân theo như thế, không hề nghĩ đến Boss của mình không biết đến chuyện hệ trọng như thế này.

Koko hít một hơi sâu, không dám đối mặt với Takemichi.

"Haruchiyo… không cho phép tôi nói với cậu."

Rầm!

"Tụi mày có xem tao là Boss không? Bây giờ Haruchiyo không có ở đây, người đang ngồi trước mặt tụi mày là tao!"

"..."

Nhìn thấy vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của người mình gọi là Boss, đám người kia sốt vắng cả lên. Inui là người đầu tiên rời vị trí chạy đến quỳ xuống cạnh Takemichi, lo lắng nhìn cậu.

"Boss, cậu bình tĩnh nghe chúng tôi nói."

"Không chỉ Haruchiyo, chỉ cần tụi mày có mệnh hệ gì lòng tao đều không thể yên ổn được. Chiến dịch này là vì tao, thật sự có phải như vậy không?"

"..."

"Tụi mày định im lặng đến bao giờ?"

Koko: "Boss,... Hãy để chúng tôi bảo vệ cậu, được không?"

"Từ trước đến giờ tao đã luôn bảo vệ tụi mày, dựa vào đâu chứ?"

"Boss…"

Hanma cũng ngập ngừng, nhắc đến hai từ bảo vệ hắn lại muốn hỏi cậu về chuyện của Kisaki. Nhưng cuộc nói chuyện của đêm hôm đó xem như giải đáp được phần lớn thắc mắc trong lòng hắn rồi. Takemichi có khả năng du hành thời gian, và cậu ấy dùng nó để cứu lấy Kisaki, cứu lấy con người đơn độc là hắn. Hanma cũng đứng dậy, từ từ đến bên Takemichi.

"Boss, cậu bình tĩnh." Hắn xoa bàn tay cậu: "Đừng nổi giận lại tổn hại đến sức khoẻ."

Không như những gì cả đám thấy, Takemichi vốn không thể dở chứng tức giận với mọi người. Cậu chỉ là dỗi vặt một chút, ngồi xếp chân trên ghế cố thoát khỏi vòng tay của Hanma.

"Tao không đồng ý cho tụi mày lao vào nguy hiểm vì tao."

"Chúng tôi tự nguyện mà."

"Nhận lấy sự tự nguyện đi, Takemichi."

Người cuối cùng nên có mặt tại buổi họp cuối cùng đã xuất hiện, trên tay Kisaki còn cầm một phần kimbap tự làm tỏa mùi hương. Takemichi liền sáng mắt, tuyến nước bọt bắt đầu phản ứng theo bản năng. Không chỉ Takemichi, ai ai có mặt ở đây cũng bắt đầu chảy dãi, kẻ thì ở đây từ sớm, người thì bận bịu rồi đi sang, vốn chẳng để ý dạ dày đánh trống biểu tình cả một buổi.

May mắn tay người nọ cầm theo rất nhiều ở đằng sau nữa, Hanma ríu rít phụ giúp Kisaki mang vào bên trong.

"Thành quả của mày đây rồi. Boss ơi, qua đây thử món ăn mà Kisaki tập vì cậu nè."

Cầm điện thoại đập thẳng vào bả vai hắn, Kisaki cay nghiến mắng chửi.

"Im lặng mày chết hả?"

"Tao đang kể công cho mày."

"Thế nói chuyện đến đâu rồi?" Kisaki chọn bỏ qua Hanma.

"Tao đang giận đấy, tránh ra!"

Takemichi đẩy hết tất cả, một mình lấy phần to và nhiều nhất. Cậu chạy về vị trí của mình, mở máy tính kết nối lên màn hình lớn, phát hiện những đốm đỏ được cho là nơi có kẻ mạo danh Phạm Thiên đang ẩn náu giảm đi rất đáng kể. Tuy nó đang không ngừng tăng lên, nhưng với tiến độ này có lẽ bọn chúng sẽ sớm được xóa sổ.

Takemichi dùng bút điện tử khoanh tròn trên máy tính, màn hình lớn cũng được đánh dấu rõ ràng. Cả đám vừa ăn vừa quan sát, rồi động tác chậm đi khi nhận ra ý định của Takemichi là gì. Nhưng cậu lại thản nhiên nói đến một vấn đề chẳng liên quan.

"Bây giờ để cho thành viên Phạm Thiên vô gia cư về đây ở là được rồi."

"Boss, cái này…"

Takemichi lại đổi màu bút vẽ lên, khoanh tròn khắp vùng Tokyo. Sau đó lại chuyển sang màu đỏ sáng, chấm chi chít trên bản đồ. Kisaki luôn theo dõi từng nhất cử nhất động của cậu, vốn rất bình tĩnh bây giờ lại nhíu mày vì ngạc nhiên không thể ngờ. Những chấm đỏ không đặt một cách tùy tiện, từng ngõ ngách đều rõ ràng một cách đáng ngờ. Hắn ấp úng.

"Mày… mấy chỗ này là…?"

Takemichi dửng dưng nói: "Tao là Boss mà. Lệnh đưa xuống đều do tao truyền lại cho Haruchiyo. Tao để chuyện này cho tụi mày vì tao tin Haruchiyo, anh ấy hoàn thành rất tốt rồi. Anh ấy bảo vệ Inupee theo ý nguyện của tao."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net