Chương 142: Mối liên kết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông thấy Takemichi an phận trên ghế chẳng còn quấy, Kisaki lúc này cẩn thận lật từng mảnh giấy, đẩy gọng kính, vỗ vai cậu.

"Sanzu vẫn còn đang trong tình trạng chết giả, có vẻ như vì làm việc quá sức. Đừng lo lắng."

Khi đến đây Kisaki còn mang thêm một phần đồ ăn ngọt tráng miệng. Takemichi cắm cúi cho vào mồm, vừa nhai vừa nghe Kisaki nói qua tình trạng của Haruchiyo. Cậu tin tưởng cậu ấy, Kisaki nói rằng Haruchiyo sẽ không sao thì chính là không sao.

"Vết thương như thế nào?"

"May mắn không trúng chỗ hiểm."

"Này, ăn không?"

Takemichi đưa một miếng bánh ra trước mặt Kisaki, ý muốn đút cho hắn. Kisaki ban đầu không thích ứng được, mãi đến ba giây sau mới nhận ra ý định của đối phương. Hắn đỏ mặt tiến tới đón lấy miếng bánh, vô tình cắn quá sâu, may mắn phản ứng kịp nên chỉ liếm qua tay Takemichi.

Nhưng cậu chẳng để ý rụt về mút tay mình, sau đó mở chai nước nốc một hơi. Kisaki trơ mắt nuốt nước bọt lần thứ mấy đó, bối rối gãi mũi, không từ chối dòng suy nghĩ bậy bạ đang hình thành trong đầu.

Takemichi, mày sắp hai mươi rồi lại ngây thơ thế sao?

"Mày muốn hỏi tao cái gì cứ hỏi đi."

Văng bậy đống giấy trên bàn, Kisaki ngồi đối diện Takemichi bắt chéo chân, để ánh sáng nhẹ nhàng ngoài trời chiếu vào mặt kính không để Takemichi biết mình đang nhìn cậu ấy. Hắn gằn giọng, điệu bộ như mình đang đăm chiêu, nhưng tâm trí vốn đã bay đi đâu mất, chỉ đặt lên người đang ngồi đối diện hắn đây.

Ngồi một hồi lâu chờ đợi, lại một lần nữa Takemichi cảm thấy kỳ lạ hơn là tức giận. Kisaki, hắn không phải người thích kỳ kèo thời gian như thế. Xé bịch snack mà cậu ấy mang đến, Takemichi cố ý tạo âm thanh để kéo người trước mặt ra khỏi suy nghĩ của mình.

"Cứ hỏi bất cứ điều gì mày thắc mắc, suy nghĩ nhiều thế làm gì."

Lúc này Kisaki mới giật mình rời khỏi trạng thái cứng đờ, nhất thời lúng túng đỏ mặt quay sang hướng khác. Takemichi lại mọc thêm vài cây nấm hình dấu chấm hỏi, bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Hôm nay mày bị đụng đầu vào đâu hả?"

"Hả?"

"Mày thông minh lắm mà, một câu thôi mà khó thế?"

Tự nhiên lôi thông minh vào đây làm gì, ngắm Takemichi mà cũng cần lắp não sao. Kịp thời ngăn suy nghĩ phát thành tiếng, Kisaki lúc này thẳng người, kéo mình ta khỏi mộng tưởng, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. Trông thấy hắn như thế Takemichi cũng nhẹ lòng thay, Kisaki cuối cùng cũng trở về rồi.

Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không nên nói đến lắm. Kisaki muốn nói lại thôi, đăm chiêu suy nghĩ phân tích thêm một hồi.

Vẻ mặt này Takemichi biết, cảm giác chán chường khi chờ đợi cũng bay đi mất. Lẩm nhẩm trong đầu, Takemichi vốn chẳng giỏi giải thích, cũng tranh thủ tìm phương pháp tốt nhất để vừa nói Kisaki liền hiểu.

"Mày… với ông ấy có quan hệ gì?"

Nhìn sang Haruchiyo, Takemichi ngậm ngùi co chân lên ghế sau đó ngẩng mặt nhìn trần nhà. Đúng là Kisaki, chỉ hỏi một câu đã bắt lấy vấn đề trọng tâm rồi.

"Tao muốn giết ông ta, là mối quan hệ đấy đấy. Năm lần bảy lượt muốn hại mọi người, tao đang hận bản thân vì không có khả năng để băm vằm ông ta ra đây này."

"Ý mày là gì?"

"... Tao không biết. Có cảm giác như tao có thể nắm bắt được suy nghĩ của ông ta dù cả hai đang cách rất xa nhau. Tựa hồ tao và ông ấy có một mối liên kết nào đó. Vừa nãy khi cầm bút lên, có một thứ dòng chảy nào đó hoạt động trong trung ương thần kinh của tao, nói cho tao biết những vị trí đó. Ở thời điểm này, ngoài ông ta thì có ai biết tường tận những thông tin tưởng chừng như cơ mật này sao?"

"... Chuyện này là hoang đường."

"Haha, vốn dĩ chuyện tao có thể du hành thời gian đã là hoang đường." Hai mày cậu nhíu lại, bày rõ sự lo âu: "Kisaki, sẽ như thế nào nếu ông ta cũng thế, sẽ như thế nào nếu lão cũng cảm nhận được những gì tao nghĩ, rồi ngăn chặn nó."

Takemichi chôn mặt trong gối không đối diện với Kisaki. Cậu thật sự lo lắng, sẽ như thế nào nếu ở tương lai gần lại có người chết? Và cậu chẳng thể làm gì nếu nó đã xảy ra. Lòng đã luôn dữ dội như làn sóng thần từ mâu thuẫn đầu tiên, rằng cuộc sống của mọi người đang dần thoát khỏi tầm tay cậu. Không phải kiểm soát mà là bảo vệ, là nâng niu.

Trực giác báo động rằng lần này cậu không thể bảo vệ họ. Lần này không thể sử dụng năng lực nữa, nếu dùng nó cậu sẽ chết. Hoặc có thể vì sợ hãi, Takemichi không dám tưởng tượng đến một tương lai không có mình ở đó.

Cậu sợ chết, thật sự rất sợ.

Bàn tay gầy guộc đầy gân áp lên hai bên đầu gối, Kisaki đặt mông lên gót chân ngồi đối diện với Takemichi. Hắn ngẩng đầu đợi Takemichi. Cảm nhận được hơi ấm cậu nhìn xuống, nhìn thấy nụ cười của hắn. Lần này Takemichi không thấy kỳ lạ nữa, mà thật ấm áp và đầy an ủi.

Chẳng biết đầu não đang nghĩ gì, Kisaki thơm nhẹ lên mu bàn tay Takemichi. Cậu ngạc nhiên nhưng không biểu hiện, chờ đợi những gì cậu ấy nói hơn là mình nói những thứ không đâu. Kisaki là người không bao giờ làm việc gì thừa thãi, nhưng ý nghĩa của nó Takemichi không biết, cũng lười tìm hiểu.

"Mày đang dựa vào tao có đúng không?"

"Bây giờ chỉ có một mình mày có thể giúp tao. Tao không muốn… mọi người dấn thân vào nguy hiểm vì tao nữa."

"Vậy mày đón nhận sự tự nguyện của tao chứ?"

Takemichi gạt tay, thả hai chân xuống nền đất đối diện với Kisaki.

"Tao không đón nhận nó, tao đang lợi dụng nó."

"Haha, mày thật thiếu tinh tế đấy Takemichi, nhưng tao thích điều đó." Hắn di chuyển tay xuống chân cậu hôn nhẹ: "Lợi dụng tao đi."

Xế chiều, Yurukawa ngồi một mình trên chiếc bàn tròn thản nhiên nhâm nhi tách trà nóng. Lão rung đùi, lắc lư theo điệu nhạc cổ điển chạy đĩa. Trên tòa nhà cao ốc bao phủ bởi thủy tinh nhìn xuống, trông đường phố đang dần đông nghẹt mà ngộp thở.

Lại thất bại rồi.

Hiếm khi ông ta hút thuốc, còn rít một hơi thật dài, nhả ra làn khói trắng xóa cả một không gian. Kuroichi bực mình nhưng không nói, phẩy tay tìm đường lần mò bật công tắc thiết bị hoà khí, hút hết cái hư ảo trắng xoá trước mắt.

"Chúng ta nên bắt đầu từ bây giờ, ông chủ."

"Lần này rõ ràng không có ai có thể nhúng tay vào, rốt cuộc vì lý do gì lại thất bại một cách thê thảm như thế? Hả Kuroichi?"

Kuroichi cúi đầu né tránh ánh nhìn của lão, không chút lúng túng trả lời.

"Có hai khả năng. Một là chúng ta có nội gián, một là phạm vi của Phạm Thiên không còn ở một mình Tokyo nữa."

Lão nhíu mày, chú ý đến nguyên do thứ hai mà Kuroichi nói đến. Yurukawa mở cửa ra ngoài ban công nhìn những hạt tuyết bé tí rơi xuống bị ngăn cản bởi mái vòng thủy tinh trong suốt.

Ở Yokohama là địa hình mất nhiều thời gian để di chuyển nhất, mà nơi đó là hiện tại là lãnh thổ của tên nào đó thuộc nhà Sano, là em trai của Sano Shinichiro. Lão xuýt xoa khuôn mặt đã phủ một tầng tuyết lạnh, bắt đầu lo âu cho tương lai sắp tới.

Không phải cảm xúc khi bị cuỗm tay trên một lần nữa mà là một cảm giác cho sự kiện gì đó sắp xảy ra. Vị vua một thời của Nhật Bản có vẻ sắp trở lại rồi. Sano Shinichiro, nếu hắn ta phục hưng lại Hắc Long, không chừng về sau có muốn tiếp cận Takemichi cũng phải truy xét.

Nhưng không phải ông ta không chú ý đến nguyên do thứ nhất, có thể nói dù chẳng đáng để tâm nhưng cũng phải ghé ngang một lần. Lão lại rít điếu thuốc, quay lưng nói với Kuroichi.

"Thế chú nghĩ phương án nào là khả quan nhất?"

"Chúng ta có nội gián." Kuroichi cười một cách khó hiểu, giương ánh mắt thách thức nhìn lão ta.

Lão cười một giọng trầm thấp: "Gọi Akiyama đến đây."

Kuroichi: ???

"Đừng ngạc nhiên như thế, ta muốn gặp Aki ngay bây giờ."

Ra khỏi tư phòng, Kuroichi ra khỏi phạm vi của camera căng thẳng cắn móng tay. Nội gián là hắn, tại sao lại tìm Akiyama? Đối với chiến dịch lần này, một cách thầm lặng Kuroichi đã tráo đổi bản máu của Takemichi, còn tốt lòng đem đi thiêu hủy, bị Akiyama nhìn thấy. Có nghĩa là, cô ta là người duy nhất biết hắn phản bội lại ông chủ.

Akiyama luôn bám dính lấy ông chủ, làm sao có chuyện việc này chưa tới tai ông ấy?

Ông ta là kẻ không thích sự lòng vòng, nếu đã biết được ai là nội gián sẽ không dùng cách bắt đầu như thế. Tại sao lão lại tìm Akiyama?

Không làm việc chung nhưng là kẻ chủ chốt chỉ đứng sau ông chủ, Kuroichi chắc chắn mình hiểu con người cô ta như thế nào. Akiyama luôn hướng về ông chủ vì mục đích gì đó, luôn tìm cách để tiếp cận ông, nói cách khác chính là ham muốn cái vị trí trở thành tham mưu bên cạnh ông ta.

Không ít lần Kuroichi bị Akiyama cướp công. Tiêu biểu như cái lần cứu Toriya ở bệnh viện, chị ta đã lên kế hoạch một cách hoàn hảo trước hắn, thành công không một điểm trừ, giật lấy một chút lòng tin từ ông chủ, người mà ông ta nói rằng là kẻ không đáng tin nhất.

Hắn ngồi xuống hàng ghế chờ, không lẽ… tồn tại ở nơi này đến đây là kết thúc rồi sao? Hắn còn chưa tiếp cận được Takemichi, nói cách khác là hắn vẫn chưa lợi dụng đủ ở ông ta để tiến gần với người kia hơn. Akiyama rất thông minh, hoàn hảo trong việc biến Kogiya như thú cưng của mình, khiến chị em Hatoru không có chỗ giá trị trong mắt công chủ, cuối cùng còn khiến Tsunemi phải dè chừng từng li từng tí.

Hoàn hảo khai thác hết giá trị của bản thân cho ông chủ nhìn thấy, ban đầu hắn cứ tưởng Akiyama đang thể hiện lòng trung thành của mình, nào nghĩ đến ngay từ đầu mục tiêu của cô là hắn?

Không được, hắn vẫn chưa thể bị lộ tẩy vào lúc này!

Kuroichi rùng mình, có khi nào ngày mai tỉnh giấc phát hiện mình không còn sống nữa không?

Kuroichi là đứa con của ống nghiệm, thành phẩm đầu tiên và duy nhất trong mấy nghìn sinh mạng trong tay ông ta. Vị trí tham mưu cũng vì lý do này mà được đóng chặt với cái tên của hắn, ngay từ khi sinh ra Kuroichi đã chẳng có chỗ dựa nào ngoài chính bản thân mình. Hắn vẫn ngồi ở đây đến tận bây giờ cũng là công lao và sức lực của hắn.

Hắn đã chẳng để ý kỹ càng. Nếu như bây giờ ông chủ phát hiện hắn phản bội, có khi nay mai cái thứ dung dịch ông ta mới tạo ra, hắn sẽ trở thành con chuột bạch đầu tiên cho nó.

Lộc cộc, lộc cộc!

Tiếng giày cao gót vang vọng từ đầu hành lang đến tai Kuroichi. Dẫu biết có ba lựa chọn cho chủ nhân tạo ra thứ âm thanh này nhưng bây giờ Kuroichi chỉ nghĩ đến một người duy nhất.

Một cách uyển chuyển với thân hình bốc lửa đều đặn, kinh nghiệm từ những lần biến thành người mẫu cho chính thiết kế của bản thân khiến Akiyama tự tin đến từng bước đi. Akiyama trang điểm nhè nhẹ như mọi ngày, thư thái và kiêu ngạo, lướt ngang qua thoang thoảng mùi hoa hồng nhưng cá tính.

"Không phải đang ở Yokohama sao?"

Liếc qua Kuroichi, Akiyama nhàn nhạt mỉm chi.

"Nếu bây giờ còn ở bên đó, người trở thành chuột nhắt sẽ là tao chứ không phải mày."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net