Chương 145: Boss, cậu là của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: R16.

___

Haruchiyo tỉnh rồi, nhưng vì viên đạn đi ngang qua dây thần kinh bị tê liệt cơ thể nên hiện tại không thể di chuyển và chỉ có thể ngồi xe lăn. Takemichi nhân cơ hội này tất tật đủ thứ, mong muốn mình có thể làm được nhiều việc nhất trước khi Haruchiyo đi lại bình thường.

Cậu đi cả ngày để Haruchiyo một mình trong căn nhà lớn, hai người như tráo đổi thân phận cho nhau, thường ngày về trễ cậu còn mua cho anh rất nhiều bánh trái nữa.

"Haruchiyo, tao về rồi này."

Búi lọn tóc dài lên đỉnh đầu, Haruchiyo lăn xe ra trước cửa ngồi đợi Takemichi rất lâu. Vừa mở cửa liền thấy anh, Takemichi trước tiên lao vào ôm một cái đã. Haruchiyo chưa kịp hỏi đã bị Takemichi nhanh miệng cướp lời.

"Mỏi không? Mày đợi từ bao giờ rồi?"

"Đợi cậu thì mỏi thế nào được. Hôm nay cậu đi đâu thế?"

"Tao đến nhà Mitsuya rồi ghé qua Peke J tìm Kazutora, gặp Mikey ở đó nữa. À đúng rồi Haruchiyo, hôm nay tao sang nhà Mikey ngủ nhé, cậu ấy mời."

Haruchiyo liền không hài lòng.

"Không lẽ ai mời cậu cũng đồng ý à?"

"Không có, ngày mai tao sẽ qua nhà Mikey làm bánh. Sẵn tiện tìm cách cho người bảo vệ Emma gắt gao hơn nữa."

Haruchiyo thăm dò nhưng không mềm mỏng: "Bắt đầu rồi sao?"

"Đề phòng thôi, có vẻ như lão ta đang muốn biến Shiba thành gia tộc chống lưng cho mình ở Nhật bản. Bây giờ tao phải giải quyết vấn đề đó trước."

"Vậy ngày mai cậu đừng đi nữa, ở nhà suy nghĩ cho chuyện này đi."

Từ khi tỉnh lại Haruchiyo rất kỳ lạ. Luôn trông chừng Takemichi từng nhất cử nhất động, cả khi ra đường cũng cho người theo dõi rồi báo cáo. Takemichi biết tất nhưng nghĩ đến lời của Kisaki, có lẽ chỉ là tâm lý bất ổn khi vừa tỉnh lại, lo âu và không an tâm mà thôi. Anh ấy lo lắng cho cậu, mọi chuyện chỉ có thế.

Takemichi dìu Haruchiyo ngồi trên ghế sofa, mình ở bên cạnh gọt trái cây.

"Chuyện Hakkai tao đã có hướng giải quyết rồi, mày đừng lo."

"Tôi cứ lo đấy, tôi không muốn cậu đến nhà Sano."

Vì sao ư? Vì chuyện của đêm hôm đó tôi nhìn thấy, nghe thấy hết đấy. Anh Shinichiro, anh ấy đã bắt đầu đi vào thế chủ động, anh ấy muốn cướp Takemichi của anh. Haruchiyo nghiến răng kiềm chế cơn tức giận, bây giờ phải làm sao đây, cứ nghĩ khi ký ức kia quay về chúng chỉ đơn thuần yêu mến cậu, xem cậu như vị cứu tinh. Vì anh biết những chuỗi ký ức ấy còn mơ hồ không rõ hình dạng.

Nhưng mà bây giờ Haruchiyo cảm giác như thứ tình cảm sai trái của chúng dành cho cậu từ mấy năm kia cũng đã quay về, từ từ khiến chúng có ý đồ mạnh bạo hơn so với lúc trước. Hôm đó Shinichiro còn hôn cậu một thời gian lâu như thế, còn thì thầm vào tai cậu tình cảm của mình.

Không như mấy năm trước, bọn chúng không còn ý định sẽ giấu lẹm nó đi nữa.

Không, Takemichi là của anh.

Gọt trái táo thành nhiều phần, bốc vài miếng cầm trên tay Takemichi lại đi vào bếp. Mỗi ngày đều thế, vừa về đến là hai tay bận bịu đến nỗi mệt nghỉ. Haruchiyo thở dài nhìn theo bóng lưng cậu, lăn xe ra cửa đóng khoá lại rồi giấu chìa khóa, giấu luôn chìa dự phòng.

Đi cái gì mà đi, ở nhà với anh.

Thấy cửa bị khoá rồi Takemichi cũng không đi nữa, trước khi đi ngủ không quên vào phòng Haruchiyo. Từ khi xuất viện về Takemichi đã đề nghị cả hai nên ngủ riêng, vết thương trên người Haruchiyo nhiều như thế, lúc ngủ thì cậu quấy không tả được, sợ sẽ ảnh hưởng đến rồi đổ máu lại sợ.

Nhưng Haruchiyo không nghĩ như thế, anh cứ đinh đinh rằng Takemichi đã chán ngủ chung với anh rồi. Năm lần bảy lượt yêu cầu cùng nhau ngủ cậu ấy thẳng thừng từ chối, sau đó ngủ rất ngon đến sáng. Chỉ có mỗi anh đêm nào cũng trằn trọc, sớm đã không quen ngủ một mình.

Trải dài tấm lưng trên giường, đêm nào cũng như đêm nào, nằm ngắm ánh trăng mờ nhạt nên ngoài cửa sổ. Takemichi mang một ít đồ ăn nhẹ đặt lên bàn, nhảy lên nhưng vẫn cẩn trọng mà ôm lấy anh.

"Sao trông mày buồn thế."

"Không có cậu tôi không ngủ được. Cậu còn muốn sang nhà Sano ngủ."

Không phải Mikey hay Izana hoặc là Shinichiro, là Sano.

"Tao không đi nữa mà, đang nhõng nhẽo đó hả?"

"Tôi muốn ngủ cùng cậu, Boss."

"Đợi vết thương mày ổn rồi chúng ta sẽ lại ngủ cùng nhau, được không? Bây giờ thì ngủ đi, trễ rồi."

Điện thoại vang lên, cái tên trên màn hình khiến Haruchiyo và Takemichi giật mình một cái. Cậu ái ngại cầm điện thoại ra ngoài, Haruchiyo trông biểu cảm ấy không kiềm được giả vờ hỏi.

"Ai gọi cho cậu thế."

"Anh Shinichiro."

"Dạo này anh ta gọi cho cậu rất nhiều."

"À tao chưa nói cho mày. Anh Shinichiro đã tập hợp lại Hắc Long đời đầu, về sau sẽ nằm dưới trướng của Phạm Thiên. Haruchiyo ngủ ngon nhé, mai tao đưa mày đến bệnh viện."

Cánh cửa đóng lại, Haruchiyo lúc này chẳng giống với một người đang bị tê liệt ngồi thẳng người. Hắc Long đời đầu hồi sinh rồi sao? Với tính cách của Takemichi thì chuyện này xảy ra cũng là thường tình. Nhưng nếu như thế, chẳng phải anh ta sẽ có nhiều thời gian để tiếp cận Takemichi hơn sao?

Shinichiro, anh ấy cũng yêu Boss giống như anh vậy. Không được, người yêu cậu ấy chỉ có thể là một mình anh.

Bật dậy khỏi giường sang phòng bên cạnh, có vẻ như làm việc quá sức mà Takemichi đã ngủ say sau khi đặt lưng xuống giường. Đôi mắt không chút ánh sáng của Haruchiyo đanh lại, nhưng vẫn dịu dàng chốt khoá cửa sau đó tiến lại gần hơn với Takemichi. Anh có làm sao đâu, anh rất khoẻ mạnh mà, tại sao lại cấm ngủ chung chứ.

Tuy ngủ say nhưng chế độ phòng thân luôn bật. Nhưng trong trường hợp này khỏi cần mở mắt cũng biết đối phương là ai. Takemichi mệt mỏi cựa người từ từ ngồi dậy rồi dụi mắt, Haruchiyo cũng ngồi xuống bên thành giường quan sát cậu dưới ánh trăng mờ nhạt.

Takemichi cảm nhận được có gì đó là lạ toát ra từ Haruchiyo. Cậu mắt nhắm mắt mở dần tỉnh táo, nhìn vẻ mặt xa lạ không tình người mà Haruchiyo dành cho mình. Takemichi thoáng giật mình nhưng không sợ hãi, vội chồm tới muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Thói quen của cậu Haruchiyo biết rất rõ. Anh bắt lấy bàn tay muốn xoa đầu anh kéo về, tay kia vòng qua eo kéo cậu áp sát vào mình. Không một động tác thừa, Haruchiyo cúi đầu nhẹ, không dịu dàng cũng chẳng mạnh bạo, chiếm lấy bờ môi của Takemichi.

Hành động kéo Takemichi bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Ban đầu là dãy dụa, chốc sau chẳng còn sức chỉ có thể bám víu vào anh. Hơi thở nặng nề của hai người hoà vào nhau, Haruchiyo không thèm nhắm mắt ngắm nghía biểu cảm của cậu. Takemichi thì rất kiên trì, còn không chịu mở miệng. Nhưng vì kiệt sức, mất hơi, Haruchiyo gian manh chiếm tiện nghi, luồn chiếc lưỡi ấm nóng vào khoang miệng của cậu.

"A!"

Vắt tay cậu vịn lên vai, Haruchiyo chuyển tay cố định khuôn mặt nhỏ nhắn kia đối diện trước mắt mình. Takemichi đã yếu sức muốn nằm xuống mà không được, bị Haruchiyo giữ lại hút hết tinh khí ở trong người. Bàn tay cào mạnh đằng sau gáy, kích thích con thú trong lòng Haruchiyo. Anh cắn môi cậu, liếm nhẹ nó, sau đó lại một lần nữa tiến vào khuấy đảo.

"Ưm… hơ…"

Vẫn trong một không gian không một tiếng động, âm thanh tạo ra giữa hai người lọt thẳng vào tai Takemichi. Cậu xấu hổ càng thêm xấu hổ, nhưng bàn tay chẳng thể làm gì ngoài việc bám vào Haruchiyo. Nước bọt thì chảy cả xuống cổ nhưng dường như anh ấy vẫn chưa muốn kết thúc, Haruchiyo bắt chân cậu vắt qua eo, tiếp nhận sự vụng về dù đây không phải lần đầu cậu được hôn như thế này.

Dừng lại một khắc, Haruchiyo buông cậu hít một chút không khí, thứ vật va chạm nhau rồi tạo mấy âm thanh không mấy trong sáng kia vẫn chưa chịu tách rời, nối với nhau bằng sợi chỉ mỏng lỏng lẻo đang dần chảy xuống. Takemichi nuốt nước bọt, mơ hồ muốn bảo anh hãy dừng lại mà chẳng biết dáng vẻ của mình bây giờ dụ hoặc ra sao. Haruchiyo lại tiến tới, lần thứ bao nhiêu ngăn mình không được ăn sống cậu.

Càng va chạm nhiều thú tính của Haruchiyo càng nổi lên. Bây giờ mới nhíu mày tự nhủ bản thân hãy dừng lại, nhưng nghĩ đến hình ảnh Shinichiro cũng hôn cậu làm anh tức điên, ý chí bay đi đâu mất, chỉ còn tồn tại hai chữ muốn thêm và muốn thêm.

Cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ kết thúc, nào ngờ khi Takemichi vì không điều hòa được hơi thở mà ho một cái, Haruchiyo như bị kéo ra khỏi vũng lầy không kiểm soát vội vàng buông cậu ra. Takemichi chỉ ho nhẹ vài cái, nắm lấy cổ áo Haruchiyo sà vào lòng anh.

Lấy lại được bình tĩnh, đầu tiên Haruchiyo cảm thấy cực kỳ có lỗi. Anh thương tâm dùng áo ngủ lau đi tàn dư còn sót, ôm ấp cậu như một báu vật.

"Boss, cậu là của tôi."

Thoát khỏi tình cảnh khó xử, điều đầu tiên chính là điều chỉnh lại hô hấp trước. Takemichi dựa luôn vào lòng Haruchiyo, vì mệt mà lim dim muốn ngủ.

"Tao luôn ở bên mày mà." Cậu xấu hổ: "Sao tự nhiên… lại hành động như thế chứ." Không chỉ riêng mình anh, nhưng chỉ có anh cậu mới can đảm để hỏi lý do mà thôi.

"Tôi xin lỗi, tôi không kiềm chế mình được. Tôi sợ mất cậu lắm, Boss."

"Tao có đi đâu đâu, tao luôn ở đây mà. Mày lo xa quá rồi đấy."

"Dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng chỉ là của riêng tôi mà thôi."

"... Tao hiểu mà Haruchiyo. Nếu ngủ không được thì hôm nay ngủ ở đây đi." Cậu buồn ngủ lắm rồi.

"Thật sao? Cậu không đuổi tôi nữa chứ?"

Takemichi âu yếm vuốt tóc Haruchiyo.

"Làm sao tao có thể bỏ mặc một Haruchiyo đang nhõng nhẽo thế này được. Lại đây, tao dỗ mày ngủ."

Nhưng lúc này, Haruchiyo trông có vẻ rất bối rối. Anh gãi đầu bất động một chỗ, sao Boss có vẻ bao dung thế, hành động vừa rồi của anh nhìn hướng nào cũng không thấy đúng, chưa kể còn bức ép cậu ấy theo ý của mình.

"Boss không trách tôi hả?"

"... Đừng lo lắng quá, tao biết mày nghĩ gì. Bây giờ nên đi ngủ, ngày mai sẽ là một ngày bình thường."

"Mai là giáng sinh."

"Mai tao với mày sẽ đi nhà thờ."

Haruchiyo nằm xuống áp mặt lên ngực cậu dụi dụi.

"Ngày mai là kết thúc rồi."

"Năm nay chúng ta sẽ có một ngày giáng sinh thật an lành."

Bonus.

Giữa đêm, Takemichi bị Haruchiyo đánh thức. Anh nhõng nhẽo:

"Boss, tôi muốn thêm."

"Hả?... Thêm cái gì cơ? Tao buồn ngủ rồi, đi ngủ đi rồi mai phải dậy sớm đấy."

"... Không chịu."

"Không chịu cũng phải chịu."

Haruchiyo lẩm nhẩm, cậu chịu nhưng anh thì không. Takemichi rất nhẹ, đến mức chỉ động tay một chút đã quay phắt lại phía Haruchiyo. Đối diện với anh cộng với việc vừa nãy khiến Takemichi bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, lập tức xấu hổ mặt đỏ tía tai.

"Lì quá!"

Haruchiyo hôn lướt qua: "Bác sĩ dặn phải biết chiều chuộng người bệnh."

Thấy Takemichi muốn tránh mặt mình, Haruchiyo theo quán tính giữ cậu lại, vì chỉ có một tay mà muốn cho chắc chắn chọn vị trí một bên mông. Anh chẳng biết vì sao điều hiển nhiên này khiến Takemichi càng xấu hổ hơn, vùi đầu vào anh sâu hơn nữa.

Nhíu mày không hiểu, Haruchiyo nắm cằm Takemichi nâng lên. Anh muốn hôn, cậu cũng có từ chối đâu? Thôi thì…

Chợt nhận ra chèn ép cậu rất thú vị. Haruchiyo trở người để mình nằm trên, một chân để hẳn sang bên kia khoá mọi lối thoát của Takemichi. Takemichi không đồng ý cũng không từ chối, nằm dưới lồng ngực ấm nóng của Haruchiyo vừa xấu hổ vừa thoải mái. Anh ấy chủ động tiến tới, đầu tiên lướt qua sau đó mới tiến vào sâu hơn để cậu làm quen với điều này.

Nhưng tại sao lại bắt cậu phải làm quen với việc hôn, cái này đâu có cần thiết?

Căn phòng thì bị khoá chặt, chăn màn cũng kéo lại, cửa sổ khoá kín. Cứ như Haruchiyo sợ ông trời cũng có thể chứng kiến khoảnh khắc hiếm có này của mình. Haruchiyo rất hài lòng, Takemichi cực kỳ nghe lời anh để anh tiến vào. Môi cậu cực kỳ mềm mại, cảm giác như đang ngậm một miếng mochi, còn thêm vị ngọt từ cây kem mới ăn cách đây không lâu, thoang thoảng hương bạc hà thơm mát, nghiện cực kỳ.

Chiều chuộng người bệnh, chiều chuộng Haruchiyo là điều Takemichi nghĩ được lúc này. Thả cả người lên giường, hai mắt nhắm chặt, tay nắm lấy cổ áo ngủ của Haruchiyo. Chân không kiểm soát co lên, chạm vào nơi giữa hai chân lấp ló của người phía trên.

Haruchiyo giật mình dừng lại, luyến tiếc rời khỏi môi cậu. Đột ngột đến mức khiến Takemichi cảm thấy kỳ lạ vừa lấy lại hô hấp vừa mở mắt ra, trước mặt là một mảng tối tăm, đến dung mạo Haruchiyo cũng không nhìn rõ. Takemichi liền trở nên sợ hãi vơ tay về trước đến khi chạm được vào Haruchiyo.

"Sao thế Boss?" Giọng anh khàn khàn bắt lấy tay cậu từ từ đặt xuống giường, đan vào: "Cậu sợ hả?"

"... Muốn thấy Haruchiyo."

Giọng nói lại cất lên, mười phần kiềm nén.

"Tôi luôn ở đây."

Nuốt nước bọt, Haruchiyo chúi người xuống hôn lên cổ cậu. Rồi giật mình, Takemichi có lẽ không thích để lại dấu vết quá rõ ràng. Chiếc cằm khẽ đưa xuống, theo đường chỉ ngực tìm chiếc cúc áo cao nhất. Haruchiyo thè lưỡi, rất thuần thục tháo nó ra.

Hành động mạnh bạo của Haruchiyo khiến Takemichi hô hấp còn không dám. Đến khi cảm nhận được phần xương quai xanh bị cắn một cái đau điếng mới vực dậy ý chí không nên nằm yên nữa.

"A! Haruchiyo răng nanh của mày…"

Đợi nói hết câu dấu răng cũng hoàn thành. Haruchiyo liếm mép, thật là… ngon. Ngay lúc này anh đã chẳng còn tâm trí để ý đến cảm xúc của Takemichi. Haruchiyo lại một lần nữa cúi người liếm rồi mút lên phần vết thương mình vừa tạo.

Hức!

"!!!"

"Haruchiyo… đùa này không có vui."

Ngẩng mặt lên vội vàng bật đèn, Takemichi bỗng nhiên sợ hãi dùng tay che mắt, cũng vì thế làm bên dưới chính xác là nửa thân trân lộ liễu hơn. Haruchiyo cởi hết bốn cúc áo, bờ ngực phập phồng, làn da ửng hồng, hai đầu ti nhấp nhô theo từng nhịp thở. Yết hầu khẽ lăn, bộ dạng xộc xệch hư hỏng tám phần đập thẳng vào mắt Haruchiyo.

Cậu ấy đang khóc, nhưng mà…

"Xấu hổ quá đi Haruchiyo, huhu."

"Ơ, T-tôi… từ từ đã. Cậu đừng khóc mà."

Kéo hồn về đỡ cậu dậy, cảm nhận cái gì đó chọc chọc vào bụng, Haruchiyo ngây thơ nhìn xuống.

Ôi chu cha, một cây nấm.

Chưa ngắm được bao nhiêu Takemichi đã giận dỗi đánh tới tấp vào lồng ngực Haruchiyo. Nói là tới tấp nhưng thật ra chỉ dám nhẹ tay, cậu sợ Haruchiyo đau.

"Đồ quá đáng, ai dạy mày đùa cái kiểu đó đấy hả. Huhu, xấu hổ quá đi… hức. Haruchiyo là đồ đáng ghét huhu…"

"... Tôi… đừng mà Boss, cậu đừng khóc nữa mà."

Huhuhu…

"Rồi rồi rồi rồi lỗi tôi, cậu đừng khóc nữa được không."

Haruchiyo lúng túng vỗ lưng cậu, không hiểu sao lúc này chẳng biết phải dỗ cậu như thế nào, thiếu điều muốn khóc theo, miệng chỉ có thể nói ba từ tôi xin lỗi.

Trời ơi, Takemichi mà khóc nữa anh cũng khóc theo mất.

"Huhu, răng nanh của mày cắn tao đau lắm. Bị người khác thấy thì phải làm sao đây."

"... Thấy thì làm sao?"

"Mày còn hỏi nữa hả, anh Izana…" Rất hay cởi áo rồi ôm cậu.

"Làm sao? Cậu nói mình bị té?" Sao nói đến đây rồi không nói nữa?

"Thật sự bị té thì tao đã vào viện rồi, hic. Anh ấy hỏi nhiều lắm, mày biết mà."

"Cậu nói là ngã vào mồm thằng Sanzu Haruchiyo đấy, xem nó nói cái gì nữa?"

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net