Chương 15: Tây Ban Nha.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi rút cây gậy khỏi ba lô, ánh mắt hung hăng đi về phía con hẻm. Cậu nhảy lên, nhẹ như lông ngỗng. Vung gậy một cái, mạnh thêm chút nữa có thể làm văng đầu tên kia khỏi cổ. Hai chân Takemichi đáp đất thật nhẹ nhàng, nhưng tiếng vang khi đầu gậy chày sắt chạm đất lại nặng nề đến đáng sợ, vang đi vọng lại làm cho tên còn lại phát khiếp. Hắn ta nhìn người bạn của mình nằm bất động dưới đất bất tỉnh, hai chân run đến mức không thể tự mình đứng dậy.

"Sao chúng mày không nói nữa?"

Giọng Takemichi nhỏ xíu, cố tình chỉ để cho tên trước mặt mình nghe thấy, cậu vung gậy vác lên vai mình, nhìn hắn bằng đôi mắt màu đỏ máu ánh lên từ ánh sáng yếu ớt bên ngoài con hẻm chiếu vào.

"Quái... quái vật?"

...

Còn tấm thiệp cuối cùng, một người đến dung mạo cũng không biết mà lại có tên trong danh sách khách mời. Senju cười nhẹ, có chút tò mò về người này.

"Hanagaki Takemichi, no.1 Phạm Thiên à. Sao mình có thể biết người này được nhỉ?"

Vì đã lên đại học nên chẳng cần phải mặc đồng phục nữa. Senju mặc chiếc váy hơi trên đùi và áo croptop, ba lô thì móc ở một bên vai, thoải mái vừa đi vừa bấm điện thoại. Tuy chiều cao có hơi khiêm tốn, nhưng phong cách ăn mặc khoe từng đường cong trên cơ thể này khiến cô nổi bật hơn hết trong dàn người đi đường.

Tóc, hình như nó bắt đầu dài ra rồi. Senju dùng tay phới phới phần tóc mái không an phận khẽ cau mày, cái kích cỡ mà buộc cũng không được mà xoã cũng không xong như thế này thật làm cho người ta khó chịu. Trời trưa cũng nắng nóng, hôm nay cũng nhỡ đi học sớm hơn mọi ngày, Senju lấy chai nước bên hông ba lô của mình rưới vào tay, tháo dây buộc tóc rồi xoa xoa vào tóc, nó vào nếp hơn, cô cũng cảm thấy dễ chịu.

"Cho một chocolate bạc hà."

Hai giọng nói một nam một nữa hoà quyện vào nhau, cùng một câu nói cùng một âm trầm. Senju và Takemichi theo phản xạ quay sang nhìn đối phương, trong mắt ai cũng nhìn ra được sự ngạc nhiên trong đó. Senju nhận lấy trước, rời đi nhưng không rời mắt khỏi Takemichi, ánh mắt không che giấu đi sự hiếu kỳ. Vì không nghĩ sẽ gặp được thêm một người có sở thích quái dị với chocolate và bạc hà.

Senju đã rời đi một khoảng xa, nhưng cảm giác như cô còn ở đây vẫn đọng lại trong lòng. Takemichi đứng đần ra đó, suy nghĩ về điều gì đó mà chẳng nhìn ra. Cậu nhận lấy que kem, cũng rời đi luôn. Nghĩ đến thì được cái gì chứ, chắc là giống như lần ấy, Senju gặp người nào đó sở thích quái dị giống cậu, thử nó rồi hô toáng lên ngon quá. Takemichi bật cười, ở đây dù đi đến đâu cũng gặp những kỉ niệm khiến người khác rơi nước mắt như thế này.

"Boss."

Mua hết những gì được viết trong giấy, hai tên to con cứ như bố tìm con mà đi loanh quanh khắp nẻo siêu thị. Không nhìn thấy cậu liền hốt hoảng chạy ra ngoài tìm. Có vẻ như là đã đi và chạy rất nhiều nơi, mồ hôi tuôn ra như tắm, nhịp thở như đều hơn khi nhìn thấy cậu vẫn an toàn mua kem. Ánh mắt Takemichi va vào cái đầu bóng lưỡng vì mồ hôi của tên đầu trọc, đưa tay lên xoa xoa lấy. Hay thật, như những sợi tóc đã bị triệt từ góc chân luôn hay sao ấy.

"Boss?"

"Về thôi. Tao làm mất túi đồ rồi."

Takemichi lạnh lùng đút tay vào túi quần lướt nhanh qua hai tên đó, miệng vẫn liếm láp que kem. Bỗng tên đầu trọc lao đến bên cậu, dùng tay nhét nhét cái gì đó ở dưới vành áo. Hình như gã ta thấy được phần mép áo sơ mi bị lòi ra, có dính máu.

"Đại ca sẽ rất lo lắng."

Takemichi gật đầu như cảm ơn.

Tây Ban Nha...

Máy bay đáp cánh là vào buổi sáng, lúc này mặt trời đã hoàn toàn ló dạng ở đằng đông, ánh nắng nhảy trên từng ngóc ngách cũng gay gắt và nóng bỏng hơn, làm cho bao người đi đường phải vương tay chắn trán vì quá oi bức. Không gian ở sân bay càng trống rỗng, cái nắng gấp mấy lần không khí ở ngoài kia. Takemichi hơi mệt mỏi lau đi mồ hôi trên trán, không dám tháo chiếc kính râm xuống dù đã vào trong đến sảnh chờ.

Cậu ngồi một mình ở hàng ghế chờ, đội mũ đeo khẩu trang kín mít. Đợi Haruchiyo làm một số thủ tục cần thiết. Takemichi rất háo hức chào đón buổi hoà nhạc tối nay, cậu sẽ được gặp lại South. Vì có thể nói South bây giờ là người duy nhất trong những người cậu đã cứu biết đến sự tồn tại của cậu.

Haruchiyo canh thời gian rất chuẩn, đến đây vào buổi sáng và tối nay buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu. Takemichi không cảm thấy khó chịu với cái sự keo kiệt đối với thời gian của Haruchiyo, không một lời than vãn đợi đến tối.

Buổi tối ở Tây Ban Nha, chính xác hơn là nơi South sống ở gần đây có vẻ hoà nhã hơn Tokyo rất nhiều. Buổi đêm trên con đường đến nhà hát nơi diễn ra buổi hoà nhạc có chợ đêm, Takemichi đề nghị cùng Haruchiyo đi bộ để ngắm cảnh, nhưng anh lại không đồng ý mà muốn cậu đi nhanh về nhanh mà nghỉ ngơi, hứa ngày mai sẽ cùng cậu đi dạo vì ngày nào chợ đêm cũng có cơ mà? Cậu cũng không đôi co, vui vẻ chấp nhận ý định của Haruchiyo.

Sau khi lục lại vali lần nữa, không hiểu sao Takemichi không cảm thấy hài lòng với bất cứ bộ trang phục nào mà mình đã mang theo. Cậu khó chịu ngoảnh đầu né đi, như đang dở trò giận dỗi với cái thứ đồ vật vô tri vô giác này.

Ngay lúc khó khăn như thế này thì làm gì? Đi gọi Haruchiyo!

Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng, thò đầu khảo sát sĩ số người trên hành lang, mỉm cười khi đó là con số không rồi đi nhanh qua phòng của Haruchiyo. Vì đây là một khách sạn nằm ở mặt tiền đường phố, còn được đánh giá hầu như là năm sao với từng vị khách đến đây bởi sự phục vụ và sự tiện nghi trong phòng. Haruchiyo vì muốn cậu thoải mái nên cũng chọn đặt nó, xui xẻo là nơi này khách lúc nào cũng đông, hai phòng hai người đặt cũng cách nhau chẳng gần chút nào.

Hai phòng cách xa theo đúng nghĩa đen, phải chạy sang một khúc cua mới đến phòng của Haruchiyo. Cậu nhớ lúc ấy mình đã đi qua một nhóm ba người, ăn vận lịch sự, vest thắt cà vạt. Nhưng trên người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu bia, cùng với mùi cơ thể đàn ông hoà vào tạo một thứ không khí không hề dễ chịu. Cậu dùng tay phất phất trước mũi nép sang một bên đợi chúng tự mình qua đi, tình cờ nghe được ngôn ngữ của nước mình phát ra từ miệng bọn chúng. Chắc là trùng hợp.

Cả đêm chẳng ngủ mấy, vừa đáp cánh đến được khách sạn là Haruchiyo ngả người ngay lập tức. Khác với lúc ở cùng Takemichi, khi một mình trong một không gian anh mới bộc lộ rõ khuôn mặt mệt mỏi, dù không buồn ngủ nhưng hai mí mắt cứ cụp xuống, hai chân và hai tay rụng rời buông thõng xuống giường chẳng thèm nhúc nhích. Nói thật thì, lúc này anh rất muốn ngủ một giấc thật sâu và thật dài.

Nếu là anh của trước đây, một thằng con trai ăn chơi buông thả, tính cách cuồng loạn chỉ làm điều mình muốn, đến khi tìm được vị vua của mình thì chỉ có cung kính và tuân lệnh. Anh chưa bao giờ tự ép mình làm chuyện gì, hoặc khi bản thân không thể chịu nổi, hoặc là dứt khoát vứt đi, hoặc là tìm đến tên kia mà đánh một trận xem như lời nói kết thúc. Bản thân rơi vào cái tình thế mà mình ghét nhất như thế này anh chưa từng nghĩ đến. Nhưng cũng không vì thế mà nảy sinh khó chịu.

Anh không xem Takemichi như một vị vua, mà như một thứ ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trong quãng đời tăm tối của mình. Ra sức bảo vệ nó, cũng như bảo vệ chính mình sau này. Anh cũng cảm nhận được sự quan tâm âm thầm từ Takemichi, một loại cảm giác mà chưa bao giờ nhận được khi tham gia vào giới bất lương này.

Mà cũng không hẳn, còn có Mutou người đội trưởng trước đây của anh. Dù quãng thời gian ngắn ngủi bên anh ấy bị anh ấy cho là giả tạo, cũng chính anh đã nói thế trước mặt anh ấy nhưng mà, đối với Haruchiyo đó vẫn là khoảng thời gian đáng quý.

Hai mắt Haruchiyo như công tắc bật đèn pha mà loé sáng, lấy lại cho bản thân sự tỉnh táo, bỏ qua sự mệt mỏi nãy giờ bủa lấy mà lao nhanh vào phòng tắm. Tắm xong anh thấy thoải mái hơn hẳn, còn phải qua xem Takemichi đã chuẩn bị như thế nào, có không cẩn thận với những thứ nhọn hay sắc trong phòng mà vô tình làm mình bị thương hay không.

Tiếng chuông cửa vang lên làm Haruchiyo giật mình. Người có thể ấn chuông phòng anh lúc này chỉ có một. Haruchiyo bỏ máy sấy xuống bàn đi nhanh ra cửa, nhưng vẫn xác nhận qua máy quét ở cạnh hông cửa rồi mới mở cửa cho Takemichi vào. Hai chân cậu vẫn còn mang dép lê, mặc chiếc áo thun đơn giản cùng chiếc quần ống rộng màu nâu tối. Ấn chuông phòng anh nhưng ánh mắt cứ nhìn gì đó ở đằng sau, nghe thấy âm thanh mở cửa liền giật mình quay lại.

"Haruchiyo, đi mua đồ đi. Đồ tao mang theo không có cái nào đẹp cả."

Takemichi bĩu môi không hài lòng, nhìn thấy mái tóc còn ướt của Haruchiyo mà sáng mắt như tìm được trò gì đó vui vẻ trong khi chờ đợi đến buổi hoà nhạc.

"Haruchiyo, cho tao sấy tóc cho mày, nhé?"

Haruchiyo vừa định trả lời vâng thì lại nghe thấy câu hỏi tiếp theo của Takemichi. Anh tiếp thu hơi chậm nhưng cũng gật đầu đồng ý, thầm thương xót cho cái đầu của mình trong vài phút sắp tới.

Takemichi vui vẻ đẩy lưng Haruchiyo vào trong, háo hức cầm máy sấy trên tay, biểu cảm như lúc nhìn thấy anh đặt hai cái vé máy bay đến Tây Ban Nha, đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười vui thú. Cậu khởi động máy sấy, dùng tay thử độ nóng của nó rồi điêu luyện với từng lọn tóc của Haruchiyo huơ huơ, nâng niu như báu vật của mình.

"Tóc Haruchiyo dài quá rồi."

Không giống như trong tưởng tượng của Haruchiyo, anh đã nghĩ bản thân sẽ phải đón nhận những cơn nóng trực tiếp phả vào da đầu, mái tóc vừa được bươn chải sẽ không còn nếp nào ra nếp đấy. Anh không biết đôi tay Takemichi lại mềm mại, dịu dàng đến thế. Cậu rất khéo léo sấy vào từng lọn tóc được cầm lên, sau đó dùng cả bàn tay luồn vào da đầu như một chiếc lược giúp tóc anh từng nếp từng nếp gọn gàng. Đến khi khô đi vẫn giữ được sự suôn mượt, từng sợi tóc tự do nối tiếp chơi cầu trượt mà rơi ra đằng sau lưng.

Thật sự rất thoải mái, bàn tay Takemichi như em bé, chạm vào da đầu giống đang mát xa hơn là sấy tóc. Haruchiyo nhắm mắt tựa ra đằng sau mà ngủ quên mất, lúc giật mình dậy thì Takemichi vẫn đứng đấy một tay ôm lấy anh tay còn lại mân mê vết thẹo trên mặt.

"Mấy giờ rồi."

"Haruchiyo mệt mỏi lắm nhỉ."

Anh phát hiện giọng điệu Takemichi như muốn khóc, ngẩng lên nhìn thấy cậu cũng nhìn mình. Đôi mắt chứa đầy sự tội lỗi và hối hận. Haruchiyo xoay người khỏi ghế đến bên Takemichi dìu cậu ngồi xuống giường, lúc anh ngủ cậu vẫn mãi giữ tư thế đó chắc là mệt lắm. Haruchiyo ngồi trước mặt Takemichi bao lấy đôi tay gầy guộc đang úp vào nhau.

"Boss, tôi không sao mà."

"Đừng lo Haruchiyo, tao có thể giúp mày."

"Cậu có thể..."

"Cho tao đi theo đi Haruchiyo. Tao bị mày bỏ xa quá rồi."

Giọng cậu run run, cố nén cái thứ đang trồi lên trong cổ họng. Takemichi không nhìn Haruchiyo lặng lẽ cúi đầu, lại tự hỏi bản thân về quyết định không cứu anh là đúng đắn hay là sai lầm.

Haruchiyo vốn định tiếp tục bao biện nhưng khi nghe được âm thanh cậu phát ra, những gì muốn nói đến bị chặn đứng. Anh cúi đầu hôn vào mu bàn tay cậu sau đó chạm trán vào nó, bình thản.

"Từ nay... mỗi lần ra ngoài làm việc tôi sẽ mang Boss theo nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net