Chương 16: Buổi hoà nhạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà hát nơi diễn ra buổi hoà nhạc giống một nhà thờ chúa tầm cỡ quốc gia, to lớn như titan, người đứng trước nó như một con búp bê nhỏ bé bị bao lấy bởi sự náo nhiệt toả ra từ sâu bên trong. Không giống ở Nhật Bản bây giờ giới trẻ đang bị chi phối bởi các thiết bị công nghệ, ngày càng phát triển, khơi dậy cái tính hiếu kỳ của trẻ vị thành niên. Cắm đầu vào đó, quên đi những vở kịch đường phố, chân thật và nhiều bài học bổ ích.

Nói thế không phải nói là nơi đây không bị ảnh hưởng bởi sự hiện đại hoá, dù thế nhưng vẫn cảm nhận được cái hoà nhã đoan trang nhẹ nhàng của con người, một cuộc sống hoà bình phơi bày ra trước mắt, người người vui vẻ với nhau bình dị dễ chịu.

Takemichi và Haruchiyo ngồi trên chiếc xe cổ điển mui trần, phơi phới với làn gió nhẹ thổi qua từng kẽ tóc. Haruchiyo ngoài mặt luôn cáu gắt khi cậu trở nên bướng bỉnh, càm ràm vì không khí thời này dần trở nên ô nhiễm không tốt cho sức khoẻ, vậy mà vẫn gọi một chiếc xe mui trần để cậu có thể ngắm nhìn quang cảnh của chợ đêm cho đỡ cơn tò mò.

Takemichi thì như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy những thứ mới lạ ngó tám phương tứ hướng, còn Haruchiyo ánh mắt chỉ hướng về một nơi, về con người đang chìm đắm trong sự vui vẻ bỏ đi cái hoài bão của cuộc sống khắc nghiệt đã mang đến. Cậu cứ nhoài người ra khỏi xe như muốn nhảy luôn ra ngoài, đưa tiền và nhận lấy cây kẹo bông của những chú hề đi bán dạo trên đường. Haruchiyo lo lắng cậu sẽ ngã nhích mông qua ôm vòng qua eo, tiếp tục cằn nhằn trong sự đùa vui của Takemichi.

"Boss phải cẩn thận chứ!"

"Haruchiyo, đây là đường vòng phải không?"

Takemichi đã rất ngạc nhiên khi Haruchiyo đột ngột muốn đến buổi hòa nhạc sớm hơn, còn lấy một lý do rất trẻ con rằng sẽ bị dành hết chỗ. Cậu cũng giả vờ tin, vui vẻ hớt hải chạy đua với thời gian sau đó cùng Haruchiyo ra ngoài. Sau khi đến đây cậu mới biết lý do của nó là gì, càng khiến cậu yêu quý anh ấy hơn.

Thấy Takemichi đã phát hiện ra ý định của mình, hai tai Haruchiyo trở nên nhạy cảm mà đỏ bừng. Anh không buông cậu ra, vùi đầu vào mái tóc đen xù để che đi biểu cảm xấu hổ, nóng hổi như có thể rán luôn một cái trứng trên đó.

Nhìn biểu đồ quá trình trên bàn xe của tài xế, thời gian từ đây đến đó đủ cho cậu đánh một giấc cho toả cơn buồn ngủ sau khi vui đùa xong. Takemichi thả lỏng người dựa ra đằng sau ngả đầu lên vai Haruchiyo, nhắm mắt cảm nhận cái náo nhiệt đang oan oan bên tai mình. Như điệu nhạc jazz nhẹ nhàng, ru hai con người trên xe với hai nỗi niềm riêng chìm vào giấc ngủ.

Đối với con người ở đây, những kẻ đi bán dạo trên đường chợ đêm không hẳn là những người vô gia cư hay vì thiếu điều kiện mà phải vất vả đến đây kiếm thêm thu nhập. Chú hề bán kẹo bông sau khi bán được cho Takemichi liền ngã mũ, tặng hết tất cả kẹo bông còn lại cho những đứa trẻ đang nô đùa. Hắn ta đi vào trong con hẻm tối tăm, như một thế giới tách biệt với cái khu náo nhiệt sáng sủa tháo tóc hề, mũi táo đỏ cầm điện thoại ấn ấn báo cáo tình hình. Tin nhắn vừa báo đã nhận, số tiền ấy cũng vậy mà trơn tru nhảy vào tài khoản nằm đó.

Sau khi đến nơi Takemichi mới biết buổi hoà nhạc này lớn như thế nào. Khu nhà được phong toả hàng chục mét, tạo thành một tiểu khu cho giới quý tộc, khắp nơi ở khu phong toả đều được trải thảm. Giống với Takemichi và Haruchiyo, lúc này hàng loạt chiếc xe khác đậu đến, người người ùn ụt kéo ra, ai ai cũng khoác lên người bộ trang phục sang trọng toả sáng chẳng muốn kém cạnh ai. Nếu chú ý hơn thì sẽ nhận ra bọn họ đến đây theo từng đôi từng cặp, một nam một nữ khoác tay nhau sánh vai bước trên thảm đỏ, mắt đối mắt, trao nhau nụ cười chào hỏi.

Haruchiyo nhanh chân xuống trước, rồi đột nhiên xoay người, quỳ một chân xuống trước mặt Takemichi, lưu loát móc bao tay khỏi túi và đeo vào từ từ chìa ra trước, cúi người và đợi bàn tay của cậu. Chuyện này xảy ra khá bất ngờ khiến Takemichi vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Cậu ngước nhìn xung quanh, phát hiện biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về phía này liền cúi đầu giấu đi khuôn mặt đang chuyển sắc. Về Haruchiyo, anh ấy cũng chẳng nhìn cậu, cung kính và chờ đợi như vị quản gia muốn đón lấy chủ nhân của mình. Anh vẫn mãi giữ tư thế đó, cho đến khi cảm nhận bàn tay ấm áp của cậu đặt lên, dù cả hai đều đeo găng tay.

Thời tiết ở đây cũng không khác Nhật Bản là mấy, về đêm trời cũng bắt đầu trở lạnh, nhiệt độ hạ xuống gần không độ C. Bao nhiêu con người quý tộc xung quanh cũng chỉ toả sáng được lúc đầu, về sau đều khoác lên cho mình một chiếc áo lông thú dưỡng ấm, đứng tán gẫu ở trước nhà hát mà đếm ngược thời gian. Takemichi cũng chẳng khác là bao, đến bằng xe mui trần, còn không ngừng chạy nhảy trên xe chới với hai bàn tay trên không trung sớm đã lạnh cóng.

Và khi đặt tay lên Haruchiyo, cậu cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ từ truyền vào mình. Anh đứng dậy, thuần thục xoay gót chân mà đứng bên cạnh cậu, khe khẽ nhắc nhở rồi cả hai cùng sánh bước trên thảm đỏ trước ánh nhìn của bao người. Takemichi hơi lúng túng vì vẫn chưa đến thời gian bắt đầu, nhưng Haruchiyo vẫn cứ thế bước đến hướng thẳng đến cánh cổng. Kỳ diệu thay, khi hai người vừa bước đến thì tiếng chuông báo hiệu bắt đầu buổi hoà nhạc cũng vang lên, cánh cổng cũng vừa vặn mà mở ra. Takemichi quay sang nhìn Haruchiyo, vừa ngạc nhiên vừa hài lòng cười nhẹ, sự áy náy khi trở thành trung tâm chú ý cũng biến mất. Hai người là hai vị khách đầu tiên bước vào bên trong, cùng nhau đi đến vị trí ghế VIP đặc biệt và ngồi xuống.

Không phải là một đôi tình nhân, nhưng một trắng là Haruchiyo và một đen là Takemichi đã trở nên nổi bật hơn bất cứ ai trong sân nhà hát. Ngay giây phút Takemichi bước xuống khỏi xe cùng hành động như chào đón một vị khách hoàng gia của Haruchiyo, tiếng xì xào nói chuyện liền giảm đi ít nhiều, sự chú ý đổ dồn về một phía, như đang chứng kiến một cuộc biểu diễn nhàm chán nhưng lại không thể rời mắt. Đến khi cả hai đã hoàn toàn lọt vào bên trong, một phút sau đoàn người mới lấy lại được nhịp điệu, dắt tay nhau mà lần lượt vào trong.

Ngày hôm nay không chỉ là một buổi hoà nhạc thông thường, đan xen với nó là một cuộc thi biểu diễn thời trang. Một cuộc thi hỗn tạp, không dành cho các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Vì nó được tổ chức bởi một cá nhân nhỏ ở Tây Ban Nha, tạo cơ hội cho những mầm non mới nhú ở các nước khác nhau trên thế giới tụ họp lại mà phô diễn tài năng với đam mê thiết kế của mình.

Qua phần nhạc dạo đầu, rất nhanh đã đến phần biểu diễn thời trang. Để phù hợp với tính chất nhạc cổ điển, phong cách thời chiến tranh đã được chọn trong số những chủ đề được nêu lên lần này.

Hình thức bắt đầu ra mắt trang phục ở các nước là bốc thăm. Người nhạc trưởng bước lên, thò tay vào thùng dứt khoác cầm lên một quả bóng và mở ra sau đó hướng mảnh giấy vào máy quay. Quốc gia được in trên đó là...

"Japan."

Nhạc trưởng cầm micro hô to, tức thời âm thanh cũng bắt đầu nổi lên du dương lên xuống như làn sóng bắt đầu động đậy vì thủy triều. Từ trong cánh gà, một chàng trai cao kều bước ra, mái tóc màu xanh đen và dài được buộc gọn ra đằng sau. Anh ta mặc một chiếc áo yukata rộng thùng thình ở trong, bên ngoài khoác thêm chiếc haori tay lửng cùng chiếc quần ống rộng chỉ dài hơn đầu gối một chút. Tứ chi anh lộ ra, gầy guộc vì chiều cao nhưng lại rắn chắc từng tấc da thịt, gân xanh nổi lên tự nhiên cùng làn da nhẵn bóng không vết thẹo gây chú ý đến một số người phụ nữ. Họ nhã nhặn dùng quạt che đi nửa mặt, vẻ bàng hoàng không thể giấu đi nhìn thấy một chàng trai hoàn hảo thế này lại có một vết sẹo trên mặt.

Chân anh ta mang một đôi giày bao chân bằng vải đan xen với sợi gỗ, đế thì được đúc bằng cao su cứng va chạm với mặt sàn được lau chùi hằng ngày. Tiếng cộc cộc vang lên đều đều, không bị lấn áp bởi bản giao hưởng đang vang lên không dứt.

Vết sẹo anh ta nằm ở miệng, cắt từ môi trên khoảng hai centimet xuống và qua môi dưới, nhìn thoáng qua có vẻ hơi đáng sợ, nhưng với chàng trai này lại là như trở thành một điểm nhấn, từng đường nét trên khuôn mặt anh đã sắc sảo, thêm nó chỉ càng khiến anh trở nên quyến rũ hơn, gây ấn tượng mạnh trong mắt của người khác. Không ít người trên hàng ghế VIP âm thầm trao đổi với nhau, ánh mắt hài lòng với màn trình diễn thời trang này.

Chàng trai đi đến giữa sân khấu, xoay người chính diện với tất cả mọi người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng là vị trí mà Takemichi và Haruchiyo đang ngồi cùng nhau. Một giây sau đó, trong khán đài vang lên một giọng nói trầm uất vui tươi như chứa ý cười trong từng chữ được nói ra. Từng chữ từng chữ cứ nối tiếp lưu loát vì đã tập luyện rất nhiều lần, từ cánh gà bên kia lại có thêm một chàng trai bước ra, tay cầm mic, tay khôi múa đi theo từng nhịp nhạc.

Cậu ta có chiều cao khá khiêm tốn so với chàng trai người mẫu kia cùng với mái tóc bạc hơi tím, hai bên mép tai undercut gọn gàng, một bên tai còn đeo chiếc khuyên có hình thánh giá. Cậu ta ăn mặc rất thoải mái cùng chiếc áo len dài tay kín cổ màu vàng sáng, phối với quần bó màu nâu đen, chân mang đôi bốt cổ cao cá tính, thoạt nhìn không già cũng không trẻ. Vừa đi vừa đọc bài diễn thuyết về trang phục và lý do mình chọn nó.

Đó là Takashi Mitsuya và Hakkai Shiba. Bọn họ có đăng ký tham gia cuộc thi này sao, vậy là cả hai bắt đầu khởi nghiệp từ đây nhỉ. Nãy giờ Takemichi chú ý, ở hàng ghế VIP chẳng ít nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, nhưng họ đến với tư cách là khách mời chứ không phải giám khảo. Chắc là chuyện ngoài lề, nhưng hình như cuộc thi đối với họ như đang đi tìm những chú gà nông nghiệp mới mà đào tạo.

Màn trình diễn kết thúc, trên màn hình lớn xuất hiện tất cả thông tin và phương thức liên lạc của hai người. Tuy vậy nhưng hai người họ chẳng được nghỉ ngơi mà phải đứng ở bục trên sân khấu một chút, chờ đợi các quốc gia khác trình diễn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net