Chương 19: Tai nạn trên máy bay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài hôm sau cũng là lúc trở về, Takemichi rất vui vì đã có một kỳ nghỉ thật vui vẻ khi bên Haruchiyo. Và anh ấy cũng rất thoải mái tận hưởng chuyến đi này.

Ôm con gấu bông trên người, Takemichi gục đầu ngủ luôn trên đó. Haruchiyo ngồi bên cạnh âu yếm nhìn cậu rồi rời mắt, lo lắng đi xin một chút nước đề phòng bị khát trên đường đi.

Máy bay bắt đầu cất cánh, Takemichi vừa ôm lấy gấu bông vừa dựa người vào vai của Haruchiyo.

"Tóc Haruchiyo thơm quá."

Cũng thật không ngờ, Mitsuya và Hakkai cũng về nước trên chiếc máy bay này. Và Mitsuya nhận ra đến sự hiện của Haruchiyo và tên thủ lĩnh kia, họ thì không.

Máy bay bắt đầu cất cánh, mọi người đồng loạt tắt hết các thiết bị di động điện tử ngả người. Các tiếp viên hàng không một lần nữa rà soát lại số lượng khách hàng, nhẹ nhàng nhắc nhở các hành khách đi vào đúng nề nếp trên máy bay.

Và không biết là vô tình hay cố ý, bọn họ bỏ qua Haruchiyo và Takemichi dù rõ ràng nhìn thấy cậu đang sử dụng điện thoại. Vậy mà lại đi nhắc nhở với hành khách ở hàng phía trên.

"Máy bay đang chuẩn bị cất cánh, phiền quý khách hãy tắt hết thiết bị di động tránh sóng điện thoại làm ảnh hưởng đến mọi người trên máy bay."

Haruchiyo tất nhiên không một chút hài lòng với thái độ này. Anh không che giấu sự khó chịu, mắt hình viên đạn mà nhìn cô ả tiếp viên hàng không với thân hình đầy đặn kia. Dáng người cô ta uyển chuyển đi qua đi lại, đôi khi còn cố ý đụng chạm những hành khách nam có ý định không tốt với thân hình quá cỡ của cô ta.

Vào đến không gian dành cho tiếp viên, cô tiếp viên liền ngửa đầu ra sau, ánh mắt thoả mãn nhìn lên trên trần. Hanagaki Takemichi, ngồi nghịch điện thoại thôi cũng đã quyến rũ đến vậy, vậy nếu như…

"Ưm, ưm…"

Bên góc kia, gần mười tiếp viên hàng không bị trói hai tay và hai chân, bịt mồm và bịt mắt đang ra sức tạo ra âm thanh lớn nhất, mong muốn ai đó đến cứu mình. Toriya nhìn chúng đến ngứa mắt, không thể nào bọn chúng không biết bản thân đã dãy dụa đến mức chiếc váy bị tuột hẳn lên xương hông, để lộ đôi chân dài cùng lấp ló của cái quần nhỏ. Thật may mắn vì cô là người cuối cùng đi kiểm tra và rà soát các hành khách, nếu như là lũ đàn bà tởm lợm kia, nhìn thấy ai cũng muốn dạng chân ra như thế thì chắc cô sẽ tức chết nếu chúng cũng có ý đồ với Takemichi mất.

"Câm miệng trước khi tao cắt cổ họng chúng mày."

Toriya nghiến răng nói, quả nhiên tất cả liền sợ hãi, cố gắng dựa sát vào nhau hơn nữa. Cô xoay người nhìn vào gương, dùng tay tháo nịt mặt ở hai bên quai hàm, tẩy đi màu son tởm lợm, màu mắt loè loẹt, rồi cố gắng xịt thêm thật nhiều nước hoa để lấn áp cái mùi như những con điếm kia. Cởi bỏ bộ váy ngắn củn, mặc cho mình bộ quần áo bó sát, lục trong ba lô một chiếc dù nhảy rồi lặng lẽ rời đi.

Tiếc quá, vậy là Hanagaki Takemichi sắp chết rồi sao? Không thể nào…

Vừa nghĩ hai mắt Toriya vừa rơm rớm nước mắt, đây không phải là cách cô muốn giết Takemichi, tại sao ông chủ lại làm như thế cơ chứ?

"Alo, thưa ông chủ."

Bên kia, một giọng nói chanh chua của đàn ông vang lên, nhưng nó trầm, trầm đế độ có thể biến những giọng nói khó nghe trở thành quyến rũ, cùng với sự mê hoặc chết người. Toriya vẫn thút thít bên kia đầu dây, không giấu đi cảm xúc khi nói chuyện với người mình gọi là ông chủ.

"Làm sao, tiếc khi Hanagaki phải chết sao?"

"Ừm…"

"Đừng đau lòng đến thế chứ Toriya, biết đâu sau chuyện này cô và nhóc Oriko lại yêu Takemichi hơn nữa thì sao?"

Có thể nói đây là lần đầu Mitsuya được đi máy bay. Một chút đãng trí đã quên mất hôm nay phải về nước, trước khi lên máy bay đã uống không ít nước ngọt. Cho nên bây giờ bụng dưới của anh đang reo lên âm ỉ. Cũng không thể bảo Hakkai cùng đi nhà vệ sinh với mình, sẽ thật xấu hổ. Nhưng bây giờ anh lại hối hận vì chính quyết định đó của mình.

"Thật tình, sao ở đây lại chẳng có tiếp viên nào hết nhỉ."

Máy bay to lớn như vậy, Mitsuya trong một giây hơi choáng váng, không nhìn ra được hướng nào là dẫn đến nhà vệ sinh. Đành phải làm phiền hành khách đang ngủ, may mắn thay họ cũng không khó chịu khi bị ai đó làm gián đoạn giấc ngủ của mình.

Mở cửa để đi vệ sinh, thế mà cái mà Mitsuya nhìn thấy là một anh chàng tiếp viên trong bộ dạng kẻ bị bắt cóc, cổ họng luôn phát ra thứ âm thanh không thành tiếng vì bị dán băng keo trên miệng.

"Phạm Thiên, Phạm Thiên bọn chúng gắn bom trên máy bay."

Có vẻ vì sợ hãi chàng trai này nói rất nhỏ, cả người đang không ngừng run lên. Mitsuya quên đi cảm giác sinh lý đỡ anh ta đứng dậy, vậy mà gậy ông đập lưng ông, bị đánh một cú vào gáy đến bất tỉnh.

Đánh được một giấc trên máy bay, Hakkai đột nhiên bị rùng mình khi bên dưới biểu tình muốn anh hãy đi đến WC. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, vậy mà đã ngủ ba tiếng đồng hồ rồi.

"Taka-chan, có muốn…"

Không thấy bóng dáng Mitsuya đâu cả. Hakkai giật mình quên luôn cả bản thân đứng phắt dậy, xung quanh chẳng nhìn thấy lấy một tiếp viên, liền cảm thấy rất kỳ lạ.

Máy bay di chuyển đến một nơi có ánh nắng mặt trời. Càng lên cao ánh nắng càng gắt, nó chiếu hắt vào khuôn mặt phúng phính đang ngủ của Takemichi, khiến cậu rất khó chịu mà phải mở mắt tỉnh dậy. Phát hiện, đó không phải ánh sáng từ ánh nắng mặt trời, mà từ một thứ đồ vật bé nhỏ màu đen đang nằm trong lòng cánh quạt của cánh máy bay. Nhìn kỹ hơn một chút mới nhận ra điểm kỳ lạ, cái thứ ánh sáng liên tục nhá rồi tắt đó giống với...

"Haruchiyo, ống nhòm của chúng ta ở đâu?"

Haruchiyo vẫn đang ngáy ngủ, nghe thấy giọng điệu khẩn trương của Takemichi liền tỉnh táo.

"Boss, có chuyện gì sao?"

"Nhìn xem, tao không nhìn ra đó là gì nhưng có vẻ…"

"Là bom!"

"Cái gì?"

Dù hoảng hốt nhưng Haruchiyo nói rất nhỏ, ánh mắt chẳng giấu đi sự hoảng loạn. Takemichi cũng ngạc nhiên không kém, nhưng trái với sự rối rắm của Haruchiyo thì cậu âm thầm nghĩ ra cách đối phó. Hành khách hôm nay cũng không quá đông, nhưng việc chỉ có một tiếp viên túc trực đáng lẽ phải để ý ngay từ đầu.

"Haruchiyo, kho ở đâu nhỉ?"

"Boss, cậu định làm gì?"

"Haruchiyo, tao rất nhẹ nên có thể dễ dàng ra ngoài đó. Mày hãy đến phía trước nói chuyện này cho phi cơ trưởng, để họ báo cho trung tâm theo dõi mà chuẩn bị một chỗ đáp cánh an toàn."

"Boss, cậu nghĩ tôi sẽ để chuyện này xảy ra sao?"

"Haruchiyo mày biết không, Hakkai và Mitsuya cũng ở trên chuyến bay này đó. Tao đã vô tình nhìn thấy. Tao không muốn… họ phải bỏ mạng ở nơi vô nghĩa này. Họ còn có tương lai.

"Boss…"

Haruchiyo cúi gầm mặt thầm gật đầu. Anh sẽ làm mọi chuyện thật nhanh để cùng ra ngoài đó với cậu ấy, nếu có bỏ mạng thì cũng phải cùng nhau.

"Trước mắt, bảo phi cơ trưởng hãy đóng hết các cửa sổ máy bay, đề phòng người khác phát hiện mà gây ra hỗn loạn không cần thiết."

"Vâng, thưa Boss."

Takemichi và Haruchiyo bắt đầu tách nhau ra hai hướng, một người thì lo lắng đến cực độ, người kia thì lại trở nên bình tĩnh đến mức khó tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net