Chương 23: Lại chạm mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay đến Sugoaku đi, tao sẽ thầu một bữa."

Nahoya phóng khoáng nói với mọi người trong Toman, nụ cười đã xuất hiện trở lại trên khuôn mặt. Bỗng chốc mấy cục thịt u tối đã quang đãng trở lại, cười đùa vui vẻ khắp một chốn bệnh viện. Cả nhóm lấy con xe của mình rời khỏi đó, có kẻ tấn hai, không nón bảo hiểm mà đi loong toong khắp một khu phố, đến khi chán chê rồi về lại Sugoaku.

Lúc tụ họp lại Sugoaku cũng là thời gian kết thúc buổi sáng và chuẩn bị cho buổi chiều cho nên khách có phần thưa thớt hơn. Trên đường đi lại không ít người từng là thành viên cũ của Toman cũng được mang đến luôn, họ cười nói vui vẻ với nhau râm ran khắp một khu phố, luyên thuyên với nhau về cuộc sống sau khi rời khỏi giới bất lương của mình.

Thế nhưng trong số đó cũng có một vài người đã gia nhập Phạm Thiên.

Khó lắm mới có dịp tất cả tụ họp, chiều nay Mitsuya cũng xuất viện, Nahoya quyết định chiều nay sẽ đóng cửa quán một bữa, dành không gian cho anh em mình. Anh gọi đến cho Ran, nhờ anh ấy làm những gì cần thiết để khi anh về đến sẽ cùng nhau nấu cho nhanh.

Sugoaku ở thời điểm hiện tại đã lớn hơn trước rất nhiều, nhưng cũng có phần chật chội khi phải chứa gần năm mươi người ở một vị trí. Vì khách khứa cũng chưa đi hết, cho nên hiện giờ chỉ có thể rúc một chỗ.

"Mọi người gọi nước đi, chầu này cựu đội trưởng phiên đội bốn sẽ đãi nhé."

Nahoya vừa cười vừa đi vào trong, từ xa đã nghe tiếng cãi vã của Rindou và Souya, còn Ran thì tối mặt tối mũi, hai mắt như xoay vòng khi lần đầu tiên phải đảm nhận một bữa ăn cho nhiều người trong một lần, vừa nhìn thấy Nahoya đi từ xa đã nhăn mặt mếu máo, cảm thấy thử thách này Nahoya đưa ra cho anh quả là khó quá đi.

Nahoya chỉ cười cười và nói lời xin lỗi, vào trong bếp ổn định lại tất cả. Ran đã tiến bộ hơn rất nhiều từ khi lần đầu đến đây, nấu ăn cũng sạch sẽ hơn xưa, cách thái rau củ nhìn cũng đẹp mắt hơn rất nhiều. Anh bắt đầu xoăn tay áo lên, Ran cũng bắt theo nhịp ân cần buộc tóc Nahoya lại, vẫn là cả hai cùng nhau làm thì ổn thoả hơn.

Xầm!

Choang!

m thanh thủy tinh vỡ truyền từ trong ra ngoài, làm cho đám đông đang nhiều chuyện ngoài kia bất chợt im lặng trong vài giây. Nahoya và Ran ái ngại chạy ra gian sau, nhìn thấy Souya và Rindou đang lấy chén bát mà choảng nhau.

"Đang nói về tài năng, mày lôi độ cao ra làm gì?"

"Hơn thì lôi ra, là mày muốn so sánh cơ mà?"

Nội dung cuộc cãi nhau cũng như bao lần, Nahoya và Ran hoà hợp bao nhiêu thì Rindou và Souya bất hợp bấy nhiêu. Rindou lâu lâu ngứa mồm cứ thích chọc cho Souya nổi giận, Souya thuận theo mà kiếm chuyện để so sánh anh trai mình và anh trai của Rindou. Mỗi ngày cãi nhau đến chục lần không chán, lần nào lớn quá thì Nahoya và Ran phải vào can ngăn.

Ở một góc không ai thấy, Takemichi và Haruchiyo đang cố giấu đi thân phận của mình. Nhìn đám người kia cười nói với nhau, trong Takemichi dâng lên cảm xúc vừa chua sót vừa hạnh phúc. Nhưng rồi anh nhìn thấy có vài kẻ rất quen mắt ngồi chung bàn với anh em Toman cũ, họ khoác lên mình bang phục cũ của Toman, vui vẻ nói chuyện sau bao lâu không gặp lại.

"Tao đi vệ sinh một chút."

Takemichi lấy một cái mũ đi vào nhà vệ sinh, cố kéo xuống thật sâu để người khác khỏi nhìn thấy và nhận dạng mình. Haruchiyo hiểu ý của cậu, đeo khẩu trang rồi choàng mũ áo khoác lên. Mặc dù có hơi nổi bật nhưng người khác cũng nhìn qua rồi thôi.

"Ba tên ngồi ở bàn cuối, mày biết họ chứ?"

"Vâng, thưa Boss."

"Hình như họ nhận ra tao rồi, mày nói rằng lát nữa ra về không cần chào, kẻo lại bị anh em Toman khi dễ."

Hiện tại Phạm Thiên đang bị những thành viên cốt cán của Toman hiểu nhầm, cậu không muốn chuyện mình gây ra lại ảnh hưởng đến mọi người, mất đi không gian vui vẻ của một tập thể. Cũng mong những người khác không quá làm khó họ khi biết có thành viên của Phạm Thiên trong nhóm của mình.

Haruchiyo gật đầu như hiểu ý, lấy điện thoại gọi một cuộc gọi. Takemichi ngắm nhìn lại trong gương một chút, nhìn thấy sắc mặt mình không được tốt lắm. Nhớ đến cũng đã gần đến ngày kiểm tra sức khoẻ rồi.

"Ta nên về thôi."

"Vâng, thưa Boss."

Cả hai cùng nhau ra khỏi WC, Haruchiyo dáng người cao lớn đứng chắn một bên cho Takemichi, đón lấy những ánh mắt hướng về phía cậu. Theo thói quen một tên trong đám người nhìn thấy Takemichi sắp sửa đứng dậy, bị động tác im lặng của cậu làm nhớ ra cuộc gọi lúc nãy. Nhưng hắn ta vẫn gật đầu xem như một câu chào.

"Draken đâu rồi?"

"Nghe bảo đi đón Emma, Hinata và Yuzuha rồi."

Vừa đặt mông xuống ghế Draken đã nhận được cuộc gọi từ Emma, bên trong ồn ào nên anh đã ra ngoài để nghe điện thoại. Nghe bảo Emma đã gần đến nên anh quyết định đợi để đón luôn.

Draken ngồi dựa người vào một chiếc xe trong bãi, cười nói với người trong điện thoại, phát hiện chiếc xe này có chút quen quen. Anh ngồi xổm xuống nhìn qua động cơ của nó một lần, tay vẫn cầm điện thoại mà nói chuyện. Chiếc xe này, hình như là chiếc mà Sanzu đã mang đến để bảo trì hôm trước, quả thật rất giống với chiếc bob của Mikey.

"Draken?"

Đến bãi đậu xe của quán, vừa nhận ra người đang lúi húi bên chiếc xe của mình Takemichi liền trở nên hoảng loạn, bao nhiêu cảm xúc đan xen lên nhau. Cậu giật mình nắm lấy mép áo của Haruchiyo, ánh mắt ấm áp nhìn bóng lưng của Draken.

Draken quay lại ngay khi nhận ra giọng nói của Haruchiyo, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy một người nữa bên cạnh cậu ta, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, ánh mắt màu xanh biển đậm không nhìn lấy được một tia sáng. Cậu ta đứng hơi sau Haruchiyo một chút, một tay nắm lấy vạt áo, nhìn rất giống một cậu bé rụt rè, và đang nhìn anh bằng ánh mắt có chút sợ hãi.

"A! Chỉ là cảm thấy chiếc xe có chút vấn đề."

Draken xấu hổ gãi đầu, mắt không nhìn thẳng vào hai người trước mặt. May mắn Emma và Hinata cùng Yuzuha vừa đến, giúp anh thoát khỏi tình cảnh khó thở này.

"Sao? Nó bị gì? Không phải Haruchiyo đã bảo trì nó cách đây không lâu sao?"

Takemichi bỗng nhiên trở nên rất lo lắng, nghiêm túc đi đến bên chiếc xe mà rà soát dù không hiểu gì về xe cộ. Cậu sợ bab sẽ xảy ra chuyện, món quà duy nhất và cuối cùng được Draken và Mikey tặng sẽ biến mất.

"Không, không được đâu Haruchiyo. Cái này… bab… nó không được xảy ra chuyện."

Takemichi như sắp khóc đến nơi, Haruchiyo giật mình chạy đến ôm hờ cậu mà trấn an.

"Boss, bình tĩnh nào. Draken, bab có vấn đề gì sao?"

"A… phụ tùng thiếu dầu nhớt thôi… nếu để quá lâu sẽ ảnh hưởng đến quá trình đi. Nếu cần thì có thể mang đến D&D và bảo trì miễn phí, xem như bù đắp cho hành động của tao hôm nay. Emma, Hinata, Yuzuha đi thôi."

Nói rồi liền nhanh chóng đi vào trong, anh không muốn Emma nhìn thấy vẻ mặt còn chút ửng đỏ của mình. Takemichi và Haruchiyo nghĩ cũng nên rời đi ngay, tránh việc nảy sinh những chuyện ngoài ý muốn.

"Anou… cậu là cái người ở công viên đúng không? Tớ là Tachibana Hinata, lần đó vẫn chưa biết tên của cậu."

Hinata mất cả nửa ngày mới dám mở lời khi nhìn thấy Takemichi, và cũng nhận ra cậu ấy dường như chẳng nhớ cô là ai. Không hiểu lúc đó Hinata lại cảm thấy có chút đau lòng.

Trong mắt Takemichi, Hinata vẫn luôn là người xinh đẹp nhất. Và hôm nay, cô ấy lại xinh đẹp hơn mọi ngày. Tóc đã dài hơn xưa rất nhiều, đôi mắt vẫn luôn ngây thơ và hiểu chuyện như vậy. Thế mà, ở cái thời tiết đang trở lạnh cô ấy lại ăn mặc khá mỏng manh, đến khăn choàng cổ cũng không mang theo. Nhưng vì thế mà cậu nhìn thấy được sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá. Không thể nào sai được, nó là món quà cậu đã tặng cho cô ấy tuy chẳng nhân dịp gì cả.

"A! Nó đẹp không? Là sợi dây chuyền Emma đã tặng tớ vào dịp sinh nhật. Ơ…"

Cậu không muốn nghe những lời như thế, đó không phải là sự thật. Sự thật chỉ có một, là do cậu đã tặng cho cô ấy. Tuy là bây giờ sự thật đó bị tác động bởi thời gian nhưng Takemichi vẫn không muốn chấp nhận. Dù gì bây giờ tất cả cũng đã kết thúc rồi, giữ lại một chút ảo tưởng bên cạnh cũng không phải là quá tội lỗi đâu nhỉ. Cậu bước lên lấy khăn choàng cổ của mình choàng cho Hinata, ít nhất điều này có thể khiến cô ấy không nói gì nữa, cũng có thể khiến cậu có cớ được quan tâm cô ấy một chút.

"Là Hanagaki Takemichi. Đây xem như là quà cảm ơn vì chiếc khăn tay lần trước. Tôi đã giữ nó rất cẩn thận. Cậu cũng giữ lấy nó, xem như tôi ích kỷ vì đã không mang trả khăn cho cậu nhé. À, hãy nói với Kisaki là đừng hiểu nhầm, đây chỉ là… quà cảm ơn thôi."

"Hả? Cậu đang hiểu lầm cái gì sao? Tớ và Kisaki… chỉ là bạn thân với nhau thôi."

"Sao?"

Chuyện này là sao? Rõ ràng lúc ấy chính cậu đã nhìn thấy và nghe thấy, Hinata đã chấp nhận lời tỏ tình của Kisaki rồi cơ mà?

"Cậu cũng nghĩ tớ và Kisaki là người yêu của nhau đúng chứ?"

Hinata bỗng nhiên che miệng cười phì, coi như chuyện này là một điều hiển nhiên vậy.

"Boss, ta nên đi thôi."

Không chỉ một mình Hinata, một cô gái khác từ nãy đến giờ cũng đứng đó nhìn chằm chằm về hướng này. Yuzuha chạm phải ánh mắt của Haruchiyo mà chột dạ, hơi xấu hổ chạy đến mà kéo Hinata đi.

"Hẹn gặp lại nhé Takemichi-kun."

Trong vô thức, cậu cũng vẫy tay chào lại. Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Kisaki và Hina, nhưng điều đó khiến cậu trở nên vui vẻ hơn là thất vọng cho cuộc tình của cô ấy.

Điều này chính là, cậu có cơ hội đúng không?

Không! Cậu đang là Boss của Phạm Thiên đấy. Tỉnh lại đi Takemichi, mày đã làm cho tất cả trở nên như thế này rồi còn dám mong đợi điều gì nữa? Không ngờ mày lại có suy nghĩ đó với Hina đấy, không chỉ một mình Hina mà bất cứ ai dính líu tới mày cũng sẽ có kết cục không hay, tốt nhất mày vẫn nên một mình, mày cũng an toàn, mọi người cũng không phải gặp nguy hiểm.

"Haruchiyo, hôm nay tao muốn ăn tối ở nhà."

"Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đến siêu thị nhé. Tối nay tôi sẽ nấu."

"Yay, thế thì hay quá. Được ăn đồ Haruchiyo nấu rồi."

Phụt! Đôi khi giống một đứa con nít cũng tốt.

Cả hai đã đến siêu thị, nhưng có vẻ hôm nay đối với Takemichi là quá sức. Sắc mặt cậu tệ hơn bao ngày, đi vài bước liền chóng mặt đứng không vững. Haruchiyo phải khuyên tận nửa tiếng cậu mới đồng ý ra về, nhưng rồi lại lên cơn muốn cưỡi trên chiếc bab. Haruchiyo rất không đồng tình chuyện này, nhưng rồi cũng phải đồng ý trước cái vẻ mặt đầy đáng thương của Takemichi.

Cũng đã rất lâu từ lần cuối Takemichi cưỡi trên con bab, từ khi cậu mắc bệnh chỉ toàn do Haruchiyo chở cậu theo đằng sau. Cứ như lần đầu được lái nó, Takemichi lượn lờ vài vòng khu phố, thử hết mấy cái nút để biết công dụng. Tiếng động cơ của nó sau ba năm vẫn êm ru, luồn lách qua bao nhiêu con hẻm vẫn không ảnh hưởng đến người dân xung quanh. Cậu tự nhủ sau này sẽ cố sử dụng nó nhiều hơn, một con chiến mã tốt như thế này lại chỉ có thể ru rú một chỗ, thật đúng là bất hạnh cho nó khi gặp phải người chủ như cậu mà.

"Hửm? Mikey?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net