Chương 28: Happy Birthday Akashi Senju.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của Haruchiyo không khiến ít người bất ngờ. Nhất là Takeomi, trông thấy Haruchiyo liền trở nên lung túng làm rơi mất cốc nước thủy tinh đang cầm trên tay.

Haruchiyo không dám cởi khẩu trang xuống, như một con robot làm theo tất cả những hành động của Senju, ngồi bên cạnh con bé, bàn tay con bé luôn nắm vào anh cũng không tỏ vẻ khó chịu. Bộ dáng của anh hôm nay rất dễ ghi vào lòng người, áo thun trắng khá ngắn cổ khoe khoang hàng xương quai xanh thẳng thớm, hai cánh tay hiếm khi lộ ra thon thả và rắn chắc mang một nét đặc biệt khiến cho cả con trai và con gái đều phải ganh tị. Không ai nghĩ đây chính là Haruchiyo, kẻ được giới bất lương gọi là một con chó điên trung thành.

Mà trước mặt họ, một người đàn ông với vẻ điệu đơn giản, lịch thiệp mà bình dị. Nhiều người vừa nhìn thấy anh đã muốn gây gổ một chút, thế rồi bị đánh bại bởi cái ngoại hình đẹp mắt này. Mãi lo nhìn ngắm, quên luôn ý định xấu xa.

Haruchiyo nhìn vào cánh tay phải của mình, bừng tỉnh! Hình xăm Phạm Thiên đã được Takemichi che lại từ lúc nào ấy nhỉ?

Bru...

Bru…

Bru…

Tin nhắn từ Haruchiyo, báo hiệu mình đã đến nơi. Takemichi cũng vừa vặn đi đến nơi tổ chức sinh nhật của Senju. Cậu vừa nhìn vào trong liền thấy Haruchiyo cũng đang nhìn mình. Takemichi lập tức ra hiệu, bảo anh hãy tập trung vào chuyện của mình đi, sẽ ổn thôi.

Cuộc gặp mặt của Takemichi và người đàn ông hôm nọ ở trên tầng trên, dù đã bước lên vẫn nghe âm thanh náo nhiệt bên dưới, đến khi vào phòng dành cho khách VIP mới im lặng hơn, nhưng bên tai vẫn còn âm thanh rào rào.

Cứ ngỡ đã vào nhầm phòng, người đàn ông có chất giọng trầm như thời tiết ở Sa Pa thế mà lại trẻ như trai mười tám? Takemichi ra hiệu cho tên theo sau mình, hắn ta ra ngoài cửa nhìn số phòng thêm một lần nữa, quả thật là không sai mà.

Trong đám thuộc hạ, Haruchiyo tin tưởng nhất chính là tên đầu trọc. Anh để duy nhất gã ta đi theo Takemichi, gắn thiết bị liên lạc trên tai để có thể theo dõi tình hình bên này. Gã giả vờ sờ tay lên tai kích hoạt phương thức liên lạc, cùng Takemichi đi đến vị trí đối diện với người duy nhất trong căn phòng.

Người đàn ông này cũng có vẻ khá bất ngờ khi Takemichi xuất hiện, nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập câu nghi vấn, nhưng một câu cũng không phụt ra đến khi Takemichi ngồi xuống.

"Tên kia bị bệnh à? Cậu là ai?"

Takemichi nhận ra hắn chẳng chút đề phòng với mình. Cậu ngước lên nhìn hắn, nhận lại là ánh nhìn đầy sự hứng thú lan toả.

"Hanagaki Takemichi."

"Cái gì? Cậu là… Takemichi? Thật sao?"

Anh ta đứng phắt dậy bay vụt qua vị trí bên cạnh Takemichi, làm ra vẻ thân thiện khoác vai, chẳng nói gì mà chỉ nhìn chăm chăm người trước mắt khiến Takemichi rất khó chịu. Tên đầu trọc nhanh tay muốn tháo hắn ra, nhưng nhìn thấy dấu hiệu dừng lại của Takemichi thì lại thôi.

"Vào thẳng vấn đề."

Takemichi rất không thích hành động thân mật này giữa hai người đàn ông với nhau, cáu gắt đến mức quên luôn cách dùng kính ngữ. Nhưng cậu đã không còn dùng kính ngữ cũng lâu rồi.

Anh ta buông thõng tay đang vòng qua sau eo Takemichi xuống ngửa đầu ra sau rồi châm một điếu thuốc. Takemichi cố tình né tránh, phẩy khói đứng dậy đi qua vị trí đối diện.

"Tôi muốn dùng một bữa cơm với cậu."

"Thời gian có hạn."

"Gì vậy chứ, không có quà cảm ơn vì ngày hôm đó đã cứu các cậu một mạng sao?"

Takemichi im lặng, mười giây sau thẳng người lấy menu đặt ngay ngắn trên bàn rồi lại ngã ra sau, chân này vắt lên chân kia.

Dáng vẻ này làm tên trước mặt rất thích thú, cậu làm cho hắn cảm thấy dù là đàn ông với nhau cũng có thể nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ. Anh ta nhận lấy thứ trong tay Takemichi, gọi thêm những món phù hợp với khẩu vị của cậu mà cậu không biết.

Tên đầu trọc không nhanh không chậm lấy bản hợp đồng ra đưa đến trước mặt của hắn ta, hắn ta nhận lấy chẳng thèm đọc qua mà đặt bút xuống ký, thay cho lời nói muốn cậu phải ở đây đến khi bữa cơm kết thúc.

Không hiểu tại sao hắn lại dứt khoát đến thế, ngạc nhiên hơn là không thèm đọc qua một lần bản hợp đồng. Trong thời gian đợi thức ăn mang lên, Takemichi nhàn nhã đọc từng điều lệ được liệt kê ra, miệng vẽ lên một đường cong hài lòng mà nguy hiểm.

Cạch!

"Rượu?"

"Tôi đã không đọc qua hợp đồng vì tin tưởng cậu đấy Takemichi. Còn nữa… có thể để tên kia ra ngoài đợi không? Tôi muốn ở một không gian chỉ có hai chúng ta."

Một không gian chỉ có hai chúng ta?

Sự đề phòng của Takemichi đối với người này đột nhiên tăng cao đến mức tối đa, từng lỗ chân lông chi chít nhô lên mà đưa sợi lông mao trên da dựng đứng. Cậu đổi chân vắt, cảm thấy điều hoà bây giờ là hai mươi nhăm độ mà vẫn rất lạnh, sống lưng run lên từng đợt.

Rượu? Cậu không biết uống nó. Hắn ta không thể không biết cậu chỉ mới mười chín, vẫn chưa thành niên để có thể uống rượu. Rốt cuộc hắn có âm mưu gì.

"Đang nghĩ gì vậy, Takemichi?"

"Chúng ta thân thiết đến mức đó sao?"

"..."

Thật là, sao đến chó lẫn chủ đều lạnh lùng đến thế cơ chứ?

Thời gian bây giờ là mười một giờ đêm hơn, Draken vừa cầm điện thoại vừa nhìn, đẩy cửa ra khỏi nhà hàng.

"Ông đợi một chút, tôi sẽ đến một vị trí dễ thấy."

Vừa nói Draken vừa đi đến bên mép đường đứng ở một gốc cây có đầy đủ ánh sáng. Sau đó tắt điện thoại dựa lưng vào đó mà đợi. Có một ông khách gần đây muốn Shinichiro đến để xem qua chiếc xe đang gặp vấn đề của mình nhưng vì anh ấy có vẻ hơi say nên anh nghĩ mình nên đi thì hơn. Còn Inui thì đang bị Kokonoi ở trạng thái say xỉn hoàn toàn đeo bám, ai lại gần liền gầm gừ như sợ cậu ấy sẽ bị cướp mất vậy.

Oẹ…

Ực!

Sự chân thực đến từ âm thanh sống động cùng mùi hương thoang thoảng, dù chỉ toàn là mùi rượu nhưng cũng làm cho người chứng kiến cảm thấy khó chịu. Draken nhảy khỏi gốc cây, nhìn thấy một chàng trai nhỏ bé đang cúi người nôn thốc nôn tháo, nhìn giống như đang muốn loại bỏ tất cả những gì đã được đưa vào dạ dày.

"Này… cậu không sao chứ?"

Takemichi ngước lên dùng tay lau miệng, ánh mắt ngấn nước lạnh lùng nhìn người trước mắt, phải nheo lại một lúc mới nhận ra người trước mắt mình là Draken.

Chết tiệt! Cái bệnh này nhiều di chứng thật đấy.

"Là Draken sao… mày là... bạn của Mikey."

Takemichi chống tay lên gốc cây giữ thăng bằng, sau đó lửng thửng bước về phía nhà hàng, chính xác là hàng ghế đặt xung quanh khuôn viên dành cho những vị khách có sở thích ăn ngoài trời.

Nhìn bộ dạng yếu ớt đau khổ bước đi mà không cần lời giúp đỡ, Draken không hiểu tại sao mình lại lao đến dìu lấy Takemichi, phát hiện cả người cậu đang run lên không ngừng. Không phải run vì yếu sức, cái này giống run vì sợ hãi hơn.

"Không sao chứ?"

"Mày… có thể ngồi bên cạnh tao một chút được không?"

Takemichi vô thức nắm chặt phần tay áo của Draken, đến mức cả chiếc áo nó bị nhăn nheo, nhưng anh chẳng lấy nó làm khó chịu, cái bộ dạng khóc thút thít của cậu ta vậy mà khiến cho anh có chút bận tâm. Người này là người đi cùng Haruchiyo lúc đó, nếu thật đúng như thế thì đây chính là no.1 Phạm Thiên?

"Được."

Ngồi bên cạnh một chút, Draken cảm nhận vòng tay đang vịn vào mình để giữ thăng bằng bỗng trở nên chặt hơn, một giây sau liền bao vòng hết eo của anh. Draken khó chịu lắm, nhưng nghĩ khó chịu với người say thì giải quyết được gì.

"Draken, tao cứ sợ mày sẽ chết một lần nữa. Tạ ơn trời, mày là hy vọng đầu tiên của tao, giúp tao có thêm động lực để từ tương lai trở về và cứu mọi người. Mikey cũng nhờ vậy mà không bị bản năng hắc ám chiếm lĩnh, mày là người mà Mikey trân trọng nhất đó Draken. Mày là trái tim của Mikey, là cuộc sống của cậu ấy. Cho nên, đừng chết nữa nhé… làm ơn."

Cái gì vậy, cậu ta đang nói gì vậy? Toàn những chuyện linh tinh lại thêm cái tên của anh vào, còn nói đến những cái chết, trái tim của Mikey, bản năng hắc ám. Mấy cái ảo lòi này cậu ta xem trúng bộ phim tình cảm hành động nào rồi nói mớ có phải không?

"Này, nhà cậu ở đâu."

Takemichi ngày càng ôm Draken chặt hơn khi phát hiện anh muốn kéo cậu ra khỏi mình.

"Đừng mà, để tao ôm mày thêm một lúc nữa. Để tao bị đâm, tao bị bắn, còn mày phải nguyên vẹn mà trở về bên Mikey, cả Emma nữa, cậu ấy rất mong mày nói ra tình cảm của mình đó."

Draken bỗng chốc méo mó mặt mày, hai tai đỏ au. Anh ngó nhìn xung quanh rồi bịt miệng Takemichi lại, thì thầm. Tại sao cậu ta lại biết anh thích Emma, ngoài Mikey ra thì ai có thể biết chứ? Không lẽ thằng này đi luyên thuyên với tên này rồi kể ra đó chứ? Chết tiệt! Phải đấm nó một cái.

"Ken? Đang làm cái gì vậy, ông ta bảo xe đã khởi động được rồi nên tiếp tục buổi tiệc thôi. Hửm, cậu ta là ai?"

Hai mắt Draken phát sáng, cảm thấy người đến và gọi mình như vị cứu tinh.

"Anh Shinichiro. À… em cũng…"

Shinichiro đi đến trước trước mặt Draken và Takemichi.

"Vì cậu ta mà em không vào được sao? Nhà cậu ta ở đâu để anh đưa về. Em vào chơi với mọi người, Emma tìm em nãy giờ đấy."

Nhắc đến Emma tai Draken lại bừng lên, bước đi thật nhanh vào trong. Wakasa lúc nãy cũng theo sau Shinichiro đi đến, lại gặp cậu ta rồi.

Dù gần nửa đêm bữa tiệc sinh nhật của Senju vẫn không kém phần xập xình huyên náo. Người người vẫn còn sung sức mà ăn mà chơi, còn Senju thì lo gom núi quà để mang về nhà dần, Haruchiyo không muốn hoà hợp với đám đông nên quyết định phụ giúp cô một tay.

"Anh này, anh có cảm thấy hạnh phúc không."

Bàn tay đang nhặt từng hộp quà lăn xuống đất dừng lại, không nói.

"Đừng chết, nếu mệt thì về cùng em và anh hai nhé. Mọi người không ghét bỏ anh đâu. Em… xin lỗi…"

Im lặng.

"Sanzu!"

Draken không phải kiểu người sẽ bắt chuyện với anh, cho nên anh đã liền trả lời.

"Chuyện gì?"

Người giúp Senju có cả Yuzuha, Hina và cả Emma. Vô tình chạm vào mắt cô ấy Draken liền né tránh, gãi đầu nói tiếp.

"Tên gì đó, Takemichi? Cậu ta uống rượu say mèm ở dưới kia. Tao lên để báo với mày vì không còn cách nào khác, anh Shin với Wakasa đang ở dưới cùng cậu ta."

"Sao? Rượu?"

Rõ ràng anh đã bảo là không được uống rượu rồi cơ mà. Haruchiyo không thèm hỏi vị trí muốn chạy đi thật nhanh, rồi chợt sực nhớ ra cái gì đó mò mẫm trong túi ra một chiếc hộp nhỏ thô lỗ văng vào tay Senju tặc lưỡi, đã định đưa tận tay em ấy một cách đàng hoàng.

Senju nhận lấy hộp quà, không tự chủ ôm nó vào lòng. Anh ấy tặng quà cho cô sao?

"Sao nhìn cậu ta mãi vậy?"

Wakasa chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút cho bớt men rượu trong người, cuối cùng lại ngồi luôn ở đây.

"Tôi cảm thấy tên nhóc này nhìn rất quen."

Bàn tay Shinichiro do dự trên không trung rồi đặt xuống đầu Takemichi, anh lần mò ở vị trí nửa đầu bên phải, mi mắt giật nảy khi cảm nhận được thứ gì đó. Anh vẹt mái tóc Takemichi ra, nhìn thấy một vết sẹo ngắn nhưng sâu in hằn trong da đầu. Vậy là đúng rồi, đây là cậu bé đó, người cứu anh trong lần Baji và Kazutora đột nhập cướp xe.

"Sao cậu ta lại trở thành bất lương nhỉ?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Cậu nhóc này đã cứu tôi một mạng đấy?"

"Hửm?"

Shinichiro rơi vào trầm tư, điếu thuốc cũng văng vào sọt rác từ đời nào. Anh cúi người hít một hơi vào mái tóc của Takemichi, cảm nhận được hương bạc hà thơm mát. Wakasa nhìn thấy hành động này không nói gì nhưng sự khó chịu đã hiện rõ trên mặt. Cái người này, rốt cuộc là có ma lực gì khiến cả Senju và Shinichiro yêu mến đến thế? Đây rõ ràng là lần đầu chính thức hai người gặp nhau.

"Boss!"

Haruchiyo lí nhí trong miệng chạy đến bên Takemichi nhẹ nhàng mang cậu ra khỏi lòng Shinichiro, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu bây giờ mà lòng xen lẫn nhiều thứ cảm xúc phức tạp.

"Boss, tôi đã nói không được uống rượu."

"Huhu, Haruchiyo."

Mặc dù Takemichi vẫn còn bất tỉnh nhưng khi nghe được giọng nói của Haruchiyo cũng oà lên mà khóc. Hai tay cậu bám víu vào chiếc áo thun trắng, chốc sau sà luôn vào lòng anh.

"Haruchiyo, tao nhớ mọi người quá. Tao muốn làm bạn với mọi người trong Toman mà, tao muốn đến sinh nhật của Senju nữa. Tao muốn nói lời yêu thương đến Hina một lần nữa. Haruchiyo, tại sao vậy? Tại sao họ lên quên mất tao khi chính tao là người đã cứu họ chứ? Huhu..."

"Có cần chúng tôi giúp không?"

Shinichiro và Wakasa đã nghe được những lời đó, nhưng giả vờ mà lịch sự hỏi. Haruchiyo lại càng ôm chặt cậu hơn lạnh lùng nói.

"Không cần."

"Đại ca."

"Mày đi đâu…"

Tên đầu trọc hớt hải đi đến trước mặt Haruchiyo, cả người bầm dập không nơi nào không dính máu. Cả áo trong và ngoài cũng chẳng nguyên vẹn, và hình như… tay của hắn ta đã bị gãy.

"Tên đó có ý đồ không trong sạch với Boss, đuổi tôi ra ngoài sau đó lôi đi mà đánh. Đến khi thoát được thì phát hiện Boss đã… ơn trời."

Nhìn thấy Takemichi đã an toàn nằm trong lòng Haruchiyo, gã cuối cùng cũng an lòng mà khụy xuống bất tỉnh. Shinichiro và Wakasa lúc nãy đã định đi vào, nhưng rồi lại rẽ sang hướng hiệu thuốc mua ít băng gạt và nẹp cố định đến để sơ cứu cho gã đầu trọc.

"... Cảm ơn."

Haruchiyo bất quá phải giao Takemichi lại cho Wakasa một chút, mò trong túi gã đầu trọc lấy chìa khoá xe rồi đi xuống hầm để xe của nhà hàng. Wakasa nhận lấy Takemichi không lời báo trước, còn đưa cho anh bằng cách bế công chúa truyền tay. Mà, cái người này sao có thể nhẹ đến mức này? Anh dùng lực một chút có khi vẳng qua bên kia đường được đấy.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net