Chương 29: Xách gối đi ngủ cùng Haruchiyo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì hôm nay cư nhiên trở thành một ngày đặc biệt. Hiện tại đã hơn một giờ sáng Senju vẫn còn tỉnh táo, nhớ lại những khoảnh khắc mình cùng nhau với Haruchiyo.

Ba người là ba anh em bí ẩn, có những suy nghĩ bất lương riêng của mình. Trước đây còn không nhìn mặt mà đối đầu với nhau, xem kẻ trước mặt không đội trời chung với mình. Nhưng mà tại sao tất cả đã kết thúc rồi mà anh ấy không quay đầu? Chẳng lẽ là vì... hai vết thẹo đó? Senju gãi gãi đầu làm cho đầu tóc rối bù hơn đi đến bên bàn học, nhìn hộp quà được thiết kế tay đẹp mắt được đặt ngay ngắn trên bàn.

Đây là món quà mà Haruchiyo đã tặng, thật bất ngờ vì một người cộc cằn điên khùng như anh ấy cũng biết đến cái này. Quà sao? Thật là tò mò thứ anh ấy sẽ tặng quá đi.

Senju hít một hơi dài, đấu tranh tư tưởng thêm một chút cuối cùng quyết định mở ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền đang lấp lánh toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn bàn vàng cháy. Senju ngẩn ngơ nâng niu nó lên trước mặt, đôi mắt long lanh không biết nên diễn tả biểu cảm gì. Haruchiyo, anh ấy có thể tinh tế đến mức này sao?

Cô không đợi thêm điều gì mà vội vã đeo lên, biểu cảm hài lòng vì nó rất vừa vặn, cùi tay vơ vơ làm rơi chiếc hộp xuống đất, văng ra một mảnh giấy gì đó.

Phiếu miễn phí mua kem tại cửa hàng 1 tháng. Mặt sau còn viết rõ tên họ, Hanagaki Takemichi, chocolate bạc hà.

Không hiểu sao, Senju cảm thấy ấm áp nhân đôi, lòng hiếu kỳ về người này lại nảy sinh thêm không ít.

"Mày kể lại hết mọi chuyện cho tao nghe."

Gã đầu trọc kể lại tất cả mọi chuyện cho Haruchiyo nghe, những chuyện đằng sau nữa chắc là phải đợi đến khi Takemichi tỉnh lại sau đó hỏi han từ từ. Anh tức mình đập chân vào bánh xe, hận bây giờ không mang súng bên mình để đi bắn người. Anh nhìn Takemichi ngồi ngủ ở hàng sau xe lại càng trở nên tức giận, hắn ta ghé sát cậu đến mức nào mà mùi nước hoa đàn ông lại bám lâu đến như thế?

Khốn kiếp!

Cũng không biết cậu ấy đã phải uống bao nhiêu rượu mà bây giờ là ba giờ sáng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo. Nếu gặp hắn ta ngay bây giờ, anh sẽ giết hắn.

Brum…

Điện thoại trong túi Haruchiyo rung liên hồi, trùng hợp là từ tên anh đang lôi cả dòng họ ra để nguyền rủa kia.

"Mày…"

"Boss của mày tinh ranh đấy, chẳng ngu ngốc giống như lời đồn gì cả. Bây giờ thì tao hối hận vì đã không đọc qua hợp đồng rồi. Tao đã tin tưởng Takemichi thế cơ mà?"

"Cái miệng thối của mày không có phước gọi tên Boss của tao. Hãy cảm ơn vì tao còn để mày sống đi."

"Đúng là, mày không thể cư xử tốt một chút với ân nhân à."

"Người nhờ mày đéo phải tao. Boss có biết ơn mày như thế nào cũng không liên quan đến tao."

Haruchiyo gằn giọng, nhưng âm độ vẫn thật nhỏ bé, sợ Takemichi sẽ tỉnh giấc.

"Câm mồm, đưa điện thoại cho Boss của mày, tao phải nói chuyện với Takemichi. Đừng để tao tức giận."

Có vẻ như hắn thật sự đang tức giận, và đang rất kiềm nén. Điều này khiến Haruchiyo khá hài lòng, nhưng cũng tò mò Takemichi đã làm gì mà hắn phải trưng ra vẻ mặt nhăn không khác gì một con chó muốn cắn người.

"Tiếc quá, Boss ngủ rồi. Còn đang ngủ rất ngon."

"Mày…"

Chưa kịp nói tiếp, điện thoại đã bị giật lấy. Takemichi ghé sát lên tai, cười khẩy với đối phương.

"Phạm Thiên không phải đồ vật, chẳng phải tao đã nói với mày như thế sao?"

"Ô Takemichi đó sao, thật tốt quá cậu chịu nghe máy rồi. Nhưng mà thật là keo kiệt nha, tôi chỉ cần một trăm người ưu tú, sao bây giờ chỉ còn… một."

Để Haruchiyo không lo lắng Takemichi đã bật loa lớn. Cậu để điện thoại trên bàn, giọng nói vừa đủ để bên kia có thể nghe. Bây giờ là ba giờ sáng, nếu có tiếng ồn cũng không đến nỗi. Còn hắn ta, vừa nãy rõ ràng nói chuyện như muốn phanh thây Takemichi ra, vậy mà bây giờ lại như một con hổ con, tới tấp lao đến để dụi dụi vào cậu, như muốn đánh dấu chủ quyền.

"Mày còn không hỏi tao có đồng ý không, tự mình quyết định rồi quay sang khiển trách?"

Bàn tay Takemichi nắm chặt, ngăn cản sự run rẩy bị truyền ra ngoài. Haruchiyo nắm lấy nó, giật mình nhận ra nỗi sợ của cậu không phải bình thường.

Thấy bên kia không nói nữa, Haruchiyo tắt máy. Takemichi liền vỡ oà.

"Boss… kể tôi nghe đã xảy ra chuyện gì."

Đã rất lâu rồi mới lại nhìn thấy bộ dạng khóc lóc vì sợ hãi này của cậu.

"Hắn ta… hắn ta muốn dẫn tao vào khách sạn Haruchiyo. Tao đáng lẽ ra sẽ giết hắn, nhưng rượu… "

"Cái gì… hắn ta muốn dẫn cậu vào khách sạn làm gì?"

"Hắn muốn… chuyện đó… nhưng với… hức… một đứa con trai."

Takemichi càng nghĩ lại càng thấy hổ thẹn, rõ ràng có thể phản công nhưng rượu lại quá nặng khiến cậu mất sức, cuối cùng lại chạy trốn như một con chuột. Thật là xấu hổ, để Haruchiyo phải nghe những lời không hay. Nhưng lúc này được ở bên cạnh Haruchiyo bao nhiêu nỗi sợ của Takemichi đều tan đi hết, hết sức mà khóc cũng không sợ ai nói gì. Cái mặt yếu đuối này chỉ có thể để một mình Haruchiyo nhìn thấy mà thôi.

Haruchiyo phải dỗ cả nửa ngày mới ngày Takemichi mới nín, rồi ngủ luôn. Anh ôm cậu ấy về phòng, tại sao lại gầy hơn trước nữa rồi. Trên tay Takemichi vẫn nắm chặt chiếc áo của Wakasa đưa cho, anh định bụng ngày mai sẽ mang đem trả. Phạm đã giải tán nhưng anh ta vẫn giữ nó, có lẽ nó rất quan trọng.

Khoan đã? Từ khi nào anh lại quan tâm tới người khác như vậy? Chậc!

Đưa được Takemichi về phòng, Haruchiyo cũng lên giường nhưng không ngủ. Anh ôm lấy máy tính mò mẫm, chắc là vì luôn thức khuya làm việc nên bây giờ có muốn cũng không thể ngủ được.

Haurchiyo vào lục lại từng đoạn video vô bổ, xem để mắt mỏi đi rồi ngủ. Đa số là những đoạn ghi lại tất cả khoảnh khắc của Takemichi ở bất cứ đâu, từ bao giờ đã trở thành thứ vui để giải trí của anh, chỉ cần nhìn thấy cậu xuất hiện trên màn hình liền nở nụ cười.

Phát hiện, ở thùng rác cũng có kha khá video. Haruchiyo không nhớ vì sao lại xoá đi nó cho nên đã mở xem qua.

Đến video cuối cùng rất quen mắt, là khung cảnh chiếc xe nằm trong con hẻm. Ngày này là ngày anh mang Takemichi ra ngoài, nhưng rồi lại để cậu một mình trong xe sau đó là có một cuộc ẩu đả…

Đoạn video này rất ngắn, như được cắt ra từ camera theo dõi được gắn ở đầu con hẻm. Trong đó anh nhìn thấy…

Lúc ấy, Takemichi vẫn còn đang ở trong xe. Cho đến khi có một tên to con và lạ mặt đi ngang qua, người hắn đầy mùi thuốc lá, gõ vào cửa xe để gọi người. Trước khi gõ cửa luôn nhìn dọc liếc ngang, chắc rằng xung quanh không có người mới hành động.

Takemichi vừa ngửa tay thả điện thoại đang nhắn tin với Mikey xuống, nhảy lên hàng ghế trước để lấy máy tính mà nghịch thì có ai đó gõ cửa xe. Cậu cũng lịch sự kéo xe xuống nhưng không bước ra khỏi. Làn khói gã phả ra chui vào trong xe, lúc này Takemichi đã cảm thấy bực bội đôi chút.

"Chuyện gì?"

"Chàng trai, cho mượn bật lửa nào."

"Hả? À, không phải là… điếu thuốc còn chưa tắt s…"

Không để cậu nói hết, gã ta hung hăng luồng tay vào nắm lấy cổ áo Takemichi kéo ra ngoài. Thân người Takemichi nhỏ nhắn vừa vặn lọt ra mà không để lại vết thương nào. Nhưng với chiếc lưng đập trực tiếp vào bờ tường kia thì không thể nói là không sao.

"Không có thì đi mua cho tao. Mày nhìn mặt tao giống nói đùa hả?"

Takemichi nhìn đống tiền lẻ được vứt trên nền đất, hai mắt đen lại từ từ nhặt lấy mà không đếm, giả vờ hỏi.

"Nhưng bấy nhiêu…"

"Sao? Thiếu?"

"Ơ không nhưng mà… tôi không có tiền, với cái lưng của tôi đang chảy máu. Nếu như để người ngoài thấy rồi hỏi thì không tốt cho lắm, nếu như tôi bị lôi đến đồn cảnh sát thì…"

Gã ta phe phẩy điếu thuốc dài ngoằng trong miệng, thầm nghĩ nếu nó xảy ra thật thì còn gì là vui nữa? Gã ném thêm một xấp tiền xuống, cười đắc ý dựa vào cửa xe của Takemichi.

"Mày còn chậm chạp làm gì? Muốn bị đánh hả?

Takemichi chẳng thèm quan tâm lời gã, chầm chậm xếp từng tờ tiền chồng lên rồi cuộn lại nắm trong tay. Cậu đút hai tay vào túi bước đến gần gã, nở nụ cười thật tươi tắn.

Rập!

Thần không hay quỷ không biết, đến khi gã nhận được cơn đau thì cổ đã bị gãy, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, lấy hơi từ các hạt bụi nằm dưới mặt đất. Takemichi chỉ nhảy lên một chút, mũi chân vòng nhanh đến thái dương của gã như tên lửa sau đó móc chân đẩy đầu gã đập mạnh xuống đất. Có hơi tàn nhẫn, cậu còn nghe thấy tiếng xương sọ bị vỡ cơ mà.

Mặc dù tên phiền phức chẳng thể di chuyển nữa nhưng Takemichi vẫn chưa thấy đủ. Cậu bỏ một chiếc dép bông qua một bên, điên cuồng dẫm lên hai chân của gã đến khi nó rỉ máu nhưng không có vết thương ngoài da nào. Tại sao lại là chân ư? Để những kẻ như gã không còn phương tiện để đi gây sự với người khác nữa.

Takemichi túm lấy tóc của gã lôi đi như một bao cát đến đầu xe rồi giật lên, để đôi mắt ghé vào cái ký hiệu Phạm Thiên ở dưới bảng số xe.

"Mày chưa mù mà đúng không? Mày biết mày đang gây chuyện với ai không? Cái tay dơ bẩn của mày dám động vào xe của Haruchiyo? Tao còn chưa đập nát nó là ơn phúc của mày, về sau nếu hai chân của mày có đi lại được cũng liệu đường mà né. Tao không chắc lần gặp lại tới mày sẽ toàn mạng đâu."

Takemichi bỏ hắn ở đó, mở cửa muốn vào trong xe.

"Hằng… có…" (thằng chó)

Rập!

Đòn cuối cùng gián vào gáy của gã, miệng phun ra một hàng máu tươi chảy xuống hàng bánh xe sau. Takemichi né dòng chảy của nó bước vào xe, cảm thấy may mắn vì đã ngăn mình giết hắn.

Ngồi một chút, Takemichi phát hiện có một vết máu nhỏ dính lên bên hông áo của mình. Cậu trở nên lúng túng và rối loạn, suy nghĩ cách để che giấu nó đi, vì nếu Haruchiyo nhìn thấy sẽ lại lo lắng mất. Takemichi liếc dọc nhìn ngang, trông thấy một cốc cafe đá đang bốc hơi lạnh trên đuôi của chiếc xe hơi đằng trước. Cậu rón rén ra khỏi xe chộp lấy nó, cùng những giọt nước được hình thành từ hơi lạnh mà chấm vào vệt máu nhỏ tí trên áo, đến khi nó loang ra nhìn giống như một vết nước vô tình bị tạt lên.

Nhưng theo trí nhớ của Haruchiyo, nội dung video lần trước anh xem đâu giống như thế này? Takemichi thật sự đã đánh hắn ta thành ra như thế sao?

Cốc cốc!

Takemichi lịch sự gõ ba lần trên cánh cửa rồi mới vặn cửa đi vào.

"Haruchiyo, tao có thể ngủ với mày không?"

Haruchiyo vội vàng gấp máy tính lại, nhích người qua một bên để lại chỗ trống rộng rãi và thoải mái, tay đập đập vào trị trí bên cạnh.

"Tất nhiên là được, thưa Boss."

Cất luôn máy tính, đến tủ lấy tấm chăn dày hơn. Takemichi vừa nằm lên giường Haruchiyo cũng trở lại, không nhanh không chậm cậu liền ôm lấy anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ hôm nay Takemichi đã rất sợ, đúng là không thể để cậu đi một mình được mà.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net