Chương 36: Ai sẽ gia nhập Phạm Thiên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao nhiêu trận mưa ác liệt của ngày hôm qua, đổi lại là một hôm nắng gắt muốn cháy da. Mới bảy giờ sáng thôi, trên đường đưa Luna và Mana đi học về Mitsuya cảm thấy làn da mình như bị sạm thêm một lớp.

Lau mồ hôi rồi đi vào trong nhà có Hakkai đang chờ sẵn, Mitsuya lôi cà đống quần áo trong tủ ra để cả hai cùng nhau chọn đồ thích hợp để đến gặp nhà thiết kế Akiyama.

"Taka-chan thật sự tôn trọng cô ấy vậy sao?"

"Cô ấy rất giống tao Hakkai à."

"Hả? Giống?"

Mitsuya không nói gì, đánh trống lảng tiếp tục chọn quần áo. Hakkai nhìn thấy anh không muốn nói đến nên cũng chẳng gượng ép.

Tại văn phòng của Akiyama, Kogiya chẳng biết làm gì mà lại đến rất sớm. Vừa mở cửa đã lao vào hàng ghế sofa dành cho khách mà ngủ. Akiyama có chút để tâm, song không nói gì.

"Dạo này mày đến đây nhiều đấy."

"Ông chủ bảo tôi phải trông chừng chị."

"..."

Giờ cao điểm vừa chuyển, dưới lòng đường vô số xe cộ qua lại chật nít đường, ấn còi inh ỏi. Song song với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, dưới đại sảnh bệnh viện vô số y tá đi đi lại lại, vào rồi lại ra khỏi thang máy, trên tay cầm những giấy tờ bệnh án của nạn nhân.

Haruchiyo đến đây từ rất sớm, gạt bỏ hết công việc sang một bên. Còn những chuyện vừa khả năng thì giao cho Mochi cùng Shion giải quyết. Anh kéo toang rèm cửa để ánh sáng chiếu vào căn phòng u tối. Cùng Takemichi đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt trống rỗng, cơm chẳng ăn nước chẳng uống. Thậm chí Haruchiyo là ai cũng chẳng nhận ra.

Bàn tay Takemichi vẫn luôn được bao bọc bởi lớp bao tay da đen. Haruchiyo nắm lấy tay cậu đặt lên trán, lòng xen lẫn vô số cảm xúc phức tạp. Hôm nay là ngày thứ hai cậu ấy đến đây, vậy mà đợi mãi vẫn chưa thấy kết quả xét nghiệm máu được đưa đến.

Cốc cốc!

Hôm qua khi cùng Emma đi xuống công viên bệnh viện ngắm cảnh, Hina tình cờ nhìn thấy Takemichi nằm bất tỉnh trên cán được đưa vào phòng cấp cứu. Mãi đến hôm nay mới dám chạy xuống quầy lễ tân hỏi về phòng của Takemichi, gõ cửa xong vẫn đứa đực bên ngoài chưa dám vào. Haruchiyo nhìn thật đáng sợ.

Theo Takemichi bao nhiêu lâu, Haruchiyo cực kỳ nhạy cảm với âm thanh gõ cửa của bệnh viện, chính xác là sợ những người đến thăm Takemichi.

Nhận ra người bên ngoài là Hina, Haruchiyo liền thu hồi ánh mắt hung ác. Anh đứng dậy mở cửa cho Hina đi vào.

Vừa vào được bên trong Hina đã muốn hỏi về tình hình của Takemichi, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Haruchiyo cùng tình trạng bây giờ của cậu thì không hỏi nữa.

"Đi đánh nhau sao?"

Hina ngây thơ nói nhỏ trong miệng, xin phép Haruchiyo để mình được ngồi bên cạnh Takemichi. Nhìn anh ấy tuyệt vọng đến thế, làm Hina cũng rất đau lòng.

Cô không xác định được cảm xúc mình dành cho Takemichi, song cũng không phủ nhận.

"Takemichi đã như thế này từ khi tỉnh dậy từ đêm qua."

Còn thở, nhưng lại chẳng khác gì một người thực vật. Haruchiyo biết chuyện này rồi sẽ đến, nhưng không nghĩ là nó đến nhanh đến vậy. Không biết cậu đã gặp phải đả kích gì để rồi rơi vào tình cảnh như thế này. Anh đi lại bên cửa sổ giấu đi ánh mắt phiền muộn, mặc kệ Hina đang làm gì Takemichi.

"Takemichi-kun? Hina đến thăm Takemichi này. Có thể… lát nữa Mikey sẽ đến đó."

Ngón tay Takemichi bỗng dưng động đậy, đôi mắt lấy lại tiêu cực lóng lánh trở lại. Cậu liếc mắt vài vòng làm rồi nhìn xuống bàn tay mình phát hiện Hina đang chăm chú nhìn mình.

"Hina? Mikey… đến đây? Để… làm gì?"

Giọng Takemichi khàn khàn không rõ ràng, cố nặn từng chữ thật đúng âm ngữ để không phải nói lại lần hai.

"Hina chỉ biết như thế."

"Tại sao… Hina lại ở đây?"

"Hina đến thăm Takemichi đó."

Cô gái mỉm chi vui vẻ khuấy đều bát cháo, ngại ngùng muốn bón cho Takemichi ăn. Cậu xoay mặt né tránh.

"Về đi. Tránh xa tôi ra."

"Take…"

"Tôi bảo cô ra khỏi đây!"

Hina như muốn khóc đến nơi, từ từ đặt bát cháo xuống chiếc bàn ở trước Takemichi mím môi do dự sau đó mở cửa ra khỏi phòng.

Haruchiyo đứng cạnh cửa sổ khi nghe thấy Takemichi nói chuyện liền mừng rỡ quay lại. Anh chạy đến bên cậu thì cậu lại quát Hina, điều anh chưa bao giờ nghĩ cậu có thể làm.

"Boss."

Nghe thấy giọng Haruchiyo, Takemichi giật tỉnh khỏi hồi ức. Cậu ngước lên nhìn Haruchiyo rồi bật khóc. Haruchiyo không cần biết nhiều nhìn thấy Takemichi rơi nước mắt liền bay đến dỗ dành.

"Thật may vì người trong thùng container đó là tao."

Haruchiyo im lặng, không biết là nên cảm thấy may mắn khi đã thay Takemichi nhận cuộc gọi từ tên khốn đó hay không.

"Haruchiyo, ra ngoài đi. Tao muốn một mình một chút."

Haruchiyo bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an, nhưng cũng chỉ có thể ra ngoài. Nhìn vẻ mặt của Takemichi anh biết có hỏi cái gì cũng vô dụng, tuy việc cậu không muốn nói suy nghĩ trong lòng cho anh biết là lần đầu tiên.

Vừa đóng cửa phòng bệnh, Haruchiyo liền ủ rũ ngồi trên hàng ghế chờ. Hai tay anh xuýt xoa khuôn mặt thở hắt ra một hơi, ánh mắt vô cảm nhìn đến khoảng không trước mắt. Tiếng mèo kêu bỗng nhiên vang lên làm lay động con ngươi không có ánh sáng. Haruchiyo nhìn sang thì thấy bộ ba hôm qua đang đứng trước mặt mình.

Chú mèo trong bụng bỗng nhiên gào rú lên dữ dội làm cho Chifuyu hãi hùng ngồi bệt xuống. Kazutora thì luôn đứng bên cạnh Chifuyu ngó nghiêng xem thử có ai chú ý không sau đó cũng ngồi xổm xuống che lại. Baji tương đối bình tĩnh, song vẫn nhân lúc không ai nhìn nhận lấy chú mèo từ trong lòng của Chifuyu ôm lấy. Thật kỳ diệu sau khi sa vào anh, nó không còn quấy nữa.

Bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào, tụi nó làm gì vậy nhỉ?

"Tao hỏi y tá về phòng bệnh của Takemichi."

Baji vừa nói tay vừa vuốt vuốt chú mèo nhỏ đang bị giấu trước bụng.

"Mày tìm Boss làm gì?"

Baji trước giờ luôn là một người rất cẩn trọng và cảnh giác với những mối nguy đến những người được anh cho là báu vật. Và, Takemichi lúc trước khi còn trên máy bay bị hiểu lầm là đánh Mitsuya, chắc chắn trong lòng anh không thể không để bụng.

"Tao muốn nói chuyện với cậu ấy, tao nghĩ là mình đã nhận ra một vài điều."

"Mày không nên dính dán đến tao và Boss. Về đi."

"Không, tao phải bảo vệ báu vật của mình."

"!?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net