Chương 39: Thực tập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mitsuya Takashi. Chị biết phải làm gì rồi đó."

Akiyama nghiêng đầu một bên kẹp chặt điện thoại trên vai, hai tay cầm bút và giấy ghi chép lại số đo của bộ trang phục trước mắt do chính tay Mitsuya thiết kế, nụ cười hài lòng bỗng nhiên cứng lại sau đó tắt ngúm.

"Tao muốn biết lý do. Chẳng phải bây giờ bắt đầu từ việc Hayashida bị bắt vào trại cải tạo và Draken bị đâm sao, còn cả chuyện giết chết Shinichiro? Mitsuya vốn dĩ chẳng hề liên quan gì đến sợi dây chết chóc này."

"Chị đi mà hỏi ông chủ, tôi không biết."

m thanh ngắt kết nối tút tút vang lên, bỏ lại Akiyama cứng đờ trong không gian tĩnh lặng. Cô buông thõng hai tay, để điện thoại rơi xuống tấm thảm lót đầy kín cả căn phòng. Cô ngồi bệt xuống, rối rắm vò mái tóc được buộc bừa. Thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn, nhưng Akiyama lại cảm thấy rất nóng, có lẽ là vì cơn tức giận xuất phát tận đáy lòng.

Cô không muốn tham gia vào công việc giết chóc này, chí ít mong rằng bản thân có thể cứu được một ai đó. Ông ta vậy mà nhắm đến Mitsuya chỉ vì cô?

Thật đáng hổ thẹn, một con hổ như cô mà lại bị ông ta nắm thóp.

Tiếng chuông cửa bất giác vang lên, là chiếc chuông được Akiyama buộc vào sau ngày đầu tiên Mitsuya và Hakkai bắt đầu tới lui nơi này. Cô vuốt mặt vài cái lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có, trên môi luôn mỉm chi để lộ hạt gạo sâu gần khoé miệng. Akiyama vẫn tự nhiên đo lường lại kích thước, tâm trạng bỗng nhiên trở nên khẩn trương khi sắp phải báo cho Mitsuya biết một chuyện cực kỳ quan trọng.

"Em tới rồi đây Aki-san."

"Hửm, mùi gì thơm thế?"

Akiyama hít lấy hơi hai lần, phát hiện mùi xiên thịt nướng đang phảng phất trong không khí. Cô xoay người bật điều hoà lên, bỏ bút giấy xuống đến bên hàng ghế sofa dọn dẹp đống vải vụn được bày ra tối hôm qua.

"Tụi em biết chị thích đồ ăn của quán này cho nên đã ghé sang mua một ít."

Miếng thịt xiên đầu tiên được đưa lên, màu vàng sóng sánh vì dầu mỡ vẫn còn đó nhưng Akiyama chẳng thèm để tâm mà cho luôn vào miệng. Cả đêm hôm qua cô đã không ăn gì, còn thức trắng vì phải suy nghĩ nhiều chuyện. Chưa kể còn nhận được một tin động trời, tuy là dành cho người khác mà lại khiến cô vui mừng không nguôi.

"Mitsuya này em biết gì không? Trang phục thiết kế của em được đánh giá rất cao, có một nhà tài trợ muốn dùng nó cho buổi biểu diễn thời trang tiếp theo. Còn có Hakkai làm người mẫu cho, sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí."

Đây chính là một trong những lý do khiến Akiyama không thể ngủ trong đêm hôm qua. Cô đặt tấm thiệp mời trước mắt Mitsuya, bàn tay còn chỉ vào tên anh được in lấp lánh trên nền giấy tím nhạt. Mitsuya cảm động dùng hai tay nhận lấy, lòng toát lên một nỗi vui sướng không thể thốt nên thành lời. Anh khẩn trương đứng trước bộ trang phục mà mình vừa hoàn thành đêm hôm qua, cẩn thận xem lại từ trên xuống dưới xem có chỗ nào sai sót. Nhưng Mitsuya vẫn chưa tự tin lắm về khả năng của mình, cho nên có ý muốn Akiyama xem qua một lần nữa.

Quả thật, khi vào mắt Akiyama, nó không còn là một bộ trang phục hoàn hảo như Mitsuya nhìn thấy. Một bộ trang phục tầm cỡ biểu diễn quốc tế nếu như thế này vẫn còn khá nhiều lỗi nhỏ. Akiyama rất nhanh đã nhìn ra những điểm trừ, muốn dùng kim ghim lại.

Xui xẻo một cách cố tình, kim găm đã không còn cây nào. Mitsuya lại rất háo hức, bảo rằng để mình ra ngoài mua. Còn Hakkai, cô đã chuốt ngủ cậu ta mất rồi. Akiyama bước đến đổ hết số nước còn lại ra ngoài cửa sổ, rửa qua một lần rồi dùng khăn lau đi những giọt nước đọng, cuối cùng trả về chiếc cốc với mức nước như ban đầu.

"Tôi xin lỗi, cậu Shiba."

Mitsuya, ngày mai lại đến nhé. Akiyama thầm cầu nguyện trong vô vọng. Nhưng nếu giao cậu ấy cho Kogiya, thứ cô mong cầu chỉ là "đừng chết".

Cửa hàng bán dụng cụ may vá mà Akiyama hay dùng nằm ở một khu ít người qua lại. Đặc biệt phải đi qua một con hẻm nhỏ nếu muốn nhanh hơn. Mitsuya đã cùng Hakkai đến đây một lần, chỉ nhớ mang máng nên vô cùng ngẩn ngơ nhìn ngó xung quanh, khả năng phòng bị bị tụt đến mức thấp nhất.

Trong một góc khuất, Mitsuya đã để ý đến một kẻ khả nghi. Sau khi anh lướt qua thật nhanh hắn đã đứng dậy cầm lấy khúc gỗ được dựng sẵn bên cạnh lao đến, nhắm đến phần đầu mà đập.

Mitsuya đã né được một lần. Nhưng hắn chỉ là công cụ gây chú ý, kẻ chủ chốt thực hiện cú cuối cùng vẫn là Kogiya. Cậu gõ rất mạnh, tiếng cóc vang lên vọng qua lại theo định luật khúc xạ, mấy giây sau đã truyền ra bên ngoài. Mitsuya ăn một cú chí mạng nhưng chỉ bất tỉnh, vì nhất thời nghĩ đến Akiyama cho nên lực tay của Kogiya đã bị giảm đi đáng kể.

Cậu ngồi bệt xuống trước mặt Mitsuya, tự hỏi hắn có gì đặc biệt khiến Akiyama yêu thích đến thế. Một thằng con trai biết may vá và nghĩ đến người khác là mẫu người của cô ấy sao? Trông có khác gì một kẻ yếu đuối chỉ biết làm nội trợ đâu? Kogiya cau mày đứng dậy nhìn Mitsuya từ trên xuống, nhìn đủ phương hướng vẫn không nhận ra được có điều gì đặc biệt hơn cái bàn tay xinh đẹp này.

Bàn tay xinh đẹp? Đó là công cụ duy nhất để chứng minh tài năng của một người chỉ biết đeo tạp dề bên hông. Kogiya giơ cao gậy sắt lùi một bước, cậu sẽ làm hắn dù có đang bất tỉnh cũng phải vực dậy hét lên vì đau đớn.

"Chết đi thằng khốn!"

Tay gãy thì có thể lành, nhưng xương bị đập đến nát vụn thì còn có thể trở về nguyên vẹn được nữa hay không? Con người tuy đã trở thành sinh vật cao cấp bật nhất trái đất, nhưng không có nghĩa là thần kỳ đến mức vô lý như vậy.

Bằng!

Keng!

Takemichi nhắm một mắt ngắm vào đầu Kogiya mà bắn, nhưng lại bị lệch một chút mà viên đạn đá bay hướng đáp đất của cây gậy sắt. Lúc này bên cạnh Kogiya đã xuất hiện nhiều người hơn, cậu vác cây gậy trên vai nhìn Takemichi đang đi về hướng này.

"Mày phải biết là trong tình cảnh này mày không nên xuất hiện ở đây, Takemichi."

"Ồ? Ra là bọn mày đứng đằng sau giật dây à."

Takemichi nhìn Mitsuya đang nằm dưới đất vội cúi người đỡ lên mang ra đằng sau một chút để dựa ngay ngắn bên tường, còn mình thì quay lại có ý định dẹp đi bọn chuột nhắt chắn đường. Sẵn tiện bắt luôn cái kẻ vô nhân đạo kia, đầu mối xuất hiện thì cậu nào muốn bỏ qua?

Takemichi rất bình tĩnh, tương đối bình tĩnh dù trong thâm tâm rất lo lắng cho vết thương mới hình thành ở trên vai. Nếu hoạt động quá mức có khi lại bị toạc ra, sẽ làm cho Haruchiyo rất lo lắng. Cho nên phương pháp đánh nhanh thắng nhanh này sẽ được cậu áp dụng cho lũ người không có lương tâm này.

"Buổi sáng vui vẻ, thưa Boss."

Hai chân Takemichi nghe lời của ý thức mà đứng lại, nét cười tự tin bay đi đâu mất, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ba bốn tên to con đang xếp hàng xen kẽ, cúi người chín mươi độ chào cậu. Cánh tay mỗi tên đều được vén lên, để lộ hình xăm Phạm Thiên lấp ló sau vạt áo.

Nhưng Takemichi nhận ra được, đó chỉ là giả.

Và tại sao bọn chúng lại làm như vậy?

Như nhận ra được điều bất thường, Takemichi không nhanh không chậm quay ra đằng sau. Con ngươi bình tĩnh vừa nãy bỗng chốc biến mất, rất dễ để nhìn ra bộ dáng bối rối khó nói của cậu hiện giờ.

"Mikey?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net