Chương 42: Lọ thuốc an thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát trôi qua, Takemichi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bây giờ mới ngộ ra bản thân mới chỉ là thằng nhóc mười chín tuổi. Ở độ tuổi này ngoài ngậm thìa vàng hay gặp thuận lợi trong chuyện làm ăn kinh doanh, làm sao có thể kiếm được một số tiền lớn? Phạm Thiên tuy là một băng đảng lớn đó, làm ăn cũng luôn thuận lợi, nhưng ngoài việc giết người thì không tham gia vào các tệ nạn khác như buôn bán ma túy hay vũ khí. Tuy là một băng đảng đánh thuê nổi tiếng, nhưng cho đến cuối cùng tiền vẫn là không đủ.

Cậu xoa mái tóc rối như ổ quạ, lặng lẽ rời khỏi giường không quên quay lại nhìn Haruchiyo thêm một lần nữa. Cậu không nghĩ là anh ấy ngủ sâu đến mức này.

"Boss! Cậu dậy rồi à?"

"Ơ, tao làm Haruchiyo tỉnh giấc sao?"

"Không có." Haruchiyo chòm đến ôm lấy eo Takemichi: "Tôi sợ cậu lại bỏ đi một mình mà không có tôi."

Haruchiyo lại chìm vào giấc ngủ, Takemichi ngồi luôn trên thành giường như một pho tượng. Nghe âm thanh thở đều đều bên tai thật vui thú, có chút yên bình. Một khắc thoáng qua muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.

Trong bệnh viện, Takemichi đến thẳng phòng xin gỡ chỉ. Vết đạn chồng lên vết thương cậu đã từng đỡ giúp cho Izana cho nên chỉ làm vết thẹo lồi lõm hơn một chút chứ không có vết mới. Mặc dù nó gợi lại cho Takemichi ký ức không mấy tốt đẹp nhưng hậu quả như thế này cũng không tồi cho lắm.

Hôm nay, Haruchiyo lại dẫn người đi đánh nhau để bành trướng lãnh thổ. Nói rằng sẽ quay lại khi xong chuyện.

Ở bãi container cũ, vậy mà lại tìm được vài tên có liên quan đến những kẻ đã bị giết và tra tấn. Haruchiyo bắt được chúng, rất vui vẻ chào đón chúng. Trùng hợp, Ran Haitani lại xuất hiện.

"Oiya, lại là mày sao?"

"Cút đi."

Haruchiyo đã không còn mấy thiện cảm từ cái ngày hôm đó khi bị tên này lôi ra làm trò đùa tiêu khiển. Nhưng mà đây không phải lần đầu, chỉ cần vô tình gặp hắn trên đường lập tức bị bám theo như một con đỉa đói. Dù nói rằng bản thân đã hoàn lương nhưng vẫn cứ thấy người là đánh, mà gần chết lại tha mạng.

"Đẹp đấy."

Cả người cả Haruchiyo và Ran đều dính đầy máu tươi, trông thấy Haruchiyo đánh người Ran cũng rất hứng khởi mà phụ giúp một tay. Nhưng mà cho đến cuối vào đòn chí mạng lại đưa cho Haruchiyo xử lý.

Haruchiyo chẳng thoải mái nhưng cũng không nói gì, phả một hơi khói bay tán loạn trên không trung, hai tay áo được xoắn lên vì nóng nực. Hai người ngồi lên đầu thùng container đón gió trời, chìm vào suy nghĩ riêng của chính mình.

Mặc dù hình xăm của Haruchiyo nằm ở dưới cánh tay nhưng Ran vẫn tinh mắt nhìn thấy, tự tiện chạm vào làn da mịn màng trắng trẻo mà lật lên, nhìn thấy hình xăm trắng đen nổi bật giữa nền da trắng.

"Bỏ tay ra, tởm quá."

Haruchiyo thô lỗ hất những ngón tay đang mân mê trên da của mình, cảm giác hành động này không nên tồn tại giữa hai người đàn ông. Ran rụt tay ngay lập tức, mỉm chi chống hai tay ra đằng sau lưng ngửa mặt nhìn trời.

"Hôm nay mày đến đây làm gì."

Haruchiyo vẫn luôn lui đến nơi này vì hang ổ của bọn chúng ở đây, mong có một ngày có thể tóm gọn được tất cả rồi xong xuôi kết thúc mọi chuyện. Dạo gần đây có vẻ anh quá quan tâm đến Takemichi mà quên mất kiểm soát Phạm Thiên, lòi ra vô số tên cớm cặn ở đâu tự xưng mình là Phạm Thiên, chỉ với hình xăm dán ở bất cứ đâu trên cơ thể.

Mà mỗi lần đến đây không sớm thì muộn cũng gặp Ran, nhưng trông có vẻ hắn ta chẳng có ác ý. Được hỏi đến làm thỏa mãn sự mong đợi của Ran, anh như nhảy cẫng lên mà trả lời.

"Tao thích Boss của mày lắm. Biết không, cái bộ dạng người đầy máu đó với cái thân hình của cậu ta thật quyến rũ, cả những vết máu trên khuôn mặt cũng thật đúng vị trí. Tao thích bạo lực đến thế đấy, cho nên vừa nhìn thấy Boss của mày liền hứng lên."

"Đ!t, là mày tự nói đấy. Boss là của tao, đừng có giơ cái bộ mặt đê tiện đó. Mày mà đụng đến Boss thì đừng trách, bố mày chơi hàng nóng đấy."

Haruchiyo chặn đứng đường nói của chàng trai vẫn luôn nở nụ cười khoái chí bên cạnh, tự hỏi làm sao Takemichi có thể có sức hút đến như thế, ai cũng chỉ mới nhìn qua một lần liền nảy sinh những suy nghĩ thần kinh bệnh hoạn. Takemichi là của anh cơ mà?

Ran nghe lời hăm dọa cũng chẳng thèm giả vờ sợ hãi tiếp tục mặt dày.

"Này, chia sẻ một chút thôi mà. Cho tao gia nhập Phạm Thiên đi. Nhá?"

"Cút cút cút, đã hoàn lương còn muốn quay lại bất lương. Muốn kéo thêm kẻ thù cho Phạm Thiên hay gì?"

"Haha, người ta bảo có sóng gió tinh thần mới lớn mạnh. Biết đâu nhờ tao Phạm Thiên lại trở nên… với lại, một mình cũng không thể chống chọi lại cái lũ đó. Nể tình ngày nào mày đến đây tao cũng ra mặt giúp đỡ, giúp tao lại đi?"

"Nín đi, tao bảo không. Cũng đừng nghĩ tới việc tìm Boss mà nài nỉ. Giết mày đấy."

Trở về thay đồ Haruchiyo lại đến bệnh viện để đón Takemichi, kỳ lạ vì thời tiết đã trở đông mà anh cứ liên tục cảm thấy nóng. Có lẽ là nên vào xét nghiệm máu thử xem có bị gì không.

Không khác gì chú mình, Kisaki cũng có một sự quan tâm đặc biệt đến trường hợp của Takemichi. Cậu chỉ lợi dụng chú mình một chút thôi đã đủ thỏa mãn sự tò mò của bản thân rồi.

Kisaki cầm bản xét nghiệm máu trên tay sải chân bước mà chẳng nhìn đường, đâm sầm vào Haruchiyo đang vội vã trên đại sảnh. Cậu vội vã xin lỗi, sự tập trung vẫn chưa rời khỏi mô hình DNA trên tờ giấy khám bệnh.

Còn Haruchiyo rất nhanh đã nhận ra người đã va vào mình. Anh lại không muốn dây dưa với chủ nhân chiếc máy bay có gắn bom kia, cho nên một nhịp quay phắt đi nhanh hỏi phòng bệnh của Takemichi rồi biến mất.

Đến lúc định thần lại, Kisaki phát hiện có thứ gì đó lăn lóc vào chân của mình. Cậu nhặt lên theo bản năng trông thấy bóng lưng lớn dài của Haruchiyo, muốn lên tiếng gọi lại để trả đồ, nhớ ra bản thân đang ở bệnh viện. Nhưng mà Kisaki biết mình có thể mang trả lại cái này ở đâu.

Ở phòng bệnh, sau khi gỡ chỉ Takemichi phải ở lại bệnh viện quan sát mười hai tiếng. Cậu vui vẻ cầm tờ báo giải trí trên tay, xem xét các vấn đề về chứng khoán thị trường. Chắc là vì hôm qua lại được ngủ chung với Haruchiyo, đánh luôn một giấc đến sáng cho nên hôm nay cậu cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống.

Cốc cốc cốc!

Kisaki lịch sự gõ cửa ba lần rồi mới bước vào. Takemichi cảm thấy dạo gần đây rất hay chạm mặt Kisaki một cách vô tình? Mãi về sau mới biết, bệnh viện này là của mẹ cậu ấy đã sang tên, hiện tại là viện trưởng thay cho người mẹ đang bận việc ở nước ngoài. Không thể phủ nhận chuyện cậu bị bạch tạng biến chứng nhưng không bị chính phủ sờ gáy cũng có một phần sự giúp đỡ của viện trưởng bệnh viện, cho nên niềm nở với cậu ấy chắc là không quá kỳ lạ.

Takemichi mỉm cười thân thiện, chào hỏi.

"Có chuyện gì sao Kisaki."

"Tôi nhặt được thứ này từ người hay đi cùng cậu. Giúp trả lại nhé."

Người hay đi chung với Takemichi chỉ có một. Nhìn lọ thuốc an thần loại mạnh chìa ra từ tay Kisaki, bỗng chốc cảm giác thoải mái dễ chịu trong ngày liền bay đi hết. Cơ mặt cậu đanh lại, gân xanh lúc ẩn lúc hiện ở phía dưới cân cổ. Hai mắt Takemichi trợn tròn chẳng thèm chớp, như không dám tin những gì mình thấy và mình nghĩ là thật.

"Có thật… là của Haruchiyo không?"

Kisaki dựa một bên vai vào tường nghiêng đầu ngắm nhìn biểu cảm của Takemichi.

"Chắc chắn, tôi vô tình va phải anh ta. Có lẽ đã rơi ra từ lúc đó… đây là bệnh viện đa khoa, sẽ không có loại thuốc đó."

Takemichi trong vô thức nói ra lời cảm ơn, đanh thép mà cứng ngắc. Mái tóc cậu rủ xuống che đi một phần cảm xúc, bàn tay nắm chặt lọ thuốc như muốn khiến nó móng méo thành từng mảng.

Vì mồ hôi cứ liên tục túa ra, vừa đến phòng Haruchiyo đã lập tức vào nhà vệ sinh điên cuồng xối nước lạnh. Anh thoải mái bước ra đội thêm chiếc khăn trên đầu, nhìn thấy Takemichi thất thần trên giường lại tiếp tục đâm ra lo lắng, cả người bắt đầu túa ra những giọt mồ hôi nóng.

"Boss, lại làm sao thế này."

"Tao muốn ôm mày một cái, Haruchiyo."

"... Tôi vừa tắm xong, cả người ẩm ướt, không tốt cho cậ-"

Takemichi chẳng đợi Haruchiyo nói hết câu đã lao đến ôm anh thật chặt.

Haruchiyo: …?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net