Chương 44: Tai họa xảy ra tại D&D.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi bị đánh thức bởi ánh mặt trời chiếu rọi trực tiếp trên khuôn mặt mình. Như có thần giao cách cảm, cậu vừa mở mắt Haruchiyo cũng lập tức bừng tỉnh.

Tách!

Mép bờ biển có một người đàn ông đã tuổi đã qua hai phần ba cuộc đời. Ông đội chiếc nón vành không quá lớn vừa vặn che đi khuôn một nửa khuôn mặt đang dần bị thiêu đốt bởi nắng, hiền từ mỉm cười. Trên tay cầm một chiếc máy ảnh chụp hình Takemichi và Haruchiyo đang dựa vào nhau mà ngủ. Dưới ánh nắng bình minh không quá gay gắt, không gian xung quanh hai người trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Bị phát hiện, lão già gãi đầu từ từ tiến đến.

"Tôi nhìn thấy hai người đẹp quá nên muốn chụp một bức. Thật xin lỗi vì không xin phép trước."

Nghe đến chụp ảnh, Takemichi nhận ra hai người chưa có một bức ảnh chụp chung nào, liền trở nên rất cao hứng.

"Không đâu thưa ông, ông có thể chụp thêm lần nữa không?"

"Ơ kìa Boss, đừng làm phiền ông ấy như vậy."

Takemichi chẳng quan tâm, quay sang tháo phắt khẩu trang của Haruchiyo. Ông lão có hơi giật mình rồi cũng bình tĩnh lại, đồng ý chụp thêm một bức miễn phí cho hai người.

Takemichi mang đi gửi tiệm làm thành một khung ảnh để đặt trên đầu giường.

Trở về trên chiếc bab, Takemichi và Haruchiyo đều nhận ra chiếc xe có vấn đề. Takemichi lập tức nhớ đến lúc trước khi mình ở trước Sugoaku Draken đã nói gì, liền thúc giục Haruchiyo cùng nhau đến D&D.

Lúc này, trong quán đã có vài người khách, Shinichiro thì cặm cụi xem xét chiếc xe, cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Haruchiyo dắt xe vào bãi đậu, Takemichi thì đi thẳng vào trong cùng D&D. Cậu rất tò mò về nơi này, đã nghe qua và tự mình nhắc đến bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa được chứng kiến.

Shinichiro nhìn thấy Takemichi rất giống với bộ dáng của một tên trộm liền bật cười, nhưng không trở nên cảnh giác. Anh vẫn chăm chú tháo rồi lắp phụ tùng, đôi mắt dõi theo đợi đến khi Takemichi có chỗ ngồi không liếc dọc liếc ngang nữa mới thôi canh chừng.

Anh không nghĩ cậu là kẻ trộm, chỉ là bộ dáng này lại có nét giống và với Manjiro.

Trong không gian ngoài tiếng va chạm của kim loại còn có âm thanh cười đùa bất lịch sự của hai vị khách đã đến trước. Miệng chúng phun ra những lời nói thô tục dơ bẩn, có lúc còn bêu xấu phụ nữ, nói họ chỉ là công cụ để cưỡi dưới thân.

Thế mà, khi Haruchiyo xuất hiện bọn chúng lập tức im bặt. Anh chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh Takemichi, đôi mắt không an phận liếc nhìn hai tên đang luyên thuyên không trong sạch ở nơi mà Takemichi vừa đến đã thích.

Bọn chúng nhận ra Haruchiyo khi anh vừa xuất hiện, sau đó suy đoán thân phận của Takemichi khi nhìn thấy bộ dáng nuông chiều mà anh dành cho cậu.

"Gì vậy, Boss của Phạm Thiên sao lại xuất hiện ở đây? Như thế chẳng phải kế hoạch chúng ta sẽ gặp trục trặc sao?"

"Không sao, hắn ta đâu liên quan gì đến chuyện này. Giết luôn cũng được, để chúng khỏi còn hống hách ở Tokyo này nữa."

Một tên phách lối già mồm không ngừng đưa ánh mắt khinh thường về hướng Takemichi, nhìn thấy Haruchiyo rục tay trong túi áo liền giật mình đổi ánh mắt.

"Xe các anh thiếu phụ tùng, đợi tôi đi lấy rồi lắp vào là sẽ xong."

Draken đã cùng Inui và Kokonoi mang xe đi trả khách, sau đó chiếc xe này được mang đến. Một chiếc xe mới toanh mà lại bị hư hỏng những bộ phận vô cùng vô lý và phức tạp. Shinichiro đã cắm cúi suốt một tiếng đồng hồ, bằng với thời gian anh sửa qua cho ba chiếc xe thông thường. Vẻ mặt hai vị khách kia cũng đã khá chán cho nên Shinichiro nói một câu để họ an tâm.

Nhìn thấy Shinichiro rời đi đến nơi không có ai, một trong hai tên lập tức rời khỏi địa hình đi theo sau.

"Để tôi giúp anh, tôi biết xe của tôi hư như thế nào mà."

Tích tắc!

Trước cửa quán vừa nãy chẳng có ai, bây giờ lại xuất hiện hai bóng người. Bọn chúng nhìn nhau thèm thuồng rồi nói.

"Đúng như cậu Kogiya nói, tên chó điên ấy đến đây rồi kìa. Nhanh lên, ta phải mau đi báo cảnh sát, xong việc này là sẽ nhận được một triệu yên!"

"Được rồi đi lối này, xe tao để ở cuối hàng."

Bọn chúng rón rén lùi chân ra sau để khỏi gây ra tiếng động, bỗng nhiên kẻ đằng sau dừng lại, khiến người đằng trước cũng hập hững mà ngã nhào.

"Cái gì vậy thằng… chó… kia… anh, anh Keizo?"

"Hai đứa mày thầm thầm thì thì ở đây là muốn làm gì?"

Hai thằng nhóc này vốn chỉ là học sinh trung học, cơ thể còn nhỏ bé chưa phát triển. Đứng trước thân hình vạm vỡ như tạc tượng của Benkei có chút hốt hoảng, run bật bật lùi ra sau, hình như anh ấy nghe hết chuyện mà hai người đã nói với nhau rồi.

"Á!"

"Au!"

Tích tắc!

m thanh va chạm giữa xương người và nền nhà rất đặc biệt, làm Haruchiyo chuyển mắt chú ý, nhìn thấy Takeomi, Benkei và Wakasa đang trói hai đứa nhóc học sinh lại mà tra hỏi.

"Nói nhẹ nhàng anh sẽ không mạnh tay, làm gì mà phải đi báo cảnh sát?"

Hai đứa nhỏ biết Benkei, cho nên giao cho anh giải quyết vấn đề này.

"Bọn, bọn em chỉ muốn sửa motor thôi. Nhưng bạn em vẫn chưa sửa xong nên…"

Cạch!

Tiếng tháo chốt an toàn của súng ngắn tay vang lên làm cắt đứt âm thanh mếu máo phát ra từ miệng của thằng nhóc mười lăm tuổi. Hai tên kia vừa nhìn thấy Haruchiyo và Takemichi đã không ngừng thì thầm gì đó, rồi bắt được thêm hai tên ở bên ngoài, nói rằng là bạn của chúng. Haruchiyo xem như đã ngộ ra được điều gì đó.

Sự cảnh giác của anh đối với những nguy hiểm xung quanh là tuyệt đối, nòng súng chĩa vào đỉnh đầu của chàng trai đang nằm dưới đất.

Hành động của Benkei cũng dừng lại, nếu có muốn làm gì thì cũng nên để Takeomi ra tay vẫn hơn.

"Nói, tụi mày có ý đồ gì với Boss của Phạm Thiên?"

Đối với Haruchiyo, bọn chúng sợ hãi hơn muôn phần. Nhưng nghĩ tới chuyện mình vừa làm được chỉ thì nghĩ đến việc khoe khoang, muốn nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Haruchiyo biến sắc vì lo sợ.

"Đúng là cốt cán của Phạm Thiên. Haha, tao vừa báo cảnh sát rồi mày giỏi thì giết đi? Mày không thoát được đâu. Mày mà vào tù rồi thì Phạm Thiên sẽ sụp đổ."

Lời vừa nói ra Haruchiyo đã nhận định sự xuất hiện của bọn chúng là có chủ đích. Sắc mặt anh vẫn không thay đổi, ngón tay dần dần kéo lên muốn bóp còi.

Trong kho, phụ kiện chất đống thành một núi kim loại hỗn loạn. Shinichiro cố gắng nhớ thứ mình cần nằm ở đâu, từ từ lập từng phụ tùng để tìm kiếm.

Takemichi cũng bước vào kho hàng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả mảng lưng. Hai mắt cậu trợn trừng nhìn ngó xung quanh, âm thầm tìm kiếm nơi phát ra thứ âm thanh ám ảnh mà mình nghe được.

Và rồi cậu nhìn thấy một cảnh tượng rất quen thuộc. Shinichiro chăm chú lục từng phụ tùng cũ trong hộp sắc, bên kia một người nào đó đang nhảy lên, trên tay cầm chiếc mỏ lết sắt nhắm vào đầu Shinichiro mà đập.

"ANH SHINICHIRO!!!"

Takeomi: !

Benkei: !

Wakasa: !

Haruchiyo: ?

Ngón tay đang bóp còi bỗng dừng lại, quay sang mới phát hiện Takemichi đã biến đâu mất. Và đó là giọng… hét của cậu.

Bốn người đàn ông dáng hình to lớn chen chúc trong con đường nhỏ dẫn ra kho sau, nhìn thấy trên nền đất Shinichiro đang ôm lấy ai đó trong mình, đầu liên tục chảy máu và đã bất tỉnh.

"Shin, có chuyện gì vậy?"

"BOSS!!!"

Nhanh hơn cả Wakasa, Haruchiyo chạy vọt đến trước mặt Shinichiro rồi bỗng dừng lại, lọt vào tai một thứ âm thanh tích tắc ghê rợn.

Tích tắc!

Tích tắc!

Tích tắc!

"Mau ra ngoài, ở đây có bom!"

"Hả? Bom?"

Không đợi Haruchiyo cúi xuống, Shinichiro đã dùng tấm thân to lớn ôm lấy Takemichi khẩn trương chạy ra ngoài, còn hối thúc thằng nhóc đang ngẩn người ở dưới sàn, cùng với mấy đứa bạn đang sợ hãi ở sân trước.

BÙM!!!

Khi tất cả vừa thoát khỏi cửa chính, quả bom liền có hẹn mà nổ một trận kinh hoàng cả khu phố. Vì mang cả Takemichi mà Shinichiro chạy ở gần cuối, từ đằng sau Haruchiyo lao tới ôm luôn hai người nhoài về phía trước, vừa khít né được vùng ảnh hưởng của làn khói đỏ cam toả ra từ vụ nổ.

Haruchiyo bị trầy xước cả người lo lắng hơn muốn đoạt lấy Takemichi từ Shinichiro, nhìn thấy tay anh đang bụm miệng vết thương liền miễn cưỡng khựng lại, lo lắng không thôi mà gọi tên Takemichi.

"Gọi cấp cứu, nhanh! Haruchiyo em chảy máu rồi. Mau sơ cứu."

Nhìn thấy cả người lấm lem máu bẩn của Haruchiyo, bản năng làm anh của Takeomi lại trỗi dậy. Anh cởi áo khoác chụp lại miệng vết thương bị cắt bởi mảnh thủy tinh ở bắp chân Haruchiyo, miệng không ngừng nói lời lo lắng. Nhưng Haruchiyo lại không quan tâm đến anh mà ánh mắt vẫn luôn hướng về một người.

"Shin cũng chảy máu rồi." Wakasa cau mày nhìn những vết thương của Shinichiro, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng lồng ngực khi nhìn lượng máu đang túa ra không ngừng của cậu trai đang ở trong lòng cậu ấy.

"Không! Tôi không sao. Mau, mau gọi xe cấp cứu."

Từ nãy đến giờ họ luôn chú ý đến Takeomi và Haruchiyo mà quên mất, ở đây người hoảng loạn và gấp rút nhất có lẽ chính là Shinichiro. Anh ôm chặt Takemichi hơn nữa, gầm gừ với bất cứ ai muốn chạm vào mình và cậu. Anh nhớ rồi, nhớ ra rồi. Cảm giác cận kề với cái chết mà mình đã bỏ qua một lần, lúc này xuất hiện lại thật chân thật và khủng khiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net