Chương 47: Tai nạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chap này chữ hơi nhiều.)

Hina bật khóc trước cửa phòng bệnh của Takemichi. Cô trườn người trên bức tường lạnh toát, mái tóc ma sát đến rối bù. Hà cớ gì tại sao đến một chữ cô cũng không thể bật ra, để Takemichi phải một mình trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy? Hiện thực thật tàn khốc, chứng kiến cảnh người mình yêu vô số lần ra vào bệnh, chứng kiến một Takemichi quật cường với tất cả mọi thứ, sau đó chỉ nói một câu thật nhẹ nhàng, là vì muốn bảo vệ cô.

Bây giờ chẳng phải là một người không quen không biết? Tại sao lại xả thân đến như thế?

Hina lau đi nước mắt nước mũi bằng tay không, cảm thấy bất lực khi bản thân chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm, không thể ra mặt để bảo vệ người khác, giống với Takemichi.

Ước gì cô là con trai, để có thể bảo vệ Takemichi.

Nhưng Takemichi bây giờ đã không còn là Takemichi yếu đuối mít ướt của ngày xưa nữa rồi.

Trên hành lang tối om, Hina lẳng lặng bước đi chẳng gây tiếng động, hai cánh tay đan chặt vào nhau hòng tạo ra hơi ấm. Nhưng, cô buốt lạnh đến tận đáy lòng. Đi được thêm một đoạn, Hina nhìn thấy một bó hoa cúc trắng được đặt giữa đường đi. Chẳng nghĩ ngợi nhiều liền đặt thêm một viên kẹo xuống kế bên nó, rồi bước đi ra phía cổng.

Là sáng sớm, nhưng Hina vẫn không phiền mà gọi Kisaki đến đón mình. Cô sải chân ra ngoài con đường to lớn rộng rãi mà chẳng có một bóng xe, đầu óc lại một lần nữa nghĩ đến người con trai mà mình vừa thăm cách đây vài phút trước.

Đèn giao thông điểm xanh báo hiệu người đi bộ có thể qua đường. Hina nhấp chân xuống lòng đường, đầu ngẩn cao nhìn những vì sao đang soi sáng cả một khoảng không. Liệu cho đến một ngày nào đó, cô sẽ trở thành một trong số chúng?

Trong không gian tĩnh mịch bỗng nhiên nổi lên một cơn gió ù ù từ phía xa. Hina không chú ý đến nó nhìn từng vạch đường dành cho người đi bộ bước qua, chơi đùa với thứ ánh sáng hư vô, ý cười vương trên đôi môi khi dùng chân dẫm lên chiếc bóng của chính mình.

Và rồi, Hina nhận ra đó không phải là tiếng gió, mà là âm thanh phát ra từ một chiếc xe bán tải không thắng. Nó lao đến ngày một to hơn ngày một nhanh hơn hiện trong con ngươi đen lánh đang tuyệt vọng. Không có đèn xe, không có âm thanh, xe lao đến không tiếng bóp còi dù tài xế vẫn còn ở bên trong.

Đôi chân Hina cứng đờ không thể di chuyển, cho đến khi chiếc xe đó lao tới, vừa chạm vào đã khiến Hina văng xa mấy mét, đầu đập xuống lòng đường cái sần sùi.

Tiếng két xe vang lên xé tan cả bầu trời, Toriya trong xe hai răng nghiến ken két vào nhau vì vui sướng, hai mắt đỏ ngầu chằng chịt những tia máu đỏ. Cô cười, một điệu cười ghê rợn, giống như những tên sát nhân đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, cười lên thành công của chính mình. Chẳng cần quần chúng, chẳng cần người ủng hộ, chỉ cần bản thân mình cảm thấy thật thoải mái.

Nhìn thân thể Hina nằm bẹp dí trên đường, Toriya bất chợt nhớ về một cảnh tượng nào đó. Giống với tám năm trước, vào ngày cô vừa tròn mười lăm tuổi đã tự mình lái xe đâm chết chính cha mẹ ruột của mình. Toriya nhìn một thành hai, đầu óc ong ong lên vài lần, cái nỗi ám ảnh khi nhìn thấy máu của trước kia đột nhiên trỗi dậy khiến cô sợ hãi không thôi. Toriya rời khỏi vị trí ghế lái nhảy xuống đường, loạng choạng đi về hướng một cái cây gần đó, nôn thốc nôn tháo những gì vừa được buốt vào cách đây vài tiếng, rồi sõng soài ra đường.

Một chiếc xe như đã đợi ở đó từ rất sớm bắt đầu di chuyển. Nhanh rồi chậm dần cho đến khi dừng hẳn bên cạnh Toriya. Người con trai trẻ tuổi ngồi bên phía ghế lái ra khỏi chỗ ngồi đi vòng qua đầu xe đến bên Toriya ngồi bệt xuống, giống như đang từ từ chiêm ngưỡng khuôn mặt bơ phờ hiếm có. Cậu ta chọt chọt vào chiếc má trắng nõn của cô, cho đến khi cô nhíu mày tỉnh dậy vì khó chịu.

Lúc bừng tỉnh, Toriya cảm thấy bản thân đã thoải mái hơn.

"Không nhanh là bị cảnh sát tóm đấy."

Giọng nói của chàng trai này có vẻ hơi ngang, là một chất giọng khá đặc biệt nhưng rất dễ chịu khi lọt vào tai người. Cậu ta nhét tay vào túi cười khì, nhìn những chiếc xe cảnh sát đang reo còi inh ỏi tập hợp lại nơi xảy ra tai nạn. Toriya đỡ lấy bàn tay của cậu ta đứng dậy ngồi ở phần ghế phụ, trông ông chủ mình xuất hiện trên màn hình mà bỗng cảm thấy hứng khởi mà bắt đầu luyên thuyên.

"Ông chủ, tôi vừa làm một hành động đúng đắn đúng không, rất giống với những gì đã xảy ra đúng không. Tôi làm vậy… Takemichi sẽ trở về như trước, đúng không?"

Người đàn ông chỉ lộ từ cần cổ đi xuống. Hai tay ông ta đan vào chống cằm phì cười nhẹ, cảm thấy thoải mái và thật đúng đắn khi chọn người như Toriya về làm việc dưới tay của mình. Ông ta xoay xoay viên bi trên chiếc nhẫn vàng quý giá, nuốt một chút nước bọt làm lay động yết hầu ở cổ rồi nói.

"Toriya làm rất tốt, đúng không? Kuroichi?"

Được ông chủ khen, Toriya trở nên vui hơn bội phần. Cô như muốn nhảy luôn trên ghế, bắt đầu dở chứng biến thái từ lời nói đến hành động. Cô ta nhìn người trong video, miêu tả lại bức tranh tuyệt đẹp vừa nãy mình vẽ nên. Ông ta càng cười, cô càng hứng thú, lời nói cũng dần dần trở nên đặc sắc.

Người ngồi bên ghế lái bắt đầu khởi động xe đi về phía trước rẽ vào một con đường của ngã tư. Động tác tự nhiên, lối đi trơn tru đến mức đi ngang qua rồi cảnh sát vẫn không thể nhìn ra được điều gì đáng nghi ở một chiếc xe bỗng dưng xuất hiện. Anh ta nhếch môi một cái, nẹt pô rồi phóng đi thật nhanh trên con đường trống trải rộng rãi, với tốc độ hai trăm ki lô mét trên giờ.

Khi Hina vừa đi, Takemichi lại rơi vào trầm tư, cảm thấy dạo gần đây cô ấy rất hay xuất hiện,  chỉ cần mở mắt cách đó không xa liền nhìn thấy hình bóng cô ấy. Cậu mong đó chỉ là một sự trùng hợp, và mong nó vẫn luôn luôn trùng hợp để cậu có thể tự mình bảo vệ cô ấy khỏi những nguy hiểm ở bên ngoài. Takemichi rời giường lấy chiếc điện thoại văng bậy trên sofa xem đồng hồ, tự hỏi tại sao Haruchiyo vẫn chưa về.

Cậu toang đứng dậy bước ra khỏi phòng nhìn hai bên hành lang trống không yên lặng, lẩm nhẩm đoán xem Haruchiyo sẽ xuất hiện từ phía bên nào. Rồi không nghĩ gì đi luôn xuống dưới đại sảnh ngồi lên một chiếc ghế đối diện, để chỉ cần Haruchiyo vừa xuất hiện liền nhìn thấy cậu.

"Tránh ra tránh ra!"

Bác sĩ y tá đẩy một cái cáng từ bên ngoài vào lướt nhanh qua nơi Takemichi đang đứng. Cậu lịch sự né qua một chút để cánh tay đầy máu đang vươn ra kia không động phải mình. Họ đẩy cáng theo một đường thẳng vào trong phòng cấp cứu, đèn sáng lên, cánh cửa tự động đóng lại rồi mất hút. Những âm thanh ồn ào vì khẩn trương cũng im bặt từ lúc đó.

Cạch!

Có thứ gì đó rơi ra từ cái người đang nằm trên cáng, Takemichi nhìn mọi người đã đi xa nên không gọi lại, định bụng nhặt lên rồi cất giữ, đợi có dịp sẽ gửi cho người ấy sau.

Thứ vừa rơi xuống là vài cái kẹo, và một sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá. Takemichi chậm rãi nhặt nó lên, mặc kệ vết máu đỏ dính vào bàn tay trống trải, bắt đầu cảm thấy khủng hoảng vì những suy nghĩ của chính mình.

Cậu không dám chắc sợi dây chuyền này chỉ có một mình Hina đeo. Nhưng mà nếu xem xét lại thời gian thì chỉ mới hơn mười phút trước từ khi cô ấy rời khỏi phòng bệnh của cậu. Và bây giờ, người nằm trên cáng, dây chuyền thì bị rơi ở đây, cả những cái kẹo, Hina còn tặng cậu rất nhiều ở bên trong kia kìa.

Takemichi bất thần nhìn về hướng phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, miệng lẩm nhẩm chẳng thành tiếng.

"Là… Hi-Hina sao?"

Đôi chân giống như được đeo vào ba quả tạ tròn cùng sợi dây xích quấn vào cổ chân, Takemichi nửa ngày mới nhấp được một bước, nếu cảnh tượng này được phát sóng trên tivi như một loại phim giả tưởng, có lẽ họ nghĩ rằng cậu chính là một con zombie.

Bàn tay thon dài từ đằng sau vươn tới bắt lấy bờ vai của Takemichi kéo về phía mình. Cảm nhận được cả người cậu đang run lên không ngừng, cả đôi mắt màu xanh dương cũng lay động lên xuống liên tục như sợi dây đàn bị gãy rồi bỏ.

"Boss, có chuyện gì vậy?"

Haruchiyo vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Takemichi đang đứng ở đối diện. Anh rất vui mừng vì cậu chọn vị trí này để đợi mình, rồi nhìn thấy cả người cậu run lên như bị điện giật, đứng một nơi xa như thế này vẫn rõ rệt nhận ra. Anh liền gạt bỏ hết cảm giác vui vẻ chạy đến bên cậu thật nhanh.

Như mọi lần khi có anh ở bên Takemichi tuyệt đối sẽ lấy lại được bình tĩnh. Nhưng lần này cậu càng run rẩy kịch liệt hơn, mắt không dám chớp nhìn về phía phòng cấp cứu. Haruchiyo kết luận, có vẻ cậu đã chứng kiến một chuyện gì đó rất kinh hoàng, liên quan đến những người mà cậu đã dùng cả cuộc đời để cứu.

"Haru...chiyo… H-Hina… người đang ở trong phòng cấp cứu là Hina đó!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net