Chương 68: Một chương tuyệt đối yên bình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiền Takemichi cảm nhận được sự quan tâm đến từ nhiều người hơn mình tưởng tượng. Baji thì ngày nào cũng đến thăm cậu, mang theo vô số đồ tẩm bổ. Shinichiro có vẻ còn thường xuyên hơn, ân cần hỏi cậu đủ thứ như đang đối với một thành viên trong gia đình.

Còn có Senju, Takemichi nhận ra chỉ trong mấy ngày mối quan hệ giữa cô ấy và Haruchiyo đã tốt hơn. Bây giờ, bên cạnh cậu là Hina, còn Haruchiyo có chút ân cần xem xét vết thương trên gối của Senju. Nghe nói bị thương trong lúc hấp tấp chạy đi gọi Haruchiyo khi hay tin cậu đã tỉnh.

Vết thương đã lành lại kha khá, Takemichi đứng dậy đi vài vòng trong phòng bệnh để máu lưu thông. Cậu nằm trên giường mấy tuần cứ như cả chân và tay đều tê cứng. Cộng thêm thời tiết bây giờ khắc nghiệt, quá trình di chuyển càng khó khăn hơn.

Trong quá trình tập đi lại cùng y tá hướng dẫn, Kisaki luôn xuất hiện quanh đó. Cậu ta luôn quan tâm đến tình hình của Takemichi, đôi khi còn chỉ dẫn những cách cần thiết cho hoạt động sinh hoạt của cậu.

Takemichi không phản ứng gì thái quá, chầm chậm xem xét và đánh giá hành động của Kisaki, tính toán nguyên do của nó. Kisaki tại sao bỗng nhiên lại quan tâm đến cậu, vu vơ còn nói đến chuyện cậu vì sao lại mang chi chít những vết thẹo trên mình. Còn nói rằng, có phải là vì cứu mạng người khác không.

Cậu còn chú ý được một điều, Hina trở nên rất ăn ý với những gì Kisaki nói. Dẫu trước giờ cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của người ngoài, nhưng khi nghe đến những lần cậu lao mình đỡ đòn chí mạng của người ta theo như Kisaki lẻn lách nói, vẻ mặt cô ấy chẳng hề thoải mái, ngược lại mang theo một thứ cảm xúc trào dâng mãnh liệt.

Takemichi vương tay nhẹ nhàng lau vệt nước đang đọng lại trên đuôi mắt của Hina, chỉ nở một nụ cười như đang an ủi.

"Mày biết được cái gì rồi?"

Nhân lúc trong phòng cả người đi hết, chỉ có nhân viên hướng dẫn hồi phục sức khỏe cùng Kisaki và cậu, Takemichi đã lập tức muốn tra dò Kisaki. Ban đầu Kisaki có vẻ hơi đứng đờ với câu hỏi của cậu, nhưng cũng rất nhanh lấy lại trạng thái hiểu chuyện học hỏi của một chàng trai mười tám tuổi.

"Biết cái gì?"

"Mày không bao giờ nói chuyện vô căn cứ, Kisaki."

"Thế thì mày cũng biết tao không bao giờ phanh phui thứ gì trước khi biết rõ ngọn ngành, đúng chứ?"

Kisaki cười ảo diệu nhìn cậu, như có như không đứng dậy muốn ra khỏi phòng trước sự ngẩn ngơ của Takemichi.

"Mày… đang tìm kiếm về cái gì? Kisaki, đừng nhúng tay vào. Mày còn phải chăm sóc Hina."

"... Tao vẫn sẽ mãi mãi chăm sóc Hina, trách nhiệm với cuộc đời của Hina. Takemichi, đừng nghĩ nhiều, tao sẽ không hại cô ấy."

"... Hai người rõ ràng đã đến với nhau."

Kisaki xoay người đối diện với Takemichi.

"Tao đối với Hina như một người chị, và Hina với tao chẳng khác gì một người bạn có thể cùng nhau tâm sự chia sẻ mọi thứ. Hina tin tưởng tao, nhưng tâm cô ấy đặt ở chỗ mày."

Takemichi nhíu nhẹ đôi mày, câu nói của Kisaki như khẳng định rằng tình cảm Hina dành cho cậu chẳng phải là nhất thời gần đây, mà đã từ rất lâu, thật lâu về trước. Nhưng cái thực tại khiến Takemichi chỉ có thể xem nó là một giả thiết, vì ký ức của cô ấy vốn đã chẳng còn hình bóng của cậu.

Rồi chợt nghĩ, liệu còn trường hợp nào khác ngoài Haruchiyo không bị xoá đi ký ức hay không. Nhưng trong hành trình du hành thời gian của cậu, Hina là người bị tác động nhiều nhất, có lẽ chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều.

Vẫn là nên để Hina quên cậu đi. Nếu không, biết được một ngày nào đó cậu không còn trễ cõi đời này nữa, cô ấy sẽ rất đau lòng.

Vẫn là nên để mọi người quên sạch về cậu, cả Haruchiyo…

Ra khỏi phòng bệnh, Kisaki lại phe phẩy sổ tay dày như một cuốn sách, hắn đã luôn mang nó theo bên mình như vật bất ly thân, ngày ngày phân tích đến tối khuya. Kisaki đẩy nhẹ gọng kính, cảm thấy vi diệu không thể tả. Hanagaki Takemichi, rốt cuộc mày là ai vậy?

Cuốn sổ viết rõ mày là người đã cứu tao khỏi vụ tai nạn sau biến cố vùng Kantou. Trong khi trong trí nhớ tao còn chẳng tồn tại cái sự kiện đó, cả Hanma nữa, hắn có nhớ gì đâu? Rồi Thiên Trúc, bang phái này nhớ mang máng là do tên Kurokawa Izana nắm cả Yokohama cầm đầu.

Ừm, tìm hắn thử xem?

Chuỗi cuộc đời xuyên không của Takemichi bắt đầu từ chuyện Pachin vào trại giáo dưỡng, tiếp theo là xung đột giữa một số thành viên cũ của Toman, dẫn đến chuyện Draken bị đâm lần đầu tiên.

Nhưng Toman đã giải tán, những chuyện này đáng lẽ sẽ không xảy ra, nhất là yếu tố đầu tiên. Vậy tại sao Draken vẫn bị đâm, tuy bị hụt.

Takemichi không dám chắc chắn một điều gì xảy ra quanh mình, hay những gì đang xảy ra tác động vào sự lặp lại của dòng thời gian. Cậu không biết, mọi chuyện đang được tường thuật lại, hay chỉ là muốn lôi những cái chết ra để nói với cậu một điều gì đó.

Là ai, biết được những điểm mấu chốt của nó, lợi dụng nó, rồi dàn dựng nó.

Sự kiện tiếp theo sẽ xảy ra là chuyện gì đó liên quan đến Hắc Long đời cũ. Chuyện Koko và Inui đang cố hồi phục Hắc Long. Nhưng bây giờ hai người họ đang ở Phạm Thiên. Takemichi cắn móng tay liên hồi, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Bây giờ cậu không thể tự ý về tương lai nữa, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Càng không biết, liệu ở tương lai có còn sự tồn tại của cậu…

Haruchiyo lúc này trở lại, nhìn thấy trạng thái điên cuồng của Takemichi, trên tay là sơ đồ chi tiết về những gì đã xảy ra tại dòng thời gian chết chóc đầu tiên.

"Chuyện gì thế Boss?"

"Tao muốn đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nhưng tao thắc mắc, nếu muốn dựng lại dòng thời gian đó, tại sao người kia lại bỏ qua chuyện của Pachin, đây là điểm mấu chốt bắt đầu sự mâu thuẫn của Draken và Mikey. Và mày thấy đấy, Mikey và Draken rõ ràng đang rất tốt mà?"

Haruchiyo nhìn cậu một hồi, trầm ngâm.

"... Hai người hiện đang có chút mâu thuẫn vặt. Nhưng không phải vì Pachin, mà là vì Baji."

Xem như một thói quen, mỗi ngày Hina nấu đồ ăn và mang đến cho Takemichi. Naoto rất tò mò với người chị mà chị mình tận tâm như thế cho nên liên tục đi theo, nhìn thấy Takemichi liền nhận ra cậu chính là người túc trực trước phòng cấp cứu của chị mình liên tục mấy tiếng đêm hôm đó.

"Chị thích anh ta à, hình như là một bất lương?" Naoto xoa cằm suy nghĩ.

"Takemichi-kun là một bất lương tốt."

"Bất lương mà còn tốt?"

Hina mỉm cười xoa đầu Naoto một cái rồi nháy mắt. Naoto rất khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm, cậu lại vùi đầu vào quyển sách hay cầm trên tay, tiếp tục theo đuổi cái nghề tuy không phải là ước mơ của mình.

"Có bao giờ em hỏi tại sao mình lại muốn trở thành cảnh sát chưa?"

Naoto nhìn Hina một chút, khẽ lắc đầu. Anh còn chẳng biết tại sao mình lại cố chấp với nó như thế, trong khi bản thân từ nhỏ đã luôn miệng nói rằng mình ghét trở thành cảnh sát.

Tận dụng một ngày Hina phải vùi đầu với đống bài tập, Naoto mượn cớ muốn mang đồ ăn đến cho Takemichi thay chị mình. Anh bước đi rón rén quan sát xung quanh rồi mới vào phòng, làm Takemichi cũng có một chút khó hiểu.

Không phải lần đầu nhìn thấy Takemichi, nhưng đâu là lần đầu tiên Naoto nhìn Takemichi một cách trực tiếp như thế này.

Mái tóc đen láy bù xù buông thả như vừa ngủ dậy, vẫn còn trên người bộ đồ của hôm qua, bộ dáng ngu ngơ lờ mờ, đôi mắt chớp chớp híp lại vì ánh sáng mặt trời. Takemichi nhìn Naoto chào một tiếng, theo thói quen tìm hình bóng Hina. Hai mắt cậu long lanh rọi tới, dưới ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua lớp cửa kính lóng lánh như làn nước lắng đọng. Naoto vội mím môi né tránh, trông cậu cũng giống giống bộ dáng của tiểu mỹ thụ trong bộ phim trinh thám anh vừa coi đấy chứ.

Thật, là phim trinh thám.

Naoto ho khan một tiếng, lắp bắp nói.

"Hôm nay… em đến thay chị em."

Takemichi nhíu mày, lập tức bày ra vẻ mặt lo lắng: "Hôm nay Hina không đến được sao? Cậu ấy bị gì rồi à?"

Naoto không nghĩ người này sẽ hỏi nhiều như thế, liếc mắt vài vòng tìm lý do hợp tình hợp lý.

"À… bị cảm… cảm nhẹ."

Cũng khó lắm mới tìm được cơ hội, Naoto muốn xem xét người này là người như thế nào. Có thật sự là một bất lương tốt như chị đã nói không.

"Cảm, có phải… di chứng của lần tai nạn trước không? Cậu ấy bị thương ở vùng đầu rất nặng. Haruchiyooooo!"

Haruchiyo đang xử lý một số thứ trong WC, nghe thấy âm thanh của Takemichi liền gấp rút xuất hiện.

"Có chuyện gì vậy Boss?"

"Có phải là tao được xuất viện rồi không?"

Haruchiyo đứng đờ một lúc, thật ra là từ rất lâu rồi, chỉ là anh muốn giữ cậu ở bệnh viện thêm một chút để cậu nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Tao muốn đến thăm Hina."

Nhà Hinata cách đây cũng không quá xa, cho nên Haruchiyo liền đồng ý.

Naoto: "..."

Đùa thôi mà, Hina có bị bệnh đâu. Chính anh ta là người đang nằm viện mà đòi đi thăm người đang khỏe như trâu, nằm phè phỡn ngắm ảnh của anh ta ở nhà à?

Định bảo Takemichi hãy ở lại đi, bỗng nhiên anh ta dùng tay tháo cúc áo xuống ba nất. Naoto câm nín, chăm chăm nhìn nơi phần da sẽ lộ ra sau lớp áo.

"Cậu Tachibana."

Giật mình liếc sang, phát hiện cái gã tóc hồng kia đang trừng mắt cảnh báo. Naoto không biết vì sao nhưng lại thấy chột dạ gãi đầu.

"À, có gì không."

"Cậu có thể ra ngoài đợi không?"

Haruchiyo hạ thấp âm tầng nhất có thể, chậm rãi nói từng chữ, không thèm chớp mắt làm Naoto run người một phát.

Takemichi nghe thế phụ hoạ thêm, thói quen gọi tên của Naoto.

"Naoto ra ngoài đợi một chút nhá. Anh thay đồ rồi ra ngay, dẫn anh… đến thăm Hina một chút. Anh có hơi lo lắng cho cô ấy."

Dù không phải bác sĩ nhưng cũng muốn xác nhận xem. Nếu tình hình không giống như bình thường thì phải mang cô ấy đến bệnh viện liền.  Cuộc đời của cậu hy sinh là dành cho cô ấy, cho nên phải dành cho trọn vẹn.

Lấy lại được phong độ, Naoto đút hai tay vào túi mỉm cười thân thiện.

"Vâng, em ngồi ở hàng ghế chờ trước phòng."

Nói xong không quên nhìn Haruchiyo một cái, quay lưng ra ngoài khẽ mỉm cười. Chẳng hỏi vì sao anh ta không thân thiết lại gọi mình bằng tên, nhưng không cảm thấy khó chịu về nó. Ra đó là hình xăm Phạm Thiên à? Anh ta là bất lương của Phạm Thiên à.

Nhìn bóng lưng ấy dùng cánh tay kéo cửa lại, Haruchiyo nghiến răng ken két. Mắc mớ gì lại dành cái ánh mắt đó cho Takemichi? Mấy cái tên này, hình như không được bình thường.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net