Chương 69: Oriko sẽ sống hay chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong rồi thưa ông chủ."

Oriko ấn nút báo cho người ở đầu dây bên kia biết là mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà không có bất cứ cản trở nào. Thầm cảm thấy may mắn vì bà chị Toriya còn đang dưỡng thương ở bệnh viện nên không tranh công với cô được.

Số tiền này, cô sẽ dùng nó coi như chuộc hai người rời khỏi tổ chức. Không ai đứng về phía cô cũng được, chỉ cần là rời xa ông ta càng xa càng tốt.

Oriko đã trông thấy xác của ba mẹ mình trôi lềnh bềnh trong thứ dung dịch màu tím trong phòng thí nghiệm của ông ta. Có khi chính Toriya cũng không biết chuyện này, mặc dù sở thích của chị ta chẳng khác ông ta là mấy.

Cô nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, là kỷ vật do người mẹ quá cố để lại. Và chiếc vòng tay mà chị Toriya hay đeo, chính là kỷ vật của cha. Đến cuối chuyện này, cô muốn cho chị ấy biết, hai người bọn họ không hẳn là vô trách nhiệm như chị nghĩ.

"Oh!"

Phản xạ của Oriko rất nhanh nhẹn, vừa trông thấy bóng người khả nghi nép sau khúc cua liền cảnh giác nhảy về đằng sau.

Vì vừa trở về Nhật Bản nên Hanma muốn dạo chơi xung quanh khu phố một chút. Tình cờ nhìn thấy "người bạn" đã từng sánh vai với mình ở băng đảng không đầu.

Cậu ta ngồi một mình ở hàng ghế gỗ ở công viên, như đang chăm chú suy nghĩ về một điều gì đó. Đôi mắt cậu ta trợn tròn, cứ như đang bị mất kiểm soát bởi chính suy nghĩ của mình.

Ánh mắt này, trước đây trong trận chiến Toman với Ba Lưu Bá La anh đã từng nhìn thấy, một ánh mắt chỉ chứa mỗi mình sự hận thù. Nhưng mà tại sao lại là hận thù?

Tính tình Hanma thẳng thắng, anh liền nhanh chóng muốn hỏi han người bạn này vài ba câu. Rồi nhìn thấy một hình bóng lướt nhanh hơn cả mình, Oriko trong bộ dáng học sinh thản nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Kazutora.

Kazutora không tiếp đón cô ta nồng nhiệt như anh nghĩ. Khẩu hình miệng cô ta mấp máy liên hồi, nhưng Kazutora chỉ nhấp môi mấy câu. Hanma liền biết, cậu ta lại bị chạm đúng điểm đen rồi.

Hanma móc trong túi ra năm tấm hình, xốc từng tấm lên xem, dừng lại tấm ảnh của cô gái có mái tóc màu vàng lục. Anh miết lưỡi quanh hàm trên nhét lại vào trong túi, thầm nghĩ đường bắt cho được cô gái này.

"Yo, cô gái. Làm gì với Kazutora thế hả?"

Đối mặt với nụ cười của Hanma, Oriko có chút rùng mình. Báo hiệu cho cô biết, nên tránh xa tên này thì hơn. Cô không biết tên này, cũng chưa từng gặp, cho nên không biết hắn có nằm trong những người bảo hộ của Phạm Thiên không.

"Tình báo làm nhiệm vụ cho ông chú hả?"

"... Tránh ra. Tôi còn phải về."

"Nghĩ Kisaki cũng theo ông ta đó à?" Hanma bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, phóng đến Oriko một tia sát khí. "Kisaki mà phải đi sau đít ông ta à?"

"Tránh ra đi nhóc con?" Oriko không nhún nhường trước sự đe dọa của Hanma, ý chí muốn rời khỏi đây càng trở nên mãnh liệt. "Đừng có mà gây sự với tao? Kisaki đã được ông chủ loại khỏi kế hoạch rồi, mày muốn đưa cậu ta vào cửa tử lần nữa sao?"

Cô đã nhớ ra tên này là ai. Là Chú Hề và Thần Chết, hắn chính là Thần Chết của Chú Hề, là con tốt của Kisaki.

"Ra đây là ý định của ông chú à." Dù là nói thế, Hanma vẫn không hình dung ra là chuyện gì.

"?"

"Về nhà tao chơi đi, Hatoru Oriko!"

"!"

Oriko không sợ cái gì cả, chỉ sợ cái chiều cao vượt trội của gã trước mặt. Hanma không nhanh không chậm chạy tới dùng chân đá thẳng vào bụng Oriko, khiến cô văng ra sau mấy mét. Oriko lanh lợi chiếm vị trí tốt giữ vững thăng bằng, trong lúc Hanma đắc ý liền tấn công.

Tốc độ của cô rất nhanh, kèm theo thân hình mảnh khảnh của con gái khiến các động tác cực kỳ linh hoạt. Cô không tấn công một cách nghiêm túc, chỉ tấn công rồi tìm một kẻ hở để có thể trốn thoát. Nhưng cái gã trước mắt cứ như một con zombie, thuần thục tránh được các đòn tấn công cơ bản, còn rất nhanh chắn hết những lối đi mà cô đã vạch ra. Oriko nghiến răng, không lẽ phải đánh thật sao?

"Tao nói lần cuối, cút đi chỗ khác."

"Sao lại bỏ qua lời mời của đàn em thế, Oriko-chan?"

Chiếc cặp sách trống rỗng bị văng sang một bên, mái tóc thắt gọn gàng được quấn chặt trên đầu. Đôi mắt Oriko loé sáng dưới ánh chiều tà, khinh miệt nhìn người đang đứng trước mặt.

"Là mày ép tao?"

Hanma bất giác cau mày khi nhận thấy trạng thái của Oriko đã thay đổi. Nối tiếp với hành động kia, Oriko liền nhanh chóng lao đến trước mặt Hanma trực tiếp đạp thẳng vào mặt, nhưng đó chỉ là gây sự chú ý, điểm cô tấn công chính là má phải.

Phụt!

"Tốt đấy!" Hanma cảm thán.

Cứ bao nhiêu lần lao vào rồi nhảy ra, mỗi lần đánh trúng chỗ hiểm của Hanma một lần, Oriko với tốc độ nhanh như chớp, chủ yếu dùng chân của mình để có thể tận dụng hết sức mạnh. Một chốc sau Hanma cũng bắt được cái tốc độ quái dị đó, trong đòn tiếp theo bắt được chân của Oriko văng tỏn vào bức tường. Dẫu gì cô cũng là con gái, cùng với thân hình nhỏ nhắn này, là một cú va chạm mạnh.

Oriko trước giờ luôn tránh đánh đấm với những người cao, vì chúng là những người gây cho cô nhiều lợi thế nhất. Nhưng đánh với bọn họ có cái lợi, đó là họ chẳng bao giờ bắt kịp được tốc độ của cô.

Lần này lao tới, Oriko nhìn thấy thứ gì đó lóa dưới ánh mặt trời của buổi chiều tà. Cô không thể dừng lại, chỉ kịp lấy ra thứ giống như cái kia ra, tự tin chắn đường dao đã được đoán sẵn.

Nhưng Hanma bỗng nhiên đặt mông lên hai gót chân ngồi xuống, điêu luyện xoay người, tận dụng tốc độ của đối phương mà chém dao một đường. Ngay lúc Oriko bị mất thăng bằng ngã xuống, Hanma nắm lại đuôi tóc đã bị lỏng ra vì hoạt động nhiều kéo lên, nhẫn tâm cắt đứt.

Cầm lọn tóc trên tay, Hanma nửa phần khoái chí nửa phần mệt nhọc. Dẫu chị ta có lớn hơn anh, kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn thì vẫn là con gái, vậy mà lại tốn nhiều thời gian để bắt lại như vậy. Quả thực không hài lòng.

Oriko đau đớn nằm bệt trên sàn đất, cố sức gượng dậy chạy đi. Nhìn cô ta lửng thửng, Hanma có hơi khinh thường đi bộ theo sau, dáng người cô ta nhỏ bé, chân một mẩu. Anh chỉ cần sải dài vài bước là đến rồi.

Đột nhiên, Oriko phóng nhanh như gió.

!!!

Binh!

"Ki-Kisaki?!"

"Mới về nước đã đi nhông nhông rồi, tao tìm mày cực lắm đấy."

Hôm nay đến sân bay để đón Hanma, nhưng hành lý ở đấy mà chẳng thấy người đâu. Kisaki lập tức đi tìm anh, phòng hờ lại đi đánh nhau trên đường phố. Cái danh Tử Thần của hắn thì tuyệt đấy, mà tuyệt vì hắn có rất nhiều kẻ thù.

Lúc trông thấy hai kẻ ẩu đả với nhau, Kisaki nghĩ mình nên tìm cái gì đó, nhân lúc Oriko chạy về hướng này liền cho một phát bất tỉnh.

Hanma ái ngại gãi đầu, né tránh ánh mắt trách móc của Kisaki.

"Tao… chỉ là hơi chán."

"Nhà còn chưa về, đòi chán?"

Kisaki nhón chân vén áo Hanma ra nhìn xem, phát hiện không ít vết bầm tím. Hanma xem nó như không kéo áo lại, vui vẻ nói.

"Ở nhà có gì thú vị sao?"

"Sắp tới." Kisaki chỉ Oriko đang nằm bẹp dưới đất. "Mang về, cần dùng tới. Thoải mái tra tấn."

Nhận ra đã lâu rồi mới được nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm cơ của Kisaki, bỗng chốc sự buồn tẻ của Hanma bay đi đâu hết. Anh nở nụ cười cúi người vác Oriko lên.

"Có gì vui sao?"

"Tìm được vài trò chơi trong thời gian chán nản."

"Ha há, lần này là vì chán à, Hina khoẻ không?"

"Khoẻ."

Gia đình Hina ở chung cư cao tầng. Haruchiyo quyết định chỉ đưa cậu đến sau đó liền đi tiếp với công việc. Con ả Oriko vẫn đợi để xử lý, lần này anh sẽ không để bọn chúng vắt mũi như lần trước nữa.

Nhìn bóng dáng chiếc xe xa dần, Takemichi liền cảm thấy tò mò về cách thức mà Haruchiyo dùng để tra tấn cái người kia. Có chút kích thích, có chút đáng sợ.

Lối dẫn đến căn chung cư mà Hina đang ở, nhìn vẫn rất quen. Đầu tiên là đi qua cửa kính thủy tinh, báo danh sau đó đi vào thang máy. Trong lúc đứng ở thang máy chỉ có hai người, tránh không gian khó xử Takemichi đã liên tục hỏi về sức khỏe Hina.

Càng hỏi tới Naoto lại càng đổ mồ hôi hột, vì chị ấy… chẳng có bị gì cả. Một ngày mà số câu nói dối bằng cả năm thế này, cảm giác… vừa tội lỗi với người bên cạnh, với bản thân nữa.

Naoto lén nhìn gương mặt lo lắng của Takemichi rồi liền nhìn sang hướng khác, anh ta… trông cũng đẹp trai đó chứ, theo nét riêng, chẳng đại trà. Naoto chẹp chẹp, cũng đáng nhớ.

"Hửm? Takemichi-kun sao lại đến đây? Chẳng phải sức khoẻ còn đang không tốt sao?"

Đầu tiên Takemichi không trả lời Hina mà đánh giá quan sát qua một hồi. Naoto nói rằng chỉ cảm nhẹ, có lẽ vì thế cho nên trông ngoài mặt chẳng có gì đáng để ý.

"Nghe nói Hina bị cảm nhẹ nên… tôi đến thăm."

"Sao cơ? C-cảm?"

Hina liền lén liếc nhìn Naoto. Trông thấy đứa em trai dùng bảy bảy bốn chín cách ra dấu hiệu cuối cùng cô cũng hiểu ra, ho nhẹ vài cái.

"È hem, tại dạo này trời trở lạnh cho nên… ehem, cổ họng Hina có chút không tốt." Nói rồi để tăng độ chân thật, Hina vội chạy vào gian trong lấy một chiếc khẩu trang đeo lên. "Bên ngoài lạnh lắm, Takemichi-kun cùng Naoto, vào nhà đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net