Chương 70: Hụt thêm một lần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả Haruchiyo cũng phát hiện, Kisaki gần đây rất thường xuyên xuất hiện trước mặt Takemichi dù đang trong thân phận của học một học sinh. Và Hanma lại xuất hiện ở chỗ anh, nhìn tám phương tứ hướng cũng không thấy chỗ nào là trùng hợp.

Kisaki, hắn tính làm gì?

"Trước tiên nói cho tao, tại sao mày biết cô ta đã thao túng Kazutora?"

Nhìn vào khoảng thời gian không hợp lý lắm, cũng đã qua kha khá thời gian, vậy mà bây giờ vừa đúng lúc cái ngày Takemichi tỉnh dậy hắn ta mang cô gái này đến.

"Bắt giữ từ trước?"

Hanma bỗng nhiên phụt cười, khâm phục trước suy nghĩ của Haruchiyo. Ai đồn hắn là con chó hoang đâu? Thông minh đến thế cơ mà?

"Tất nhiên. Kisaki đã giúp mày, đúng chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt không hề che giấu của Hanma, Haruchiyo lại phải vặn não để suy nghĩ thêm một chút. Nhưng chỉ là một chút, suy nghĩ về Kisaki khác nào tự biến mình thành một thằng ngốc. Haruchiyo chuyển sự chú ý sang nhìn Oriko, tựa cằm lên điểm tựa sau của ghế, dáng ngồi buông thả.

"Lần này, tao sẽ không để ai cứu mày đâu."

"... Chết… chết… Haruchiyo, Haruchiyo…"

"Gọi cái đéo gì không biết! Tên của tao không phải cho mày gọi!"

Cáng của thanh Katana đập thẳng vào đầu Oriko một cái rõ âm thanh của đau đớn. Cô mím chặt môi mình hơn, bắt đầu nhắm rồi mở mí mắt để lấy lại tiêu cự. Cô đang ở đâu?

Không giống như cái lần bị kéo khỏi căn hầm đó, Oriko cảm giác bản thân mình đã sạch sẽ hơn một chút, cả người khoác một bộ quần áo trắng toát. Cô liếc nhìn những thứ trong tầm nhìn, thấy đôi chân mang dép lê hàng hiệu vài ngày trước mình đã nhìn thấy.

"Han…ma? Mày… chơi xấu. Mày và Kisaki… chơi tao…"

Nhớ lại khoảnh khắc mấu chốt cuối cùng bị bắt, Oriko không khỏi hổ thẹn muốn phun vào mặt Hanma một ngụm nước bọt. Cô hà hơi vài lần lấy lại thanh âm của cổ họng, cái cổ đau đớn ngẩng lên xem qua quang cảnh nơi này.

Cũng không khác gì một căn hầm.

"Haru… cứu… cứu tôi…"

Pặc!

Tiếng đau đớn bị tắt ngay cổ họng, cho thấy cú đánh vừa rồi của Haruchiyo không hề nhẹ. Anh cảm thấy dơ bẩn đeo găng tay vào, túm chặt hai má của người trước mặt để nó đối diện với mình.

"Tụi mày là ai? Có ý định gì? Mày thao túng Kazutora, là muốn giết Baji đúng không?"

Lần đầu nhìn thấy vẻ mặt điên dại của Haruchiyo, Oriko đã vô tình nhung nhớ. Cô thở nhẹ vài cái, đôi mắt vẫn luôn ngắm nhìn, rồi mới nhận ra bản thân mình đang ở đâu, đang ở trong tay của ai.

Oriko thoáng chốc trở nên bàng hoàng trợn mắt, dùng hết sức để la hét.

"Đừng giết tôi, tôi khỏi rồi mà, tránh xa tôi ra!"

Mặc cho người trước mặt ra sức giãy dụa, Haruchiyo vẫn dùng một tay kéo cô ta đối diện với mình, hạ giọng gầm gừ.

"Tao cần mày trả lời câu hỏi của tao."

Một luồng sát khí bao quanh Haruchiyo phóng thẳng vào Oriko để gây áp bức, khiến cô ta vô thức dãy dụa kịch liệt hơn, bỏ qua những cơn đau nhứt đến từ vô số vết thương trên cơ thể. Mồm thì bị bóp chặt, hai tay hai chân càng giãy càng bị siết lại, làm Oriko cảm thấy bất lực dần. Cô ta bắt đầu khóc.

"Thả tôi ra… tôi không biết gì hết mà. Đừng… giết tôi… Baji, nó bẻ tay tôi, tôi chỉ là… muốn dạy nó một bài học…" (Bẻ tay ở chap 7).

Haruchiyo bỗng nhiên cười ha hả, câu nói này thật là nực cười. Một kẻ thích giết người lại đi sợ chết, có phải là mâu thuẫn quá không?

"Mày không muốn trải qua cảm giác của những người đã bị mày hại à? Cả con chị của mày, lần trước đã đâm Hina suýt mất mạng. Tao còn chưa dùng mày để dẫn dụ nó, cái chết vẫn chưa đến nhanh như thế đâu."

Nói vài chữ Haruchiyo lại dùng cáng katana đập vào đầu Oriko một cái. Ngày hôm nay, tra tấn ả ta đến chết, dù chỉ lấy được một chút thông tin ít ỏi vẫn được.

"Vì lũ chúng mày mà Takemichi liên tục bị thương. Chán cơm thèm đất rồi đúng không? Lũ chúng mày hết chuyện để làm rồi đúng không?"

Haruchuyo căm phẫn hét lớn, rút thanh katana ra khỏi bao, có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Trong không gian đầy bụi bẩn, Oriko nhìn thấy có một sợi chỉ bay bay. Một cách nhẹ nhàng, vừa lướt qua lưỡi thanh katana liền lập tức bị chẻ làm hai.

Nhìn thấy cảnh tượng đó Oriko càng không thể khống chế được bản thân mình. Cô lại giãy dụa hết sức, bỗng cảm giác bộ quần áo mình đang mặc trên người rất giống với cái thứ đã bám lấy cô suốt năm năm liền.

Cô nhìn xuống một lần nữa, phát hiện ngực trái mình có gắn một cái gì đó, là thẻ bệnh nhân?

Bệnh nhân điều trị đặc biệt, Hatoru Oriko.

"Không, không! Tránh xa tôi ra. Chị Toriya, chị Toriya! Cứu em với chị Toriya!!! Ông chủ, cứu tôi… Kogiya, Aki à, Tsunemi… mau cứu tôi. Làm ơn!!!"

Rọc rạch!

Xịt!!!

"Là bơm hơi cay. Sanzu, né ra. Dính phải sẽ mù mắt đấy."

Cả Hanma và Haruchiyo lùi dần ra sau, tránh làn khói đỏ lửa đang dần lan ra khắp căn hầm nhỏ hẹp. Oriko nghe Hanma nói thế liền nhắm mắt ngậm miệng nín thở ngồi yên một chỗ. Quả nhiên một lúc sau nghe rất nhiều âm thanh của bước chân vọng đến, kẻ tháo còng tay kẻ vô hiệu hoá còng chân, lật đật lôi Oriko ra ngoài.

Haruchiyo nghe động tĩnh liền tự do nổ súng, chẳng biết có trúng ai không nhưng băng đạn đã sớm chẳng còn viên nào.

Bàn tay thon dài của ai kia lần mò trên bức tường kích hoạt bộ máy hoà khí, phải đến ba mươi giây sau mới có thể mở mắt ra. Hanma và Haruchiyo chẳng cần nhìn nhau hướng đến cầu thang lên xuống xông thẳng ra ngoài.

Takemichi sẽ thất vọng khi để chuồn mất thêm một lần nữa.

Kisaki sẽ rơi vào rắc rối thật sự nếu cô ả đó được đưa trở về.

Hai kẻ thay phiên nhau tặc lưỡi, hướng về con xe đời mới vừa được gắn bản số xe. Haruchiyo ra lệnh cho tên đầu trọc bám theo những chiếc xe kia, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng chơi trò đuổi bắt trên đường cao tốc như thế này, đối với những người nghiệp dư vẫn là thứ gì đó rất ái ngại. Cho đến khi con xe phía trước bắt đầu nổ súng, Haruchiyo liền gạt đi sự kiên dè mà bất chấp đấu với chúng.

Anh rút súng liên tục nạp và nhả đạn, nhắm đến vô số điểm chết ở trên chiếc xe. Hanma không có súng để chơi, chỉ biết nhoài người chui qua được cốp xe, thành công che được bảng số còn mới toanh đó, xem như một mánh khóe để đánh lừa người đi đường cùng cảnh sát.

Pằng!

Viên đạn lạc chạy sượt qua mép tai Haruchiyo trong khi anh đang nạp đạn cho lần tiếp.

"Hanma, lấy cho tao thêm băng đạn nằm dưới ghế ngồi của mày."

Nhưng thay vì làm theo lời anh nói, Hanma lại dùng hết sức để kéo cái kẻ đang cố chấp ngoài kia vào trong.

"Bình tĩnh đi Sanzu. Bây giờ chúng ta mới là kẻ đang bị săn."

Theo lời Hanma, Haruchyo bình tĩnh trở lại. Phát hiện xung quanh không phải là người dân nữa, là những chiếc xe với nhãn mác giống nhau, màu giống nhau, tốc độ giống nhau và… có một mục tiêu giống nhau.

"Chậc! Tránh ra!"

Tên đầu trọc liền hiểu ý, ngay lúc Haruchiyo vừa đặt tay lên vô lăng lập tức lách người tránh đi. Haruchiyo ngồi vào ghế lái, ấn ga chạy thẳng về phía trước. Bọn chúng đông hơn tính toán, cả hàng xe đông nghịt đằng sau chẳng còn thấy lấy một bóng người.

Biết rằng cứ đi như thế này cũng không phải cách, Haruchiyo quyết định đánh liều ở một khúc cua. Anh nâng tốc độ lên cao nhất, bắt lấy thời điểm mấu chốt hung bạo xoay vô lăng mấy vòng. Chiếc xe lập tức xoay ba trăm sáu mươi độ, đi ngược lại với dòng xe đang đuổi bắt.

Hình như là ái ngại với tốc độ Haruchiyo sử dụng, đám xe không ý thức chừa ra một sơ hở. Haruchiyo lướt nhanh như gió, trơn tru thoát khỏi đám người, xoay đường đi theo đúng làn. Hanma được một phen cảm giác mạnh hú hồn thích thú, tên đầu trọc thì dường như đã khá quen với việc này.

"Học lái xe ở đâu đấy?"

Tuột mất con mồi, cả Haruchiyo và Hanma đều có chung một suy nghĩ. Cho nên anh chọn mang một đề tài khác ra bàn luận.

"Câm mồm đi."

Nhưng Haruchiyo mà lại thích nói chuyện phiếm để nuốt đi cơn tức à? Đó đâu phải Haruchiyo? Đợi Takemichi về nhà rồi ôm cậu ấy một chút là được.

Biết là đã thoát khỏi Oriko vẫn không ngăn mình khóc lên thành tiếng. Cô nhớ Toriya, gắt gao ôm lấy chị ta từ khi lên xe cho đến giờ. Toriya hiểu được lòng em gái mình đang nghĩ gì, không đành vuốt lưng trấn an. Haruchiyo à, dám làm em gái cô phải khốn đốn như thế.

"Đừng khóc nữa, ông chủ đang rất tức giận đấy."

Oriko lập tức mếu máo với người đang ở vị trí ghế lái.

"Là Kisaki nhúng tay vào. Nếu không tao sẽ không bị bắt."

"Còn cô, bớt tự hành động theo ý mình đi. Nếu hành động theo kế hoạch bây giờ Baji Keisuke đã chết rồi. Đừng có mà lợi dụng lòng tin của ông chủ."

"Kuroichi, bình tĩnh lại nào."

Thanh âm trong bộ đàm ấy lại vang lên, muốn trấn áp cơn phẫn nộ của kẻ cầm lái. Hắn ta liền im bặt, nhìn liếc qua màn hình một lần rồi thôi. Bị một vết đạn ghim vào hông, vừa đau vừa tức. Đợi đấy Sanzu Haruchiyo, mày muốn đua xe? Tao chiều mày.

Để xem một con chó chỉ biết chạy theo thằng chọc chó thì sẽ nhận được kết cục gì.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net