Chương 71: Một ngày hẹn hò cùng Hina.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng bên ngoài nói nhiều bao nhiêu, khi lọt vào trong căn hộ Hina đang sống, thành công ngồi bên chiếc bàn trong phòng Hina, Takemichi như biến thành một pho tượng xếp chân truyền thống cứng người đổ mồ hôi. Đã rất lâu rồi cậu mới đến nhà cô ấy, có chút không biết phải làm gì.

Những lần trước khi đến đây, cậu đã làm gì ấy nhỉ?

Trong bếp, Hina hùi hụi nấu cho Takemichi một ít đồ ăn bổ, pha cho cậu một cốc nước ép. Điệu bộ cô có hơi lúng túng, hơi run rẩy vì bỗng nhiên Takemichi đến đây. Naoto nhìn thấy biểu cảm của hai người, nhất là Hina dẫu đang đứng trong căn nhà của mình còn xấu hổ hấp tấp như thế, có chút cạn lời. Anh bình tĩnh bỏ quyển sách lên bàn đi vào trong bếp.

"Hấp tấp như thế làm gì, chẳng phải món này ngày nào chị cũng làm sao?"

Hina gấp rút đến mức hai mắt xoay vòng.

"Nhưng, chị không biết khẩu vị chính xác của Takemichi-kun. Không biết anh ấy có kiêng kỵ cái gì hay không."

"Chị trực tiếp hỏi là được mà." Naoto nhướng mày nhìn ra phía Takemichi rồi lại nhìn Hina. "Người ta cũng đang hấp hối ngoài kia, chị ra ngoài đi để em xử lý."

Naoto không phải là nấu ăn ngon, nhưng bao lâu qua mỗi ngày học hỏi chị mình một ít cho nên xem như cũng biết những thứ cơ bản. Anh cho vào nồi súp một ít thịt bằm, cắt thái rau quả thật đẹp mắt, đợi nước sôi lên bắt đầu nêm gia vị, không quên xem xem với những triệu chứng bệnh chỉ biết qua loa kia của Takemichi nên và không nên ăn gì.

Chẹp chẹp!

Nhìn mùi hương bị hút bởi ống khói xử lý, Naoto có chút tiếc nuối. Anh nếm món súp thêm vài lần, cảm nhận được hương vị mình muốn liền nhanh chóng mang ra. Không quên chồm người nhìn xem hai người kia đang làm gì, lần này nhìn thấy đến hai bức tượng.

"..."

Cạch!

m thanh chén bát bị bạo lực đập lên bàn lôi kéo Hina và Takemichi trở về với thực tại. Hina liên tục ngại ngùng né tránh ánh mắt, Takemichi thì cứ căng thẳng lại chà sát hai tay vào nhau.

Điệu bộ này của hai người làm Naoto có chút quen mắt. Anh đánh lừa tâm trí của mình chăm chú vào món ăn mình vừa nấu, nhưng đầu óc vẫn luôn nhớ đến một hình bóng nào đó.

Hina bị đè bẹp nửa thân người trên chính chiếc xe của anh. Nhưng anh làm gì có chiếc xe nào?

Naoto đảo mắt mấy vòng, loại bỏ hình ảnh mơ hồ ra khỏi đầu. Lại nhìn sang biểu cảm của hai người kia, mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn.

"Hai người… định như thế đến khi nào đây? Em đi xuống trước đấy."

"Êi! Đừng, Naoto ở… ở đây đi. À không, chúng ta cùng đi xuống chứ?"

Takemichi hấp tấp đứng phắt dậy khi nhìn thấy Naoto chuẩn bị đóng cửa, ra hiệu cho Hina cũng nhanh xuống nhà. Cậu cũng phục chính mình, có phải lần đầu tiên đến nhà cô ấy đâu, tại sao lại không tự nhiên đến thế.

"Đúng rồi, chúng ta xuống dùng bữa đi." Hina cũng bối rối đan hai tay vào nhau.

Naoto khó ở đi trước, giận dỗi mở cửa rồi đóng. Lối hành lang nhỏ hẹp, Takemichi và Hina có né tránh đến đâu cũng không thoát khỏi cái chạm tay tình tờ. Hai người càng thêm ngại ngùng, càng né tránh ánh mắt của nhau.

Điều đó giúp Takemichi nhận ra, Hina thích cậu không phải là nhất thời.

Ăn xong, Naoto phải đi học. Trong nhà chỉ còn lại Takemichi và Hina, không gian trở nên ngột ngạt hơn cả. Chợt nhớ đến bố đã đi công tác, chiếc xe đã ngủ trong kho mấy ngày.

Mẹ Hina lúc này chỉ vừa đi chợ về, liền gặp Hina và Takemichi đang chuẩn bị ra ngoài.

"Hai đứa…"

Bàn tay bà chỉ vào Hina rồi dừng lại trên người Takemichi, xem xét một hồi, gật gù cái gì đó. Chàng trai này nhìn chung quy có vẻ khá chân thật, còn thân thiện dễ gần. Nếu như bà nhớ không nhầm thằng nhóc này là đứa đã ngồi cùng cả nhà bà trước phòng cấp cứu hôm Hina tai nạn.

"Hai đứa định đi đâu sao?"

Hina chợt rụt cổ lại lùi một bước vào trong, cô chỉ mới mười chín, và vẫn chưa có bằng lái xe.

"À… tụi con muốn cùng nhau ra ngoài."

Takemichi bỗng nhiên nắm tay Hina rồi giữ chặt, tự tin nói.

"Con sẽ đưa cậu ấy về an toàn."

Nói rồi cậu chuyển thế đi trước, kéo cả Hina ra ngoài.

"Takemichi có xe, đưa Hina cùng nhau đi chơi nhé?"

Xe được tên đầu trọc mang đến. Sau khi Hina an toàn ngồi trong xe Takemichi mới bắt đầu khởi động xe, còn chu đáo thắt chặt dây an toàn lại giúp cô. Hina ăn mặc khá mỏng manh, trên người chỉ có mỗi chiếc khăn choàng cổ, là chiếc khăn cậu đã tặng cho cô vào lúc ấy. Takemichi thuận tay mở máy sưởi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên tuyến đường dài lạnh lẽo.

Cả hai bắt đầu chìm vào suy nghĩ và nỗi niềm riêng của mình. Takemichi chuyên tâm lái xe, Hina thì chăm chú nhìn quang cảnh bên ngoài, nhớ đến một khoảnh khắc nào đó.

Tuyến đường này được Takemichi đi theo quán tính, mãi đến khi xe dừng ở một công viên quen thuộc.

Công viên Umishita.

Nơi Takemichi đã từng nói lời chia tay Hina. Cậu ngẩn người đôi chút, tại sao Hina lại mang vẻ mặt đó rồi nhìn về xa xăm, hai người… đâu có chia tay?

"Takemichi-kun, anh có cảm thấy hạnh phúc không?"

Làn gió thổi đến kéo theo làn hơi lạnh từ dưới mặt hồ tĩnh lặng lặng lẽ luồng qua mái tóc màu hồng cam của Hina. Cô đưa một tay lên vuốt gọn, đôi mắt không chớp nhìn sang Takemichi đang ở bên cạnh mình.

Takemichi nhận ra, cách xưng hô của cô ấy đã thay đổi. Không còn trạng thái rụt rè như lúc ở nhà, thay vào đó là sự nghiêm túc không thể phản bác. Cậu im lặng một hồi, không trả lời câu hỏi của Hina, cũng không hỏi vì sao lại hỏi câu hỏi đó.

"Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của Hina, có ra sao cũng được."

Bờ môi dưới bị Hina cắn chặt, cố nén hết thảy cảm xúc vào trong, nghiêng mặt sang bên kia một chút để Takemichi không nhìn thấy bộ dạng mếu máo như đứa trẻ. Tại sao cô lại khóc? Lại chẳng phải là vì anh ấy sao?

Takemichi, anh luôn bỏ quên bản thân mà nghĩ đến người khác. Anh luôn nhút nhát như thế, nhút nhát với chính bản thân mình.

Trông thấy người con gái trước mặt mình khóc, Takemichi không lúng túng, cậu nhìn ngắm Hina một chút, lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ.

"Đừng khóc."

Khi bị quay sang đối diện với người con trai ấy, Hina đã lăn xuống một giọt nước mắt. Takemichi ân cần lau đi nó, để cô không bị nhòe tầm nhìn mà thấy rõ được thứ cậu muốn tặng.

Trong chiếc hộp nhỏ nhắn đó có một thứ rất quen mắt. Là sợi dây chuyền Hina cứ nghĩ bản thân đã đánh mất sau lần tai nạn đó. Đây không phải là một sợi dây chuyền mới, cô còn thấy rõ từng vết xước từ vụ va chạm đó đây. Bên dưới nữa còn có vài cái kẹo, Hina bóc vỏ ăn ngay, còn đưa cho Takemichi một viên.

"Takemichi-kun đeo lên cho Hina được không?"

Không đợi Takemichi đồng ý, Hina gấp rút xoay người cởi khăn choàng, vén mái tóc có hơi dài sang một bên vai. Takemichi không kịp suy nghĩ, hấp tấp đeo lên cho cô nhưng động tác vẫn hết sức nhẹ nhàng. Vì cậu nhìn thấy đôi vai gầy guộc kia đang run lên vì lạnh. Cậu cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô, nghĩ rằng bản thân sẽ giữ được độ ấm cho đến khi vào trong xe.

"Hôm nay có được tính là chúng ta đang hẹn hò không? Hina rất thích Takemichi-kun, Takemichi-kun sẽ không để bụng chứ?"

Takemichi thoáng cười nhẹ.

"Vậy xem hôm nay như là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Sẽ còn ngày thứ hai, rồi thứ ba. Chỉ cần Hina vui, Takemichi sẽ đáp ứng tất cả."

Đứng trò chuyện thêm một hồi, lắng lo đôi chân Hina sẽ mỏi Takemichi đề nghị hãy cùng nhau trở về. Trời càng tối sẽ càng lạnh, cô ấy còn đang cảm, cậu không muốn nó trở nặng.

Vào được trong xe, thắt dây an toàn xong xuôi hết, Takemichi nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ. Số điện thoại riêng tư của cậu ngoài một số người thì không ai biết, cho nên Takemichi rất cảnh giác với chuỗi số lạ trên màn hình. Cậu quyết định ra ngoài nghe thì vẫn hơn.

Đối phương bảo rằng hãy đến nhà vệ sinh công cộng của công viên, sẽ có một bất ngờ. Takemichi lạnh lùng nhìn Hina đang ở trong xe, do dự một hồi xoay gót bước đi. Cậu sẽ đi nhanh rồi về nhanh.

Cũng đã vào trong, Takemichi tát một ít nước lên mặt mình cho tỉnh táo. Không biết là vô tình hay cố ý, hay đối phương hết tiền điện thoại, màn hình của cậu không còn kết nối nữa. Takemichi nhíu mày, thực hư quen thuộc lại trồi lên. Cậu đi ra phía cửa ra vào, bỗng nhiên gặp Hanma đang hớt hải đang muốn vào trong, dường như đang tìm ai đó.

"Hanma?"

"Takemichi? Boss? Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở trên xe à?"

Lần đầu tiên gặp Takemichi, có chút không giống như lời đồn. Hanma nghe về no.1 Phạm Thiên từ con chó điên trung thành của hắn, một con chó điên thì làm sao chủ của nó bình thường được? Nhưng người này, trông có vẻ hiền lành quá mức cho phép rồi.

Đúng là người mà hắn cảm thấy hứng thú, hương vị khác lạ tựa hồ của một món ăn chưa được ăn bao giờ.

Hắn ăn qua nhiều sơn hào hải vị từ Kisaki, nhưng ở người này còn có gì đó thú vị hơn những thứ cứ tưởng chẳng bao giờ đoạt được bằng tiền.

Tiền cũng chẳng mua được người này.

Hanma vẫn đứng đấy chắn ở cửa ra vào, đánh giá xét qua vẻ mặt hấp tấp của Takemichi. Trông không ngầu chút nào cả. Hắn đáng lẽ chẳng thấy khác thường gì lâu, nhưng… mị lực của người này lại rất thu hút.

Takemichi chẳng nhận ra ánh nhìn khác lạ của Hanma, cái cậu tập trung bây giờ là cảm thấy có gì đó đang chảy. Một dòng thời gian bé nhỏ mà cậu đã bỏ, khoảnh khắc có chết cậu cũng sẽ không bao giờ quên. Nhưng nó là gì?

Cậu để ý đến câu hỏi của Hanma.

Đúng là lúc nãy cậu đã ở trong xe…

Không xong rồi!

Hina!!!

"Chết rồi, Hina đang ở trong xe."

Cô đang ngắm lại sợi dây chuyền đã được chỉnh sửa gia công lại như ban đầu, trân trọng nó đặt vào lồng ngực. Không phải là trực tiếp, nhưng chính là Takemichi đã tặng nó cho cô, một lần nữa.

Vì sợ không gian kín, Hina đã nhờ Takemichi mở cửa xe cho thông thoáng. Trong lúc chờ đợi nhìn ra ngoài, cảm nhận thời tiết đang lạnh hơn. Cô nhắm nghiền mắt, có hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên, có một cơn gió nổi lên, thổi trực tiếp vào không gian bên trong xe. Hina theo phản xạ đưa tay chắn ngang mặt, chiếc khăn choàng lỏng lẻo lập tức bị tuột khỏi cổ, bay hẳn lên không trung.

"Ể? Không được!"

Hina gấp rút mở cửa chạy theo hướng chiếc khăn choàng, cảm thấy cực kỳ may mắn khi đã chụp lại được. Cô không muốn nó chạm đất, không muốn chiếc khăn Takemichi tự tay đan cho mình dính phải bụi bẩn.

"Ma-may quá."

Uỳnh!!!

Két!!!

Nhìn về hướng cua vào của bãi đậu xe, Hina chính mắt thấy, một chiếc xe hung hăng lao đến đâm vào xe của Takemichi không thương tiếc. Cô thoáng rùng mình, nửa đầu xe trước vì chịu áp lực của xe có phân khối lớn hơn mà nát bét. Nếu vừa nãy không chạy ra ngoài này, có khi bây giờ cô đã chết rồi.

"HINA!!!"

"Takemichi-kun."

Takemichi nhìn thấy Hina vẫn còn an toàn xúc động không thôi, kiên cường lao đến ôm lấy người con gái đã không còn đứng vững nữa vì chứng kiến sự việc kinh hoàng. Cậu căm thù nhìn chiếc xe đằng sau kia, thấy Haruchiyo trên tay cầm một thanh sắt lao tới đập túi bụi vào cửa xe.

Hình như Hanma và Haruchiyo đi cùng với nhau.

"Chết tiệt, hắn ta đâu rồi."

Phần ghế lái xe chỉ còn một khoảng đen trống rỗng cùng túi khí an toàn.

"Thất bại rồi, chết tiệt!"

Kuroichi sau cú va chạm tử thần vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo, ôm lấy cái đầu đang loang lỗ máu loạng choạng rời xa khỏi hiện trường.

Chết tiệt, con chó này biết dùng não thật đấy.

Lúc này, Hina nhận được một cuộc gọi từ Naoto.

"Chị, không sao chứ?"

Hina giật mình, em ấy hỏi cứ như đang biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chị ổn."

"Còn Takemichi?"

"Anh ấy ở bên cạnh chị. Mọi thứ… không sao rồi."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net