Chương 72: Buổi hẹn hò không trọn vẹn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thoát khỏi tình huống từ kẻ đi săn biến thành kẻ bị săn, Hanma cùng Haruchiyo tấp vào một quán nước thư giãn nghỉ ngơi. Haruchiyo gọi một cốc cafe sữa nhấp môi, thả người ra sau chiếc ghế tựa kim loại cứng cáp.

"Mệt chết đi được. Tụi mày thật sự không biết tổ chức đứng sau bọn chúng à?"

Thăm dò nhưng không cần che giấu, Haruchiyo có chút hy vọng rằng Kisaki sẽ đứng về phía mình. Hắn ta dạo này rất bám Takemichi, anh vốn không thích nhưng trong một lần tình cờ nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đã phải suy nghĩ lại. Hắn ta nói cứ như hắn chính là người biết chân tướng của việc du hành thời gian của Takemichi, còn biết sự thật sâu xa hơn như thế nữa, hoặc là đang tìm hiểu.

Hanma lướt tầm nhìn qua Haruchiyo một cái rồi ngó ra đường, nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại, thần sắc có hơi u trầm.

"Tao chỉ làm theo lệnh của Kisaki, còn những thứ đằng sau, là những gì Kisaki đang nắm thóp tao hoàn toàn không thể hiểu được."

"Mày có thể trung thành với Kisaki đến thế?"

Đột nhiên hắn cười gầm.

"Kisaki là hương vị đời tao, không có nó tao không cười được. Lần này là vì chán thôi đấy, thú vị không?" Còn Takemichi nữa, làm gì để Kisaki hứng thú đến thế, hắn cũng rất tò mò.

Đôi mắt Haruchiyo liếc nhìn Hanma có chút kỳ thị. Xem bộ dáng hâm mộ của hắn kìa, cứ như Kisaki chính là đấng trời của hắn. Haruchiyo có hơi bất mãn nhai một viên đá cái rộp trong miệng, nghĩ đến Takemichi. Nếu cậu ấy giống với Kisaki, không nói ra những gì mình toan tính trong đầu, chắc anh sẽ nổi đóa thường xuyên mất.

Anh ra lệnh cho tên đầu trọc mang máy tính vào cho mình, trong lúc rảnh rỗi liền muốn kiểm tra xem có nhiệm vụ gì cần làm hay không. Hai tay Haruchiyo nhảy nhót trên máy tính, thành công chọn lọc được một số nhiệm vụ đơn giản từ các ông trùm trong thế giới ngầm, gọi cho Mochi và Shion và giao nhiệm vụ.

"Kỳ lạ, tao không có nhiệm vụ gì à?"

"Mày còn chưa có hình xăm Phạm Thiên, chưa là thành viên chính thức, sẽ bị xem là không có uy tín." Haruchiyo vừa nhấp cafe vừa trao đổi công việc trên máy tính, chẳng thèm liếc Hanma lấy một cái.

"Vậy phải làm sao, tao muốn làm nhiệm vụ."

"Một mình mày à? Để tao tính toán ghép mày với nhóm Koko, hiệu quả sẽ được nâng cao."

Đạt được điều mình muốn Hanma chẳng muốn tiếp chuyện với Haruchiyo nữa. Nhận thấy vị trí mình ngồi khá kín đáo nhưng cũng thoáng mát, hắn châm một điếu thuốc.

Đây là quán nước nằm ở mặt tiền đường phố nên khá nhiều khách, quán đông nghẹt kín người. Làn khói đầu tiên Hanma phả ra bị một người tình cờ đi qua hít phải lấy. Cậu ta khó chịu nhíu mày phẩy phẩy trước mặt, thầm mắng Hanma mấy câu. Hanma có để tâm, nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi cho qua.

Câu chửi tưởng chừng như bình thường khiến Haruchiyo chú ý.

"Mẹ kiếp, xuất hiện không đúng lúc gì cả."

Không biết mị lực từ đâu, Haruchiyo biết lời nói này không giống là dành cho làn khói bỗng trước mắt hắn. Mà dành cho Hanma. Anh liền có ý muốn theo sau hắn.

"Đi đâu vậy?"

"Tìm nhiệm vụ cho mày."

Kuroichi chọn một chiếc bàn trống ngồi xuống hơi hấp tấp lấy máy tính cầm tay mini ra, kiểm tra xem cái típ định vị mình vừa gắn lên xe Takemichi có hiệu nghiệm hay không. Vừa hay, chấm đỏ ấy bắt đầu di chuyển trên bản đồ mô phỏng, hướng đến nhà Tachibana Hinata. Cậu đeo tai nghe lên, hình như là nói chuyện gì đó với ai đó.

"Giết à?"

"Có thể."

"Số hai muốn nhảy sang số bốn thì phải có số ba. Không đúng vị trí nhưng nhất định phải có."

Rồi cậu ta cười gầm với đối phương bên kia.

"Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tachibana Hinata làm sao thoát khỏi tay tôi? Haha, ông chủ nhạy cảm quá đấy."

Cố gắng giấu đi thân phận ngồi ở bộ bàn trống sau gốc cây, Haruchiyo khó có thể nghe rõ được những gì Kuroichi nói. Nhưng anh có thể nhìn được màn hình máy tính đang được chiếu lên, theo quán tính đối chiếu với máy tính của mình.

Nhìn thấy Haruchiyo bỗng nhiên trở nên bận bịu, còn có chút tức giận Hanma liền xách ghế sang ngồi chung, thú vị nhảy mắt nhìn mấy thứ khó hiểu trên màn hình.

"Cái gì vậy, nhìn vui mắt."

"Nhiệm vụ của tao với mày."

"Được đấy, tao vẫn thích làm việc với mày hơn."

Nhớ lại cú trốn thoát cách đây không lâu, Hanma lại trở nên cao hứng, muốn thật nhanh cùng kẻ trước mắt làm chung cái gì đó nữa.

Chốc sau, đợi Kuroichi rời khỏi quán, hai người cũng âm thầm đi theo sau. Hắn ta khởi động một chiếc xe bán tải phân khối lớn, không nhanh không chậm rời khỏi đó. Haruchiyo lái xe đi theo sau, nhưng lần này chỉ mang theo mỗi Hanma.

Anh bám theo chúng một đoạn đường dài, mắt liên tục nhìn bản đồ chỉ dẫn trong màn hình trên xe. Càng đen mặt lại khi biết nơi hắn thật sự sẽ đến. Chiếc xe của Takemichi là do anh mua cách đây không lâu, còn được gắn vị trí. Và hắn đang di chuyển đến vị trí đó.

Con xe hắn đi có phần cũ kỹ, nhìn giống như xe vừa được cải tạo qua. Động cơ của nó cực kỳ tốt, anh có dùng hết tốc độ cũng không tài nào đuổi kịp.

Hình như, hắn ta đã nhận ra mình là kẻ bám đuôi. Từ kính chiếu hậu, Hanma nhìn thấy hắn bắt đầu lúng túng, bắt đầu dùng bộ đàm nhỏ bên tai liên hệ với ai đó.

"Ông chủ, con chó đó ta bám theo tôi."

"Cậu còn mười lăm giây."

"Haha, cho hắn biết mùi đi. Một thứ giống loài nhỏ bé mà muốn cắn tôi."

"Tập trung vào việc chính."

Hình như Kuroichi tuyệt đối tin tưởng cái người được gọi là ông chủ này, vừa nghe mốc thời gian được đưa ra liền tự tin phóng ga, chạy về phía cây cầu sát bên công viên. Haruchiyo đằng sau chẳng mấy chốc bị đánh lạc hướng bởi nhiều chiếc xe khác, tay lái bị lệch đi vì đột nhiên phải giảm tốc độ.

Không nghĩ ngợi được gì, con đường ở Tokyo này Haruchiyo đã quen thuộc từ lâu. Anh chạy vào một con hẻm nhỏ, chỉ với năm giây ngắn ngủi đã phóng lên trước mặt chiếc xe khả nghi kia, nhưng bên trong không có người.

Hanma xung phong xuống xe, bắt đầu tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, lúc vào đến WC thì gặp Takemichi, người mà Haruchiyo nói rằng đang ở trên xe cùng với Hina.

Sau đó, hắn nghe một âm thanh kinh hoàng vang trời, chỉ biết chạy ra ngoài đó xem sự tình thế nào cùng Takemichi. Nhìn thấy một chiếc xe y hệt với chiếc xe đậu bậy ở đằng kia, nó đã đâm mạnh vào chiếc xe đằng trước mình, nát bét cả một nửa.

Không biết đã qua bao lâu, lúc này mới thấy Haruchiyo cầm gậy sắt trên tay đập túi bụi vào cửa kính của chiếc xe cũ kỹ, càng nghe rõ ràng tiếng chửi rủa trong miệng từ hắn phát ta.

"Không thấy à?"

Takemichi chạy đến bên Hina, Hanma thì nhanh chóng đi đến với Haruchiyo, hòng có thể bắt được người tác oái ở trong xe kia. Nhưng tất cả hình như đã quá muộn.

"Gặp Boss ở trong WC, bây giờ chạy lại chỗ Hina rồi."

Nghe nói đến Takemichi, Haruchiyo lập tức bỏ vấn đề này qua một bên chạy sang phía cậu

"Boss!"

"Haruchiyo, chuyện gì vậy?"

"Hắn ta muốn-"

Nhìn Hina vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng loạn, Haruchiyo nuốt vài chữ cuối vào lại cuống họng. Anh gật đầu với cậu một cái, cậu lập tức hiểu ý, vẻ mặt tức giận hiện lên.

"Hina không sao chứ?"

Nghe tiếng rên lí nhí từ Hina, Takemichi liền thay đổi sắc mặt. Cậu nhìn chiếc áo khoác của mình trên người cô không nghĩ gì cài kín nút lại, bên cạnh an ủi cô thêm một chút.

"Thật may vì Takemichi-kun không có ở trong đó."

"Cả Hina cũng thế." Takemichi quay sang Haruchiyo và Hanma. "Không nhìn thấy người trong xe sao?"

"Chạy mất rồi. Boss, cậu thật sự không sao chứ?"

"Tao không sao, nhưng phải đưa Hina đến bệnh viện kiểm tra một lần."

Ở bệnh viện, trong lúc Hina đang làm kiểm tra tổng quát theo lời của Takemichi, điện thoại cô liên tục reo, bên kia đầu dây là Naoto. Cảm thấy cứ để như thế thì không hay cho lắm, Takemichi mạng phép để mình nghe một lần, nghe được âm thanh hấp tấp và đầy lo lắng của cậu em trai bé nhỏ.

"Hina, chị như thế nào rồi, sao lại không nghe máy?"

"... Hina… Hina không sao, anh đưa cậu ấy vào phòng kiểm tra tổng quát rồi."

"Từ nhà bạn, em nhìn thấy xe của hai người bị đâm nát bét, may quá là không sao."

Takemichi giật giật khóe môi, nếu nhớ không nhầm thì Naoto nói rằng mình phải đến trường học thêm buổi tối, bây giờ lại nói rằng đang ở nhà bạn, cậu xem như hiểu ra được điều gì đó.

"Anh đang ở đâu, em muốn đến."

Naoto thật sự rất yêu quý chị gái mình. Dù ngoài miệng nói rằng sẽ chẳng có thằng em trai nào yêu chị gái mình đâu. Takemichi biết thế từ cái lần đầu tiên, khi thằng bé nghe nói rằng chị mình sẽ chết, không ngần ngại mà trở thành cảnh sát, cái nghề bận bịu không có thời gian để lo cho gia đình.

Kết thúc cuộc gọi thì Hina cũng đã trở ra, thần sắc có phần tươi tắn, có thể nói là đã bình tĩnh hơn vì sự việc xảy ra lúc nãy. Cậu biết Hina không bị gì cả, nhưng vẫn muốn xác nhận.

Takemichi nói với Naoto rằng mình sẽ đưa Hina về, ban đầu em ấy có chút do dự nhưng rồi cũng đồng ý. Lúc đưa đến căn chung cư còn nhìn thấy Naoto đứng đợi ở cổng, biểu hiện như phải thấy Hina an toàn mới an tâm đi vào trong.

Xong xuôi, Takemichi muốn nghe Haruchiyo kể nghe tất cả mọi chuyện.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net