Chương 78: Bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một bên thứ hai cũng đang điều tra về hành tung Taiju. Hai tay người nọ không nhanh không chậm ấn từng phím trên bàn máy tính, mắt thì liên tục đảo trên màn hình, như đang giải một bài toán gấp rút.

Shiba Taiju, vật thí nghiệm đầu tiên.

Kisaki nhíu nhẹ đôi mày, ông chú của mình đã bắt đầu hành động rồi.

Sau trận quyết chiến đêm giáng sinh của năm năm trước, Shiba Taiju đã hoàn lương, nhận thức được tầm quan trọng của việc sử dụng bạo lực lên chính người thân của mình. Bẵng đi việc đó mấy năm, hắn cũng rời khỏi nhà Shiba để sám hối. Bây giờ đột nhiên quay lại, lý do chính đáng nhất là để kiếm tiền. Hắn muốn trở thành chỗ dựa cho Yuzuha và Hakkai, muốn một lần làm người anh trai tốt.

Đầu tiên, hắn được Juyaki tìm đến. Shiba Taiju trước đây từng là tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười, dù nhận lấy thất bại sau đó nhưng lại thu hút không ít bất lương tự nguyện đi theo. Về sau, tuy không còn là bất lương nữa, nhưng người làm việc dưới tên Taiju có thể nói chỉ có tăng chứ không có giảm. Có lẽ cái số lượng này đã làm tên kia chú ý.

Tiếp xúc vô tình bao nhiêu lần, Kisaki biết cái người đang tìm mồi kia là đối thủ cạnh tranh duy nhất của ông chú mình. Còn được ông ấy đặt lên hàng đầu, hơn cả việc bắt Hanagaki Takemichi. Ông chú rất nhanh trong việc cướp lấy Taiju từ tay hắn, hẳn là hắn đang rất đau đầu.

Nhưng tại sao ông ta đột nhiên muốn nhắm đến Taiju, là do ý muốn nhất thời hay vì tình cờ cuốn vào sự tranh giành nhân lực cho nên mới dang tay ôm trọn?

Kisaki nhìn vào cuốn sách tay vẫn đang trong công cuộc phân tích của mình, nhìn vào một dòng được đánh dấu và đút kết.

Ở một dòng thời gian nào đó, Shiba Taiju đã bị chính em trai mình giết chết. Bằng cách nào đó, hắn ta còn sống đến tận bây giờ.

Đáng lẽ chết nhưng lại vẫn còn sống, ông chú có phải vì lý do này mà lôi người ta ra để làm thí nghiệm? Nếu thật là như thế, thì có lẽ còn có một nguyên nhân sâu xa gì đó bên trong nữa. Và đối với Kisaki, nếu muốn biết cái thứ bên trong này hẳn là phải theo lời ông ta, làm việc dưới tay ông ta.

Không những một mình Taiju, mà còn rất nhiều người khác cũng được cho là đã chết ở một dòng thời gian nào đó, còn có cả tên của hắn, Kisaki. Nguyên nhân chết là bị xe tải đâm chết đến thay hình đổi dạng.

Nghĩ đến đây, thần sắc Kisaki âm trầm xuống. Hắn không muốn làm việc cho người khác.

Những chuyện này được Kisaki tóm tắt lại, giản lượt rồi gửi đến cho Hanma, sau đó Hanma mang đến cho Haruchiyo, để anh tự đưa ra hướng giải quyết. Kisaki có thể tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện, nhưng việc nhúng tay vào thì hiện tại không có ý định.

Trở thành vật thí nghiệm, đây là một chuyện mà có đến chết Haruchiyo cũng không nghĩ là mình có thể được nghe. Taiju sẽ trở thành vật thí nghiệm, kẻ kéo Taiju vào vụ làm ăn phi pháp đó không phải muốn dẹp đường làm ăn của hắn mà mục đích chính là bắt được hắn.

Vật thí nghiệm, ba từ này đầu tiên anh nghe được tại bệnh viện. Là gã ta, cái người dù biết danh thiếp mình đã bị đốt vẫn mặt dày muốn ba mặt một lời với Takemichi, thương lượng cậu hợp tác trong công cuộc thí nghiệm của mình.

Ban đầu Haruchiyo đoán rằng có lẽ vì biết thể chất Takemichi bị biến đổi cho nên đó là lý do lão ta tìm đến. Nhưng sau đó đúc kết thêm nhiều chuyện đã xảy ra, không thể chỉ có như thế. Đầu óc của một nhà bác học không phải là đơn giản, đôi khi họ còn dùng cả đời của mình chỉ để tìm ra lý do tại sao gián lại có đến sáu chân mà. Cho nên, có thể còn nguyên nhân sâu xa hơn nữa.

Chung quy lại mục đích của lão ta chỉ có mỗi mình Takemichi mà thôi. Và sau cái lần bị từ chối, lão ta có một lần cho người lùng và bắt Takemichi, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa. Bây giờ ông ta lộ diện rồi, với lý do bắt người về làm thí nghiệm.

Nhưng tại sao lại là Shiba Taiju?

Hắn ta chỉ là một người bình thường. Liệu có phải anh đã suy nghĩ quá lên, rằng mọi động thái của ông ta đều đang nhắm đến cuộc sống yên bình của Takemichi?

Vậy rốt cuộc chuyện này anh có nên xen vào hay không?

"Khó chịu thật."

"Những thông tin Kisaki đưa đến không bổ ích à?"

Những gì Koko tìm được chỉ là một phần, còn chuyện bên trong nữa là được Hanma trực tiếp mang đến cho Haruchiyo. Anh ngồi tại quán cafe hay ghé, cảm thấy máy điều hoà nhiệt độ để cao quá.

Haruchiyo lắc đầu, không biết phải biểu lộ ra bằng lời như thế nào. Anh đang rất đau đầu, chuyện này không thể suy nghĩ một cách đơn giản.

Giá như Kisaki có thể nhiệt tình hơn một chút. Nhưng hắn ta không phải là người của Phạm Thiên, Takemichi thì không muốn cuộc sống của những người mình đã cứu lại trở nên náo loạn lần nữa. Nội chuyện anh cho phép quá nhiều người vào Phạm Thiên đã bị Takemichi giận dỗi nguyên một ngày, nói tóm lại anh không muốn cậu giận mình.

Cũng không biết giờ này ở một mình cậu đang làm gì. Chắc hẳn là rất buồn.

Vừa nghĩ điện thoại trong túi liền reo lên. Là Takemichi gọi đến.

"Boss, cậu đang làm gì thế?"

Người gọi đến là cậu, nhưng người hỏi thăm là Haruchiyo.

"Haruchiyo, tao chán quá. Có thể nhanh về không?"

Giọng Takemichi rất nhỏ, như đang làm nũng với người qua điện thoại. Haruchiyo cũng vì thế mà thoải mái hơn, cảm thấy bản thân có thể tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này. Buổi sáng cậu rất không hài lòng vì anh cứ giấu giấu diếm diếm, nhưng rồi vẫn hiểu chuyện ngoan ngoãn ở nhà và đợi anh về.

Haruchiyo cười nhẹ nói ra một mốc thời gian, hỏi han thêm vài ba câu sau đó tắt máy. Chuyện này có gì đâu mà khó, vì Takemichi anh có thể làm được.

Đạt được ý định, Takemichi gấp rút lao vào nhà tắm. Cậu không thể ngồi yên một chỗ để mọi chuyện cho Haruchiyo giải quyết được. Ít nhất chỉ cần để cậu biết là anh đang vướng phải chuyện gì thôi, nếu biết anh sẽ an toàn cậu sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời ở yên trong nhà.

Takemichi vội vã chạy vào phòng Haruchiyo lấy chìa khoá dự phòng mở cửa, bên ngoài Hina đã đứng đợi rất lâu. Cậu cầm thêm cho Hina một chiếc áo khoác, hấp tấp chạy xuống tầng hầm để xe. May mắn là xe mới mua Haruchiyo vẫn chưa gắn định vị vào.

Trong lúc đang đắm chìm vào suy nghĩ chọn nửa này nửa kia, Takemichi nhận được một tin nhắn từ Hina. Cô ấy bảo rằng muốn cùng dạo một vòng trên cầu vượt trước khi tuyết rơi xuống. Hina muốn đi bộ, nhưng cậu nằng nặc đòi đi xe vì không muốn cô bị lạnh. Mặt khác, cậu muốn đến một nơi.

Boong!

Quả bóng sắt vừa chạm vào, âm thanh cái bóc vang lên, đạp đổ tất cả mấy chai ki gỗ nằm ngổn ngang.

Takemichi lại đến khu tập bowling, cậu muốn gặp Hakkai. Không ngoài dự đoán cậu ấy cũng đang ở đây, hiện tại hai người đang ganh đua với nhau.

"Takemichi giỏi thật đấy."

Nhìn duy nhất đồ vật màu trắng đỏ đứng sừng sững bên sân chơi của mình, còn bên Takemichi lại trống trải, Hakkai vô thức tuôn ra vài lời khen. Takemichi thật sự rất giỏi, cậu ấy chơi mười lần thì chính là mười lần đổ trọn. Hakkai qua loa, chỉ là muốn tham khảo tư thế lăn bóng của cậu, không hẹn mà nhìn thấy có một hình bóng thanh niên tóc vàng, áo sơ mi cùng quần tây đen thụng, một chân đứng trụ, hiên ngang vì mình vừa ăn một cú strike.

"Lại lần nữa."

Takemichi được khen quẹt mũi, hiếm lắm mới cao hứng muốn chơi thêm một thời gian.

Cậu không để ý đến cái nhìn của Hakkai, khi mấy chai ki gỗ vừa đứng dậy liền cầm bóng lên phóng.

Takemichi lại ăn thêm vài cú strike, nhưng Hakkai chẳng thấy bất ngờ nữa, mà cảm giác như kỷ lục ở trong tay người này là chuyện rất bình thường. Anh chớp chớp mắt, nhìn quả bóng trong tay rồi nhìn mấy chai gỗ kia.

Takemichi và Hakkai đồng đều nhấp chân, bước đến điểm lăn bóng từng bước từng bước. Cả hai đều ăn điểm tuyệt đối.

Hakkai hơi ngẩn người, cảm giác quen thuộc này là gì?

Quái lạ, cứ như hai người không phải là lần đầu chơi với nhau, ăn ý một cách kỳ lạ.

"Cậu ta ngầu thật đấy."

Hôm nay chỉ có Yuzuha đi cùng với Hakkai, gặp Hina cho nên hai người cùng ngồi lại với nhau nói chuyện. Họ quan sát Takemichi và Hakkai chơi bóng, Yuzuha bắt gặp biểu cảm kỳ lạ của em trai nhưng cũng không mấy để vào mắt.

"Takemichi-kun là một người rất nhiệt huyết và đầy quyết tâm. Đã lâu rồi mới được nhìn thấy anh ấy như thế, tớ vui quá." Hina chìm vào niềm vui của riêng mình. Không cảm thấy giận dỗi khi Takemichi không dẫn mình đi dạo như đã nói trên điện thoại.

"Ể? Cậu quen cậu ta bao lâu rồi?"

"Hả?... À, ừm… cũng… lâu rồi." Cô dịu dàng nhìn Takemichi và Hakkai đang nói chuyện với nhau. "Hina yêu thầm Takemichi-kun cũng đã lâu rồi."

Chỉ là yêu thầm thôi, chỉ là…

"A!"

"Yuzuha-chan, cậu làm sao vậy?"

"A, không sao… bỗng nhiên… hơi nhói đầu."

Yuzuha một tay ôm đầu một tay vịn lấy Hina để ngồi vững lại trên ghế. Bỗng nhiên có một suy nghĩ chạy qua trong đầu, như một dòng điện, ấn định Hina chính là bạn gái của Takemichi. Yuzuha dựa luôn vào người Hina nghiền mắt xoa mi tâm. Thân quen với Hina tuy không lâu nhưng không đến mức chuyện cậu ấy có bạn trai cô không biết. Thậm chí còn cảm thấy dòng suy nghĩ này có sức dọa người, khiến Yuzuha trong phút chốc nghĩ rằng bản thân không nên quá quan tâm đến Takemichi.

"Yuzuha, có chuyện gì vậy?"

Nghe âm thanh the thé lọt vào tai, Hakkai và Takemichi cũng dừng tay mà đi đến. Yuzuha lướt qua Takemichi một cái rồi nhíu mày hạ mắt, có thật là cô không hề quen biết cậu ta ngay từ đầu không? Vậy cái cảm giác tin tưởng khi nhìn thấy cậu ta là gì?

"Không sao, có lẽ dạo này không ngủ đủ giấc."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net