Chương 79: Nhiệm vụ đánh thuê.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi cố gắng tạo dựng không khí thật hòa thuận giữa mình và Hakkai để bắt trọn hết những khoảnh khắc biểu cảm của cậu ấy. Không ít lần, cậu cảm thấy Hakkai thật sự dồn hết cảm xúc của mình vào cái ném bóng, còn tặc lưỡi khi nhìn thấy chai ki gỗ nào đó đứng vững trên sàn gỗ bóng nhẵn.

"Hakkai có tâm sự gì sao?"

Nói nhưng không nhìn vào Hakkai, Takemichi vẫn tập trung vào chuyên môn của mình, chạy đến và lăn bóng sắt, mong là Hakkai sẽ tự nhiên mà chia sẻ với mình.

Như chạm trúng bóng ma trong lòng, hành động Hakkai có chút hững lại. Anh đứng thẳng người, đặt ánh nhìn lên cái thứ kia ba giây rồi quay sang Takemichi. Trông bộ dáng bình tĩnh của cậu ấy, không hiểu sao anh cũng bình tâm trở lại.

Bên kia Yuzuha và Hina đã ngồi, cho nên Hakkai đi qua hàng ghế bên Takemichi chơi, bốc nước uống một ngụm.

"Takemichi, tao xin lỗi."

"Hả? Chuyện gì?"

Takemichi cũng làm hành động giống như Hakkai, thoải mái nhìn chiến công của mình ở tầm nhìn thẳng. Vốn đến để thăm dò tình hình của Hakkai, nhưng thả mình vào một thứ gì đó đúng là khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều. Không biết Haruchiyo bây giờ đang như thế nào.

"Chuyện trên máy bay. Tao không cố ý đánh mày, chỉ là nhìn thấy Taka-chan bị đánh lòng tao…"

"Hakkai này, mày đừng lo về vấn đề đó." Takemichi lấy khăn lau đi mồ hôi còn tẩm trên làn da trắng. "Nếu là Haruchiyo bị thế, tao cũng sẽ mất bình tĩnh."

"Haruchiyo? Là Sanzu đó sao?"

"Đúng rồi. Tao biết Mitsuya rất quan trọng với mày. Tuy không có căn cứ nhưng tao muốn mày biết điều này. Phạm Thiên sẽ tuyệt đối không bao giờ động đến Toman."

Sanzu Haruchiyo, Hakkai suýt thì quên mất hắn ta là người đã phản bội lại Toman, đồng hành cùng Mikey một thời gian dài, chỉ để hạ bệ cậu ấy xuống, rồi nâng cái người trước mặt này lên. Phạm Thiên lập ra cũng vì muốn đè bẹp Toman xuống.

Nhưng lần này khi nghĩ về Sanzu, Hakkai không còn khó chịu như trước nữa, thậm chí cảm thấy có gì đó rất bình thường. Hoặc cũng có thể do người trước mặt đây, sự dịu dàng của cậu ta đã làm thay đổi anh một chút.

Vô duyên vô cớ bị người khác lao đến cho một đấm vào mặt, không những không giận còn vui vẻ nói rằng tao không để bụng, đây thật sự là no.1 Phạm Thiên tàn ác trong lời đồn đó sao?

Nhìn cậu ta còn chả giống gì với no.1 Phạm Thiên. Thoạt nhìn rất đáng tin tưởng, và có chút… đáng yêu. Giống như một cậu bé, đang vui vẻ tận hưởng thứ hương vị của cuộc sống mang tới.

Nhưng Taka-chan vẫn là nhất. Hừm.

Hakkai nhắm mắt nghiền ngẫm, thôi thì khen cậu ta một chút cũng không sao, dù gì chuyện anh nhìn thấy cậu ấy đáng yêu là thật, nhất là khi cười, khi đôi mắt long lanh ấy nhìn anh hỏi han. Có chút ân cần, có phần điềm mến, rất động lòng người.

Anh lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, vẫn quan sát khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi lạnh. Takemichi quan sát đường bóng đi tính toán qua, đây là hành động cậu vẫn hay làm khi chuẩn bị chơi bowling. Hakkai vô thức nuốt nước bọt, chẳng biết từ bao giờ tầm nhìn dán lên đối phương không muốn dời đi dù chỉ một giây.

Nhận ra hành động có phần lố lăng, tuy Takemichi vẫn chưa phát hiện nhưng Hakkai cũng có chút xấu hổ.

"Mày không sợ Toman sẽ hồi sinh à."

Hakkai trông thấy ánh mắt hứng khởi của cậu ta chợt trầm xuống, có một tia lo lắng do dự chạy qua. Anh nhíu mày.

Takemichi đón lấy câu hỏi của Hakkai, không khỏi suy nghĩ một hồi lâu. Cậu ấy đang hỏi là cậu có sợ Toman sẽ hồi sinh hay không sao? Điều này tất nhiên là sợ, là điều cậu sợ nhất. Suy cho cùng, Toman chẳng phải là ngọn nguồn của tất cả cái chết sao? Takemichi đột nhiên quay sang đối diện với Hakkai, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tất nhiên là có. Cuộc sống như bây giờ chẳng phải là yên bình rồi sao? Toman hồi sinh để làm gì?"

Vẻ mặt Takemichi biến đổi, hai mắt trợn to vô cảm mất nét long lanh làm Hakkai giật mình. Cứ như cậu ấy muốn nói rằng, cuộc sống đã yên bình rồi còn muốn quay lại làm bất lương để làm gì. Rùng mình đôi chút Hakkai ngồi thẳng lưng, muốn tiếp tục đào mò thêm một vài biểu cảm ở cậu.

"Mày… có sợ một ngày Phạm Thiên sẽ sụp đổ không?"

Tiếp tục đón lấy câu hỏi, Takemichi đơn giản nhướng một bên mày, tròng mắt đảo một vòng như đang suy nghĩ điều gì đó. Phạm Thiên sụp đổ? Đổ thế quái nào? Phạm Thiên là do Haruchiyo vì cậu mà lập nên, kẻ nào không sợ mùi đất mà dám đứng lên chống lại Phạm Thiên? Đích thân cậu sẽ ra mặt xử lý.

Takemichi nhoẻn miệng gian tà, thả lỏng cơ mặt khẳng định chắc nịch.

"Phạm Thiên sẽ không sụp đổ."

Hakkai càng quan sát càng thích thú, nheo mí mắt nhưng che giấu đi ý cười.

"Vậy… mày có sợ Hắc Long không?"

"Hắc Long?"

"Đúng vậy, Hắc Long nhưng với cơ cấu tổ chức không khác gì Phạm Thiên, một băng đảng đánh thuê." Hakkai ngập ngừng một chút rồi nói tiếp,vẻ mặt dần nghiêm trọng: "Anh tao đã tập hợp hơn một trăm lính đánh thuê tinh nhuệ là thành viên cũ của Hắc Long đời thứ mười."

Loading một lúc, Takemichi ngớ ngẩn nhíu mày suy nghĩ, trông như một cậu bé đang gặp khó khăn với câu hỏi toán dành cho học sinh giỏi.

"Mày nói gì? Taiju? Để làm gì?"

Cả hai im lặng trong chốc lát, Hakkai thở nhẹ ra một hơi. Hôm qua anh có lén đọc qua bản hợp đồng của anh ấy và cái người kia, không thể nhìn ra rõ ràng nhưng nhận thấy được có sự bất thường.

Ngoài miệng ông ta nói rằng muốn giúp đỡ Taiju để tạo lập nên một Hắc Long lớn mạnh hơn cả Phạm Thiên bây giờ, cho đến cuối cùng đưa ra một điều kiện hết sức vô lý, chính là nếu chuyện này thất bại thì Hắc Long sẽ hoàn toàn nằm dưới tay ông ta. Nhất là Taiju cũng sẽ không thoát khỏi.

Có ngốc cũng phải nhận ra, ông ta chắc chắn đã có ý muốn Hắc Long về dưới tay mình. Vậy mà Taiju vẫn chấp mê bất ngộ, rốt cuộc là cái gì đã lôi kéo anh ấy đến thế? Là tiền?

Anh và Yuzuha hiện giờ cũng đã có thể tự kiếm tiền được, không thiếu thốn đến thế.

"Tao không biết. Nhưng tao nghĩ chuyện này… không tốt."

"Tại sao… mày lại nói chuyện này với tao?"

Nhìn biểu cảm của cậu biến điệu như bảy nốt của đàn piano, Hakkai thu hết ý cười, đan hai tay trước mặt nghiêm trọng.

"Vì mày là Phạm Thiên. Takemichi, tao muốn thuê chúng mày giải quyết Hắc Long."

"..."

Hakkai ngả ngớn dựa lưng buông thả, không che giấu hé một nụ cười mỉm.

Không biết vào mắt Takemichi thành kiểu gì, vẻ mặt cậu ấy, nụ cười cậu ấy trông thật đau khổ.

"Nếu mày thật sự sợ Phạm Thiên sẽ sụp đổ."

Cậu không vội hỏi lý do, cúi đầu thầm nghĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức vì cậu, Hakkai.

Chẳng cần mày nói, tao vẫn sẽ luôn bảo vệ cuộc sống của tất cả. Nếu thật sự Taiju lại làm điều gì đó sai trái với mày và Yuzuha cũng là lỗi do tao đã không triệt để đốt cháy cái suy nghĩ tăm tối của hắn vào sự kiện năm đó.

Đưa Hanma về đến nhà của Kisaki, Haruchiyo nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm bèn một mình đậu xe mép bên đường, còn mình thả người theo làn gió lạnh thổi từ xa tới. Haruchiyo châm một điếu thuốc, xoăn tay áo lên rồi nhả khói, không khí lạnh muốn teo người nhưng anh lại tháo bỏ áo khoác của mình vắt lên kính chiếu hậu của xe.

Mái tóc màu hồng vừa được nhuộm lại bay bay trong gió, mùi thuốc nhuộm vẫn còn thoang thoảng đi qua bên kia đường. Cũng có một người đang dựa lưng vào thành cầu hóng gió, bóng dáng gầy guộc khom người của Haruchiyo vừa vặn thu trọn vào tầm mắt của đối phương.

Mutou chau mày nhẹ, người đó là Sanzu có phải không nhỉ?

"Cậu chủ, ông chủ gọi cho cậu."

"Vậy à, thế thì về thôi."

Nhìn lại bóng dáng người đó lần cuối, Mutou cúi người ngồi vào xe rời đi.

Haruchiyo bất chợt quay đầu nhìn vào khoảng trống đối diện mình, trầm ngâm một lúc lâu rồi thôi. Tiếp tục với điếu thuốc dang dở.

Nếu chuyện này có liên quan đến lão ta, cũng đã bắt tay với kẻ thù của gã rồi. Thôi thì hoá thân thành quỷ mặt dày, sẵn tiện xem xem mục đích thật sự của lão là gì. Và liệu có còn… muốn gây sự với Takemichi hay không.

Đầu tóc màu hường bị Haruchiyo vò đến rối, cảm giác đối đầu với một kẻ đến một chút lai lịch cũng không biết, mà đối phương lại có vẻ rất hiểu rõ tình hình của anh và Takemichi, giống như bị biến thành một chú hề. Từng nhất cử nhất động đều phải xem xét, sai một ly liền đi một dặm và không thể quay đầu.

Anh rút điện thoại trong túi của mình mở lên, nhìn thấy Takemichi ở màn hình khoá, tâm trạng chó táp dịu đi phần nào.

Sớm hơn khung giờ anh đã nói cho Takemichi một chút, trời sẫm tối. Haruchiyo từ dưới hầm để xe đi lên, đứng trước cửa nhà u ám tối tăm. Anh nhẹ nhàng đưa khóa vào ổ, cố nén tiếng động lớn nhất có thể. Anh không bật đèn lên, vì nhìn thấy người nào kia đang ôm con gấu bông mà South đã tặng lúc ở Tây Ban Nha nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành.

Trên bàn còn có bát đĩa đã sạch thức ăn chỉ thừa lại một ít nước sốt đã khô. Haruchiyo tháo giày đi tất vào trong dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng cũng đi lại ngồi trước mặt Takemichi im lặng ngắm cậu ngủ.

Ánh nắng màu vàng cam không hẹn mà dừng lại trên mặt cậu, tôn lên từng đường nét rõ ràng đậm nhạt. Bộ dáng lúc ngủ của Takemichi thật là yên bình.

Haruchiyo chỉnh lại bao tay bị lệch, lấy tay cậu đặt lên đầu mình. Có lẽ vì ở trong nhà cả ngày nên đâu đâu trên cơ thể cậu cũng ấm. Anh thì đang rất lạnh vì tay trần đứng trên cầu cả buổi, lúc này cảm thấy thật ấm áp.

Bàn tay ấy bỗng nhiên động đậy, nhẹ nhàng xoa đầu Haruchiyo.

Haruchiyo thoáng giật mình, hai tai hai má đỏ lên trông thấy. Anh nảy người ngẩng cao đầu, không phải lần đầu tiên nhưng lúc này đối diện với Takemichi ở khoảng cách cực gần như thế có chút không tự nhiên. Anh mím chặt môi, càng xấu hổ hơn khi biết Takemichi đã nhận ra bộ dáng này của mình.

"Haruchiyo về rồi sao?"

Trong cơn ngái ngủ nhất thời Takemichi nói trong mơ màn. Tay cậu được Haruchiyo đặt lên đầu vô thức xoa xoa. Tóc anh ấy đã luôn mềm mượt, cậu thích thú xoa thêm vài cái nữa.

Nhưng rồi, Takemichi cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao Haruchiyo lại đỏ mặt, được xoa đầu thích đến thế sao? Rồi cậu giật mình chớp chớp đôi mắt, hai má cũng bắt đầu phồng lên. Haruchiyo đỏ mặt trông… đáng yêu quá.

Nhất thời cả hai đỏ mặt, chỉ nhìn nhau mà không nói gì. Đến khi Haruchiyo thẹn quá không chịu được mà lên tiếng.

"Boss… tại sao… cậu lại ngủ ở đây? Không chăn, còn không gối."

Trông thấy bộ dạng lúng túng của Haruchiyo, Takemichi lập tức thoát vai khỏi trạng thái xấu hổ. Cậu xấu xa che miệng cười, ôm lấy con gấu bông vào lòng nghiêng đầu nheo mắt cười.

"Đợi Haruchiyo về đó."

"Thế cậu đã ăn gì chưa?"

Bỏ qua phần chén đũa mình vừa dọn, bây giờ đã sắp đến buổi tối. Takemichi a lên một tiếng như nhớ ra điều gì đó.

"Hôm nay tao đã nấu ăn đó Haruchiyo. Tao hầm một nồi súp rất to, cùng ăn đi."

Nghe nói Takemichi đã vào bếp, cái đầu tiên Haruchiyo quan tâm đến là cậu có bị thương hay không. Nhưng vẫn rất cẩn thận không chạm vào tay cậu, đợi Takemichi tự nguyện tháo bao tay ra kiểm tra.

"Để tao lấy quần áo cho mày, mau đi tắm đi. Mùi thuốc lá nồng quá."

Nói rồi chẳng thấy bóng dáng Takemichi đâu nữa. Haruchiyo thở dài bất lực, lục đục tháo đồng hồ đeo tay cùng khuyên tai đi vào phòng tắm.

Takemichi đưa đồ cho Haruchiyo xong lại chạy đến sofa ngồi đợi, nghe thấy âm thanh báo hiệu quen thuộc mà liếc sang, nhìn thấy máy tính Haruchiyo hay mang theo bên mình ở trước mắt.

Nét cười cậu lập tức biến mất, không nói gì đoạt lấy máy tính mở máy nhập mật khẩu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net