Chương 80: Haruchiyo giận rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những viên kẹo màu xanh thay cho thuốc mà Haruchiyo vẫn hay đưa cho Takemichi. Cậu rất nghe lời anh dùng nó đều đặn, bây giờ đã hoàn toàn cai được thuốc lá. Chỉ có anh đôi khi vẫn còn phụ thuộc vào nó, còn để cậu ấy ngửi phải cái mùi không mấy dễ chịu đó toát ra từ người của mình.

Haruchiyo tắm qua sữa tắm tận ba lần, đến khi cảm nhận được từ trong ra ngoài thơm phức mùi bạc hà mới cầm khăn lau tóc ra khỏi nhà tắm. Vội tìm hình bóng của Takemichi, nhìn thấy cậu đang ngồi yên nghịch điện thoại. Anh từng bước đi tới nũng nịu.

"Boss, cậu sấy tóc cho tôi được không?"

Takemichi đang vui vẻ nhắn tin với Mikey, nghe bảo thế lập tức thả điện thoại chạy đi lấy máy sấy tóc. Haruchiyo tranh thủ lấy cầm điện thoại cậu lên xem qua nội dung, hai người đang nói về cách làm taiyaki. Mikey đôi khi còn gửi cả voice sang, giọng điệu không giấu vẻ thích thú và ôn nhu. Haruchiyo nhướng mày không hài lòng, tại sao bỗng dưng Mikey lại thân thiết với Takemichi như thế?

Đừng nói là… nhớ ra được gì đó.

Baji cũng đã nhớ ra Takemichi là ai, tuy chỉ là một đoạn. Nhưng anh không chắc là chỉ có một mình cậu ta nhớ. Cả Kazutora và Chifuyu, hai tên đó dạo này cũng có động thái rất kỳ lạ, cách cư xử với Takemichi cũng khác biệt trông thấy.

"Haruchiyo, thật ra hôm nay tao đã… ra ngoài gặp Hakkai."

Năm ngón tay đang lon ton trên bàn phím máy tính dừng lại, không quay đầu nhìn Takemichi. Cậu biết phản ứng của Haruchiyo nên trước tiên im lặng sấy cho xong tóc, sau đó mới ngồi ngay ngắn bên cạnh anh.

"Hina nhắn tin muốn ra ngoài chơi với tao. Tao đến bãi bowling, tình cờ gặp Hakkai."

"Cậu gặp Hakkai Shiba để làm gì?"

Tên này tuy không nổi bật nhưng anh nhớ, là cái tên đã đấm Takemichi trên máy bay. Và cũng là em trai của Taiju Shiba, vì thế nên anh có hơi nhạy cảm.

Takemichi nhìn biểu hiện của Haruchiyo định bụng sẽ nói là tình cờ gặp thôi, nhưng không muốn anh tiếp tục giấu mình, đánh liều bướng bỉnh có làm long trời lở đất cũng phải làm rõ.

"Tao biết nhà cậu ấy xảy ra chuyện. Hình như quan hệ của anh em nhà Hakkai lại bất đồng. Tao sợ giống như trước kia, Hakkai vì Yuzuh-"

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu? Đó là chuyện của gia đình Shiba mà, cậu xen vào làm gì chứ."

Hiếm thấy Haruchiyo có động thái tức giận, Takemichi có hơi choáng váng im lặng một chốc, nhưng rồi vẫn lên tiếng.

"Haruchiyo, Hakkai vẫn là người của Toman mà."

"Rồi cậu định làm gì? Lao đầu vào đó, đỡ dao cho người ta? Hay làm bao cát cho người ta đánh? Cậu không biết quý trọng bản thân à?"

Haruchiyo nghiến răng ken két, đáng lẽ phải biết ngay từ đầu rằng cậu sẽ không ở yên một chỗ đợi anh về. Nghĩ đến đây lòng anh lại nóng như lửa đốt, cơn tức giận cứ đùng đùng nhảy lên khó chịu không thôi. Cậu không đợi anh về, cậu lừa anh.

"Tao vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mọi chuyện rồi cũng có cách giải quyết mà."

"Cách giải quyết? Ý cậu là thay Baji ăn trọn con dao hôm đó, đó là cách giải quyết của cậu sao?"

Takemichi nhất thời cứng họng.

"Hôm đó là do không có căn cứ gì về việc làm của Kazutora nên tao không lên kế hoạch đối phó được."

Takemichi vẫn cãi bướng. Với lại chuyện này cậu xem như đã nắm được cục diện rồi, cũng đã quyết tâm khiến anh đừng lo lắng nữa, dù bây giờ vẫn chưa vạch ra được kế hoạch gì hẳn hoi.

"Tao lén xem máy tính của mày, Haruchiyo."

"Lén xem rồi mà cậu vẫn cố chấp như thế à? Biết rõ vụ việc này do ông ta nhúng tay vào mà cậu nói rằng mọi chuyện sẽ ổn? Ông ta là người mà đến Kisaki cũng phải cẩn trọng, cậu nghĩ gì mà lại…"

Chậc! Anh không muốn nói Takemichi như thế, nhưng nếu cậu vẫn cứ ngoan cố, cuối cùng vẫn khiến bản thân vướng vào nguy hiểm thì phải làm sao đây?

"Tao…"

Bất chợt Haruchiyo đứng phắt dậy, giật lấy máy sấy trên tay Takemichi hùng hổ đi lên đầu.

"Haruchiyo đi đâu vậy?"

"Đi ngủ."

"Còn chưa ăn-"

Rầm!!!

Haruchiyo rất cao, chân rất dài. Takemichi chưa nói tròn chữ thứ ba anh đã bước hoàn toàn vào căn phòng của tầng trên, hung hăng đóng cửa lại, rõ ràng là dằn mặt cậu. Takemichi bĩu môi, Haruchiyo giận rồi. Là lần đầu anh giận cậu.

Hai tay Takemichi bối rối đan vào nhau, anh còn chưa ăn gì đã đi ngủ, mai còn phải đi làm, sẽ kiệt sức chết mất. Takemichi hấp tấp chạy vào bếp, hâm lại nồi súp múc một phần mang lên cho Haruchiyo. Cậu để nó trước cửa nói vài câu, chúc ngủ ngon rồi toan chạy đi, mọi lần là do cậu giận anh, bây giờ bị úp ngược lại nên không biết phải làm gì.

Về phòng ngủ, thả mình vào không gian không có đèn. Chưa đến ba mươi giây sau Takemichi đã vọt khỏi phòng, đêm nào cũng ngủ với Haruchiyo, hôm nay ngủ một mình không quen.

Phần ăn mang đến vẫn còn bốc khói nghi ngút, cả người Takemichi chán nản buông thõng. Cậu lén rén đi đến trước cửa phòng anh, phát hiện cửa không khóa.  m thanh mở cửa đã vang lên, khe hở xuất hiện, bên trong tối om. Takemichi lặng lẽ thò đầu vào, từ ánh sáng ít ỏi bên ngoài nhìn thấy tấm lưng cùng chiếc áo trắng của Haruchiyo trải dài trên giường.

Takemichi cầm phần ăn lên đẩy vào trong phòng, trước khi ra ngoài nói một câu.

"Haruchiyo phải ăn đi mới có sức giận được."

Cũng không ngủ được, Takemichi ôm gấu bông ngồi lên ghế sofa nghịch điện thoại đến sáng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã là mười giờ trưa. Căn nhà trống vắng, Haruchiyo cũng đã đi làm. Takemichi vệ sinh cá nhân xong chạy lên phòng Haruchiyo, nhìn thấy căn phòng trống không mà lòng hụt hẫng. Cậu chầm chậm đi vào thả người trên chiếc giường chăn gối ngay ngắn, ôm lấy mùi hương của Haruchiyo mà ngủ.

Takemichi ngủ một giấc đến tối, Haruchiyo vẫn chưa về. Cậu lại ôm gấu bông lên sân thượng, ra ban công rồi nhìn xuống dòng đường. Cậu muốn đợi Haruchiyo trở về. Anh giận rồi, hôm nay cậu phải thật ngoan ngoãn.

Nhưng đợi mãi đến khuya, không một cuộc gọi cũng chẳng có đến một tin nhắn. Takemichi sốt ruột nhìn thời gian trên điện thoại, thiếu điều ấn muốn mòn luôn cái nút nguồn. Cậu nhắn cho anh vài tin hỏi thăm đơn giản, mãi lâu sau vẫn không thấy trả lời lại. Takemichi lại không dám gọi cho Haruchiyo, sợ làm phiền anh đang làm việc.

Tiếng thở dài oai oái thoát ra khỏi miệng, hơi khí đóng băng trong không trung chầm chậm lượn xuống. Takemichi nằm ườn trên lan can, miệng đếm từng giây từng giây nhảy qua. Tự hỏi tại sao hôm nay anh ấy lại về trễ đến thế. Không lẽ là vì giận cậu sao, có khi nào ngủ luôn ở ngoài không, nếu thật sự thế cũng nên báo cho một tiếng chứ.

Ngay cả xe cũng đã bị giấu chìa khoá, Takemichi đút hai tay vào túi giữ ấm, lang thang trên con đường đang dần bao phủ bởi những hạt tuyết bị đóng băng từ hơi nước trong không khí.

Takemichi vừa đi dạo vừa nghe nhạc, vừa nghĩ xem nên làm gì để Haruchiyo bớt giận. Trước đây khi Hina giận cậu đã làm gì để làm hoà với cô ấy nhỉ? Đến nhà làm nũng, dẫn đi xem phim, ăn uống, hay đại loại là tặng một thứ gì đó. Nhưng Hina rất đơn giản, chỉ cần cậu làm cho cô ấy thứ gì cô ấy cũng sẽ rất vui.

Còn Haruchiyo, cậu nên làm gì cho anh ấy bây giờ? Ngoan ngoãn ở nhà và nghe lời thì cậu vẫn có thể làm được, chỉ là không đành lòng để anh thay mình gánh vác hết trách nhiệm. Bảo vệ họ là ý muốn của riêng cậu, còn anh ấy đã sớm tính toán đến một cuộc sống thật bình yên sau này của hai người. Quanh đi quẩn lại, cuộc sống Haruchiyo trở nên như thế này hoàn toàn là tại cậu.

Takemichi đã từng ước, ước gì Haruchiyo cũng quên cậu đi.

Từng làn gió đưa qua đưa lại, đánh vào những ai đang tản bộ trên đường. Takemichi vô thức vùi đầu vào chiếc khăn choàng trên cổ, ngửi lấy mùi hương nước hoa mà Haruchiyo vẫn hay dùng, đây là thứ mà anh đã tặng cho cậu vào đầu mùa đông.

Sực nhận ra, nếu Haruchiyo tặng nó cho cậu, vậy anh ấy dùng gì? Takemichi không nghĩ gì ấn số điện thoại gọi cho một người. Đầu dây bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên vì cậu đột nhiên gọi đến, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản.

"Takemicchi, có chuyện gì thế?"

"Mitsuya, mày biết đan khăn không dạy cho tao với…"

Bên kia đột nhiên vang lên tiếng giễu cợt nhưng dịu dàng muôn phần.

"Đan tặng cho bạn gái à?"

Takemichi bật cười: "Không có, cho một người bạn quan trọng."

Haruchiyo vẫn chưa giải quyết vấn đề với Toman, hoặc có thể sẽ không bao giờ giản hoà được. Với lại, cậu và Mitsuya cũng… không thân thiết đến mức đó.

Bên đầu dây này, Mitsuya mím môi suy nghĩ. Anh chớp chớp mắt, bên kia là Takemichi đó, cậu ấy chủ động gọi sang cho anh. Mitsuya cười một mình, ngồi trước sân nhà đón khí lạnh ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời. Nhớ lại mấy ngày trước, anh và Hakkai đã nằng nặc đòi đến nhà của Takemichi vào một giờ sáng.

Không đến nhà người ta được, bây giờ lại có cơ hội để người ta đến nhà mình.

"Ngày mai đến nhà tao, tao dạy mày."

Mitsuya đồng ý nhanh như thế khiến Takemichi vui vẻ hơn một chút. Cậu chạy đến siêu thị mua một loại dây đan len mắc tiền, Haruchiyo rất hay ra ngoài nên phải làm cho thật dày và ấm.

Ra khỏi siêu thị, Takemichi kéo nón xuống che nửa khuôn mặt. Cậu xách túi đồ mình mua trên tay vui vẻ đi về, lúc đi trên đường còn tranh thủ nghe qua cách đan len, để ngày mai đến nhà Mitsuya không bị biến thành một thằng ngốc.

Không biết có phải vì đeo tai nghe quá lâu hay không mà tai Takemichi trở nên khá nhạy cảm. Tai cậu hơi ù ù, cứ nghĩ rằng là do màng nhĩ có vấn đề, đến khi xoay người lại nhìn ở đằng sau, đập vào mắt là vô số xe bốn bánh đang tiến về phía này.

Thoạt nhìn rất bình thường, nhưng cái vẻ u ám đen thui đó làm Takemichi nhớ đến có một lần mình bị đuổi bắt bởi mấy người trong xe hơi bốn bánh sang trọng. Cậu không nghĩ thêm được gì vội vàng gấp rút ôm lấy túi đồ trong bụng chạy đi, mấy chiếc xe đó như con hổ nhìn chú ốc sên mà phóng ga lao tới, vùi vập nhắm vào Takemichi.

m thanh xoẹt qua vang lên bên tai, Takemichi cảm nhận có gì đó ghim sâu vào chân mình. Nhìn xuống liền phát hiện đó là kim tiêm thuốc mê, chất lỏng cỏn con từ từ chạy vào cơ thể cậu.

"Mẹ kiếp."

Takemichi thầm rủa một tiếng, hôm nay cậu đi bằng hai chân, chúng thì chạy bằng xe bốn bánh, đủ nhìn thấy khoảng cách thực lực nó áp bức như nào. Takemichi vẩy chân, trực tiếp chạy vào một con hẻm trong khu nhà cao ốc.

Ba chiếc xe kia dừng lại công khai dựng bậy bên đường, bốn cửa trên xe đều đồng loạt mở ra, mười hai người đàn ông trên tai chỉnh bộ đàm tay cầm súng sùng sục lao vào cái địa hình trắc trở tối om.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net