Chương 81: Chạy trốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ tính ra cũng hơn mười hai giờ khuya, người người đều đã ngủ hết. Takemichi nấp vào một gốc tối, không do dự gọi cho Haruchiyo. Lần trước anh đã rất buồn vì cậu không nói gì mà chịu đựng một mình, cậu không muốn anh phải phiền lòng nữa.

Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, Takemichi nghe một cái rụp sau đó im lặng đến kỳ lạ. Cậu đưa máy lên trước mặt mình kiểm tra phát hiện nó đã tắt nguồn, nhớ đến hôm qua mình chơi điện thoại cả đêm vẫn chưa sạc.

"Trời đất mẹ, không cần phải đúng lúc đến thế chứ."

Takemichi bối rối gãi đầu. Lần trước cậu có đi xe, được bảo bọc nhân tạo nên vừa chạy trốn vừa trêu đùa bọn chúng rất thoải mái. Bây giờ cậu chỉ có hai chân cùng sức lực có hạn, bọn chúng thì đông người và còn có súng, không biết còn nhớ lần trước bị cậu chọc cho quê độ giữa lòng dân hay không.

Trong lúc suy nghĩ bọn chúng đã đuổi kịp tới nơi. Takemichi vậy mà không quá lúng túng, lợi dụng thân thể gầy gò ẩn mình trong bóng tối, tháo đôi giày cầm trên tay lén rén chạy. Chạy một đường dài trong khu nhà ít dân, ngang qua một nhà trong người cậu lại thêm một thứ đồ vật, may mắn còn có cả bình xịt hơi cay.

Takemichi thầm nghĩ chắc là hôm nay trời độ rồi.

Vì vô số lần du hành thời gian về quá khứ nên có thể nói cơ quan đầu não suy nghĩ và ghi nhớ của Takemichi gặp một chút vấn đề. Thế nhưng tận dụng những lần thực chiến đó, tập trung một chút liền có thể biết rõ được từng ngõ ngách của khu vực tập hợp tội phạm quanh đây. Không phải nói dối đâu, mấy năm trước còn cuốn vào chuyện sống còn với Toman, những nơi tăm tối yên tĩnh như thế này rất thích hợp để cậu tập trung và suy nghĩ. Dù cho đến cuối cùng kết quả vẫn không khả quan cho lắm.

Khu nhà này là nơi tập trung của giới thượng lưu, cả một vùng đất rộng lớn chỉ toàn những chung cư cao ốc hay biệt thự đến cả chục tầng. Bọn chúng được điều đến chỉ mười mấy người Takemichi cảm thấy vẫn còn rất ít.

Cậu nhìn thấy có khoảng ba tên đang chầm chậm tiến về hướng này, liên tục trao đổi gì đó, nghe thoáng qua là bàn bạc về cách chia tiền khi bắt được cậu mang về.

Takemichi cười hà ra một hơi, người chưa bắt được đã tính toán cách chia tiền, có cần phải tự tin để rồi xem thường cậu đến mức đó không?

Bọn chúng đang đắm chìm vào niềm vui sướng khi sắp được nhận được tiền, nghe tiếng động nhỏ vang đi vọng lại lập tức trở về với sự nghiêm túc. Takemichi cảm thấy không đủ bèn xoay gót chân thêm một vài lần, còn khuyến mãi cho chúng vài lần thở dốc.

Và đúng như dự đoán, ba tên cao to trong căn hẻm hùng dũng chạy nhanh như ma đuổi, vẻ hòa thuận phân chia công bằng lúc nãy tan biến sạch. Trong đầu bây giờ chỉ còn Hanagaki Takemichi, ai bắt được mang về thì tiền sẽ là của người đó.

Takemichi kéo căng dây cước mờ mờ trong đêm tối, chiều rộng lối đi lại hẹp, một tên vấp ngã ba tên đằng sau liền nhoài luôn về phía trước. Takemichi đã sớm chuẩn bị cho bước tiếp theo, cậu không thèm hỏi ai là người đứng sau chúng, chỉ cần đập cho chúng không còn nhận ra ba mẹ là ai nữa là được.

Nhưng cái phân đoạn tính toán của cậu hình như có phần tốt đẹp quá mức. Tên đầu tiên vấp dây bonus thêm cú trượt chân cả người bay thẳng, đầu đập vào thùng rác trước mặt.

Gã choáng váng cả đầu óc đứng dậy mà cả người cứ lắc lư rồi lại ngã xuống, thắt lưng quần móc vào mắt nối thùng và nắp thùng rác, người đổ xuống trước, thùng đè lên trên. Rác bên trong còn là rác không thể tái chế, một chất dịch hôi thối phủ lên người hắn, chẳng khác gì đống bùn chôn một cái xác. Mà đây lại chính là bùn sình.

Chưa hết, hai tên kia cũng không khác gì mấy. Một tên thì mất đà lăng thẳng vào thùng rác công cộng to đùng, tên còn lại có lẽ là tốt số nhất, chỉ bị cụng đầu thôi. Nhưng lại cụng vào thùng rác bằng sắt, là thùng rác tái chế.

"Ươi…"

Takemichi nhíu mày bễu môi bịt mũi, cái này hình như… tốt quá mức cho phép thì phải. Cậu còn chưa tốn một chút sức lực nào đã giải quyết được ba tên có lối sống của một vệ sĩ rồi, lướt lại một vòng còn chẳng thấy tên nào có cái gì đó gọi là ý thức.

Đề phòng bọn chúng tỉnh dậy rồi lại tìm mình, Takemichi nắm lấy nắp thùng tái chế đã bị tách ra đập thật mạnh vào đầu từng tên. Chết hay không kệ mẹ chúng mày. Bây giờ còn gần chục tên đang lùng cậu khắp nơi kia kìa.

Bây giờ đợi chúng tìm đến thì ngốc quá, Takemichi quyết định từ từ tìm chúng thì hơn. Cái khu này lớn như thế, mục tiêu vừa lao vào liền mất tăm. Ít nhất cũng phải chia ra bốn năm nhóm để tìm cậu đi, mà cũng không chắc là bọn chúng chỉ có đúng mười hai người như đã nhìn thấy.

Tốp người thứ hai có bốn tên, bọn chúng đang đứng ở khu vứt rác công cộng chia nhau tìm từng nơi có thể trốn. Takemichi lại gây sự chú ý, dụ chúng vào trong một đường luồng nhỏ.

Cậu sở túi nhỏ bên hông ra một đống bi tròn trải lên suốt đường đi rồi tăng tốc độ. Bọn kia thấy cậu như thấy vàng, bị ngã đến nơi vẫn chới với quyết đè lên nhau để đứng dậy tiếp. Takemichi bĩnh tĩnh thở dài vì chạy mệt, móc trong túi ra một đống pháo nhỏ cầm tay. Mỗi quả pháo bén lửa cậu lại văng vào, tiếng nổ đùng đùng cùng nháy lửa như đèn pha xe tải rọi vào mắt khiến chúng như mù đi vài giây.

Chưa xong, Takemichi tẩm dầu hoả vào một miếng vải dài, đốt lên văng hết sức vào trong, với làn khói nóng cùng số hơi xăng bốc lên nghi ngút, trong không khí liền lăng tăng âm thanh bén lửa.

Phừng một cái, cả con hẻm lóe lên một ánh sáng nhỏ. Takemichi bình tĩnh hai tay nhét túi, cậu còn nhiều thứ chưa dùng, chắc là đi tìm chúng tiếp, dù bây giờ cậu có đủ thời gian để chạy thoát.

Nhưng thoát được hay không? Không biết.

Ngón tay Takemichi vô thức run run, nếu cậu thật sự không thể thoát khỏi lần này thì sao?

Lắc đầu loại bỏ suy nghĩ điên khùng đó đi, Haruchiyo chỉ đang giận chứ không phải bỏ cậu, chết chóc cái gì. Bây giờ đi tìm đại cái điện thoại nào đó nhét sim vào gọi Haruchiyo tới tẩn cho lũ này một trận.

Vừa nghĩ đến lại có người rục rịch phía sau, Takemichi không nghĩ gì cầm cái ống sắt nằm bừa trên đất công khai đi về phía đám đông. Súng gây mê ư? Không thấy vừa nãy cậu chỉ xem nó như vết ong chích à? Bố mày còn đang tỉnh táo săn lại chúng mày này.

Takemichi đứng chực ở đầu con hẻm. Lần này không thèm tính xem số lượng đối phương, vừa nhìn thấy đầu người ló ra liền dùng gậy nhắm thẳng mặt hắn ta mà đánh.

Tên kia bị phục kích bất ngờ lùi ra sau mấy bước mang theo bước lùi của mấy kẻ ở đằng sau. Takemichi ồ một tiếng, lần này có tận bảy tên.

Một trong bọn chúng còn hơi hoang mang vì đồng bọn bị đánh đột nhiên hô toáng lên lấy lại tinh thần cho cả nhóm. Bọn chúng liền lấy lại tinh thần chia ra hai tốp, một tốp lao đến công khai muốn đè cậu xuống, tốp kia dùng súng gây mê vừa nhắm vừa bắn, nhưng cái người trước mặt chúng đây vừa nhảy lên đã lượn dẻo người như một dải lụa, rất nhanh đánh gục hết mấy tên to con. Sau đó lao tới, vài đường cơ bản đánh cho tất cả nằm sõng soài.

Takemichi ra tay không mạnh, thực sự thì lực của cậu cũng không quá lớn như đám to con này. Nhưng những nơi cậu nhắm đến đều là điểm yếu chí mạng, chúng mà đứng được cậu sẽ tuông lời tuyên dương.

Lục lọi một hồi cũng thấy cái điện thoại vừa đúng ý vừa mắc tiền. Takemichi vừa đi vừa reset lại điện thoại, tháo sim rồi gắn sim của mình vào, ấn số gọi cho Haruchiyo.

Ra khỏi khu tăm tối cũng vừa vặn kết nối được điện thoại, Takemichi vừa định nói gì đó liền cảm thấy vai mình bị cái gì đó ghim vào. Quay lại xem phát hiện lũ người kia vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu.

"Haruchi-"

Còn chưa nói xong cái tên điện thoại đã bị đạn đâm thủng. Takemichi thoảng thốt, cái này là định giết cậu đó sao?

Nhìn mấy con xe vẫn còn mở cửa công khai bên kia đường, Takemichi đánh liều chạy sang, chui vào chiếc xe sau cùng nổ máy rồi chạy. Ít ra bây giờ cũng có xe rồi, sẽ giảm được khả năng bị đạn lạc dí.

Tút tút tút!

Vừa nghe tiếng đã lập tức ngắt kết nối, còn nghe rõ mồm một tiếng súng vang lên rồi bị vùi dập. Cứ như bị chính viên đạn ấy xuyên qua, Haruchiyo tức đến độ phải lấy tay ôm ngực. Anh gằn giọng.

"Mẹ kiếp, lão ta chạy đi tìm Boss rồi. Inui với Hanma, tụi mày lần này cầm súng với katana đi theo tao. Koko lái xe, lần này phải cho ông ta biết Phạm Thiên không phải dễ đụng."

Lại nhận được nhiệm vụ mới, lần này lại là một nhiệm vụ hết sức giật gân. Tiếng súng vừa nãy trong phòng họp yên tĩnh ai cũng nghe thấy, làm Hanma đã rất điên khùng càng trở nên điên khùng hơn, muốn thật nhanh chóng bay đến nơi đó.

Inui nhìn thấy Kokonoi đứng dậy cũng gấp rút theo sau, chỉ cần cậu ấy oke thì anh sẽ theo sau liền.

Haruchiyo sau đó lập tức gọi cho một trong hai tên trợ thủ đắc lực, vừa nghe giọng nói của Shion bên kia liền gầm rú.

"Mang cả bọn tụi mày đến đây, cả súng ống trang bị đầy đủ vào."

Shion nhìn Mochi nói lại những gì Haruchiyo nói, cả hai không hỏi lý do lập tức tập hợp hơn năm mươi người, cứ năm người trên một chiếc xe bốn bánh toong toong trên đường lớn, rầm rú cả một khoảng trời.

Phân xong nhiệm vụ Haruchiyo bước đến chiếc vali vừa nhận được trong cuộc trao đổi. Anh không chần chừ mở ra, bên trong là một khẩu súng đời mới đang trong thời gian thử nghiệm.

"Còn tao thì sao?"

"Mày cũng đi đi. Ở đây biết đâu bị lão ta bắt."

Taiju nhíu mày rời lưng khỏi điểm tựa đứng phắt dậy, lấy áo đi theo đám người của Haruchiyo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net