Chương 84: Sự thật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa được khép hờ, Haruchiyo nhét lại vào túi khẩu súng đã hết đạn. Anh ngây ngốc nhìn Takemichi từ trên xuống dưới, nuốt cái thở dài ngược lại vào bụng. Là tại anh, nếu anh không dở chứng giận dỗi thì cậu sẽ không vướng vào trường hợp của ngày hôm nay.

Tiềm thức đang hối lỗi, Haruchiyo đột nhiên nhận lấy cái nắm tay của người bên cạnh. Takemichi nắm tay anh rất chặt, còn hơi run run, không biết vì mệt hay vì sợ.

Anh phát hiện hai chân cậu đã không còn sức để đứng nữa.

"Có chuyện gì."

Giọng điệu bình tĩnh đến mức khó tin, cứ như Takemichi xem người trước mặt chỉ là một lão già bình thường.

Lão ta thở dài, biết người đứng trước mặt mình là kẻ đầu sỏ gây nên bao nhiêu chuyện tử sinh với những đứa nhóc kia mà có thể dương cái vẻ mặt đó à? Lão ta méo mặt không hài lòng.

"Ngu ngốc, hai đứa chẳng phải biết hết rồi à."

"Đừng có mà có cái cách xưng hô ghê tởm đó. Nếu như ông không hỏi thì tôi sẽ hỏi."

Từ khi hình bóng lão ta đập vào mắt lần đầu tiên, Takemichi đã cảm nhận được một thứ gì đó. Nó ray rứt, khó chịu, râm ran như bị điện giật. Giống như mỗi lần cậu bắt tay với ai đó, đầu não sẽ phóng đến một tia điện. Nhưng bây giờ, cậu đối với ông ta còn hơn cả tia điện, mà rầm rập như sấm đánh. Ông ta mang đến cả cơn thịnh nộ của trời giông cho cậu, âm thanh đùng đoàng rẹt rẹt nãy giờ cứ ong ong bên tai không dứt.

Và những dòng điện đó như một lời tố cáo tội ác của lão già đang đứng trước cậu đây. Chính lão ta là đầu sỏ của tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ. Cho người mạo danh Phạm Thiên trà trộn vào, gây ra hiểu lầm giữa Phạm Thiên và Toman cũ.

"Ông biết khả năng của tôi."

Không phải câu nghi vấn, là một câu khẳng định.

Ông ta lại cười, bàn tay che đi khuôn mặt đang dần đỏ lên vì cố gắng kìm nén.

"Hanagaki tôi nói cậu nghe này. Cậu, chính cậu. Cậu của bây giờ là do tôi tạo ra. Không những thế, ngoài cái tên chó điên kia tôi còn là một trường hợp ngoại lệ không bị khả năng của cậu ảnh hưởng-"

"Không được nói Haruchiyo như vậy!!!"

Cậu đột nhiên gầm lên khiến Haruchiyo bên cạnh cũng giật mình. Anh không hề khó chịu về nó, nghe cũng đâu đến nỗi đâu, vì người anh trung thành là cậu cơ mà.

Ông ta tặc lưỡi, cứ ngỡ người nổi giận sẽ là tên thiếu niên tóc hồng kia.

"Rồi rồi, không nói nữa. Hầy…"

"Tiếp tục."

"..."

Ông ta chấp đôi tuổi của Takemichi đấy. Con người luôn kính cẩn với người khác của trước kia đâu rồi? Lão phải im lặng một hồi để tiếp thu cái thái độ khác người của Takemichi rồi mới tiếp.

"... Tôi biết tất cả những chuyện cậu đã làm cho đám người kia. Dù vẫn chưa tìm ra được nguyên do tại sao họ lại quên mất cậu."

"Đây không phải là những gì ông nên nói."

Takemichi lại gầm lên một tiếng, từ trạng thái một chú mèo con lười biếng phụ thuộc vào Haruchiyo trở thành một con báo đen đang vào tư thế chuẩn bị vồ tới con mồi.

Như ông ta nói, giống với Haruchiyo, ông ta không bị ảnh hưởng bởi năng lực của cậu, và biết được tất tần những sự kiện cậu dùng cả tính mạng để thay đổi.

"Nếu chỉ cần tôi, tại sao lại động đến họ."

"Hừm… tôi sẽ dùng bất cứ cơ hội nào để giết chúng. Takemichi, tôi muốn nhìn thấy cậu du hành thời gian một lần nữa. Hoặc… cả khi chúng cũng bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian, tôi cũng muốn mổ xẻ chúng lắm."

Hai tay Takemichi vô thức nắm chặt hơn. Cơn run rẩy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận đến nỗi bản các mô cơ trên tay không thể nằm yên ổn.

"Chỉ vì như thế mà ông dựng lại những chuyện trước đây đã xảy ra?"

Ông ta ngây người, như những gì Takemichi nói hoàn toàn ngoài vùng hiểu biết, rồi lại bật cười kinh dị.  m thanh đàn ông của ông ta hoà vào không khí thanh tịnh, oan oan như tiếng hét tiếng hát trong khu nhà ma. Takemichi run run, tuy không đúng lúc nhưng nó làm cậu nhớ đến cái lần đi chơi không mấy vui vẻ trong căn nhà ma nhân tạo lúc nhỏ cùng em trai mình.

"Chuyện gì thế? Tôi cất công như vậy mà lại đi tái hiện lại mấy cái thứ nghiệp dư thằng cháu trai yêu quý của tôi đã làm ư? Takemichi, tôi không rảnh rỗi đến thế đâu." Ông ta cười ranh mãnh: "Tôi làm thế lại quá dễ dàng cho cậu, chi bằng chỉ cần có cơ hội liền nắm lấy, như thế chẳng phải sẽ khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên sao."

"Lão già khốn!"

Haruchiyo đứng im theo chỉ thị của Takemichi xuyên suốt cuộc nói chuyện, vẫn là không thể đứng yên nghe mà chịu nổi. Hận khẩu súng đã hết đạn, nếu không ông ta đã chết từ lâu rồi.

"Ha há! Sanzu, cũng nhờ mày Takemichi mới được sống đến hiện giờ. Nhưng mà bấy nhiêu thôi là đủ rồi. Sống tốt rồi chứ? Chết được rồi chứ?"

Đằng sau ông ta vang lên hai giọng cười ám muội cao vút. Chẳng biết từ lúc nào, hai chị em  Hatoru đã ngồi yên ở trên bàn, đôi mắt khoan khoái khi nghe ông chủ nhắc đến từ chết, dành cho Haruchiyo và Takemichi.

"Cuối cùng… cũng được giết Takemichi rồi! Đánh nhau đi Takemichi!!!"

"Cuối cùng… cũng được giết Haruchiyo rồi! Đánh nhau đi Haruchiyo!!!"

Toriya mặc một bộ đồ bó sát, để lộ đường cong sắc nét quyến rũ. Oriko sau lần tra tấn bị mất đi một mắt và mười móng tay cùng mười móng chân, lần này muốn trả thù Haruchiyo một phen, tuy người thực hiện hành động điên khùng đó là con chó của Kisaki.

Nhưng không, cô sắp được đánh với Haruchiyo rồi, cô sắp được tra tấn anh ấy rồi.

"Chúng ta giống nhau mà Haruchiyo, cùng nhau vào bệnh viện tâm thần với tôi nào."

"Takemichi, ở nhà tôi còn một nơi cho cậu, đến chơi và trở thành bộ sưu tập của tôi đi!"

Toriya và Oriko luồng qua hai bên lão già mà vút lên. Hai tay bọn ả mỗi người một sợi dây xích xoay vòng còn chi chít gai nhọn, vướng vào không bị thương nặng ít nhất cũng đổ máu. Và Takemichi… cậu ấy đã mất máu quá nhiều trước đây, vì đề kháng yếu nên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Haruchiyo chỉ nghĩ đến một chuyện, ôm trọn Takemichi vào lòng. Anh sẽ bảo vệ cậu, để những cái gai kia tấn công hết vào anh đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net