Chương 85: Takemichi chỉ muốn xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thường mâu thuẫn bao nhiêu, trong đánh nhau chị em Hatoru ăn ý bấy nhiêu. Toriya nhường lại một bước, Oriko phóng lên quất mạnh dây xích gai vào lưng của Haruchiyo.

"Ư!"

"Haruchiyo!"

Oriko kéo mạnh đường gai, áo Haruchiyo rách đi một đường, vẽ lên lưng anh một con đường máu. Từng kim gai liên tục cứa vào da thịt đau điếng, Oriko vừa cười vừa quất như một con điên trốn trại, Haruchiyo là người hứng hết.

Trong lòng anh Takemichi ra sức dãy dụa, miệng không ngừng bất lực la hét. Nếu để thêm một chốc nữa Haruchiyo sẽ chết mất.

"Đừng mà, thả tao ra Haruchiyo."

Máu Haruchiyo văng tung tóe, văng vào khuôn mặt trắng nõn mọng nước của Takemichi. Cậu hoảng hốt trợn tròn mắt, nhịp tim như đang chạy đua nước rút với dòng chảy trong từng mạch máu. Cậu bắt đầu thở dốc, càng ngày càng la hét kịch liệt hơn.

"Làm ơn Haruchiyo, tao cầu xin mày…"

"Chết tiệt con đĩ khốn kiếp!"

Haruchiyo tức mình xoay người chụp lấy sợi dây đang quất đến, Toriya liền lợi dụng cơ hội vất tay lên trên. Sợi xích gai đi một đường dứt khoát từ dưới lên, cắt một đường dài từ ngực lên xương quai xanh. Điểm cuối cùng của sợi xích là một mũi kim loại ngọn, theo đường đi cắt lên mép tai Takemichi một khúc.

"A!"

Máu phun lên trời bám dính ra đằng sau, tựa như những cánh hoa héo úa sẫm màu bám dẹp dưới sàn nhà. Takemichi rên rỉ trong miệng vì đau, chỉ có thể giơ tay chắn ở trước mặt.

Haruchiyo muốn đánh chết hai con ả kia ngay lập tức, nhưng nhìn thấy Takemichi đổ máu điều đầu tiên anh nghĩ đến là lao đến chỗ cậu, không muốn da thịt cậu bị cắt thêm một đường nào nữa, không muốn cậu đổ thêm một giọt máu nào nữa.

Cạch!

Keng!

Hành động Oriko đứng lại, sợi xích của cô bị một thứ gì đó quấn chặt lại, kéo không được, thả cũng không xong. Bên kia Toriya bị đá văng đi mấy thước ra đằng sau, bởi cánh chân dài thòng như cây sào của ai đó.

"Chị Toriya!"

m thanh katana bị rút khỏi bao vang lên rõ rệt, Inui giật một cái liền khiến Oriko nhào về phía trước, anh vất tay chém một đường, khiến cho cô ta mang một vết thương giống như cô chị đã làm với Takemichi vậy.

Oriko hét toáng lên, thả luôn sợi xích lùi ra sau. Cô đau quá, nó đau quá. Cứ như lưỡi kiếm được tẩm cái gì đó.

"Cái gì, nước mắm?"

"Không có tiền, tao pha muối với nước và máu cá."

Cánh cửa mở ra từ bao giờ, Koko hai tay đút túi ung dung bước vào. Nét mặt chẳng còn vẻ bỡn cợt tự tin thái quá như ngày nào, thay vào đó là một biểu cảm như thể thế giới sắp sụp đổ, vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Takemichi bị Toriya chém đến chảy máu.

Ngay thời khắc những giọt máu ấy tung bay trên không trung, trong mắt anh xuất hiện hình ảnh một chàng trai đứng hai chân tấn trụ, tay nắm chặt sợi dây chuyền bốn lá trên cổ, nở một nụ cười trên khuôn mặt đầy máu, bị méo mó bởi vì hứng chịu những cú đấm không phải của người bình thường. Đó cũng là giây phút Koko và Inui nhận ra, người đứng trước mắt mình sẽ là tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười một.

Là Hanagaki Takemichi.

Inui chĩa mũi katana về phía Oriko, trợn mắt gân cổ nói.

"Không những là Boss của Phạm Thiên mà còn là tổng trưởng của Hắc Long đời thứ mười một đấy. Một người cao quý như cậu ấy, các người lấy tư cách gì động vào?"

Người mang lại hy vọng cho Hắc Long, bang phái mà Inui dùng cả cuộc đời để phục sinh. Cậu ấy cùng anh tham gia vào phiên đội một của Toman, là một thành viên không thể thiếu của phiên đội kiêm tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười một, là một Hắc Long thu nhỏ.

Ngay lúc ấy, Inui đã thề rằng sẽ chỉ trung thành với mỗi mình cậu, dù không lâu sau đó Koko vì mình sang Thiên Trúc, con đường hai người cùng đồng hành chỉ còn một.

Takemichi như sáng sáng đời anh, kéo anh khỏi sự cô độc. Cùng anh vực dậy một Hắc Long không khác gì thời đại mà anh Shinichiro từng thống lĩnh.

Người mà Inui Seishu tôn thờ, bọn chúng dám làm bị thương?

"Tao sẽ giết mày, con khốn!" Inui phẫn nộ hét lớn, Koko còn nhìn thấy hai làn nước sóng sánh lăn dài trên má.

Koko cũng nhớ, Takemichi cứu rỗi con đường tăm tối của anh và Inui như thế nào. Rất biết ơn cậu, vì đã hướng dẫn Inui đi theo con đường đúng đắn, trong khi anh vẫn lầm lỗi u mê đi sâu vào trong bóng tối.

Koko cởi áo khoác của mình ra nhẹ nhàng đắp lên vết thương đang chảy máu của Takemichi, muốn hét lên bảo Inui hãy mau giết ả ta, nhưng tình trạng của cậu ấy khiến anh bận tâm hơn nhiều. Muốn hỏi, thế mà vẻ mặt tái mét của Haruchiyo làm anh phải nuốt hết tất cả vào trong.

Trời đông lạnh giá, những hạt tuyết đầu tiên cũng đã bắt đầu rơi. Hanma trong vài phút thả lỏng tay chân tranh thủ ăn một phần udon order từ Sugoaku. Hắn văng cốc nước lèo còn dư lên người mà mình vừa đá văng, ở đâu móc ra cây tăm nhe răng xỉa xỉa.

Hanma liếc sang Takemichi một cái, tình hình có vẻ nghiêm trọng, hai mày cau lại.

Hắn từ từ ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt dán lên người mình từ khi xuất hiện đến giờ. Hanma giơ tay vẫy vẫy tỏ vẻ thân thiện.

"Hi ông chú."

"Làm gì ở đây?"

"Đi chơi đó." Hanma im lặng một lúc, thu ý cười trên môi thả mắt nhìn ông ta: "Kisaki không có sợ ông đâu."

"Câm mồm."

"Kisaki sẽ không làm việc cho ông đâu."

"Im miệng, Hanma."

"Ha há, cảm giác thế nào vậy ông chủ. Ông có thể thoải mái điều khiển cuộc sống người khác, vậy mà chẳng thể động vào được đồ của Kiskai. Nhìn đi, Hanagaki Takemichi là người của Kisaki đấy, ông đừng nuôi dưỡng ý định hoang đường đó nữa."

"Tao nói câm miệng!"

Tít!

Lão ta không kiểm soát được ấn nút điều khiển mình luôn cầm theo, định sẽ kích hoạt vào thời khắc cuối.

Đùng!

Bức tượng của Chúa đổ xuống đầu tiên, cái đầu lăn lóc nằm bên cạnh gót chân của lão. Nhưng lão ta vấn không nao núng, đứng yên trừng mắt tức giận nhìn những người đang ở dưới kia.

Thấy cả bọn đứng hình như cây cơ, Hanma liền kéo chúng về.

"Chúng ta rời khỏi đây trước. Sanzu, đi được không?"

"Tao sẽ mang Boss ra ngoài."

"Haruchiyo, tao tự đi được. Mày bị thương nặng quá." Cậu không biết bản thân sắp không ổn đến nơi rồi.

Anh không nghe cậu mà nói tiếp.

"Không còn nhiều thời gian đâu, đi thôi."

Cả tòa nhà chính của đền thờ sập xuống trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người. Vụ nổ làm ầm cả khu phố đang đánh giấc ngủ gần trọn, không ít ánh đèn sáng lên từ cửa sổ, chốc soi sáng cả một vùng đất.

Cùng với sự giúp đỡ của Inui và Koko dễ dàng đặt Takemichi lên lưng của Haruchiyo. Có được chỗ dựa vững chắc, cả người Takemichi liền thả lỏng, hai cánh tay định choàng lên cổ Haruchiyo chẳng còn sức thả tự do lơ lửng.

Hơi thở ấm nóng bất thường phả vào cần cổ trắng nuốt làm Haruchiyo giật mình. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy xót xa không thể tả, Takemichi sốt rồi. Nhìn thấy cậu như thế, nỗi sợ hãi trong lòng Haruchiyo tiếp tục lớn lên không ngừng. Anh mím môi nuốt nước mắt vào trong, cố nặng ra một nụ cười.

Koko không hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy là gì, cũng không suy nghĩ. Anh chỉ biết trước mắt mình là một bức ảnh cực kỳ xinh đẹp, hai cá thể đầy máu áp sát vào nhau truyền hơi ấm, người ngất lịm kẻ mỉm cười ấm áp. Vẻ mặt ấy của Haruchiyo dịu dàng đến bất thường, đến anh còn chưa từng một lần tưởng tượng sẽ được nhìn thấy.

Giống như cái lần gặp nhau ở quán cafe sau một thời gian không gặp Haruchiyo cũng cười như thế. Thì ra, nó dành cho một người như Takemichi, thế thì dù nó có bất bình thường đến đâu, từ người chẳng thể ngờ như thế nào, cũng đáng.

Đến được khu vực an toàn, Haruchiyo đặt Takemichi xuống chiếc ghế gỗ đặt ven vườn hoa của nhà thờ. Anh không bận tâm nó sẽ trở thành như thế nào, chỉ biết bây giờ Takemichi đang bị thương và đổ máu, chỉ vì anh…

Được đặt cố định trên ghế, Takemichi từ trạng thái mơ màng hơi nhíu mày mắt nhắm mắt mở như vừa ngủ dậy. Cậu nhíu chặt hai mày, bàn tay bám lấy áo của Haruchiyo đang buông. Đang ấm mà, Haruchiyo đi đâu thế?

"Boss, tôi…"

"Tao xin lỗi Haruchiyo."

Cậu cúi đầu không dám đối diện với Haruchiyo, nếu ngoan ngoãn đợi ở nhà thêm một chút sẽ không khiến anh ấy phải lo lắng rồi.

"Là do tôi, tôi đã hết giận khi ăn súp của cậu nấu rồi…"

Anh gãi đầu khó xử, phần súp hôm đó cậu nấu rất ngon, muốn khen cậu nhưng vì đây là lần đầu mình dở chứng giận dỗi cho nên có chút cảm giác mới lạ mà không muốn làm hoà sớm. Buổi sáng xuống dưới nhìn cậu ngủ trên sofa, đáng yêu đến thế, anh không kìm được mà hôn lên má cậu một cái, tới tận mười hai giờ khuya vẫn chưa về, là vì không biết phải đối mặt với chuyện đó như thế nào.

Haruchiyo đỏ mặt lúng túng, muốn tìm cái gì đó gây sự chú ý để cậu không nghĩ về chuyện này nữa.

"Boss, trên tay cậu… cầm cái gì thế?"

Giờ mới chú ý, nãy giờ Takemichi trên tay cứ ôm khư khư túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi. Cậu còn nâng niu nó đến nỗi khi bị tấn công nhất quyết bảo vệ nó hơn bản thân mình.

"À, cái này…"

"Đưa tôi xem."

Tôi muốn biết cậu vì cái gì mà quên bản thân như thế. Không lẽ tôi còn không sánh bằng một thứ đồ vật?

Đồ vật bên trong khác xa tưởng tượng của Haruchiyo. Một vài cuộn len màu đen cùng kìm đan len? Còn có một số thứ linh tinh, nhìn là biết nhặt ở ngoài về chứ không mua mới.

"Cậu vì cái này mà… để mình bị thương sao?"

Takemichi lật đật giật lại cái túi, lấy hết mấy cái linh tinh ra để lại vài cuộn len cùng kìm đan len nói.

"Tao chỉ bảo vệ cái này thôi. Tao muốn tặng mày một chiếc khăn choàng cổ, Haruchiyo."

"Cái gì, tặng-"

Rồi giật mình, nhận ra chiếc khăn cậu đang đeo là cái mà mình đã tặng cho cậu ấy vào đầu mùa đông. Cậu ấy bẩn bụi hết người, vậy mà cái thứ trên cổ kia một vết nhơ cũng không có. Haruchiyo bỗng chốc câm nín, anh không biết phải miêu tả cảm xúc của mình bây giờ. Takemichi hôm nay gặp nguy hiểm là do muốn đan khăn choàng cổ cho anh.

"Boss à…"

Haruchiyo bối rối đến mức ấp úng, hai mắt xoay vòng như lốc xoáy, cả mặt và tai đỏ ửng hết lên. Takemichi muốn tự làm cái gì đó làm quà tặng cho anh sao, có chết anh cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện như thế này. Cả khăn choàng cổ, hai người vẫn hay dùng chung mà…

"Haruchiyo không thích hả?"

Giọng Takemichi bé lại, hai mép môi cong xuống. Hàng mi dày của Takemichi hơi hạ thấp, cảm giác cái thứ vô hình mang tên thất vọng đang dần thấm nhuần vào cơ thể. Làm Haruchiyo càng bối rối thêm.

"Không có không có, tôi thích lắm. Tôi rất thích Boss à. Tôi sẽ trân trọng nó suốt đời, thật đấy."

Takemichi bật cười.

"Kìa, còn chưa biết có thành công hay không mà."

"Chỉ cần là cậu làm, có xấu xí tôi cũng sẽ nhận."

Giống cái cách cậu xem hai vết thẹo của tôi như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Boss, Takemichi, tôi yêu cậu lắm.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net