Chương 96: Kisaki bảo vệ Takemichi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện là tôi vừa bị mất xe. Tinh thần bất ổn, nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Cho nên sắp tới sẽ không có chap mới có lẽ khoảng 1-2 tuần vì tôi cần thời gian để giải quyết triệt để chuyện này.

Chúng ta tạm thời xa nhau nha hehe, hẹn gặp lại mọi người sau mấy tuần nữa.

Cảm ơn đã đọc, yêu mọi người.

____

Đang chăm chú nhìn bảng xét nghiệm máu định kỳ của bệnh nhân Hanagaki trước đây một tuần, mẹ Kisaki bị kéo khỏi dòng suy nghĩ từ cái đập tay mạnh bạo của cửa ra vào. Bên ngoài còn nghe cả tiếng cãi vã.

"Tao giết mày đó, thả ra." Vẫn là Haruchiyo, mở miệng chỉ đòi giết.

"Mày lì lợm quá đó, máu chảy sắp hết rồi kìa." Ran ra sức đẩy Haruchiyo vào căn phòng mà anh vừa rời khỏi.

"Có thật là mày đang bị thương không thế, cái thể lực quái gì thế này?" Rindou theo sau phụ giúp anh trai, cảm thán với sức lực của kẻ thương binh như hắn lại có thể chống cự lại sức mạnh của anh em nhà anh.

"Tao không chịu, tao muốn về với Takemichi, tao muốn cậu ấy mở mắt sẽ nhìn thấy tao đầu tiên. Tụi mày thả ra, cả đám người kia nữa, tao phải về đuổi cổ từng đứa."

Cánh cửa mà Rindou ra sức kéo ra để đẩy Haruchiyo vào bị đẩy vào trong, làm cả ba đang giằng co nằm bẹp dí xuống sàn.

Rindou: ??? Cửa phòng này phải đẩy vào sao?

Anh đứng dậy ngốc ngốc gãi đầu, tự hỏi nãy giờ mình làm hành động ngu ngốc gì thế? Ran cũng nhận ra điểm khác thường, thay vì lên tiếng oán trách thì lại chọn cách hoà mình vào cái điệu bộ ngu ngốc của thằng em.

Cả hai gãi đầu nhìn Haruchiyo nằm sấp dưới sàn, mệt nhọc thở không ra hơi. Đến khi vị bác sĩ kia đỡ hắn dậy mang về giường bệnh. Bà nảy sinh thiện cảm với Haruchiyo vừa nãy, ân cần hỏi thăm.

"Sao lại để vết thương hở ra rồi."

"Bị một thằng khốn bất lương nửa mùa đánh cho hở ra."

Không những một mình Draken mà còn cả đám người kia nữa, miệng luyên thuyên mình đã hoàn lương mà cứ chốc chốc buồn chán kéo đi đánh nhau, chẳng phải bất lương nửa mùa thì là gì?

Thu vẻ mặt cục súc đó vào mắt, mẹ Kisaki chỉ cười cho qua. Bà tháo băng từ từ xem lại vết thương, tiêm vào một liều thuốc tê.

"Sẽ không để lại thẹo chứ?"

Haruchiyo biết tình hình của mình, biết bà ấy định làm gì vì nhìn thấy móc kim may đặt trên bàn đầu giường. Bà đi loanh quanh xịt thuốc khử trùng.

"Sẽ không, nếu là vào tay của cô thì sẽ không có vết thẹo nào cả."

Haruchiyo sáng mắt.

"Vậy… cô có thể giúp cậu ấy không?"

Bà biết cậu ấy mà thằng nhóc này nhắc đến là ai.

"Ta đã âm thầm trong mỗi lần làm phẫu thuật cho thằng bé. Chỉ cần thường xuyên kiểm tra định kỳ, không bao lâu sau thẹo sẽ biến mất."

Trông thấy Haruchiyo nhẹ lòng rõ thấy. Anh thả người thoải mái, miệng cười ngốc nghếch. Takemichi sống với vô số vết thẹo đó có đôi lúc còn tự ti hơn cả anh, nếu có cơ hội để chúng biến mất, anh nhất quyết không bao giờ bỏ qua.

Ran và Rindou chỉ là muốn ở lại quan sát và canh chừng chó chạy bậy, bắt gặp một khung cảnh hết sức ngoài tầm tưởng tượng. Ran cầm điện thoại lén chụp một tấm, định bụng sẽ làm gì nó.

"Này Ran, lại đây tao bảo."

Biết hai anh em hắn làm gì rồi, nhưng Haruchiyo chẳng buồn tốn hơi quan tâm.

Ran rất nghe lời, nhưng vì lần đầu tiên hắn chủ động gọi nên rất biết giữ khoảng cách. Ba mét an toàn. Haruchiyo cáu lên, nhìn hai chiếc ghế đối diện mình như thanh tra thẩm vấn, cầm cây kéo cắt chỉ muốn phòng chết hai anh em hắn.

Hai hắn ngồi ngay ngắn lịch sự như mấy đứa học sinh mới lớn, vội vã nhảy ra cầm ghế chắn trước mắt phòng bị. Ai thì không biết, nhưng tên này có khi hắn làm thật đấy.

"Đây là bệnh viện, tụi bây muốn hét lên nói chuyện hay gì?"

"À thì… tụi tao cũng sợ chết chứ bộ."

"Vậy sao không nghe lời, lại đây!"

"Mày phải cho tụi tao vào Phạm Thiên mới có thể nghe lời mày được chứ!" Lần này không phải Ran nữa, Rindou ngả ngớn hất cằm đẩy gọng kính, hai tay khoanh trước ngực đắc ý. Hắn còn phải ngoan ngoãn ngồi im để khâu vết thương, rút súng ra xem thử? Thử xem là hai người hay cái người đang chăm chú mặc kệ sự đời đằng sau kia chạy trước?

Haruchiyo ngẩn người, quên mất chúng chưa vào Phạm Thiên. Anh hơi cúi đầu không nói nữa, tập trung vào cảm giác lúc có lúc không ở sau lưng. Làm việc ăn ý nhất với anh từ trước đến giờ là hai tên này, anh cũng có ý định cho chúng vào Phạm Thiên từ trước, nhưng vì Takemichi nên thôi.

Anh em Haitani biết trước kết quả không thèm nói nữa, xách ghế quay lại với nhiệm vụ trông chó cao cả.

Kisaki bước ra khỏi phòng riêng trong phòng làm việc của mẹ, trên tay cầm một xấp giấy không giày không mỏng. Không biết từ bao giờ, từng hành động của Kisaki đều khiến Haruchiyo trở nên nhạy cảm. Anh nhìn xấp giấy hắn cầm, ánh mắt biết nói muốn hỏi.

Nhìn thấy thế, Kisaki phe phẩy thứ trong tay, ý bảo hắn đợi một chút. Lọt vào mắt Haitani, trông cứ như một thằng ất ơ nào đó đang không sợ chết mà chọc chó. Mà Haruchiyo là con chó kia, không những không nổi điên còn vẫy đuôi nhìn cái thứ trong tay của kẻ chọc chó.

Hai hắn cảm thán, cái nết của tên này đúng là không thể đoán trước được, bản thân lúc nào cũng cảnh giác với Kisaki, miệng nói rằng sẽ không để Boss liên quan gì đến hắn. Vậy mà nhìn xem, cái ánh mắt có khác gì xem Kisaki là tia hy vọng duy nhất?

Mẹ Kisaki biết rõ những gì con trai mình đang làm, nhỏ nhẹ thì thầm với Haruchiyo.

"Thằng bé có vẻ rất thích cái người tên Takemichi kia. Lần này thằng bé an toàn đều nhờ Kisaki cả."

Mọi chuyện xảy ra cứ tưởng như tự nhiên bỗng nhiên lọt vào công lao của một người nào đó, Haruchiyo không khỏi kinh ngạc nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của bà đợi tiếp.

"Kisaki đã đánh lừa Yurukawa đánh tráo bản ADN máu của Hanagaki, nhờ thế hôm nay thằng bé mới được an toàn. Chú của thằng bé là đàn em của cô, giống với cô có thể chế ra một phương thuốc đặc biệt dựa vào nhóm máu. Nếu không thì hôm nay thằng bé đã bị bắt từ lâu. Ca phẫu thuật vừa nãy có tất cả bảy vết xâm nhập ngoại huyết nhưng thằng bé rất còn rất tỉnh táo, chứng tỏ sự biến đổi về tế bào máu đang tích cực không ngừng."

Giọng điệu của bà bình thản cứ như sự biến đổi đó là một chuyện tốt, tốt với cơ thể của Takemichi, nhưng không tốt cho sự an toàn của cậu.

"Không thể nào, đây không phải lần đầu Takemichi bị thương. Cậu ấy…"

"Kisaki đã lo tất cả. Nó có thể làm loạn các tế bào máu đánh lừa chú của nó."

Kể cả bà cũng không thể ngờ đứa con mình bỏ bật bụi hơn mười lăm năm đã trưởng thành như thế nào, mọc một đôi cánh vững chắc ra sao. Một mình nó gánh vác hết mọi trách nhiệm của gia đình bên này mà không một lời than vãn hay trách móc, bà và ba của nó rất có lỗi.

Sau này trở về, nó vẫn đón hai người với danh nghĩa là người thân, nhưng cái vẻ mừng rỡ loi nhoi chẳng còn, chỉ đọng lại sự thâm trầm của một thằng thằng bé hiểu chuyện. Bà xót lắm, biết được những gì nó đã trải qua, đã làm làm bà đau hơn.

Nó có tất cả, nhưng thiếu thốn tình thương gia đình. Lúc ấy bà mới nhận ra kết quả của sự yêu thương bằng vật chất, Kisaki đã biến thành một con người khác lúc nào không hay. Thậm chí bây giờ, dù luôn miệng gọi bà bằng mẹ, nhưng nó xem bà không khác gì người dưng nước lã.

Kisaki đã không cần gia đình của mình nữa rồi.

Bà đã nghĩ sau này thằng con của mình sẽ trở thành một con người máu lạnh không cảm xúc, hoàn thành trách nhiệm sinh thời là thừa hưởng mọi gia sản từ bố, lấy vợ sinh con nối dõi, hoàn thành một chuỗi đời máy móc. Nào ngờ có ngày, thằng bé vì một ai đó mà làm nhiều chuyện như thế, còn hơn cả cô gái nhà Tachibana.

"Thằng bé chưa bao giờ vì một người nhiều như thế. Nó vốn thông minh, làm gì cũng có phép tắc quy trình. Nhưng lần này nó còn chẳng thèm hỏi ý kiến của ta và bố nó, trực tiếp lấy quyền lực của bản thân chống lại cả gia tộc."

Haruchiyo rợn người, kẻ từng xem Takemichi là một cá thể tồn tại như khắc tinh, thề rằng chỉ cần cậu xuất hiện thêm một giây một khắc nào trên đời sẽ bị hắn truy lùng giết tận. Bây giờ, hắn dùng tất cả quyền lợi mình có, và mẹ hắn nói là hắn muốn bảo vệ Takemichi?

Tự nhiên lại thế? Hắn có biết cậu là ai?

Tên này, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

"Nhưng… lão ta muốn gì ở Takemichi? Và lão ta… có quan hệ gì với Kisaki chứ? Tôi cảm thấy lão rất coi trọng Kisaki, điệu bộ như rằng nếu bản thân không có được Kiskai thì cũng đừng ai có được."

Bà nghe thế giật mình. Như thể chẳng biết quan hệ phức tạp giữa lão ta và con mình.

"Làm sao cơ? Nó dám động vào Kisaki sao?" Cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, bà im lặng một chốc: "Nó là anh trai kết nghĩa của em trai cô, là người trông dưỡng Kisaki khi hai vợ chồng đi nước ngoài mười mấy năm."

Chắc là trong khoảng thời gian đó, Yurukawa đã tiêm nhiễm vào Kisaki không ít điều độc hại.

Cũng có khi, hình thành một Kisaki như hiện giờ một phần là từ Yurukawa. Bà nghiến răng, có vẻ vì nhân nhượng quá nhiều nên thằng hậu bối này không còn tôn trọng bà nữa.

Haruchiyo thoáng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được gì. Chỉ biết được một điều chắc chắn rằng lão ta có liên quan đến Kisaki. Hai tên đó, một người ra sức bảo vệ Takemichi, người còn lại nhất quyết không muốn Takemichi phải đổ máu. Tuy tìm ra được điểm tương đồng, nhưng suy cho cùng Haruchiyo vẫn không nhìn ra, rốt cuộc Kisaki muốn gì ở Takemichi của anh.

Không lẽ, cậu lại rơi vào cái tâm lý méo mó không hoàn hảo của Kisaki một lần nữa?

Dường như tất cả đã nhớ lại, nhưng ký ức của họ chẳng trọn vẹn. Dường như những thứ chảy lại trong sóng não của đám người kia chỉ là những dòng ký ức mơ hồ, thoáng qua các sự kiện được dựng nên.

Song song những dòng sự kiện của năm trước, các yếu tố chính đều được tường thuật lại một cách vô tình? Sau đó chúng nhớ được Takemichi, nhưng chỉ trong những dòng chảy đó.

Anh Shinichiro nhớ được Takemichi đã từng cứu mình như thế nào, Kazutora và Baji nhớ ra người anh hùng bí ẩn cứu cả ba trong đêm tối. Hayashida cũng nhớ ra Takemichi sau vụ bê bối vu oan vô tội vạ, Draken thì…

Draken? Hắn ta nhớ ra Takemichi bằng cách nào?

Thừa nhận sau màn kịch Kisaki dựng lại thì từ trước đến giờ hắn đâu có gặp Takemichi? Vậy thì cái thứ cảm giác cảnh báo anh rằng hắn ta hiện tại là người nguy hiểm nhất là như thế nào?

Haruchiyo cắn móng tay, vụ việc Draken bị đâm có diễn ra đó, nhưng người ra tay cứu hắn là Shion và Mochi mà.

Cái khốn gì thế?

Takemichi bị bao nhiêu tên nhắm trúng rồi?

Không được, anh sắp mất Takemichi rồi!

Hay là anh bắt cóc cậu mang đi trốn?

Không hiểu sao, bây giờ và tương lai sau này Haruchiyo cảm thấy cuộc sống với Takemichi sẽ không còn mấy yên bình nữa.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net