Chương 98: Tuyết rơi đầu mùa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm!

Choang!

"Thế quái nào, ngay từ đầu thằng khốn Kisaki đã lên kế hoạch đánh úp chú của nó sao?"

Liên tiếp những thứ mà lão cho là quan trọng và cần được nâng niu đến cuối cuộc đời bị văng xuống đất, sự va chạm, âm thanh vụn vỡ vang lên liên hồi làm Kuroichi là phụ tá của lão cũng phải xuýt xoa. Mấy cái ống nghiệm này đều được làm từ chất liệu cao cấp, là phiên bản giới hạn phải đến tận Bắc Cực để tinh vắt. Còn cả dung dịch bên trong, phải đến tận rừng Amazon mới lấy được.

"Đáng lẽ phải nhận ra ngay từ đầu mới đúng, nó sẽ không bao giờ làm theo ý ta, từ trước đến giờ luôn như thế."

Kisaki Tetta, người sẽ đứng đầu cả gia tộc trong tương lai. Đứng đầu cái gia tộc chống lưng cho lão có thể tác oai tác oái ở cái đất nước chỉ toàn kẻ thù. Yurukawa cay cú vò đầu tóc bạc ngắn củn, hận mũi chân không thể đá vỡ cái bàn thuỷ tinh bên cạnh.

Lão đã sắp bắt được Takemichi rồi, cứ ngỡ đã bắt được rồi, sau đó tối nay lão và Takemichi sẽ cùng nhau tâm sự. Bàn về cuộc đời của cậu, người đã sống với cái năng lực ông vô tình ban cho như thế nào. Cậu dùng nó ra sao, ý chí đâu để không sa ngã khi bản thân mang một thứ năng lực tuyệt vời như thế.

Cuộc đời của Takemichi từ bé đã chất chứa tham vọng sau này có thể đứng đầu đám bất lương ở Nhật Bản, nghĩ mình là tất cả, nghĩ mình là mạnh nhất. Lão dám chắc cậu đã nghĩ con đường này vốn rất dễ dàng.

Nhưng rồi sau đó, vào cái lần đầu tiên Takemichi nhận ra được chân lý, núi cao còn có núi cao hơn, cậu sống khép mình, lo sợ về bạo lực sau những buổi học ngây ngốc căng thẳng.

Thế nhưng tham vọng của cậu vẫn không ngớt, điển hình chính là cái ngày cậu ta tuyên bố với thằng cộng sự rằng mình sẽ đứng đầu Toman. Lão đã nghĩ, Takemichi của ngày xưa đã quay lại rồi, và cậu sẽ dùng cái năng lực khác thường kia để biến ước mơ của mình thành hiện thực.

Nhưng cậu ngốc, lão còn ngốc hơn. Thậm chí Takemichi chỉ xem cái năng lực đó như một công cụ đi lại, không ỷ y, không phụ thuộc, còn ngốc đến mức nói cho người khác biết về năng lực vô thường của mình.

Giây phút Yurukawa nhận ra, lão chẳng thể hiểu được Takemichi đang nghĩ gì. Cậu là một bất lương mà lại mang lòng vị tha, bao dung, chấp nhận hy sinh mình vì người khác. Thậm chí là sau khi mọi chuyện đã hoàn thành, cuộc sống của chúng yên bình hạnh phúc hơn cả tưởng tượng nhưng cậu vẫn luôn đứng ở đằng sau quan sát, như sợ rằng chỉ cần nhắm mắt một cái, họ sẽ gặp nguy hiểm.

Yurukawa phất một đường tay đẩy hết những dụng cụ thủy tinh trên bàn rơi tự do xuống đất, âm thanh loảng xoảng lại tiếp tục len lỏi vào không gian tĩnh lặng như tờ còn nghe được cả tiếng thở. Lão ngồi luôn lên bàn, vẻ mặt biến thái quỷ dị ấy như kẻ nghiện đang trong thời kỳ phê thuốc.

Lão ta phê Takemichi.

Kuroichi lùi một chân ra sau né tránh phạm vi của mảnh vỡ văng tới, chán nản khi phải nhìn quá nhiều cái gương mặt mà mình đã chán ngán từ lâu. Lão đã từng là người mà hắn rất tôn thờ, vì lý trí cùng cái tham vọng chiếm hữu tượng trưng cho một vị vua đứng trên vạn người ấy. Thế mà chẳng ngờ một ngày, cái niềm kiêu hãnh ngỡ như bức tường vững chãi không thể sụp đổ ấy bị phá vỡ bởi một thằng nhóc, còn là đứa học trò ngoan mà mình tâm đắc nhất.

Quá nhục nhã.

Kuroichi không muốn phải làm việc cho một người như thế. Người hắn muốn cùng nhau đồng hành và xông pha, không phải Kisaki người làm lão già này tức điên lên, mà phải là Takemichi mới đúng. Takemichi có hình bóng vị vua mà hắn đã luôn mong ước, một vị vua tự mình làm nên thời đại, trong tay nắm vận mệnh của cả thành phố, ngồi ở sau lưng con chó của mình chỉ dẫn điều khiển mọi cớ sự.

Cậu ấy dùng cái đầu của mình, một mạng cứu hơn mười mạng, cho đến cuối cái giá đánh đổi chỉ là những vết thẹo khó lành, cùng căn bệnh không hẳn là nguy hiểm như bệnh nan y. Ít ra nếu cậu ta thật sự phải bỏ mạng, Kuroichi cũng muốn một lần đồng hành cùng cậu ta.

Kuroichi cúi đầu che đi ý cười, chẳng còn hoà mình vào những câu chuyện biến thái mà lão già này bày ra nữa. Một con chó muốn đổi chủ thì sẽ làm gì nhỉ?

"Kuroichi! Mày đang nghĩ cái gì đấy?"

Kuroichi còn chẳng nhận ra biểu cảm bất thường của bản thân, khi ngẩng lên nhìn lão trông ngốc không tả nỗi. Yurukawa đột nhiên bật cười.

"Tương tư cô nào đấy? Cần ta làm cầu nối cho không?"

Thầm thở nhẹ trong lòng, Kuroichi nở một nụ cười thân thiện. Lão vốn đã là cầu nối ngay từ đầu rồi. Tương tư à? Đúng rồi đấy.

"Tôi không có, tôi không có hứng yêu đương cùng phụ nữ."

"Há há, cũng khuya rồi. Về nghỉ ngơi đi."

Đã gần sáng, Hina vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Kisaki sau khi nhận lấy bản phân tích máu của cô không khỏi bàng hoàng, vấn đề không nằm ở Hina, mà hắn nhận ra, cấu huyết của Takemichi vượt hẳn người thường.

Loại máu có thể miễn dịch với tất cả các loại thuốc, thậm chí đối với một mẫu thuốc kỳ lạ và hoàn toàn mới, chỉ với một lần xâm nhập vào máu đã có thể dễ dàng sinh ra kháng thể tuyệt đối.

Kisaki muốn lấy máu Takemichi xét nghiệm lại.

Hắn đứng dậy liền muốn chạy đi, phát hiện đầu não chóng vánh, hai mắt mờ đi trông thấy. Kisaki ngã xuống không điểm tựa, mơ hồ nhận ra có người đã đỡ lấy mình. Hắn gượng người cố đứng dậy, vì dường như đối phương có thể lực khá yếu.

Người nọ còn có lòng tốt nhặt chiếc kính bị rơi trả lại cho, trông có vẻ Kisaki còn chưa tự chủ được không nghĩ gì trực tiếp đeo lên cho hắn.

Bóng người đó mờ nhạt hiện lên, dưới ánh đèn mờ của trong phòng là một mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt xanh dương nổi bật, long lanh lo lắng nhìn hắn.

"Mày không sao chứ Kisaki?"

Hanagaki Takemichi?

"Mày… làm gì ở đây?"

Bây giờ là bốn giờ sáng, Hina còn chưa tỉnh, Takemichi dùng thứ thuốc do đệ nhất y dược là mẹ hắn chế ra đã có thể tỉnh táo đi vòng quanh rồi? Kisaki dụi dụi đôi mắt, trông thấy Takemichi còn tỉnh táo hơn bình thường, chẳng vương lại chút tác dụng nào của thuốc.

"Tao muốn đi ngắm tuyết. Mày đi không?"

Kisaki không để ý, thì ra tuyết đã rơi rồi. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không nhiều, chỉ là những hạt tuyết trắng nhỏ như hạt mưa nhưng trông huyền ảo đẹp đẽ, không gian bị tuyết làm mờ nhạt đi, lúc ẩn lúc hiện. Kisaki chớp mắt, khung cảnh này thật giống với phần truyện cổ tích hắn vừa đọc qua, công chúa mắc kẹt trong lâu đài tuyết.

Tình trạng vừa nãy là do hắn đã thức trắng cả đêm không ngủ, sau khi trải qua cảm giác mệt mỏi Kisaki bây giờ chỉ muốn nhắm mắt xuôi tay. Nhưng không hiểu lý do gì, khi người này ngỏ lời muốn cùng đi ngắm tuyết, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Ngay cả cảm xúc căm ghét hận thù thoáng chảy đến mấy ngày trước đối với người này tạm thời bị lý trí của hắn đá sang một bên. Kisaki gật đầu, cùng Takemichi ra khỏi phòng.

Hai người định sẽ lên sân thượng của bệnh viện. Cửa thang máy vừa mở, Takemichi trông thấy một bóng người, lạ lẫm nhưng lại khá quen thuộc. Anh ấy là một trong những người bạn của anh Shinichiro, lúc nào cũng lẻo đẻo theo sau anh ấy. Kiểu tóc người này rất ấn tượng với Takemichi, thay vì đen trắng như mốt thời trang hiện tại thì lại là màu vàng tím, trông có khác gì củ khoai lang không? Dáng người nhỏ gầy nhưng rất dễ nhìn, đôi mắt lúc nào cũng bất cần mà rũ xuống, mồm lắm lúc ngậm que tăm dài nhỉnh lên nhỉnh xuống.

Vậy mà khi trông thấy Takemichi hai mắt người này sáng lên, mở to hết cỡ, cả cây tăm trong miệng cũng rơi xuống mất.

"Tỉnh rồi sao?"

Takemichi nhất thời không thích ứng được, nhận ra vừa nãy nhìn thấy trong phòng có cả anh Shinichiro và anh Takeomi liền gật đầu lúng túng. Nhưng mà cậu không quá quen biết với người này, mà anh ta lại dùng điệu bộ thân thiết ấy nói chuyện với cậu.

"Vâng, em vừa tỉnh lại. Anh đừng nói cho mọi người, họ còn ngủ."

Takemichi và Kisaki vừa vào thang máy Wakasa đã gấp rút ấn máy, mái tóc buộc dở lềnh bềnh lướt qua Takemichi thơm phức mùi bạc hà cậu hay dùng.

Takemichi ngây ngốc chấm hỏi, đây là bộ tắm xả gội Haruchiyo đích thân mua từ bên Pháp về, ở Nhật có bán rồi sao?

Cậu gật gù, lần sau sẽ cùng anh ấy đi mua, khỏi cần phải đi qua Pháp xa xôi nữa, hại cậu phải xa anh mấy ngày.

"Nhanh lên nhanh lên!"

Wakasa hối hả với cảnh cửa đang chậm rì đóng lại, sợ hãi nhìn liên tục vào khe hở đang nhỏ dần.

Ngay giây phút nó sắp đóng lại rồi, bàn tay thô tháp cứng cáp bám vào đường chỉ đen kéo toang cửa thang máy ra. Wakasa rùng mình nép luôn sau lưng Takemichi.

Người này to gấp hai lần Wakasa, mái tóc bạc mọc theo khuôn như một chiếc mặt nạ bao hàm hai bên xương hàm, trên mép miệng cũng kéo sang, tạo thành một vòm râu hoàn hảo mà bao tên đàn ông ao ước. Đôi mắt người này có vẻ rất dữ tợn khi vừa kịp thời giữ lại cửa thang máy, định lên tiếng mắng mỏ Wakasa liền bị người ở trước cậu ta làm cho ngậm miệng.

"Tỉnh rồi sao?"

Một câu được hỏi bởi hai người khác nhau, làm Takemichi đang thả hồn trên mây tưởng tượng về cảnh tuyết rơi bên ngoài phải kéo về để suy nghĩ một câu khác để trả lời.

Không đợi quá lâu, lần này Wakasa trả lời thay cậu. Nấp sau lưng Takemichi, ngửi được mùi dầu gội giống mình làm Wakasa thích lắm, nhưng chiều cao cậu có hơi khiêm tốn.

"Tỉnh rồi, đừng nói cho Shin biết. Để lũ nhóc kia nữa ngủ cho đủ giấc đi."

Gã bước vào trong, nhủ rằng tao đâu có ngu mà bỏ mày lại để mày trốn nhủi ở góc nào đó, rồi tao lại phải đi tìm.

"Vậy tại sao mày không lo ở nhà nghỉ ngơi, đêm hôm chạy đến đây để làm gì?"

Benkei vô thức kéo Takemichi vào lòng, vì gã biết chỉ có cách này Waka mới chú ý đến mình, cậu ta đến đây vì cậu nhóc này cơ mà?

Wakasa lập tức muốn giành lại Takemichi, nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của Benkei cản lại. Anh rụt rè tựa người vào thành thang máy, biểu cảm giận dỗi như một đứa con nít.

"Kệ tao."

Thân thể Benkei ấm nóng vì vừa chạy lùng sục khắp nơi tìm Wakasa. Gã thì luôn luôn mặc áo hở người, dưới hông quấn dải băng trắng, cơ bụng múi nào ra múi nấy, xứng đáng với cái danh body tạc tượng mà thiên hạ hay đồn.

Chẳng biết trùng hợp hay cố ý, cả người Takemichi ập vào làn da trần kia. Bỗng nhiên nhận được hơi ấm khiến cậu rất thoải mái, mê man dựa luôn vào người Benkei.

"Ấm quá."

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Takemichi, Wakasa ý thức so sánh. Anh không có cơ bụng như Benkei, nói trắng ra là nó đã biến mất khi Hắc Long giải tán được một năm. Vốn rất mừng vì nó không còn, vậy mà bây giờ cảm thấy hối hận cực kỳ. Nếu anh còn cơ bụng, có khi còn ấm hơn cả cái thằng não phẳng Keizo.

Wakasa xì một tiếng, nắm lấy đuôi khăn choàng cổ của Takemichi.

"Mai lên máy bay ngủ bù, giờ tao muốn đi ngắm tuyết cùng Takemichi."

"Đừng có động tay động chân."

Nếu không Benkei chẳng dám khẳng định ngày mai trước khi lên máy bay sang Pháp tên này có long nhong sang đây một lần nữa hay không.

Kisaki đứng một góc quan sát tất cả, trông thấy cảnh tượng ôm ấp thân mật kia cũng chẳng thấy vừa mắt chút nào. Hắn vươn tay kéo Takemichi đang mơ màn về phía mình, mà cậu đang buồn ngủ đổ ập luôn vào lòng hắn. Kisaki đưa tay bám lấy vòng eo nhỏ nhắn, cố định cậu nằm trong lòng mình. Takemichi dường như chẳng nhận ra, vô thức dụi người vào vòm cổ của Kisaki.

Wakasa lúc này mới nhận ra, thằng nhóc này là ai đây? Hắn có vẻ quen biết Takemichi, còn có động tác yêu chiều như thế, nhưng rõ ràng vừa nãy Takemichi đang đứng cạnh đây mà, có buồn ngủ cũng phải dựa vào anh chứ?

Chỉ suy nghĩ được như thế, Wakasa nhảy sang đứng cạnh Kisaki đang ôm Takemichi, thầm mong thằng nhóc này mỏi tay mà buông cậu ra. Benkei chỉ biết thở dài lắc đầu, đút tay vào túi áo dựa lưng chờ đợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net