Never ever scare me.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngẩn ngơ ngắm nó, rồi chẳng nói chẳng rằng mà ôm lấy Kisaki. Cậu hít một hơi, mùi thơm, siết vòng tay lại, vẫn mềm êm như thế, chốn bình yên hiện tại đây rồi...

Ngại ngùng không biết làm sao, anh chậm chạp ôm lại cậu ấy, bỗng dưng thấy Takemichi bé quá, đối phương dẫu cứng cáp mà sao vẫn gầy như vậy.

"Ha ha, Kisaki ôm lại tôi rồi này."

Điều đó khiến Takemichi càng ôm chặt hơn, đến nỗi Kisaki còn phải vỗ lưng cậu kêu nhẹ thôi, bao nhiêu người qua đường ngoái nhìn hai chàng trai, nhưng mà một kẻ thì không để tâm, một người lại chẳng thấy gì. Có quan trọng lắm đâu khi bình thường họ đã luôn như vậy?

Cậu không muốn buông anh ra chút nào, nhưng cũng không thể đứng kiểu đó lâu như vậy, thoát khỏi hơi ấm trước ngực, Takemichi nhìn lại Kisaki một lượt. Anh ăn mặc khác lần trước rất nhiều, nếu lúc ấy là một chàng trai ấm áp dịu dàng, thì giờ lại là một người đàn ông có phần hơi nghiêm nghị và trưởng thành hơn. Bộ suit tôn lên dáng người vẫn thường giấu sau lớp quần áo dày kín đáo.

"Anh đi đâu mà mặc đẹp vậy?"

Hôm nay anh vừa mới được mời tới toà soạn để xin xuất bản cuốn sách Kisaki đã viết, sự tâm đắc trong sự nghiệp viết truyện của anh đã được đền đáp xứng đáng. Chỉ vừa từ đó về thôi, cũng còn sớm nên mới ghé đi mua chút đồ, ai ngờ lại gặp phải chuyện không hay như vậy, nhưng may thay, anh lại gặp lại Takemichi, còn được cậu ấy giúp đỡ như vậy.

Vẫn là một điều may mắn chứ.

"Tôi đi tới toà soạn và nhà sản xuất chút ấy mà, sách của tôi sắp được xuất bản rồi đó!"

Gương mặt anh bỗng chốc sáng bừng lên, cậu ngây ngẩn ngắm nhìn nó, ít ra một buổi sáng nhạt nhẽo đã có chút niềm vui thế này, thoải mái quá. Kisaki hình như đây là lần đầu cảm thấy bản thân tự nhiên nói chuyện như thế, nên vô thức mà nói liên tục với cậu.

Nào là sách được xuất bản, cha mẹ anh cũng làm ăn thuận tiện vô cùng, mọi thứ xung quanh dường như tốt lên một cách lạ lùng. Hình như là sau khi gặp cậu ấy thì phải.

"Chúng ta nên tìm chỗ ngồi, đứng đây mãi cũng không ổn nhỉ?"

"A, ừ nhỉ?"

Cậu kéo anh ra ghế đá gần đó, Takemichi vừa yên vị liền hỏi Kisaki vài câu, cũng một thời gian không lâu mấy nhưng cũng chẳng phải ngắn. Ít ra là đối với cậu.

"Anh khoẻ không? Sao tôi thấy anh gầy đi vậy?"

"Ơ, thật sao? Tôi vẫn ăn uống đầy đủ mà."

"Trông anh có vẻ vui lắm, không chỉ bởi chuyện xuất bản, đúng không?"

Lộ rõ đến vậy ư? Quả thật chỉ nghĩ tới mấy tháng qua lắm điều tốt lành đến với mình, anh thật sự phấn khởi, hôm nay lại còn gặp được người mình nhớ nhiều thế nên lại càng vui. Có lẽ thế nên gương mặt toả ra năng lượng hạnh phúc lạ lùng.

"Đúng vậy, nhờ Takemichi đó!"

"Tôi sao?"

"Sau lần đầu ta gặp nhau ấy, cuộc đời của tôi bỗng nhiên may mắn lạ thường, chẳng biết do lời cầu nguyện hôm ấy, hay là do tôi phải duyên với cậu nữa. Nhưng thật sự rất tốt luôn đó!"

Anh tìm bàn tay của người kia, nắm lấy nó chầm chậm, xoa nhẹ từng ngón chai sạn, thật sự muốn nhìn thấy Takemichi, chỉ hơi người và tiếng nói không thể đủ được. Trông cậu ấy ra sao, ánh mắt mỗi khi cậu nói nhìn Kisaki là như thế nào, đôi môi thoát ra âm thanh ấm ngọt ấy có đẹp không?

Tất cả đều muốn thu vào trí óc, để nếu có không gặp nhau thì vẫn nhớ được hình dáng của cậu.

"Takemichi này, tôi không còn nhớ mình từng trông ra sao nữa, cậu có thể tả được không?"

Có chút ngạc nhiên, nhưng cậu chẳng đáp lại là đồng ý hay không, bỗng hai vai anh bị xoay lại, Kisaki cũng giật mình đôi chút, hai vai cứng lại vì hơi ngượng. Takemichi lại đang sờ khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nhất có thể, vuốt qua từng bộ phận một thật từ từ.

"Anh đẹp đối với tôi, đó là trước hết, với một vẻ tri thức và ấm áp. Đôi mắt anh đậm nét và sắc sảo lắm đấy, Kisaki à."

Trong tầm nhìn của cậu ấy, một người bạn cậu trân quý sẽ chỉ khiến cậu thấy điều tốt lành quanh người kia, tất nhiên không phải phủ nhận khuyết điểm. Chỉ là bây giờ chưa thấy chúng thôi.

Anh nghe vậy, hai má tự nhiên nóng lên, tay bắt đầu ra mồ hôi, nhưng chẳng lẽ lại không? Takemichi nói như thế, xấu hổ lắm. Nhưng mà cũng vui vui, lòng thấy dâng lên cảm xúc gì khó tả ít nhiều.

Nếu như Kisaki thật sự có cơ hội chữa được đôi mắt, anh sẽ thấy người đối diện nhìn mình dịu dàng ra sao. Cái cách cậu ấy đưa anh vào ánh nhìn say sưa, màu xanh của con ngươi đẹp đẽ ấy đang ghi lại từng cử chỉ của anh.

"Cảm ơn Takemichi, cậu làm tôi ngại đó! Ừm...vậy còn cậu thì sao?!"

"Hả?"

"Cậu đấy, trông cậu ra sao thế?"

Vừa hỏi, Kisaki lần đôi tay lên tìm gương mặt cậu, sờ nắn gò má chiếc mũi, môi cùng đôi lông mày, vẫn không thể đoán được, tệ thật đấy. Dù Takemichi ở ngay đây, vẫn không thể gặp được cậu ấy, muốn nhìn thấy quá...

"Sao cậu không nói gì thế?"

Takemichi trầm ngâm với câu hỏi của anh, lòng cậu trầm xuống một nhịp chuông thánh, vang vào tận nỗi lòng sâu kín bấy lâu. Sao tự nhiên buồn vậy nhỉ?

Cậu nắm cổ tay anh, gỡ xuống khỏi má mình, mân mê chúng như đang nghĩ cách trả lời.

"Tôi à...nói sao nhỉ?"

"Ừ, mau nói đi!"

"Là một người mà khi nhìn rồi, anh sẽ thất vọng đến chết luôn đó, Kisaki à."

...

Anh ngạc nhiên, Takemichi nói vậy là sao chứ? Không lẽ cậu ấy có khiếm khuyết gì hay sao, nhưng theo Kisaki cảm nhận thì không bao giờ có chuyện đó. Cậu chắc chắn rất đẹp, đúng vậy.

"Nói thế là không được đâu đó, tôi không thích vậy đâu."

"Nhưng tôi đang nói thật, anh...chắc chắn sẽ thất vọng. Ai cũng nghĩ thế cả, họ còn không ngại nói ra mà Kisaki."

Thế thì sao? 'Ai' là ai chứ, có liên quan đến anh không.

"Tôi đâu cần biết người nào nghĩ ra sao, tôi không quan tâm, họ nghĩ gì, hay cả cậu nghĩ gì về cậu, đều chưa phải do tôi đánh giá. Cậu không muốn tôi biết cậu nhìn ra sao thì thôi, chứ nói thế là không được."

Anh chỉ mù mắt thôi, chứ lí trí vẫn còn sáng sủa, đến lúc nhìn được rồi, tự Kisaki sẽ ngắm cậu ấy thật lâu, lúc đó Takemichi sẽ không còn tự chê bai bản thân nữa. Một người như vậy, lí nào lại xấu xí?

Mỗi ngày qua đi đều là sự chờ đợi của Kisaki trong sự hồi hộp và thấp thỏm, có lẽ pha cả sự sợ hãi trong đó, bởi vì anh sẽ được phẫu thuật mắt, có người đã đồng ý hiến cho Kisaki. Cơ hội nhìn thấy một lần nữa đang dần tới gần, nhưng cũng không chắc chắn được bao nhiêu cả.

Tuy vậy thì vẫn hy vọng vào nó vô cùng, dẫu gì anh cũng đã mù rồi mà, thử không được thì chẳng có gì để mất nữa. Thứ khiến Kisaki mong nhất vẫn là người bạn khiến anh phải tốn công tưởng tượng, mái tóc xù, gương mặt nhỏ, và đôi tay ấm thật ấm.

Kisaki chỉ có thể hình dung tới đó, nhưng anh biết chắc Takemichi sẽ rất đẹp, bởi cậu ấy là người mà anh có linh cảm mạnh mẽ nhất mỗi khi ở gần.

Hơi người, hương thơm mộc mạc, khiến một người ngoại trừ đôi mắt ra thì những giác quan khác đều nhạy hơn bình thường như anh, phải dành cả một phần tâm trí chỉ để nhận dạng cậu. Tính cách có phần bộc trực thẳng thắn, nhưng mỗi khi nói chuyện lại thấy Takemichi có chút ngọt ngào, tuy vậy thì cậu ấy vẫn hơi tự ti về bản thân thì phải?

Anh giảm tầm suất gặp cậu xuống, vì càng tiếp xúc với Takemichi nhiều, Kisaki càng nôn nóng muốn thấy cậu ấy hơn, và có lẽ cũng để gây bất ngờ cho em ấy khi mà anh cuối cùng đã có thể cảm nhận mọi điều của cậu bằng tất cả những gì anh có.

Màu sắc của đất trời, lá cây hay bông hoa dại, mọi thứ đều hiện ra trong tâm trí người con trai ấy. Tất nhiên là hình bóng mà anh vẫn luôn nhớ mỗi ngày.
.
.
.

Kisaki đã biến mất được gần hai tháng, cậu đã nghĩ anh không muốn gặp cậu nữa, Takemichi lại quay về dáng vẻ lầm lũi trước kia, đôi phần lại buồn hơn chút ít. Nhớ thật mà, anh ơi...

Mọi thứ xung quanh cậu nhạt nhoà quá, rõ ràng nó vốn vậy cơ mà, thế sao giờ lại trống vắng thế nhỉ? Mới chỉ hai tháng thôi...

Lại như hai năm rồi vậy.

Cậu dựa người ra ghế, thở dài, nay nhà thờ chỉ có mình cậu, cùng với Chúa đang đứng trước mắt, chẳng biết từ lúc nào, Takemichi đã không còn cầu nguyện nữa rồi. Điều ước trăm lần như một nay lại đổi thành thứ khác, chắp tay lần nữa, bây giờ muốn gặp anh ấy quá, làm ơn với ạ.

...

"Con tới cầu nguyện đây, thưa Chúa."

Tình huống có vẻ quen thuộc, giống lần đầu gặp nhau, có điều cậu không phản ứng như bản thân đã nghĩ vào giây phút giọng nói đó vang vào tai. Takemichi cứ ngồi đó như thể chẳng quen biết gì anh vậy.

Kisaki bước tới hàng ghế đầu, ngồi cách cậu không xa lắm, và anh cũng đặt tay trước ngực, nhưng lại không phải là cầu phúc gì cả...

"Xin cảm ơn Ngài, con đã toại nguyện."

Anh cũng không nhìn gì tới cậu, nhưng Takemichi không được bình tĩnh như vẻ ngoài cho lắm. Kisaki không mang theo cây gậy dò đường nữa, anh đang mở to đôi mắt hướng tới bức tượng thiêng trước mặt, chúng có điểm đến.

Takemichi buồn mà chẳng rõ lí do, gặp rồi đây, vậy mà lại không mấy vui vẻ...

"Sao cậu không ra đón tôi?"

Anh quay đầu sang phía người kia, và cậu cũng thế, hai người nhìn nhau mãi. Được một lúc, Takemichi liền quay đi, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

"Takemichi...không trả lời sao?"

"Anh có mù nữa đâu...cần tôi làm gì nữa chứ."

Cậu không muốn Kisaki thấy được mình, sợ rằng anh sẽ thất vọng như tâm trí vẫn luôn lo lắng.

Anh vẫn cứ nhìn tiếp, rồi đứng dậy, lại gần vài bước, ngồi ngay sát Takemichi, dựa vào vai cậu ấy, tay cũng từ từ ôm lấy người mà Kisaki mong chờ nhất sau khi bước đi được mà chẳng vướng chiếc gậy gấp ấy. Bây giờ anh chủ động ôm này, mau ôm lại đi.

"Takemichi này, nhìn tôi đi mà."

Hơi người, mùi hương, hay sự quen thuộc từ làn khi má anh chạm má cậu, Takemichi nhớ nó chết mất, cậu dẫu sợ Kisaki sẽ ghét bỏ mình như bao người vì gương mặt khó coi ấy, nhưng vẫn ôm lại anh, ôm thật chặt. Anh cũng vùi vào cổ em ấy, hít một hơi.

Hai con người như đã quen thuộc, nhưng cũng lại như mới gặp lần đầu.

"Cậu ôm lại rồi này, haha."

"Sao anh đi đâu mà lâu vậy?..."

"Đi để thấy Takemichi mà."

"Tôi đâu cần anh thấy chứ."

"Nhưng mà tôi muốn nhìn cậu, muốn ngắm cậu, có được chưa?"

Takemichi dừng một lát, rồi lại hỏi.

"Thấy rồi...Kisaki thất vọng không?"

"Mắt cậu đẹp quá...Takemichi à."

"Trả lời cho đúng đi."

"Cậu đẹp lắm...đừng hỏi tiếp nữa mà."

Anh muốn cảm nhận người con trai này lại từ đầu, và nó hơn cả những gì anh nghĩ nữa, thật dễ chịu, ôm cậu ấy luôn thích như thế này sao? Kisaki sẽ tiếc biết bao nhiêu khi không nhìn được cậu, đôi mắt kia đẹp quá, như bầu trời xanh trong thoáng trôi chút mây nhẹ, thu nhỏ lại trên gương mặt lúc nào cũng có vẻ thờ ơ.

Môi em ấy cũng hồng nữa, tự hỏi không biết chúng có mềm không nhỉ?

"Takemichi này, cậu có chờ tôi không thế?"

...

"Luôn luôn."

"Được rồi, tôi chỉ cần biết vậy thôi."

...

"Kisaki à, anh có nhớ tôi không?"

...

"Từ đầu."

"Thật sự cảm ơn anh."

Cứ vậy, họ ôm nhau không biết bao lâu, và cũng không đo chừng được thế nào là đủ. Bắt đầu là ở chốn linh thiêng này, với sự chúc phúc của Chúa, và đang được viết tiếp cũng tại nơi này.

Chúa cho họ thứ họ cần, để rồi họ tự với lấy thứ họ muốn.

...

"Cảm ơn Ngài, thật sự cảm ơn Ngài..."
.
.
.
_End_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC