Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng hôm sau, một buổi sáng thật tuyệt vời. Tôi đi men theo con đường dài, dời khỏi khu biệt thự Noble. Hãy chú ý nhé, đây là Lâm Phong chứ không phải Lâm Tử Hy đâu. HàHà

Tôi diện áo phông đen cùng với quần thô làm nổi bật nước da trắng hồng. Trên đầu đội chiếc mũ le Boy & Girl, tay đeo chiếc đồng hồ thể thao trông mới Cool làm sao!!! Đậm chất dân Hip Hop ak. Cũng tại lâu rồi không được mặc đồ con trai nên mới vui như vậy thôi.

Mấy bé fan ơi lại đây với 'anh' nào!!!

Nhìn mấy cô gái đi bên đường đắm đuối nhìn tôi, sức hấp dẫn của Phong ta không thể chối từ được.

...

"Nhóc kia! Đứng lại" Khi cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trong tôi, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên. Không cần quay lại cũng biết ai rồi, Đại ma đầu nổi tiếng Minh Khánh đã tái xuất giang hồ. Chuồn lẹ lẹ cái!

Tôi co rúm người toan chạy một mạch thì cả người bẫng nhẹ bẫng như có ai đó xốc lên. Nói một cách chính xác là cổ áo tôi đang bị bàn tay to khỏe của hắn túm lấy. Khó thở quá!!!

"Buông tôi ra, thả tôi ra...Hộc Hộc...Cứu tôi với...HuHuHu" Do quá sợ hãi, tôi lấy tay che mặt, khóc nức nở (ăn vạ) khiến những người qua đường không khỏi tò mò, bàn ra tán vào khắp phố.

Hắn ghé sát đầu vào tôi, tiếng nói rít qua từng kẽ răng"Làm cái trò gì đấy, muốn Die à? Khôn hồn thì ngậm miệng lại. Nghe chưa???"

"Dạ...dạ...Em...Hức...Em biết...Hức...rồi...Hức...ạ" Tôi sợ tái xanh mặt, cái tên này đối với con trai sao mà dữ tợn thế???

Bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi bỗng thả ra. Do mất thăng bằng nên tôi ngã chúi xuống đất. Em mông thân mến, cho 'anh' xin lỗi. Có trách thì tìm cái tên chết tiệt đang vênh váo kia, em ạ! Tôi lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm.

...

"Tên nhóc này cũng được đi dã ngoại cùng lớp 'đàn anh' à" Sau 'sự cố bất ngờ' đó, tôi và Vương Thế Khải làm lành với nhau. (Cũng không hẳn là làm lành đâu)

Cái gì mà 'cũng được' chứ, hắn cố ý nhấn mạnh hai từ đó khiến tôi tức muốn ói máu"Lâm Phong tôi được mời tử tế đó nhé"

"Ghê thế à? Ai mời vậy" Tên họ Vương bĩu môi, tỏ vẻ quan trọng lắm.

Tôi không suy nghĩ nhiều, mau miệng"Đương nhiên là Hotgirl Minh Khánh - Liz Mạc đó"

Hả??? Vương Thế Khải mắt chữ @@, mồm há hốc. Bộ ngạc nhiên lắm sao? Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thật tức cười.

"Thế nào? Anh bạn, thán phục tôi rồi ư" Tôi tự đắc khoanh tay ưỡn ngực, hất cằm về phía trước. (Trông còn tức cười hơn Vương Thế Khải nhiều)

"Ôi hahaha" Tên đó như uống nhầm thuốc, phá lên cười. Điệu cười tỏ rõ sự ngang ngược"Đừng tự cao như vậy! Dáng vẻ lúc nãy của 'đàn anh' đang rất ngạc nhiên...Nhưng không thán phục đâu nhé" Vương Thế Khải đưa tay lên gãi cằm, hắn đang suy nghĩ cái quái gì thế?

Tôi tò mò, tiến sát lại gần hắn"Làm sao...n.à.o"

Vẻ mặt tên họ Vương thay đổi nhanh như chảo chớp, hắn nở nụ cười ranh ma đáng nguyền rủa"HơHơ. Tôi nghĩ rằng đầu óc Liz Mạc không tỉnh táo hay là hết người rồi lại đi thích con người đến một chút gọi là nam tính cũng không có"

"Cậu..." Mặt tôi tím tái, tay nắm chặt nắm đấm.

Nhìn vẻ mặt tức giận của tôi, tên khốn khiếp đó còn cố tình châm chọc"Này nhé! Cái tên gầy đét sì mo, giọng nói pha chút nữ tính kia. Thật chẳng khác nào tên pê đê đâu...Hơhơhơ"

"Vương Thế Khải là thằng đàn ông đáng nguyền rủa nhất quả đất" Ác quỷ vẫn mãi là ác quỷ, không bao giờ biến thành Thiên thần...!!!

Tôi nhắm tịt mắt, hét lên ầm ĩ...

...Còn Vương Thế Khải đứng chôn chân một chỗ, vẻ mặt ngơ ngác...

  Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, tôi thấy có lỗi. Chẳng lẽ mình hơn quá chăng???

Cốc!

"Au! Đau quá" Tôi xoa xoa cục u trên đầu, suýt xoa.

Vương Thế Khải lấy lại bình tĩnh, túm lấy cổ áo tôi, lôi đi một cách không thương tiếc"Nhanh lên kẻo muộn rồi. Lề mề mãi chẳng đi được"

Hơ...

...

Chúng tôi đi bộ đến trạm xe buýt Ấn Sương, cả hai đều không nói lời nào. Chán chết!!!

Tôi len lén nhìn sang tên đó. Trông hắn thật phong độ. HixHix

Bíp...

"A! Xe đến rồi" Mọi người đều ngồi sẵn trên xe rồi. HaHa.

Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, toan chạy lên xe.

Cốc!

Lại một cục u khác rồi. Hức Hức...

"Ngốc! Đi đứng không cẩn thận chút nào" Vương Thế Khải mặt mày khinh khỉnh, hắn dám coi thường tôi. Đồ bại não đó là cái thá gì chứ??? (Ha! Hóa ra Tử Hy đang yêu một người 'bại não' à)

Xí! Không thèm chấp!

Trên xe buýt...

Hơ...Nhỏ Khâu đáng ghét, dám bỏ bạn bè đi ngồi cùng tên người yêu khó gần Hàn Âu Dương, Còn nháy mắt tinh nghịch. Âu Thần nở nụ cười tươi như hoa, vẻ trêu chọc...Haiz!Tức chết đi được...!!!

Tôi ngậm ngùi đi về phía cuối, ngồi ở hàng ghế cuối cùng...

Ặc! Mùi nước hoa ở đâu thế này, khiếp quá!

Trước mắt tôi, Liz Mạc xinh như nàng công chúa vừa bước ra từ cõi tiên. Đi dã ngoại chứ có phải đến tiệc Party đâu chứ! Khùng chắc!

Nhỏ mở to mắt nhìn tôi"Cậu đến thật à"

"Ừm"

"Woa! Trông cậu hôm nay đậm chất dân Hip Hop đó"

"Ừm"

Liz ngồi cạnh tôi, hai má ửng hồng"Mình ngồi cạnh cậu nhé"

Tôi gãi đầu, phân vân"Ừm" Ngồi xuống rồi còn hỏi, chẳng lẽ lại từ chối ư???

Brừm...Xe bắt đầu chạy...

Trên xe bao trùm bởi bầu không khí yên lặng. Ở đây toàn con nhà đại gia, không bắt chuyện trước, thật tẻ nhạt.

Á Đông nhìn tôi, nở nụ cười ranh ma. Con nhỏ này có ý đồ gì đây??? Tôi liếc xéo nhỏ, bất chợt, ánh mắt dừng lại ghế phía trên...Vương Thế Khải đang nghe nhạc, vẻ mặt bình thản...Tên đáng ghét này, tôi còn tưởng hắn sẽ lo lắng, hỏi lí do sao Lâm Tử Hy - tôi không đến. Và còn tưởng rằng tên này không muốn đi nữa chứ! Xem ra, không có tôi, hắn vẫn sống được. Tên đáng ghét!!!

Sống mũi tôi cay cay, trái tim như có bàn tay ai đó bóp nghẹt. Khó thở quá!

"Lâm Phong! Cậu sao vậy" Liz Mạc nhăn mặt, nhỏ đang lo cho tôi à? Biết thế yêu quách Liz Mạc cho rồi! (Chú ý: Tại Tử Hy đang tức giận nên nghĩ vậy thôi chứ cô ấy không less đâu nhé)

"Tôi ổn...mà" Tôi lấy tay vuốt ngực, đỡ hơn chút rồi.

  Pi...

Bạn có 1 tin nhắn mới

Âu Thần:

Đừng lo! Mình đã nói trước với Khải rồi. Cậu ấy định không đi nhưng lại thôi!

Đọc xong tin nhắn, như được uống thuốc tiên, tôi thấy người mình khỏe hẳn lên. WHY???

Thì ra là vậy...Âu Thần, cậu ấy thật chu đáo. Tôi cảm kích, như phát hiện có ai đang nhìn mình, cậu nở nụ cười ấm áp.

Ánh nắng sáng chiếu qua cửa kính xe, rọi lên khuôn mặt anh tuấn ấy. Từng sợi tóc đen mượt uốn mình theo gió, sống mũi cao thật quyến rũ. Quen Thần đã lâu như vậy nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến cậu nhiều hơn hết. Có lẽ, một đứa chẳng ra gì này đã không để ý đến người bạn nhiệt tình, tốt bụng luôn giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn. Lâm Tử Hy mày thật vô trách nhiệm.

Như bị yểm bùa, tôi chăm chú nhìn Âu Thần không chớp mắt. Ánh hào quang từ người cậu tỏa ra chói mắt, nhưng lại có sức hút cực mạnh khiến tôi không thể dời mắt.

"E hèm" Tiếng nguýt dài chua như giấm chĩa thẳng về phía tôi, cảm nhận được luồng ám khí chạy dọc sống lưng. Ánh mắt tôi bắt đầu chuyển hướng.

Sao lại vô ý thế? Tôi đã bỏ qua vật cản lớn nhất trong cuộc đời họ Lâm này - Mạc Y. Nhỏ đang liếc xéo tôi, hơn nữa, còn là cái nhìn của sự khinh bỉ, đố kị. Thật quá đáng! Tưởng mình hơn ai chứ, chẳng qua chỉ là một con nhỏ kiêu ngạo, lòng dạ thâm độc.

Ngọn lửa tức giận trong lòng tôi sôi lên sùng sục, chỉ cần ai ném thứ gì đó xuống, lập tức biến thành cho bụi. Cái nhìn khinh miệt đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với đứa không biết trời cao đất dày này.

Mạc Y cũng không chịu nhượng bộ, hai chúng tôi đọ mắt với nhau, một cuộc tỉ thí không phân thắng bại.

Trên xe nồng nạc mùi thuốc súng, ai cũng cảm nhận được cuộc chiến nảy lửa đang diễn ra trên chiếc xe buýt 'vô tội'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net