Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Là Vương Thế Khải và Âu Thần!

Cuối cùng hai người họ cũng đến kịp, tôi vui sướng đến mức muốn ôm chầm lấy khuôn mặt đẹp trai tột độ đó.

"Ê! Mạc Y! Cấm cô đụng đến Tử Hy, nếu không đích thân Khâu Á Đông này sẽ băm vằm cô ra thành từng mảnh đó" Ở bên dưới, giọng nói lanh lảnh của Á Đông vọng lên đây.

Tôi bừng tỉnh hoàn toàn, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới.

Có rất nhiều người, trong đó, tất cả học sinh lớp đặc biệt đều có mặt đông đủ, nét mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng.

"Mạc Y, cô muốn chết à, mau thả Lâm Tử Hy ra" Hạ Gia Anh như phát điên lên, hắn chỉ thẳng tay vào mặt Mạc Y, quả đầu đỏ bốc khói, ánh mắt rực lửa.

Liz Mạc cũng với gọi, giọng nói hòa cùng tiếng nấc"Chị...đừng như thế mà"

Cánh tay Mạc Y ngày càng cấu chặt lấy tôi, đau nhói. Nhỏ vẫn tỏ ra bình tĩnh trước thái độ căm phẫn của mọi người.

Mạc Y lúc này thật sự...thật sự rất tỉnh táo. Chính điều đó khiến nỗi sợ của tôi càng nhanh chóng lên tới đỉnh điểm.

Nhân cơ hội nhỏ đang lơ là cảnh giác, Âu Thần và Vương Thế Khải tách riêng, chầm chậm tiến về phía tôi.

Cố lên!

Chỉ một chút nữa thôi...

Tôi vui sướng nhìn bàn tay hai ngườ họ sắp chạm về phía mình thì...

Xoảng!

Chậu hoa hồng bị gió quật vỡ, đồng thời, Mạc Y cũng chú ý đến sự hiện diện của Nhị vị tướng quân.

"Dừng lại! Nếu không tôi đẩy cô ta xuống"

Âu Thần lo lắng, hết nhìn biểu cảm của Vương Thế Khải lại nhìn thẳng vào ánh mắt thấp thỏm này.

"Mạc Y! Chúng ta là bạn cùng lớp suốt thời gian vừa qua, chắc hẳn cũng có chút tình cảm gắn bó giữa những người bạn. Cô nên kiềm chế lại, hãy suy nghĩ thật kĩ. Tử Hy hoàn toàn vô can mà" Vương Thế Khải lúc này điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Hắn dường như đã lột bỏ chiếc mặt nạ đáng ghét.

"Suy nghĩ...Hơ, nghĩ cái gì chứ" Mạc Y lắc lắc đầu, đưa ánh mắt chán nản quét xoẹt qua người hắn.

"Lí do...lí do vì sao cô lại ghét Hy đến vậy, vì sao tình bạn giữa hai người lại tan vỡ" Vương Thế Khải tiếp tục duy trì, ánh mắt liếc về phía Âu Thần nãy giờ im lặng. Hắn biết, chỉ có Thần mới giải quyết được những vấn đề liên quan đến Mạc Y.

"..."

Trời vẫn đổ tuyết ngày một dày...

Gió thổi càng lúc càng mạnh...

Thời gian như ngưng đọng lại...

Nhưng, khoảnh khắc yên tĩnh đến đáng sợ ấy mau chóng bị phá vỡ bởi giọng nói ấm áp như ngọn lửa bùng cháy giữa biển tuyết của Âu Thần.

"Mạc Y, mình biết cậu rất đau khổ, cũng rất hận Tử Hy, hận một cách điên cuồng đến mức việc gì cũng có thể làm" Âu Thần cố gắng tập trung cao độ, mắt của cậu và Mạc Y giao nhau...Đôi mắt tuyệt vọng...và đôi mắt phẫn uất...!

"Hãy tin mình, đó là vận mệnh mà mỗi chúng ta đã được an bài từ trước. Không có ai hại ai cả, không ai hết"

"..." Mạc Y vẫn im lặng...

  "Hãy dừng lại, mọi chuyện sẽ trở về như cũ mà" Âu Thần cố thuyết phục Mạc Y, người đang do dự.

"Liệu có thể chứ" Mạc Y nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, khuôn mặt trắng bệch đó vẫn tỏ rõ sự tức giận, nhưng đã nguôi ngoai được phần nào so với lúc trước.

Âu Thần khẽ gật đầu, khóe miệng của nở nụ cười của một vì Thiên sứ giáng trần, làm ấm áp trái tim băng giá của hai cô gái đứng trên lan can phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo.

Vương Thế Khải im lặng, hắn không tiến thêm một bước não nữa, chăm chú để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Mạc Y.

Bỗng, nhỏ gật đầu, cố rặn ra được một tiếng, vẻ mặt khó chịu"Nhưng..."

Mạc Y buông cánh tay đang nắm chặt lấy tay tôi. Lập tức, toàn thân tôi trở nên dễ chịu hẳn, cảm giác khoan khoái đang lan tỏa khắp cơ thể.

"Tôi vẫn muốn thử" Nhỏ nở nụ cười ma lanh, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích"Xem ra, cô ta không tránh được đâu"

Hơ, sao mặt Âu Thần và Vương Thế Khải trở nên trắng bệch, rồi lại tím tái. Cả ba người họ đều nhỏ dần...

"Oái" Chúa ơi, tôi đang từ từ ngã xuống, như một vải lụa trắng bay từ trên sân thượng xuống dưới đám đông đang kinh ngạc, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Tử Hy" Khâu Á Đông khiếp sợ, gào lên khi thấy tôi không cánh mà bay xuống phía dưới.

Ù ù ù

Tiếng của gió lạnh cào xé bên tai, tiếng hò hét của mọi người xung quanh khiến tôi không còn nhận biết được điều gì đang xảy ra. Mặt cắt không còn giọt máu!

I can die!

Bạn đã nghe bài đó chưa? Bài hát do Hotgirl Minh Khánh Lâm Tử Hy này sáng tác trước khi chầu Diêm Vương.

Vô vàn những thiên thần tí hon đang nhảy múa xung quanh...

"Bám chắc vào" Đột nhiên, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của tôi.

Tôi định thần lại, nhìn chằm chằm vào người phía trước.

Là Vương Thế Khải!!!

Sao hắn hành động nhanh như chảo chớp thế???

Một tay hắn nắm chặt lấy tay tôi trắng bệch, tay còn lại giữ chặt lấy bờ lan can lạnh lẽo, cánh tay ấy dần trở nên tê dại.

"Hừ" Vương Thế Khải khẽ rên, dường như tên này sắp không chịu được nữa rồi.

"Vương Thế Khải, bỏ tôi ra mau, nếu không cậu cũng sẽ..." Chưa kịp nói hết câu, tôi bị hắn lườm nguýt.

Tên này khó chịu đến nỗi nói không thành tiếng, vậy mà vẫn cố gắng cứu tôi.

Sống mũi tôi cay cay, hai hàng nước mắt lên dài trên gò má trắng bệch vì sợ hãi, vì lo lắng và căm phẫn.

Cạch!

Vương Thế Khải trượt tay theo bờ lan can, cả người lao về phía tôi.

"Khải, Hy" Âu Thần đang giữ chặt lấy Mạc Y, ngăn nhỏ lại gần đây hét lên kinh ngạc, khuôn mặt đẹp trai của cậu thay đổi màu lên tục.

"Ối! Còn cả Vương Thế Khải cũng ngã theo kìa" Hạ Gia Anh sợ hãi túm chặt lấy cánh tay béo của Đại Nhất Nhất đang đờ đẫn, sướt mướt.

Vù vù vù!

Chưa bao giờ, tôi thấy họ vương đẹp trai như vậy.

Sống mũi dọc dừa thanh tú, đôi mắt đen như đá lưu ly nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt vênh váo toát lên vẻ 'vui sướng'

Gió thổi bay mái tóc nâu của hắn, để lộ ra khuôn mặt ánh tuấn cùng những đường nét đẹp tuyệt vời.

"Cuối cùng tôi cũng làm được một việc có ích" Khóe môi nhợt nhạt ấy nhếch lên vẻ trêu chọc"Ác quỷ cũng có thể trở thành Thiên thần, phải không"

Có lẽ thế!

Nghĩ như vậy nhưng tôi không tài nào nói ra được. Bởi...

Cả hai đang ở trong hoàn cảnh dở khóc dở cười. Thật đáng thương!

Bịch!

Hai cái bánh bao thịt đáp xuống tấm của đám đông một cách không thương tiếc.

Quái lạ! Sao đất hôm này mềm thế?

Tôi gắng gượng mở to mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra...

Oái, đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai của Vươn Thế Khải.

Tình trạng bây giờ có thể diễn tả như sau: Lâm Tử Hy này nghiễm nhiên trở thành miếng nhân thịt, phía trên là đại ma đầu họ Vương và phía dưới là ba lớp đệm nhảy xà dày cộp lên.

"Họ còn sống không vậy" Giọng nói run run của Đại Nhất Nhất chen ngang những tiếng suýt xoa của mọi người xung quanh và bị át hẳn bởi tiếng hét của Khâu Á Đông.

"Tử Hy, Vương Thế Khải! Hai người ổn chứ" Nhỏ chạy một mạch về phía chúng tôi đang nằm sõng xoài trên đệm, lo lắng"Cũng may Âu Dương tinh ý, nếu không hai người chết là cái chắc"

Vừa lúc đó, Hàn Âu Dương, Liz Mạc, Lôi Vũ, Hạ Gia Anh, Đại Nhất Nhất cũng tới gần, đỡ hai nạn nhân dậy.

"Có đệm đỡ rồi các cậu chỉ bị thương nhẹ thôi" Hàn Âu dương lướt qua người chúng tô một lượt rồi quả quyết.

Bỗng, nhỏ Á Đông đứng phắt dậy, tay giơ nắm đấm chĩa về phía sân thượng"Con nhỏ thối tha đó cứ để Khâu Á Đông này xử lí"

Câu nói đó khiến sắc mặt Liz Mạc thay đổi, nhỏ quay mặt đi hướng khác để tránh ánh mắt khó hiểu của tôi.

Cộp Cộp!

Tiếng giầy mỗi lúc một gần...

Sự tái ngộ đầy đủ của mười thành viên lớp đặc biệt khiến đám fan như bị kích động, rú liên hồi. Ngoài ra, cũng không thể thiếu những tiếng trách mắng Mạc Y gay gắt.

Cô Vũ Minh từ trong đám đông bước ra, dùng ánh mắt sắc lạnh lườm nguýt các học sinh 'thân yêu' của mình, buông một câu"Trường hợp này nhà trường sẽ giải quyết. Muộn rồi, các em mau về đi"

Khâu Á Đông lè lưỡi, mắt trợn lên vẻ không phục"Hứ, ba nó làm chủ tịch trường thì sợ gì chứ..."

Cũng may, tôi kịp thời ngăn chặn những phát ngôn bừa bãi tiếp theo của nhỏ.

Thế là buổi lễ Tổng kết diễn ra như vậy đấy!

Nhìn theo đám người đang tản dần đi nơi khác, tôi thầm nghĩ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net