Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cố mở mắt ra, gì thế này? Tôi đang ở đâu đây?

"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm trầm này của Vương Thế Khải, hắn ở đâu vậy? Tôi nghển cổ, ngó xung quanh, không thấy tăm hơi của hắn đâu. Nhìn lại lần nữa, vẫn không thấy..."Làm ơn bạn Lâm ngồi yên một chút không tôi cho bạn đo đường bây giờ"

Hả??? Đo đường??? Hắn ta đang trốn ở xó xỉnh nào mà dám dọa tôi thế?"Cậu...ở đâu..."

"Thì đang cõng cô đó"

Cõng tôi ư? Thảo nào tôi thấy toàn thân cứ rung rung, bước đi nhẹ bẫng"Cậu cõng tôi đi đâu?"

"Về nhà"

"Cậu biết nhà tôi sao?" Tôi ngạc nhiên, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, từ khi nào mà hắn biết nhà tôi vậy?

"Không biết" Trời đất! Tên này liều thế, không biết mà cũng dám đưa tôi về nhà. Chắc chỉ có đúng hắn là người duy nhất.

Hắt xì! Lại hắt xì rồi! Nhưng lần này người hắt xì không phải tôi mà là Vương Thế Khải. Thấy thế, tôi mới để ý, hắn ta mặc nguyên chiếc áo sơ mi trắng và quần thô. Còn áo khoác thì tôi đang...HiHi (Ngại quá) Tôi cảm động, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Giờ này chẳng cần sĩ diện gì nữa, đằng nào cậu ta cũng vứt bỏ thể diện cõng tôi về nhà. Cơ thể lạnh toát đó khẽ giật mình"Cô làm gì vậy?"

"Vì cậu đã nhường áo khoác cho tôi nên tôi sẽ lấy tay mình làm khăn quàng cổ cho cậu. Đơn giản vậy thôi!"

"Thế cảm ơn nha! Tôi hết lạnh rồi, giờ tôi không đưa cô về nhà nữa" Vương Thế Khải nở nụ cười tà ác. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tên chết tiệt! Đúng là làm phúc phải tội mà. Nếu biết trước như vậy, tôi đã mặc kệ hắn cho rồi"Cậu..."

Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chặn lời"Nhưng tôi sẽ đưa cô đi chơi"

Hả???

"Oh, yeah! Vương Thế Khải, ô sờ kê luôn" Tôi vui sướng, thì ra hắn cố tình chọc tôi, nhưng tôi chẳng thấy giận chút nào. (Sao lại không giận thế nhỉ? *Mờ ám quá*)

...

Tôi cũng chẳng rõ là Vương Thế Khải đưa tôi đi đâu nữa. Mọi người trên phố đều đưa mắt nhìn chúng tôi, thầm ghen tị. Đêm nào cũng vậy, không khí trên phố vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập. Đèn đường thắp sáng như ban ngày, hai chúng tôi hòa mình vào dòng người trên phố.

Vương Thế Khải, tôi cứ nghĩ hắn ta là tên mặt người dạ thú, thật không ngờ...

"Đến nơi rồi, cô xuống được chưa?" Hắn xoa xoa cánh tay"Cô nặng hơn tôi tưởng đấy!"

Ôi! Tôi xin rút lại lời nói vừa rồi... (Thay đổi nhanh như chớp) "Cũng may là cậu không bị gãy tay, chứng tỏ tôi còn nhẹ chán" Tôi quay sang đá điểu Vương Thế Khải. Tên này tính tình bướng bỉnh, nhiều lúc chỉ muốn cho hắn xơi củ đậu zô mặt nhưng có lúc lại thấy gần gũi đến lạ thường.

"Cũng sắp rồi! Hơ Hơ Hơ" Hắn ta nhìn tôi cười khẩy, vẻ châm chọc. Đồ ngốc! Bản cô nương mà nặng thì chưa chắc mi đã cõng ta được lâu như vậy đâu."Vào thôi!" Vương Thế Khải kéo tôi vào trong quán. Trời lạnh đến nỗi cả người tôi run cầm cập mà tay hắn vẫn tỏa ra hơi ấm, thật khó tin.

Chúng tôi vừa đẩy cửa vào, một người phục vụ đi đến, vẻ kính trọng"Cửa hàng Sun Shine xin chào quý khách"

Hắn kéo tôi đến bàn trong cùng, nở nụ cười tự mãn"Đây là nơi tôi, Thần và Dương hay đến. Cô thấy nó thế nào?"

"Ừm. Rất đẹp" Còn hơn thế chứ, xung quanh quán thắp đèn sáng trắng. Mỗi chiếc bàn đều trải khăn trắng tinh, rèm cửa dệt thành hình cánh hoa nhỏ li ti. Điều làm tôi thích nhất là giữa mỗi chiếc bàn đều có lọ hoa hồng nho nhỏ. Sắc đỏ của hoa nổi bật trong gam màu trắng. Cách bài trí khá hoàn hảo.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của tôi, Vương Thế Khải tự đắc"Đúng là chỗ tôi chọn có khác" Bản mặt khinh khỉnh của hắn khiến tôi tức ói máu. Mới khen có tẹo mà đã... "Vương thiếu gia muốn dùng gì?" Người phục vụ mặc bộ đồ trắng, trên ngực cài bông hoa lụa. Thật đẹp mắt.

"Ưhm! Như mọi khi" Vương Thế Khải cười tươi, ngước lên nhìn anh chàng phục vụ đẹp trai.

Anh chàng phục vụ nhìn tôi, đăm chiêu suy nghĩ"Dạ! Cô tiểu thư xinh đẹp này là..."

"Tôi là bạn của cậu ấy, Lâm Tử Hy" Tôi nở nụ cười sát fan khiến anh chàng đó mê mẩn. Cùng với cử chỉ quý phái của tôi, anh ta không sập bẫy mới lạ.

"Ồ! Xin chào Lâm tiểu thư, rất hân hạnh khi được gặp cô"

"Tôi cũng vậy"

Sau đó, anh chàng phục vụ đi vào trong, chỉ còn tôi và Vương Thế Khải mặt đối mặt. Khách hàng trong quán đều nhìn chúng tôi vẻ ngưỡng mộ, nhiều người còn tỏ ra ghen tị. Tiếng nhạc du dương say đắm lòng người cất lên...

Quán bỗng xuất hiện hai vị khách rất quen, cả hai chúng tôi đều biết họ. Không ai khác chính là nhỏ bạn thân Khâu Á Đông và cậu bạn lạnh lùng Hàn Âu Dương, họ còn nắm tay nhau như cặp tình nhân. Vừa nhìn thấy tôi, hai mắt Á Đông sáng như sao, nhỏ kéo Hàn Âu Dương đến chỗ tôi"Vương Thế Khải, cậu ngồi cùng Tử Hy để chúng tôi ngồi đây, nhanh lên!"

Vương Thế Khải không hiểu đầu cua tai nheo như thế nào, hắn chuyển sang ngồi cạnh tôi. Khi mọi thứ đã đi vào ổn định, tôi mới dám bắt chuyện"Hai người..."

"Chúng tôi đang quen nhau, thế nào?" Á Đông thẳng thắn, nhỏ chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Hàn Âu Dương, mặt cậu ta đang đỏ tưng bừng. Con người này đúng là khó hiểu thật, lúc thế này lúc thế kia...(Thì Hy cũng vậy thôi, còn nói ai)

Đại ma đầu họ Vương cũng không dấu nổi tò mò, nhìn Hàn Âu Dương chằm chằm"Thế hai người...à...ưm...bắt đầu lâu chưa?" Thật không ngờ hắn ta cũng có hứng với những trò này.

"Sáng nay" Á Đông thản nhiên, như nói hai từăn cơm.

"Hả?" Tôi và Vương Thế Khải mắt chữ @@ mồm chữ O nhìn họ, tốc độ tiến triển sao mà nhanh như chảo chớp vậy. Thảo nào sáng ngày tôi để ý thấy nhỏ ngồi sán lại Hàn Âu Dương, sau đó còn không thèm đợi tôi đi xuống phòng nhạc. Đúng là có mới nới cũ.

Á Đông nhìn tôi, cười trừ"Thế hai người cũng vậy thôi"

"Đâu có! Chúng tôi vừa bị phạt cọ rửa sân bóng rổ. Bây giờ..." Bị nhỏ Á Đông bắn một quả lựu đạn cỡ lớn suýt trúng tim, tôi và Vương Thế Khải giật nảy mình, đồng thanh đáp.(Sao không trúng tim luôn đi)

Yên tâm đi! Tôi và hắn không có gì đâu, làm sao nhanh bằng hai người được. Kể cũng lạ, nhìn cậu bạn Hàn Âu Dương lạnh lùng, khó gần, vậy mà cũng bị Á Đông làm cho điêu đứng trong tích tắc. Đúng là lòng người khó đoán. (Hàn Âu Dương: Đâu có, Tiểu Đông sán lại tôi trước mà)

Hàn Âu Dương cười gượng gạo, nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của Vương Thế Khải, không khỏi ngạc nhiên"Khải, mặt cậu bị sao vậy?"

"Hơ, nhờ phúc của ai đó" Họ Vương liếc nhìn tôi, đúng là tên đại ma đầu của Minh Khánh có khác. (Sai rồi! Cậu ta là đại tướng quân trường Minh Khánh chứ!)

Biết ý, Dương không hỏi gì thêm. Bốn người chúng tôi ngồi im, thưởng thức bản nhạc...

...

Thời gian cứ trôi đi...

"Đồ ăn đây ạ" Giọng nói vui tươi của anh phục vụ phá vỡ bầu không khí trầm mặc bao quanh chúng tôi."Hai đĩa sa lát dưa chuột, bốn tách cafe, 1 đĩa sushi và bốn bít tết"

Aha! Sushi, sushi kìa! Món sở trường của tôi đây mà...Khà Khà

Vương Thế Khải lịch thiệp mời chúng tôi"Mọi người ăn đi"

Á Đông nhẹ nhàng cắt nhỏ miếng bít tết, đưa lên miệng ăn ngon lành. Hàn Âu dương không nói gì, cùng ăn bít tết với nhỏ. Còn Vương Thế Khải, cái tên họ Vương đó cứ nhìn tôi vẻ châm chọc, như muốn nói Bộ cô chê hả?

Tôi đành nhâm nhi tách cafe, HaHa, tôi không chê đâu.

"Ủa? Tử Hy, chẳng phải bà rất thích ăn sushi sao?" Á Đông nhìn tôi ngạc nhiên. Khâu Á Đông ơi là Khâu Á Đông, tôi biết thật thà là phẩm chất nhân tính hàng đầu. Nhưng...trong hoàn cảnh như bây giờ thì bà...hại tôi rồi. HuHuHu. Đồ nhiều chuyện.

Tôi len lén nhìn Hàn Âu Dương, khuôn mặt cậu ta không chút biểu cảm. Yên tâm, yên tâm rồi! Tôi lại quay sang Vương Thế Khải...

Oh My God!

Tên này...tên này dám nhìn tôi vẻ khiêu khích, thấy mà ghét... Tại nhà tôi...

Haiz! Mệt chết đi được! Tôi nằm trên giường thở dài ngao ngán. Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh của Vương Thế Khải đang nở nụ cười ác ma.

Tên thối tha đó, ta ghét mi đến tận xương tận tủy. Nguyền rủa mi chết ngỏm cù tỏi đi, không hiểu sao ta lại học cùng lớp với mi chứ!

Ơ nhưng! Hình ảnh Vương Thế Khải cọ rửa sân bóng rổ chèn lên hình ảnh kia. Lòng tôi lại có cảm giác xao xuyến. Lúc đó, hắn trông như một thiên sứ.

Trời đất, lại hình ảnh khác hiện ra. Nụ cười Thiên Thần, cử chỉ dịu dàng của Âu Thần. Tuy không được tiếp xúc với cậu ta nhiều nhưng tôi thấy được,Thần là người rất tốt bụng.

Đầu tôi như muốn nổ tung ra. Tỉnh lại, tỉnh lại ngay! Lâm Tử Hy, mày có vấn đề hay sao mà lại nghĩ đến hai tên đó chứ? Họ là bạn thân của nhau, đương nhiên cùng một duộc cả. Mày cũng là Idol, không biết chừng, hiện giờ đang có rất nhiều người nằm mơ về mày đó...HaHaHa...Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy rất vui rồi.

Tôi bật dậy, chạy đến bên máy tính, đăng nhập nick Yahoo! Lần này, tôi zô nick Lâm Phong. Nick này của tôi chẳng có bạn gì cả. Avatar hình tôi diện bộ đồ con trai trông mới manly làm sao. Aha Ha!

Hơ! Bạn có một lời mời kết bạn. Đồng ý đi!

Tôi nháy chuột vào nút Xác nhận

Tiểu thư kiêu ngạo giờ là bạn của bạn

Ủa? Nick đó đang sáng... Tiểu thư kiêu ngạo: Haiz! Cuối cùng cậu cũng online rồi, tôi chờ lâu muốn chết đi được. Cậu có biết không, để tìm được nick của cậu, tôi đã tốn bao nhiêu công sức đấy! Chúng ta làm quen nha

Pretty Boy: Cậu là ai? Không ngờ người kia lại nhắn tin cho tôi trước, tôi mạnh dạn trả lời.

Tiểu thư kiêu ngạo: HaHaHa, hỏi hay lắm! Tôi rất thích người có tính cách thẳng thắn như cậu.

Pretty Boy: Tôi hỏi lại một câu, cậu là ai? Con nhỏ chết tiệt kia cứ vòng vo mãi khiến tôi thấy khó chịu. Mi mà không trả lời thì ta offline luôn bây giờ...

Tiểu thư kiêu ngạo: Thôi được, thôi được! Đừng nóng tính vậy chứ! Cậu còn nhớ hôm qua cậu đã cứu ai không? Tôi chính là người con gái đó, Liz Mạc.

Hả??? Liz Mạc???

Là...là con nhỏ chết tiệt đó ư, không thể nào?

Mà con nhỏ này truy tìm tung tích của tôi nhanh thật, đừng nói với tôi là nhỏ kết...ết...ết...tôi rồi đấy nhé!

Tỉnh lại, tỉnh lại ngay! Làm sao đứa kiêu kì như nó lại đi thích một người con trai chỉ qua lần gặp đầu tiên được. Khà Khà Khà! Lâm Tử Hy ơi, trí tưởng tượng của mày phong phú quá!

Tôi vẫn tiếp tục chat với nhỏ, phải tỏ ra thật tự nhiên chứ! Đây chỉ là mạng ảo thôi mà. HaHa...

Pretty Boy: Ồ! Thật không ngờ lại là cậu, rất vui khi được làm quen! Tôi tên Lâm Phong!

...

Ngồi chat với nhỏ Liz, tôi quên cả giờ giấc. Kể ra con nhỏ kiêu kì đó nói chuyện cũng hay ghê!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net