Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau...

"Haiz! Mệt quá" Tại lớp đặc biệt, Á Đông la hét ầm ĩ. Con nhỏ này sao hôm nay kì quá vậy?

"Mệt muốn chết đi được"

Nếu nhỏ chỉ la bình thường thì không sao nhưng cứ mỗi phút lại hét lên như vậy khiến ai nấy đều khó chịu. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, đầu bốc lửa nghi ngút như Hỏa Diệm Sơn. Khâu Á Đông, xem ra hôm nay bà chết chắc rồi, tiếp chiêu!

"Đủ rồi! Khâu Á Đông, cậu có im ngay đi không, khó chịu quá!" Trong lúc đang định cho nhỏ Đông biết tay thì một bóng đen khác bật dậy, chắn trước mặt tôi. Hơ Hơ...Đó chẳng phải là Liz Mạc sao, con nhỏ đỏng đảnh này cũng nóng tính đến vậy ư?

Á Đông thở dài ngao ngán, trông bộ dạng thật thảm thương"Hix. Stop cũng được thôi nhưng tôi không thích làm một đống bài tập đâu. Hức Hức...Thi với chả thố, chán phèo"

Hả???Thi???

Ngoài Mạc Y ra thì tất cả học sinh trong lớp đều trợn tròn mắt.

"Thi cái gì?" Vương Thế Khải ngạc nhiên, nhìn Á Đông không chớp mắt.

Mạc Y yểu điệu, vuốt ve mái tóc dài đáng tự hào của nhỏ"Ba tôi nói sắp tới trường ta sẽ có kì thi giữa kì. Ông ấy muốn chúng ta phải nằm trong top 50 người đạt điểm số cao nhất" Mạc Y đáng ghét, ai hỏi mà mi trả lời.

Í! Thi!!!

Lớp đặc biệt ngoài Tam đại tướng quân, tôi và Mạc Y ra thì tất cả đều có học lực gọi là tạm ổn. Với tình hình như nhỏ Á Đông thì thi cái nỗi gì? Hơ, mà nhỏ đã có Hàn Âu Dương giúp đỡ thì thế nào cũng lọt vào top 50 thôi, sao phải la hét ầm ĩ vậy chứ?

Như hiểu được tâm can tôi, Á Đông lắc lắc đầu, trên mặt hiện rõ dòng chữ Cậu Ấy Bảo Tôi Tự Lực Cánh Sinh. Hix, người tình đẹp zai tốt bụng thế đấy, xem ra chỉ có tôi là bạn tốt của nhỏ mà thôi. (Hàn Âu Dương: Hiểu lầm rồi, Tiểu Đông có nhờ tôi dậy nhưng...cô ấy...Haiz, tôi chịu thôi)

Cuối cùng những nghi vấn trong đầu tôi cũng có câu trả lời. Con nhỏ Á Đông này đến bạn chí cốt của nhỏ dậy học còn phát ngán nữa là...HeHe.

Tôi len lén nhìn sang Âu Thần, chuyện hôm qua khiến tôi thấy áy náy. Sắc mặt cậu ấy vẫn ấm áp như thường. Phù! Ổn rồi!

Thời gian cứ dần trôi, buổi học sáng cuối cùng cũng kết thúc. Tôi nghe giảng trong trạng thái mơ mơ màng màng, những bài giảng cứ như nước đổ đầu vịt. Vậy mà thành tích học tập lại cao chót vót (Coi bộ như ghê lắm, chỉ đứng thứ ba thôi mà...)

"Tử Hy, xuống nhà ăn thôi" Chẳng biết từ lúc nào, Á Đông sán lại tôi.

Tôi nhìn nhỏ, nhếch mép cười, giọng ngọt xớt"Ưhm, hôm nay Đông tốt quá ha, tui cảm ơn...Nói mau, bà có ý đồ gì đây?" Câu nói sau dữ như chằn lửa.

(Á Đông: Phục sát đất, sao bà đoán chuẩn vậy?)

"HaHaHa...tôi...tôi" "Bà giúp tôi nha! Đi mà" Á Đông xoa bóp vai tôi, giọng ngọt xớt"Tử Hy à, tôi không muốn bị mất mặt đâu, HuHuHu"

Trời ơi! Nếu nhận lời thì phiền muốn chết mà không nhận cũng chẳng xong. HixHix. Tôi phải suy nghĩ thật cẩn trọng...nghĩ xem nào...

"Hay để mình giúp cho" Giọng nói quen thuộc vang lên, trước mắt tôi là Âu Thần. Cậu vẫn nở nụ cười Thiên Thần, chẳng lẽ đối với ai cậu cũng nhiệt tình như vậy sao? Lại là cảm giác này...nó khiến tôi thấy khó chịu...

Tôi ngửa mặt lên, khẽ nói"Cậu sẽ giúp Đông ư?"

"Đừng tưởng bở, Thần không chỉ giúp mình nhỏ đâu" Ơ! Đây là giọng của phụ nữ.

Mạc Y!

Giờ tôi mới nhìn rõ, ngoài Âu Thần còn có Mạc Y và...các học sinh lớp đặc biệt. Sao nhỏ Mạc lại nắm tay Âu Thần, chẳng lẽ...

"Họ Mạc kia, ai tưởng bở chứ? Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người" Á Đông bật dậy, trợn mắt lên với Mạc Y. Xem ra, Á Đông đã nổi máu điên lên rồi.

Mạc Y hất cằm về phía tôi"Ai thì người đó tự biết"

"Cô..." Đông tức run người, nhỏ không đấu lại được với Mạc Y đâu.

Tôi hiểu rõ Mạc Y muốn ám chỉ ai. Từ hồi học cấp hai đến giờ, nhỏ luôn tìm cách chơi đểu tôi, cái con nhỏ đáng ghét. Tôi ngẩng đầu lên"Tùy thôi"

"Mày..." Mạc Y bị tôi chơi xỏ, ánh mắt nhỏ nảy lửa.

Mặc kệ con nhỏ chết tiệt đó, tôi quay người bỏ đi.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi cũng không rõ mình đã đi đâu...Cũng may, vào giờ này ít học sinh. Sau buổi học sáng mệt mỏi, ai còn tâm trạng đi dạo nữa.

"Lâm Tử Hy, Lâm Tử Hy kìa"

"My Princess, anh yêu em nhiều lắm"

"Honey ơi, Tử Hy ơi"

Chúa ơi, cảnh tưởng này lại diễn ra rồi. Phía sau tôi, một đám nam sinh tay cầm khẩu hiệu hò reo ầm ĩ. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Vút!

Tôi bỏ chạy, đám nam sinh kia cũng đuổi theo.

...

Hộc...Hộc...

Sao mà bám dai như đỉa vậy?

Tôi lê từng bước chân trên đất. Không xong rồi, khoảng cách giữa tôi và đám dân tình mỗi lúc một gần...

Vụt!

Một bàn tay tỏ khỏe kéo tôi vào sau cánh cửa, hơi ấm từ bàn tay khiến tôi tỉnh lại...

"Í...Ư...ư" Tôi cố đẩy cánh tay đang bịt miệng tôi ra, hắn khỏe quá...Cao thủ karate như tôi cũng không đấu nổi. HixHix.

"Trật tự đi nào" Giọng nói này...Không thể nào...

Hai mắt tôi tối sầm lại...Người toát mồ hôi hột...

  "Ơ, đâu mất rồi"

"Tìm đi"

Đám nam sinh nhốn nháo chia nhau đi tìm tung tích của tôi.

Cạch...Chết cha! Cánh cửa chỗ tôi đang nấp bật mở. "Vào đây tìm xem"

Phen này...

"Đi ra ngoài hết" Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cả đám nam sinh mặt tái xanh. Tôi tò mò, nhìn qua khe hở. Trước mắt tôi là Vương Thế Khải, hắn làm gì ở đây vậy?

"Khải, bọn mình...à, cậu có nhìn thấy Hy không?" Tên cầm đầu mạnh dạn bước lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Thế Khải. (Vì tình yêu hy sinh một chút có là sao?) Dám đứng ngang hàng với đại ma đầu họ Vương, tên này liều thật.

Vương Thế Khải trừng mắt, khoanh tay trước ngực"Tôi và cô ta có liên quan gì tới nhau. Cút hết" Hơ, nói nghe hay nhỉ? Mà kể ra tôi và hắn cũng có liên gì tới nhau chứ.

Tên cầm đầu run cầm cập, khí thế của hắn không cánh mà bay. HaHa."Đi..."

Lập tức, cả đám bỏ chạy tán loạn. Tên Vương Thế Khải này khủng bố thật!

Phù! Tôi nhìn theo cái bóng của đám nam sinh đang khuất dần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thế Khải nở nụ cười châm chọc, ở đây chỉ có hắn thôi mà"Ra được rồi đó!"

Hả???

Cánh tay bịt miệng tôi cuối cùng cũng bỏ ra, cậu ta đi về phía hắn"Hi. Cảm ơn nha" Vẫn là nụ cười Thiên Thần, tôi tự hỏi tại sao lúc nào cậu ta cũng cười được, trong mọi hoàn cảnh.

"Bà cô tổ ơi, làm ơn ra được rồi đó" Vương Thế Khải chấp tay trước ngực, hắn cầu nguyện gì vậy, bộ khùng hả?

Tôi định thần lại, Lâm Tử Hy! Mày vẫn đang nấp sau tấm ván mà. HixHix, ngại quá! Tôi dời khỏi chỗ nấp, mặt đỏ ửng. Kể ra lần này nhờ có Âu Thần và Vương Thế Khải nên tôi mới thoát nạn. HeHe. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa Thiên Thần và Ác Quỷ.

"À, Lâm Tử Hy, chiếc vòng trên cổ cậu là thế nào vậy?" Âu Thần nhìn tôi vẻ khó hiểu, đôi mắt nâu hoài nghi.

Đẹp lắm hả? "Hi, đó là chiếc vòng bà tôi tự làm, chỉ có một thôi đó" Tôi đắc chí, giơ cao chiếc vòng lên cho hai người kia nhìn rõ.

Vương Thế Khải thấy vậy, bĩu môi"Làm như ghê lắm" Bộ mi ghen sao? Lêu Lêu...

Tôi vui sướng nhìn họ. Ơ! Sắc mặt Âu Thần...Tôi không hiểu...Lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy... Tại lớp đặc biệt trường Minh Khánh...

"Mấy người đi đâu mà giờ mới đến vậy?" Á Đông nhìn ba chúng tôi không chớp mắt. Lúc sau, nhỏ nở nụ cười tinh quái khiến tôi khó chịu.

"..." Không ai trả lời nhỏ...

Mạc Y dừng bút, nhỏ tiến về phía tôi, khẽ nói"Thần là của tao..."

Xí! Ai thèm cướp đi cậu ta chứ! Tôi thân là Hotgirl Minh Khánh, thiếu gì chàng trai tốt hơn cậu ta. (Hiếm thôi ạ)

Nhỏ Mạc chạy đến kéo tay Âu Thần về chỗ ngồi, giọng ngọt xớt"Thần à, cậu đi lâu như vậy khiến mình lo lắm đấy"

Sặc...Những lời đường mật của nhỏ khiến tôi sặc cả nước bọt. Bình thường thì dữ như cọp ý...(Thì Hy cũng vậy thôi)

Tôi mặc kệ hai người kia, đi về chỗ của mình. Chúa ơi! Bao nhiêu bài tập thế này chắc con chết mất! Tôi lật đi lật lại những quyển sách nâng cao dày cộp, mắt dưng dưng...Xem ra lần này không học thì tiêu rồi!

"Rên vừa thôi" Í, giọng nói này là của Vương Thế Khải. Tôi quay sang trái, đập vào mắt tôi là tên họ Vương ngạo mạn, hắn ta về chỗ lúc nào vậy?

Tôi chẳng thèm để ý đến hắn, tiếp tục xem sách. Xem sách kiểu này có mà nguy...

Á Đông đặt quyển sách nâng cao toán lên bàn tôi"Tử Hy, bà giảng cho tôi bài này với!"

Trời ạ! Thân tôi còn lo chưa xong đã...Tôi thở dài, định cầm cuốn sách lên...cùng lúc đó, một bàn tay khác đã cầm nó lên trước...Hơ! Khi định thần lại, tôi mới nhìn rõ bàn tay trắng với các ngón tay thon dài tuyệt đẹp đó của Vương...

"Đưa tôi giải giúp cho, đầu đất như kia thì nghĩ mọt gông cũng chẳng ra" Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cái gì mà đầu đất kia, cái gì mà nghĩ mọt gông cũng chẳng ra chứ? Đầu tôi bốc hỏa nghi ngút...

Á Đông chặn tay trước mặt tôi"Stop bà ơi" Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ nên cũng hiểu rõ người khác đang nghĩ gì. Nhỏ ngồi cạnh Vương Thế Khải, làm dáng thục nữ"Cậu...giúp mình với..." Lại một lần nữa tôi sặc nước bọt rồi...Bộ nhỏ không để ý đến Hàn Âu Dương sao, hình như cậu ta...

(Hàn Âu Dương: Sao lúc nào mình cũng bị hiểu lầm vậy? Có Khải rồi thì Tiểu Đông chắc chắn sẽ lọt vào top 50 thôi)

Trong lớp, ai nấy đều cặm cụi với đống bài tập chất cao như núi. Đầu óc tôi quay mòng mòng...Những công thức toán học bay qua bay lại trước mặt...

Hơ...Hơ...Hơ...

Tôi đưa mắt nhìn ra xung quanh, Âu Thần và Mạc Y đang học toán, Vương Thế Khải và Á Đông cũng vậy. Hàn Âu Dương thì viết văn...

...

Còn nhỏ Liz, nhỏ đang làm gì thế...không lo học sao...?

Nhỏ Liz Mạc đang cầm tấm ảnh của tôi khi làm Tomboy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net