Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Haiz! Tôi nằm trên giường thở dài ngao ngán. Ước gì không thi cũng đỗ nhỉ? (Điều ước viển vông)

Í! Như nhớ ra được điều gì, tôi bật máy tính, đăng nhập nick Lâm Phong. Ui! Nhỏ Liz không online, hú vía. Tôi vui sướng...

Bạn có tin nhắn mới Cái quái gì thế này?

Tôi nháy chuột vào nút Xem

From: Tiểu thư kiêu ngạo

7h tối nay tại French Restaurent. Không gặp không về!

Tôi nhìn nhầm ư, nhỏ Liz định gặp tôi. Ai thèm đi chứ? Tôi lè lưỡi, mở TV lên xem.

Trong đầu hiện lên dòng tin nhắn của nhỏ. Đã bảo là không đi rồi mà!

Không gặp không về! Hả??? Con nhỏ này tính thẳng thắn, nói là làm. Xí! Chắc nó đợi lâu cũng về thôi mà...HaHa...Mình lo gì cho nó chứ?

Tíc...tắc...Tíc...tắc...

Boong...Tiếng chuông đồng hồ vang vọng khắp ngôi biệt thự. (Như tiếng đại bác)

Đã quá ba mươi phút rồi! Tôi lo lắng, trong lòng thấp thỏm...Liệu nhỏ?

Thôi, cứ đi vậy! Tôi thay nhanh bộ đồ con trai, chạy ra khỏi nhà...

Hộc...Hộc...Đến nơi rồi...Mệt quá...!

"Xin mời quý khách" Nhân viên phục vụ cúi người, vẻ kính trọng. Mấy nơi như thế này tôi đến mòn cả chân rồi. Tôi bước vào trong...Nhỏ Liz ở đâu vậy nhỉ? Con nhỏ đáng ghét, dám nuốt lời!

Tôi thừ người, ngồi xuống ghế...đầu bốc hỏa. (Thế nào mà suốt ngày chỉ thấy bốc hỏa? Thảo nào tóc vàng đến vậy) HixHix. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ hãng Gucci đeo trên tay, đã tám giờ rồi mà vẫn không thấy mặt mũi nhỏ đâu.

...Thời gian cứ trôi đi.

Chín giờ rồi! Không thèm đợi nữa, đi về!

Tôi đứng dậy, định quay người bỏ đi thì cánh cửa kính bật mở, một cô gái xinh đẹp bước vào. Đôi mắt xanh lam hớp hồn...Liz Mạc, giờ nhỏ mới chịu đến.

Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ Liz hồn nhiên"Cậu đợi đã lâu rồi. Không ngờ cậu lại đợi tôi lâu như vậy?" Làm như ghê lắm, bộ tưởng ta thích mi hả??? Lần này, toàn thân tôi bốc hỏa (Đây là lần thứ N+1 rồi)

"À, không có gì. Tôi cũng vừa mới đến thôi" Tôi cười gượng gạo, ra dáng nam nhi.

Nhỏ Liz nở nụ cười tinh quái"Nói dối! Cậu đến từ lúc bảy rưỡi"

Hả??? Nhỏ tới trước tôi sao...bắt người ta đứng đợi rõ lâu (Ngồi đợi hẳn hoi nhé)

Tôi tức giận"Cậu...đến rồi sao không nói cho tôi biết"

"Đơn giản thôi, vì Phong đến muộn nên tôi cũng muốn cho cậu thử cảm giác của người đến trước" Liz cười tươi, chạy đến nắm tay tôi.

Tôi tức giận đẩy nhỏ ra. (Phũ phàng quá) "Chúng ta gặp nhau rồi, tôi về trước" Tôi lạnh lùng, đi về phía cửa...

Đằng sau vang lên giọng nói yếu ớt của Liz Mạc"Đừng đi mà!" Tôi nghe nhầm ư? Lần đầu tiên thấy nhỏ phá vỡ hình tưởng nữ sinh đỏng đảnh...Tôi cảm thấy...không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa..."Xin cậu đấy!" Giọng nói đó lại vang lên...

Tôi không làm chủ được bản thân, quay đầu lại...

  Giờ chỉ còn mình tôi và Liz Mạc, dường như nhỏ đã bao chọn cả nhà hàng này rồi.

"Cậu ăn đi" Nhỏ Liz vui vẻ nhìn tôi. Hả???Tôi có nhìn nhầm không vậy? Con nhỏ này mà cũng biết ngại ư?

Ehe! Tỉnh lại ngay, chắc đây chỉ là chiêu thức sát fan của nhỏ thôi mà. HaHa.

"Ừ!" Tôi đáp lại nhỏ bằng nụ cười tươi hơn thế, rồi cắt nhỏ miếng bít tết ra.

...

Nhỏ Liz và tôi nói chuyện với nhau rất hợp. Có lẽ, tôi đã quên hết hận thù với nhỏ rồi. Liz giờ đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quý phái. Tôi nhìn vào đôi mắt xanh lam đáng ghét, sao giờ lại thấy nó vô cùng ấm áp. Liz Mạc có thật là cô nữ sinh đỏng đảnh chứ? (Miệng vừa nói chỉ là chiêu thức sát fan, giờ lại...khó tả quá!)

Hay là thử hỏi Liz về tôi khi còn là con gái xem nhỏ biểu hiện như thế nào, tôi chỉ sợ nhỏ lại gầm lên như sư tử hà đông mà thôi. HixHix.

"À! Cậu thấy Lâm Tử Hy thế nào?" Tôi rụt dè hỏi, toàn thân toát mồ hôi hột. Cầu mong nhỏ không tặng cho tôi tách cafe zô mặt.

Liz nhâm nhi tách cafe, nghe thấy câu hỏi của tôi, nhỏ thoáng ngạc nhiên"Sao cậu lại hỏi vậy?"

Chết cha! Phải làm gì đây? Bịa...

Đây là sở trường của tôi mà. HeHe.

"À! Hy là em họ của tôi" Tôi giả giọng quan tâm, nhìn Liz Mạc vẻ lo lắng"Chẳng lẽ, ở trường em ấy làm chuyện gì sai à?" (Như thật)

Khuôn mặt Liz không biểu cảm, nhỏ khẽ nói"Cô ta chẳng làm gì sai cả?"

HaHa. Nhỏ tin tôi rồi, mỹ nhân kế của tôi luôn thành công mà. Í! Lại quên rồi, mỹ nam kế!

Tiếp tục nào"Cậu thấy em họ tôi thế nào?"

"Chẳng thế nào cả nhưng cô ta cũng xinh đấy!" Liz vẫn tiếp tục nhâm nhi tách cafe.

Trời ơi! Hôm nay là ngày gì vậy, mặt trời mọc đằng tây rồi sao? (Tối rồi mà Hy. Aha! Phong)

Câu nói của Liz Mạc khiến tôi vui sướng, kìm chế...kìm chế...nào! Tôi cố giấu nụ cười"Ừm!"

Liz Mạc bỗng đặt tách cafe xuống bàn, nhỏ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt xanh lam sáng long lanh"Kể ra cậu cũng giống cô ta đấy chứ!"

Tôi ngoảnh mặt đi nơi khác, phải thật cẩn thận"HaHa! Chúng tôi là anh em họ mà. Ai cũng nói vậy đó"

"Vậy sao?"

"Ừ"

(Lâm...Phong ơi là Lâm Phong! Không đâu lại đi gợi chuyện để người ta nghi ngờ) *Phải nói đúng tên kẻo nó cho củ đậu zô mặt thì TOI*

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn Liz một cách tự nhiên. Nhỏ vẫn nhìn tôi vẻ nghi hoặc.

Thịch...Thịch...Thịch...

Tim tôi đập loạn xạ... Phải làm sao bây giờ?

Pi...Pi...Pi...Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi. Tôi đúc tay vào túi quần, lấy nó ra. Lại nhớ đến cái lần giúp Âu Thần bắt trộm, không biết lần này chiếc điện thoại giúp hay là hại tôi nữa đây...???

"Alô ạ!" Tôi đưa máy lên tai nghe, vẻ lễ phép.

Boong! Thôi, tiêu rồi...

Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Mom"Con đi đâu giờ vẫn chưa về. Biết mấy giờ rồi không?" Mom hết lên như sư tử bọi bỏ đói khiến tôi run cầm cập.

Cụp...Tôi cúp máy, chỉ cần nghe thêm một giây nữa thôi, tôi có thể bị thủng màng nhĩ ngay lập tức. (Đáng sợ quá)

"Ở nhà có việc, tôi về trước..." Tôi đứng bật dậy, chuồn lẹ ra ngoài cửa.

Liz Mạc không nói gì, nhỏ...Tôi cũng chẳng rõ nhỏ đang làm gì nữa...Thà về nhà bị phạt còn hơn ở đây để người khác phát hiện ra thân phận thật của tôi.

Tôi chạy một mạch về nhà. Hộc...Hộc...Đứt cả hơi...

Ủa??? Hôm nay nhà có khách sao???

Trong sân có vài chiếc xe hãng BMW đời mới nhất. Còn có cả mấy tên vệ sĩ cao cao, mặc đồ đen. HixHix. Lại chuyện gì nữa đây...Tôi đẩy cửa, định đi vào trong..."Oái! Ư...í..." Một cánh tay phụ nữ bịt chặt miệng tôi.

Tôi bị lôi xềnh xệch lên nhà bằng cửa sau.

Bộp...Chỉ năm phút sau, anh chàng đẹp trai mang tên Lâm Phong bị quẳng lên giường không thương tiếc.

"Đau quá! Mom làm cái gì vậy?" Tôi tức giận, hét lên ầm ĩ.Trừng mắt lên nhìn người phụ nữa quý phái trước mặt.

Dường như Mom còn tức giận hơn cả tôi, quát um lên"Nhỏ cái mồm thôi! Thay ngay bộ đồ con gái rồi xuống dưới nhà" (Nhắc người sao phu nhân không cân nhắc bản thân mình trước đi!)

"Hơ...Con chẳng thay..." Tôi ngồi vắt chân, mồm huýt sáo.

Tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa tức giận trên người Mom mỗi lúc một bùng phát"Được, con cứ thử xem! Gia đình chỉ tịch Vương - cộng tác mới của ba con đang ở dưới nhà...Nếu..."

Mom chưa kịp nói hết câu đã bị tôi cắt lời"Ý Mom là gia đình tên Vương Thế Khải ạ?"

"Con bé này, sao lại nói là tên hả?"

Tôi hóa đá, mặt cắt không còn giọt máu. (Mặt trắng bệch)

Đúng là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Có lẽ, quả dừa lần này có vỏ dày lắm đây...

Tôi thay nhanh bộ váy, trang điểm nhẹ rồi đi xuống dưới nhà. HixHix. Sao lại lo vậy nhỉ? Vừa đặt chân đến phòng khách, đập vào mắt tôi là nụ cười ngạo nghễ của tên đại ma đầu Vương Thế Khải. Nhìn phát ói (Đâu đến nỗi ói)

Aha! Người bên cạnh là ba mẹ hắn ư? Nhìn đâu có tồi mà lại đẻ ra đứa con luôn coi trời bằng vung nhỉ. (Tự hỏi rằng: Ba mẹ Hy ĐÂU CÓ TỒI MÀ LẠI ĐẺ RA ĐỨA CON tính nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ)

"Con chào chủ tịch, chào phu nhân, chào..." Tôi cúi đầu, lễ phép chào vợ chồng Vương chủ tịch. Còn hắn ta, mặc kệ nhé! Lêu Lêu...

Vương Thế Khải chẳng tỏ ra tức giận, một chút cũng không có. Sao mi lại cư xử như thế, phải tức giận, gầm lên Cô Không Chào Tôi Là Ăn Biểng Đó, rồi hắn lao đến nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo đã bị tôi cho bay tít ra ngoài cổng chứ...Đúng là cái đồ đáng ghét! (Người ta có tội tình chi?)

"Bộ cậu chê tôi hả?" Hắn nhìn tôi châm chọc. Hôm nay lễ phép thế, gọi cậu cơ đấy. Cái tên mặt người dạ thú này, nhất định sẽ có ngày ta cho mi Alê Hấp luôn!

Tôi chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, tảng lờ đi chỗ khác.

"Hi. Tại Tiểu Hy không được khỏe nên nhìn nhầm đó mà..." Mom cười trừ, liếc xéo tôi một cái suýt ngỏm.

Dad cũng hùa theo"Đúng...rồi đó"

Trời ơi! Hai người bị tên họ Vương đó lừa cả rồi. Sao lại có thể phản bội đứa con gái xinh đẹp hay đứa con trai ga-lăng này chứ.HixHix. Tôi tức run người, tay nắm chặt nắm đấm. Nếu có thể, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, băm vằm hắn ta thành trăm nghìn mảnh...Nhưng rất tiếc là...không thể...

"Cháu chẳng thấy cậu ấy mệt chút nào" Tên Vương Thế Khải châm chọc. Hắn nói vậy khiến Mom và Dad tôi cứng họng.

"Àhưm! Khải, con và Lâm tiểu thư đi chỗ khác để ba mẹ bàn chút công việc với ngài chủ tịch đây" Vương chủ tịch - ba của hắn cuối cùng cũng lên tiếng. Xem ra, ông ấy là có thể là một vị cứu tinh mới của tôi đây.

Vương Thế Khải không nói gì, hắn im lặng. Được, giờ để ta xử mi"Vương chủ tịch đã nói vậy rồi. Cậu! Ra đây tôi có việc..." Tôi giơ tay làm ám hiệu để hắn ra ngoài.

Không ngờ Vương Thế Khải chịu đi. Hắn đứng dậy cúi đầu chào ba mẹ hắn, Mom và Dad rồi theo tôi ra ngoài...

...

Chúng tôi đi dạo trong khuôn viên. Trong đêm gió mát, ánh trăng mờ ảo càng tô thêm vẻ đẹp nơi đây. Phải chọn chỗ nào gọi là tạm ổn để thanh toán món nợ với tên này mới được. Hai chúng tôi, một trước một sau, lẳng lặng đi không ai nói câu nào. Qua ánh trăng, hình bóng cả hai phản chiếu lên mặt đất.

"Có chuyện gì thì nói đi bà cô, tôi mỏi chân lắm rồi" Cuối cùng Vương Thế Khải cũng chịu bắt chuyện trước. Tôi dừng bước, quay mặt lại nhìn hắn. Mái tóc dài dài màu nâu bị gió làm rối, tròng mắt đen như đá lưu ly nhìn tôi không chớp. Nước da trắng hồng cộng thêm đôi môi hình cánh hoa cũng đủ khiến người khác bị nhấn chìm. Tên này có sức hút kinh quá, tôi phải đề phòng cẩn thận. Nhưng, sao mắt tôi, mắt tôi không dời khỏi con người đó được.

"Sao nhìn tôi đắm đuối vậy, đừng nói là cô lại lần thứ N+1 kết tôi đấy nhé!" Thấy tôi hành động kì lạ, hắn thoáng ngạc nhiên...

"..." Tôi không biết phải trả lời ra thế nào, cứng họng...HixHix...

Hai chúng tôi đứng cách nhau không xa, mặt đối mặt...

Lâm Tử Hy! Phải tỉnh lại ngay, đừng để hắn hớp hồn dễ dàng như vậy chứ?

"Tên Vương Thế Khải kia! Hôm nay ta thay trời hành đạo, cho mi Alê Hấp luôn!" Tôi chỉ thẳng tay zô mặt hắn. Đường đường là tiểu thư nhà họ Lâm giàu có mà lại cư xử thiếu lễ độ như vậy. Xí hổ, xí hổ quá!

"Cái gì?" Hắn nhìn tôi, ngạc nhiên. Mắt chữ @@, mồm chữ O. HaHa! Ngạc nhiên lắm hả, sợ ta rồi sao???"Lâm Tử Hy! Cô làm cái quái gì thế? Hâm hâm dở dở" Hắn ta cười khẩy. Được! Mi cứ cười đi, cười mãi đi!

"Tiếp chiêu!" Nhanh như chớp, tôi lao về phía hắn, ra đòn quả quyết. Trúng trưởng này của ta, mi coi như tiêu rồi! Aha Ha!

Pặp...

...Thời gian như ngừng trôi...

"Oái! Cậu...cậu..." Tôi ngạc nhiên nhìn Vương Thế Khải. Không thể nào, không thể như thế được, sao hắn có thể tránh được đòn đó của tôi? Trừ phi...

Vương Thế Khải nhìn tôi vẻ châm chọc"Thì ra, cô cũng biết võ Karate. HaHa. Đừng quên tôi là anh cả của võ quán Karate đó nha"

Hả??? Thì ra hắn ta là tên anh cả lười biếng, tháng học tám buổi nghỉ 7,5 buổi đó sao? Người mà tôi luôn sùng bái, muốn gặp mặt đây ư? Oh My God! Chắc tôi đứng tim mất!

"Sao tôi chẳng nhìn thấy cô bao giờ vậy?" Vương Thế Khải nhìn tôi vẻ ngờ vực. Chết cha! Lúc đó, tôi đang là con trai mà, là Lâm Phong mà...Làm sao đây?

Tôi ngắc ngứ"À! Tôi đi học có vài buổi thôi" Làm ơn đấy, đừng hỏi thêm gì nữa...

Nhưng cái tên đại ma đầu đáng ghét đó đâu chịu buông tha cho tôi chứ"Nếu đi học vài buổi thì không thể ra đòn mạnh như vậy được"

Cầu trời khấn phật! Tôi đành quay lưng bỏ đi, tỏ vẻ bực tức"Tin hay không tùy cậu"

"Oái!" Tiếng kêu thất thanh của tôi vang vọng khắp khuôn viên rộng lớn. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi cố trấn an bản thân, nhìn xuống phía dưới. HixHix. Tên Vương Thế Khải nhấc bổng tôi lên như tên trùm Mafia đang vác khẩu súng lục trên vai í. Nhẹ bẫng!!!

Vương Thế Khải! Hắn ta đưa tôi đi đâu vậy?

Đầu óc tôi choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi hột. Hai mắt tối sầm lại...Tôi...tôi không nhìn thấy gì nữa. Có lẽ đã bị đôi cánh ác quỷ đen xì của hắn che hết mọi thứ rồi. HuHuHu (Sức tưởng tượng phong phú quá) ^_^

Bịch...Vương Thế Khải quẳng tôi ngã dúi dụi. Đau quá! Tên ma vương đó tàn nhẫn thật...Tôi nhìn ra xung quanh xem hắn đưa đi đâu. Oái! Sao lắm hoa hồng vậy, đừng nói là...vườn hoa nhà phía sau nhé! Nếu là vườn hoa nhà tôi thì phải có đài phun nước ở giữa chứ.

"Đây là..." Tôi cứng họng, không biết nên nói gì

Chưa kịp nói hết câu đã bị tên họ Vương chặn lời"Vườn hoa nhà tôi đó"

Cái gì???Vườn hoa nhà hắn???Chẳng lẽ...

"Nhà cậu ở ngay sau nhà tôi ư?" Tôi không dám tin vào suy luận của mình, đành hỏi lại hắn cho chắc chắn.

Hắn nở nụ cười tinh quái"Ừm. Giờ mới biết hả?"

Oh My God! Nghe xong câu trả lời của hắn thì tôi hóa đá ngay lập tức. HixHix. Số mình đen như quạ thui ý! Tôi dở khóc dở cười, không biết nên vui vì mình chưa bị Vương Thế Khải quẳng mạnh đến gãy xương hay chết ngồi vì nhà hắn ở phía sau nhà tôi nữa. Không ngờ, ngôi nhà mà tôi hay ra sau ngắm và so sánh với nhà mình lại là nhà Vương Thế Khải - kẻ thù thứ ba của tôi. HuHu...

"Sao mếu máo thế bà cô?" Hắn nhìn tôi như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh, tròng mắt đen như đá lưu ly thoáng ngạc nhiên. Bộ chưa thấy con gái khóc bao giờ hả???

Đã thế, ta càng khóc to hơn"HuHuHu"

Lúc này, sắc mặt Vương Thế Khải nhợt nhạt, chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao hắn đứng không vững thế???

...

"Đừng khóc nữa, tôi không thích nhìn thấy con gái khóc đâu" Lần đầu tiên thấy hắn ăn nói dịu dàng thế. Hình ảnh tên này cọ rửa sân bóng rổ lại hiện ra trước mắt tôi.

Vương Thế Khải ngồi xuống, tựa đầu vào vai tôi, khuôn mặt buồn bã. Nhìn hắn như vậy, tôi không nỡ đẩy ra..."Trước đây, tôi có thích một cô bé. Có lần, tôi đã làm cô ấy khóc...sau đó...cô ấy giận tôi. Kể từ đó, chúng tôi không còn là bạn nữa..."

Trời đất, con gái gì mà tí đã giận rồi"Cũng tại tính cậu hay..." Khó khăn lắm tôi mới đưa ra câu giải thích phù hợp nhất.

Như hiểu được tâm can tôi, Vương Thế Khải đặt ngón trỏ lên môi tôi"Vậy sao?"

Tôi khẽ gật đầu...

"Tôi đáng ghét đến thế ư? Ngay cả cô cũng giống cô ấy, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch" Hắn thở dài, nhìn đi chỗ khác. Biết trả lời thế nào đây? Trong đầu tôi đặt ra dấu hỏi lớn...

...Thời gian trôi qua rất chậm...Gió mỗi lúc một mạnh...cả người tôi run cầm cập...Vậy mà hắn ta vẫn ngồi yên vị như không có chuyện gì xảy ra. (Đang tựa vào vai Hy đó)

Tôi tức giận, định đứng dậy thì...tên Vương Thế Khải đó kéo xuống...Bị kéo bất ngờ, tôi ngã ngay vào người hắn.

Khuôn mặt Vương Thế Khải sao vậy...mỗi lúc một gần...Cái gì??? Hắn hôn tôi...Chúng tôi đang hôn nhau ư? Cầu trời khấn phật, đây chỉ là một giấc mơ thôi...HuHuHu...

"Có lẽ, anh đã rất ghét em...nhưng anh không thể...Tử Hy, anh yêu em..." Hắn thì thầm vào tai tôi...

Mọi thứ xung quanh tối dần...tối dần...

Tôi đẩy hắn ra, chạy một mạch về nhà, không dám quay đầu lại nhìn tên hâm hấp đó. Hắn bị đẩy bất ngờ, không kịp né tránh, ngã ra đất.

...

Sầm! Tôi đóng sầm cửa lại...Mặt nhợt nhạt...

Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Vương Thế Khải hôn tôi ư? Đó là nụ hôn đầu của tôi mà...HixHix...Tỉnh lại ngay, Lâm Tử Hy! Mày không thể tin những lời tên đại ma đầu đó nói được...Cái gì mà cô ấy giận tôi, người như hắn thiếu gì người yêu chứ? Cái gì mà anh yêu em...Tất cả...tất cả chỉ là lừa đảo...Tôi không tin?

...Thời gian cứ trôi đi, tôi vẫn đứng chôn chân một chỗ...

Như nhớ ra được điều gì đó, tôi chạy về phía cửa sổ, không còn chiếc xe hơi nào ở bên dưới. Nhà họ Vương đã về rồi...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net