Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau.

Tại lớp đặc biệt.

"Nè! Cái bài này đó"

"Nhanh lên! Đáp án là gì"

"..." Các học sinh trong lớp đặc biệt tranh thủ thời gian trước khi thi hoàn thành nốt đống bài tập chưa làm. May mà nhỏ Á Đông về kịp.

Tôi lật qua lật lại mấy quyển sách, toàn bài dễ ợt.

"Sắp thi rồi, cậu có thấy lo không" Âu Thần ngồi bàn bên phải tôi, khẽ hỏi.

Tôi nở nụ cười tươi"Một chút"

"Thi dễ ợt như thế mà cũng phải lo, bó tay với em luôn" Giọng nói này của Vương Thế Khải. Tôi quay về phía bên trái, đập ngay vào mắt là nụ cười tà ác của hắn ta, thấy mà ghét.

"Thì sao? Kệ em"

...

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông vào thi vang lên...

Chúng tôi ngồi ngay ngắn, chờ bài kiểm tra mà cô Vũ Minh sắp đưa, lòng cảm thấy hồi hộp...

Cộp Cộp! Bước chân cô vang vọng khắp lớp học yên tĩnh...

Bài kiểm tra...Đến đây nào...Khó hay dễ nhỉ...?

...Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã hoàn thành xong bài thi, tự mãn về kết quả của mình.

"Giờ mới xong, em làm chậm quá đó" Vương Thế Khải ngồi vắt chân, châm chọc tôi.

Hả???Giờ mới xong???

Tôi để ý đến xung quanh. Trời đất! Thần và Khải làm xong trước tôi, không thể nào. Thành tích học tập của tôi luôn đứng thứ ba là do hai người này sao? HuHuHu...Đau tim mất...

Người thứ tư xong là Mạc Y, nhỏ ngồi vuốt mái tóc dài của mình, lông mày nhướn lên vẻ kiêu ngạo...Tiếp theo là Hàn Âu Dương, sắc mặt cậu ta không biểu cảm, lạnh lùng hết mức...Kế tiếp, ủa? Không có ai vậy? Á Đông, Á Đôg đâu rồi?

Tôi nhìn về phía Á Đông, nhỏ vẫn cặm cụi làm nhưng tốc độ viết thì chậm hơn cả rùa bò. Liz Mạc và những người còn lại cũng vậy, đề bài dễ thế đương nhiên họ phải làm được rồi.

Bạn tôi ơi! Fighting Fighting nào!!!

"Phù! Cuối cùng cũng xong, mệt bở hơi tai" Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự đắc"Cũng may mà tôi có chỉ số IQ cao đó. Hớ Hớ Hớ"

Nhỏ Á Đông nhìn tôi cười gằn, giơ móng vuốt sắc nhọn ra"Nói mau, bà với Vươg Thế Khải có quan hệ gì mà lại xưng anh anh, em em như thế"

Chết cha! Biết nói thế nào bây giờ???

"Tôi...tôi đâu...có" Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao găm của Đông, mặt tái xanh.

"Cô và Dương có quan hệ gì thì chúng tôi như vậy" Vương Thế Khải đứng ngay sau lưng Á Đông, nở nụ cười ranh ma, đại ma đầu có một không hai của trường Minh Khánh xuất hiện rồi đây.

Á Đông sững sờ, nhỏ như bị hóa đá"Thật...thật hả" Lúc sau, định thần lại, nhỏ quay sang chỉ trích tôi"Bà dám giấu tôi"

"Đâu có..." Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị Vương Thế Khải kéo đi. Bỏ lại Á Đông ở phía sau...

Tôi không rõ Khải đưa mình đi đâu nữa, hắn cứ nắm lấy tay tôi kéo đi.

Chúng tôi đi như vậy đã lâu rồi.

Trong ánh tịch dương, tôi và Khải cứ đi như vậy, không tìm thấy đích.

"Đẹp không" Vương Thể Khải quay mặt lại, mắt hai chúng tôi bắt gặp nhau. Quả thật, lúc này trông hắn ta rất đẹp trai. (Xin lỗi, gọi hắn quen rồi không sửa được nữa)

Cái gì đẹp cơ???

Tôi ngơ ngác ngó ra xung quanh...

Woa! Chúng tôi đang đứng trên núi phía sau trường Minh Khánh.

Đứng ở đây có thể nhìn rõ được quang cảnh trường Minh Khánh.

Tôi len lén nhìn sang Khải. Ánh tịch dương chiếu lên người hắn sáng rực, không khác gì thiên thần cánh trắng cả. Từ lúc nào mà ác quỷ bóng đêm bỗng biến thành thiên thần vậy???

Phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, Khải quay đầu lại"Sao nhìn anh chăm chú thế"

"Ờ...em..." Mặt tôi đỏ ửng, biết nói thế nào bây giờ. Chẳng lẽ lại nói tại anh đẹp zai quá nên em ngắm mãi không chán ư?

Biết tôi không tiện nói ra, Vương Thế Khải nở nụ cười châm chọc rồi quay đi hướng khác"Phong cảnh ở đây thật đẹp, nó cũng giống như em, có một vẻ đẹp tự nhiên"

"..." Tôi chăm chú nghe Thế Khải nói.

"Em biết không? Càng ngày anh càng yêu em đó" Hắn nháy mắt tinh nghịch"Em vẫn ghét anh hả"

"Đúng vậy"

"Sao"

"Em không rõ"Trong lòng tôi thấy rất hận Vương Thế Khải nhưng không rõ tại sao lại như vậy?

Khuôn mặt Khải sát lại gần tôi, mỗi lúc một gần, môi của hắn cũng vậy...

...

Thời gian như ngừng trôi, hắn lại hôn tôi, còn vòng tay ôm lấy eo tôi nữa. Tôi cố đẩy ra nhưng...không thể...

Dưới sân trường, học sinh tụ tập trước bảng tin, người đông như kiến. Tôi và Á Đông cố luồn lách để tiến về phía bảng tin. Sự xuất hiện của chúng tôi khiến mọi người như hóa đá. Hai mắt biến thành hình trái tim to đùng đoàng.

Hừm! Xem nào!

Thứ nhất: Vương Thế Khải, Âu Thần: 100đ (Điểm tuyệt đối)

Thứ hai: Lâm Tử Hy, Mạc Y: 99,75đ

...

Cái gì đây? Sao tôi lại đứng thứ hai.

Không thể như thế được, tôi luôn tự tin về bài làm của mình, sao lại để sai chứ?

Khó chịu quá, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

"Tử Hy, bà sao vậy?" Á Đông đứng ngay bên cạnh, hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi.

HixHix. Tôi đứng chôn chân một chỗ...

"Cậu ấy sao thế" Giọng nói ấm áp của Âu Thần vang lên từ phía sau.

Á Đông lắc đầu...

Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đi"Theo mình" Tôi như khúc gỗ mặc cho cậu ta kéo đi. Đám đông mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi và Thần tay nắm tay dời khỏi Minh Khánh.

Âu Thần đưa tôi đi đâu vậy???

Cậu đưa tôi qua mấy con phố rồi...

Nhà Trẻ Sunflower

Chúng tôi dừng chân trước cánh cổng sơn xanh của một trường mẫu giáo.

"Đến đây cậu sẽ thấy vui hơn. Vào đi!" Thần nở nụ cười Thiên Thần quen thuộc, đẩy tôi vào bên trong cánh cửa.

  Tôi theo Âu Thần vào nhà trẻ Sunflower. Trên sân trường lát gạch đỏ, từng tốp trẻ chạy nhảy tung tăng. Vừa nhìn thấy Âu Thần, tụi trẻ vui sướng ôm chầm lấy cậu.

"Hoàng tử Âu Thần, sao giờ anh mới tới thế" Một cô bé tết tóc đôi sam làm nũng với cậu. Trông thật đáng yêu. Lúc sau, cô bé để ý thấy tôi đứng sau cậu, ngạc nhiên"Ủa? Chị kia là ai thế"

Thần thì thầm gì đó vào tai cô bé khiến lũ trẻ nhao nhao cả lên. Tôi cũng thấy hơi tò mò.

"Ồ" Lũ trẻ nghe xong mắt chữ @@, mồm chữ O hết lượt. Một cu cậu mạnh dạn tiến về phía tôi"Chị xinh quá! Làm quen nha, em là Hoàng Nam"

Tôi chìa tay ra nắm lấy tay cậu"Chị là Lâm Tử Hy, rất vui khi được làm quen với em" Thấy tôi dễ gần như vậy, lũ trẻ thi nhau bắt tay với tôi. Ối! Mỏi tay quá mất!!!

"Thần! Giờ cậu mới tới hả? Lũ trẻ đợi lâu lắm rồi đó" Giọng nói êm tai của phụ nữ vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói. Là một phụ nữ trung niên, chắc là giáo viên của tụi trẻ này. Trông bà thật quý phái.

"Hi. Cháu bận chút việc ạ" Âu Thần gãi đầu, nở nụ cười tươi rói.

Cô nhìn thấy tôi, khẽ hỏi"Cô bé này là ai vậy"

"À! Cậu ấy là bạn cháu, Lâm Tử Hy" Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đến trước mặt cô"Giới thiệu với cậu, đây là cô Diệp Quỳnh, giáo viên của ở đây"

Tôi cúi đầu, lễ phép"Chào cô ạ"

"Chào em. Trông em rất xinh đấy" Cô Diệp Quỳnh nhìn tôi, nháy mắt tinh nghịch. Cô thật hiền lành.

Chúng tôi ngồi chơi với tụi trẻ. Chúng rất đáng yêu và dễ mến, cả cô Diệp Quỳnh cũng vậy. Mọi người ở đây thật tốt bụng, khiến tôi quên đi thành tích học tập của mình, quên hết những chuyện không hay. Tôi đang ở thiên đàng ư???

"Các cháu! Uống chút nước đi" Cô Diệp Quỳnh bê một khay nước vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ.

Tôi khẽ gật đầu, cổ họng thấy khô rát. Không nghĩ ngợi nhiều, tay cầm ly nước cam vắt, định đưa lên uống...

"Hoàng tử Âu Thần! Em muốn đi vệ sinh" Cậu bé Hoàng Nam nũng nịu, ôm chặt lấy cánh tay của cậu. Sắc mặt Thần vẫn hiền dịu. Cậu dẫn Hoàng Nam đi ra ngoài.

Có lẽ Âu Thần rất quý trẻ con.

Cô Diệp Quỳnh nhìn theo bóng dáng Âu Thần đang khuất dần, khẽ nói"Thần lẽ cậu bé ngoan, các bọn trẻ ở đây đều rất quý cậu ấy"

Tôi biết rất rõ, chưa ai gặp mà không quý cậu ấy. Tôi cũng vậy...

"Cháu có biết chơi đàn không"

Tôi vui sướng"Dạ. Piano ạ" Cũng lâu rồi không chơi, lần này thử xem sao??? HaHa

Cô Diệp Quỳnh gật đầu hài lòng"Bọn trẻ rất thích nghe nhạc, cháu có thể chơi một bản chứ"

"Vâng ạ" Tôi tiến về phía cây đàn piano trắng đặt ở gần cửa sổ. Trên lớp, thầy cũng có dạy vài bài.

Lâm Tử Hy này nhất định sẽ khiến bọn trẻ phục sát đất!!!

Nào! Fighting!!!

Từng...Tứng...Tưng..

Tôi chơi một bản nhạc mà thầy Đại đã dạy trên lớp trông rất chuyên nghiệp. (Quên tên rồi) Khiến lũ trẻ háo hức, quây quanh tôi. Nhìn những khuôn mặt vui sướng của chúng, trong lòng tôi cũng vui theo. Bất chợt, tôi để mắt thấy Âu Thần đứng cạnh cửa, cậu nhìn tôi say đắm. Bị phát hiện, hai má Thần ửng hồng trông mới cool làm sao.

"Các cháu đi về cẩn thận nhé" Cô Diệp Quỳnh nở nụ cười đôn hậu nhìn chúng tôi.

Bé Hoàng Nam nấp sau cô, ló đầu ra"Chị xinh đẹp ơi, thường xuyên đến đây chơi với em nhé" Quả là cậu bé ngoan, những đứa trẻ khác đều đi ngủ cả, vậy mà...

"Ừm! Chị biết rồi"

"Hai cháu về đi kẻo muộn"

Âu Thần nháy mắt tinh nghịch với cô Quỳnh"Cô yên tâm, có Hy ở đây rồi sẽ không có chuyện gì đâu ạ"

??? Trong đầu tôi đặt ra dấu hỏi lớn. Sao cậu ấy lại nói như vậy?

Bóng của cô Diệp Quỳnh nhỏ dần, nhỏ dần...

Trên con phố vắng vẻ chỉ còn tôi và Thần...

Hai người chẳng ai nói câu gì...

Xào xạc...Nghe rõ tiếng bước chân lê lá khô trên đường...

Tôi rất ghét sợ yên lặng, cung Song Tử mà.

Một Âu Thần dễ mến không ngờ cũng có lúc lạnh lùng đến thế. Đành phải bắt chuyện trước thôi."À! Cậu có vẻ rất thích trẻ con nhỉ"

"Cậu chơi piano cũng rất tuyệt" Qua ánh đèn mờ ảo trên phố, tôi nhìn rõ được nụ cười có phần gượng gạo của Thần, cậu đang ngại ư???

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi"À! Ừ"

...

Không khí lại trở nên yên tĩnh...

Lần này, tôi không dám bắt chuyện nữa...

"Cậu với Khải vẫn tốt chứ" Lần này, Thần chủ động bắt chuyện trước.

"À...ừ"

Khi nhận được câu trả lời của tôi, ánh mặt cậu thoáng buồn bã. Tôi không quen với khuôn mặt như thế này của cậu...

Lần đầu tiên thấy như vậy...

Âu Thần quay đi hướng khác, giọng nói lạnh lùng"Vậy thì tốt rồi" Thái độ của cậu ấy như vậy là có ý gì?

Lúc sau, thấy mình đã đi quá đà, Âu Thần quay sang nhìn tôi, tròng mắt đen ngây thơ vô số tội. Có lẽ, tôi đã nguôi đi phần nào sợ hãi...

"Tử Hy! Mình có chuyện muốn nói với cậu"

Trông vẻ mặt khẩn cấp của Âu Thần, tim tôi đập loạn nhịp...

Cậu tiến sát về phía tôi...

Thịch...Thịch...Thịch...

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu định tỏ tình với tôi ư?

HơHơHơ...

"Cậu là Lâm Phong à"

Câu trả lời mà tôi nhận được có phần...không ổn chút nào!

  Trên con phố vắng vẻ, mặt Âu Thần chỉ cách tôi 0,01 mm. Có vẻ như cậu đang rất nghiêm túc, biết trả lời sao đây?

Tôi ngắc ngứ, người run lên vì sợ hãi"À! Đó là anh họ mình"

"Anh họ"

"Ừ"

Âu Thần quay mặt đi hướng khác, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu"Cậu đang nói dối đấy"

Hả??? Nói dối!!!

"Vậy cậu lấy cái gì chứng minh mình nói dối chứ"

Xào xạc...

Những chiếc lá khô bị gió cuốn đầy trên đất...

Âu Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ"Chính cậu đã thừa nhận chiếc vòng trên cổ chỉ có một cái mà"

Hi, đó là chiếc vòng bà tôi tự làm, chỉ có một cái thôi đó!

Tôi nhớ ra rồi...HixHix. Đúng là tự mình hại mình mà...

Làm sao đây??? Tôi không dám đối diện với Âu Thần.

"Đừng nói với mình là hai anh em cậu thay phiên đeo chung cái vòng này nhé" Cậu ấy thật biết nói đùa. Toàn thân tôi trở nên ấm áp lạ thường.

"HaHa. Thì ra cậu đã biết từ lúc đó, thật ngại quá. Cũng muội rồi, về nhà nhé"

Hai chúng tôi lại sánh vai đi trên con phố vắng tanh...

"Không ngờ, cậu là một Tomboy đấy" Thần nháy mắt tinh nghịch với tôi, lại là nụ cười Thiên Thần đó. Hix. Còn tôi chỉ biết cười gượng gạo mà thôi. HuHuHu! Ngại quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net