chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng một lúc, Tom ngồi như đông cứng. Trong một khắc, khuôn mặt hắn trắng bệch, nhưng rồi tiếp theo, áng đỏ lan khắp mặt. Với Harry, Tom có vẻ thay đổi chút ít; dưới mắt hắn có quầng thâm đen, đôi mắt hắn đỏ rực như đang bị sốt, và có nét ửng đỏ trên má hắn. Nhưng hắn vẫn đẹp, đẹp một cách lạ lùng khiến Harry cảm thấy có dao găm vào tim cậu, nỗi ngọt ngào lãng đãng trên nỗi đau đó.

Đầy tính người. Anh ấy giống người. Không phải Voldemort, nhưng là Tom. Tom của mình.

Cái giật mình run rẩy, rồi Tom nhảy dựng lên. Harry cảm thấy bản thân như bị kéo vào trong phòng và bị kẹt chặt trong những cái ôm hôn khiến cậu không thể thở được. Cánh cửa dập mạnh về phía sau.

"Ồ, Merlin ! Em vẫn còn sống ! Em đã ở đâu vậy?"

Tom hôn Harry đầy luống cuống. lên mặt cậu, môi, cổ, từng thớ da mà môi hắn chạm, và hắn thì thầm trên môi Harry: "Em ở đây. Em là thật. Ta đã bắt đầu nghĩ rằng em chỉ là mộng mà thôi. Em... Em..." Tất cả những từ ngữ của hắn chìm vào trong những nụ hôn.

Harry đáp trả những nụ hôn đầy cuồng loạn. Em đi đến tương lai và quay ngược về. Nhưng em nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Đây. Đây là thật. Môi anh với môi em, hơi thở của anh trên da thịt em.

Quá khứ. Tương lai. Những chòm sao tưởng tượng chúng ta vẽ nên những vòng xoáy lấp lanh của thời gian. Không có quá khứ và tương lai, không còn sự thật nào ngoài tiếng nhịp đập của tim ta. Chỉ có anh và em. Ở đây. Ngay lúc này.

"Em có mùi của mùa xuân," Tom lẩm bẩm trên má cậu. "Nhưng cỏ ấm và hoa tử đinh hương. Merlin, em đã ở đâu vậy ? Ở miền đất xa xôi nào nơi hoa tử đinh hương nở vào tháng Chín? Nhưng da em lạnh ngắt. Em phải đi từ ngoài vào đúng không. Tại sao em không mặc áo choàng ? Trời bắt đầu lạnh, áo sơ mi của em thì mỏng thế này. Thôi, để ta..."

Tom vẫy vẫy cái đũa phép về phía cái lò sưởi cẩm thạch, và những tia lửa cháy bừng đầy sức sống trong cái lò sưởi lạnh lẽo đó, từ từ lan truyền hơi ấm và ánh sáng khắp canh phòng màu bạc ảm đạm lạnh ngắt. Họ cuộn tròn trên tấm thảm trước ánh lửa, choàng vai nhau.

Tom vuốt ve tấm áo sơ mi của Harry và thì thầm: "Ta không thể tin được rằng cuối cùng em đã quay trở lại... Em có biết là em đã mặc nhầm áo sơ mi không ? Sao -? Sao em lại cười ?"

"Ồ..." Harry lướt ngón tay trên những lọn tóc mềm của Tom và nhắm mắt lại. "Em không biết rằng anh có nhớ em không. Về cái áo sơ mi. Về em."
"Em không biết là liệu ta có nhớ em không ? Làm sao ta quên được ?"

Em không biết, Tom. Em không biết. Nhưng anh đã vậy.

"Em đã ở đâu suốt hai tuần qua vậy, Harry ?"

"Hai tuần à ?" Harry nhìn Tom chằm chằm. "Em đã đi hai tuần ư ?"

"Em không biết à ?" Tom vuốt tóc cậu, một biểu hiện bối rối hiện trên gương mặt hắn. "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy ? Ta nghĩ ta đã mất em mãi mãi. Ta đã nghĩ em bị giết bởi phù thủy hắc ám đã từng giết cha mẹ em. Hoặc là em bỏ đi vì những chuyện xảy ra giữa hai chúng ta..."

Harry hôn hắn nóng nảy. "Anh nghĩ rằng em rời bỏ anh à? Anh không biết rằng em yêu anh ?"

Tom thở dài đầy nhẹ nhõm. "Ta nghĩ vậy... nhưng khi, khi em biết mất, ta không biết nghĩ gì nữa. Ta điên cuồng với nỗi sợ rằng ta đã mất em. Ta dừng việc dạy lại; ta dùng hết mọi thời gian của ta để tìm kiếm em trong tòa thành và sân trường và Rừng Cấm, nói chuyện với bất cứ ai đã từng thấy em." Mặt hắn ta đỏ. "Ta có thể đã thô lỗ với cậu Malfoy một tí."

"Anh đã làm thế à ?" Tội nghiệp Abraxas !

"Mmhmm. Không hẳn, chỉ là vài vết bầm. Nó đã có thái độ vô lễ khi mà nói rằng em rời đi bởi vì ta. Giáo sư Dippet rất là không vui khi nghe sự cố nho nhỏ đó, nhưng Horace Slughorn đã thay mặt ta mà can thiệp vào và thuyết phục được hiệu trưởng là cậu Malfoy đã làm vài thứ xứng đáng với việc đó. Nhưng rồi, sau đó, ta bắt đầu nghĩ có lẽ Abraxas đúng. Có lẽ em xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta ? Khi ta nghĩ rằng em sẽ không trở lại, ta cảm thấy đau đớn. Ta đã nghĩ đến việc rời bỏ Hogwarts. Ta không chịu đựng nổi khi ở trong phòng này không có em. Nhớ chúng ta đã hôn như thế nào, và nghĩ về việc em không quay lại... Rốt cuộc thì ta muốn trở thành giáo sư Hogwarts vì cái gì ? Ta có ý đi đến Luân Đôn, hoặc là làm việc trong tiệm Borgin và Burkes, tự đắm mình vào Nghệ Thuật Hắc ám."

Harry ôm choàng lấy Tom. "Đừng. Chỉ là... đừng như vậy."

Tom nở nụ cười. "Ồ, đừng lo lắng nào. Dumbledore đã bảo ta ở lại. Thầy ấy đảm bảo với ta rằng em sẽ quay lại sớm thôi."

"Thầy Dumbledore biết rằng em sẽ quay lại?"

Tom gật đầu. "Ừ. Thầy bảo thầy biết em sẽ phải quay lại bởi vì... Thầy ấy nói gì nhỉ? Trái tim không biết lí do. Ừm, ta nghĩ đó là cách thầy ấy nói."

Hình ảnh về Grindelwald, phù thủy hắc ám sụp đổ, bị nhốt trong chính tòa thành xám của mình ở Nurmengard, hiện trong đầu Harry. Grindelwald, đợi ở phía sau bức tường nhà đá, đợi người đàn ông đã từng đánh bại mình đến gặp mình... Và Dumbledore sẽ đến, vì trái tim sẽ không cho phép thầy làm điều khác. Dĩ nhiên là thầy Dumbledore hiểu vì sao mình phải quay lại.

"Chuyện gì đã xảy ra, Harry ? Merlin, chuyện gì xảy ra với em ?"

Harry nhìn vào đôi mắt bạc của Tom và đáp. "Đó là một tai nạn, Tom ạ. Em không có ý định rời khỏi anh. Em đã quay lại kí túc xá Slytherin, và em không ngủ nghĩ về anh. Em định quay lại vào ngày tiếp, nhưng em... lại bị chuyển... tới nơi khác, đầy tai hại. Và em không thể kiếm cách quay lại với anh. Em nghĩ em sắp phát điên rồi, vì em không thể quay lại với anh."

"Em đi đâu, Harry ?" Tom vuốt ve khuôn mặt cậu với đôi bàn tay run run.

"Không đâu cả." Harry thì thầm. "Em ở Hogwarts mọi lúc. Nhưng không... không ở thời điểm này. Ở một thời điểm khác."

Đôi mắt bạc của Tom nhìn cậu đầy vẻ tự hỏi. "Em du hành về quá khứ ? Ta đã từng đọc truyện về nó, nhưng ta không biết nó có thể xảy ra."

Harry vùi đầu vào cổ Tom. "Không phải quá khứ, Tom à. Là ở tương lai."

"Em đi đến tương lai ?" Giọng của Tom khó nghe.

Harry gật đầu lặng thinh.

"Vào tương lai bao xa ?"

Harry hôn Tom đầy dịu dàng. "Rất xa... Năm mươi năm về sau. Tới thời điểm khi mà cháu trai của Abraxas Malfoy nhập học Hogwarts. Tom, đó là nơi... Đó là nơi em đến."

Harry cảm thấy cơ thể Tom căng cứng. "Em đến từ tương lai ?"

Đôi mắt Harry gặp ánh nhìn của Tom. "Em biết điều này rất khó để mà tin, Tom ạ."

"Ồ, ta không biết." Một nụ cười nhẹ. "Harry kì diệu của ta. Sẽ khó hơn để tin rằng em là ai đó khá bình thường, ta cho là thế. Và nó cũng đã giải thích vì sao chúng ta không hỏi em về quá khứ của em. Em không có..." Dừng lại một chút. Rồi Tom thì thầm: "Nếu em đã từng thấy tương lai, Harry, em có thấy chúng ta ở đó không ? Chúng ta vẫn yêu nhau năm mươi năm sau ? Ồ, đợi đã..." Một tia hoảng loạn hiện trên khuôn mặt hắn. "Ồ, Merlin ơi !"

"Sao? Có chuyện gì vậy, Tom ?" Voldemort. Anh ấy có cảm nhận được sự thật về Voldemort không ?

"Nếu như em ở năm mươi năm sau, thì ta lớn hơn em đến năm mươi tuổi. Ta chắc hẳn là một lão già ở thời đại của em... Merlin ơi !" Tom vùi mặt vào tay.

Harry cười to. "Anh nghĩ là em sẽ để tâm anh già hơn em ?"

"Em không để tâm ư ?" Tom nhìn cậu, hỗn loạn. "Sao em không quan tâm được ? Năm mươi năm là nửa thế kỉ. Ở thời đại của em, ta già, và em... em chỉ mới mười bảy."

Harry mỉm cười. "Thật ra là mười sáu."

Tom rên rỉ.

"Nghiêm túc nào Tom, phần đó không thích hợp. Anh... anh đã lớn tuổi... Ồ, em không muốn nói về tương lai ngay lúc này đâu." Harry đẩy Tom xuống thảm và đè lên người hắn. "Quan trọng hơn..." Cậu đánh dấu đường nét của Tom với những nụ hôn. "Em ở đây với anh, và em sẽ không rời đi nữa đâu. Và em đã tìm thấy câu chú mà chúng ta nói. Bạn em Hermione đã giúp em. Cô ấy rất giỏi trong việc tìm các câu chú cổ."

Tom đỏ mặt và quàng tay chặt Harry. "Em đã tìm câu chú à ? Ta cũng vậy. Em nghĩ rằng ta thờ ơ với nghiên cứu của mình ?"

"Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa ? Xem nó hoạt động thế nào ?" Harry xé áo sơ mi của Tom.

Tom cười to. "Này ở trên sàn, nhóc dã man đến từ tương lai ? Lần này ở trên giường ta nhé ? Ta có phòng ngủ, em biết mà, một cái rất thoải mái, ở khu xá giáo viên."

"Em thích ý đó..." Harry đùa nghịch với mấy cái nút áo của Tom. "Nhưng anh không nghĩ là người ta sẽ thắc mắc vì sao anh lại đem một cậu học sinh với anh vào phòng ngủ của anh ? Hoặc là, anh không nghĩ là họ sẽ biết lí do ư..."

"Không hẳn vậy." Tom đứng dậy, gần như là mệnh lệnh, lật Harry lại. Hắn hôn Harry trước khi ngồi xuống và bắt đầu cài nút lại. "Đây là một trách nhiệm mà một Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám có thể làm trong hoàn cảnh này."

"Cái gì ạ ?"

Tom mỉm cười. "Elias Black biến mất như hư không khoảng hai tuần, và cả trường đang náo động với lời đồn rằng vị phù thủy hắc ám khủng khiếp người từng giết cha mẹ cậu ấy đã cuối cùng kiếm ra cậu. Ngay cả khi em quay lại rồi, người ta vẫn sẽ khẳng định là em trong tình trạng nguy hiểm chí mạng. Dĩ nhiên là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của em sẽ không để em ngủ trong kí túc khi em biến mất từ hai tuần trước. Cho tới khi vị phù thủy hắc ám bị tiêu diệt hoàn toàn, thì em vẫn phải ngủ trong phòng ta, được bảo vệ bởi những câu chú phòng ngừa thêm. Ta không nghĩ ai đó sẽ nghĩ nó kì lạ đâu."

"Em sẽ ngủ trong phòng anh vì anh có thể bảo vệ em khỏi Voldemort ?" Nếu như anh biết cái ý tưởng đó nó kì quặc đến thế nào, Tom ạ !

"Voldemort ? Đó là tên hắn à ?" Tom đứng dậy và đẩy Harry ngồi xuống. "Ta rất là nghiêm trọng về vấn đề này, Harry à. Em nói ta rằng hắn vẫn còn sống. Ngay cả khi hắn không đứng đằng sau việc em mất tích, ta sẽ ngủ ngon hơn vào mỗi đêm khi biết em vẫn an toàn với ta."

Harry choàng tay qua Tom và thì thầm vào tai hắn: "Em sẽ không để anh ngủ yên ổn vào đêm đâu, Tom. Anh biết mà." Và em nghĩ không ai trên thế giới này có thể bảo vệ em khỏi Voldemort, ít nhất là anh. Vì vị Chúa tể Hắc ám đã đánh dấu em, và dấu vết của hắn đã khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn em.

Tom cười to và đỏ mặt. "Thôi nào. Để ta đưa em đến phòng ngủ của ta, khi mọi người còn đang ăn tối. Ta sẽ gửi tin nhắn với vị hiệu trưởng là đã kiếm ra em, và em đang an toàn trong sự săn sóc của ta. Em có thể về lớp vào sáng, nhưng bây giờ ta nghĩ em cần một ít... er... nghỉ ngơi. Ta sẽ bảo gia tinh đem thức ăn đến cho em sau nếu em đói."

Harry mỉm cười. "Dạ sao cũng được, giáo sư Riddle."

Tom giả bộ liếc nhìn cậu đầy nghiêm khắc. "Đừng có nhạo báng ta, cậu Black. Ta lớn tuổi hơn cậu nhiều, cậu biết mà. Cậu cần phải đối xử với người hơn cậu năm mươi tuổi với sự kính trọng chứ."

Harry nhìn cậu trai mười tám tuổi trước mặt cậu và cười to.

...

Họ không ai suốt dọc đường; Tom đã phỏng đoán đúng khi mọi người vẫn đang ăn tối ở Đại Sảnh. Trong lúc Tom gọi một gia tinh và sắp xếp tin nhắn gửi đến cho thầy hiệu trưởng, Harry nhìn phòng ngủ Tom đầy hiếu kì. Nó được trang hoàng bằng màu bạc và màu xanh lá, như kí túc của Slytherin nhưng căn phòng rộng rãi và tinh tế hơn. Harry ngồi xuống cái giường đen lớn và vuốt ve tấm mềm bạc mềm mại.

Mình tự hỏi nếu như Tom có từng mơ về mình trên chiếc giường này.

"Đây." Tom chĩa cái đũa phép về phía cửa và lẩm bẩm câu chú khóa. "Mọi thứ đã được bảo vệ. Giờ chỉ có em và ta..." Giọng hắn chìm như thầm thì khi hắn chậm rãi bước về phía Harry, có tia đỏ ửng trên má hắn. "Ồ, Merlin, được nhìn em ngồi trên giường ta như thế..."

Hắn làm cho khoảng cách giữa họ gần hơn, và giây phút tiếp theo họ cùng nhau nằm dài trên giường Tom, tay chân quấn lấy nhau, môi chạm môi. Họ xé quần áo của nhau đầy điên cuồng cho đến khi những tấm vải ngăn cách họ với nhau được gỡ bỏ, vứt đống đồ nhàu nhĩ trên sàn.

"Em thật đẹp..." Đôi môi của Tom chạm từng thớ da của Harry và khiến người cậu nóng rực.

"Em à ? Anh mới là người giống thiên thần..." Những ngón tay của Tom vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của Tom.

"Thiên thần ư ?" Tom cười to. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt đen thẳm đầy vẻ khao khát. Một thiên thần sa ngã... Nhưng có lẽ cú ngã đây là hi vọng duy nhất của anh như một sự chuộc lỗi. (*) "Những chuyến lang thang trong thời gian đã khiến những cảm nhận của em khá là ngớ ngẩn đấy, Harry. Liệu một thiên thần sẽ làm thế này à-?"

Hắn thì thầm một câu chú, Harry nhận ra và đỏ bừng. Harry vùi đầu vào vai Tom và cảm giác lạ lùng nhưng đầy thoải mái. Cậu cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn là sẵn sàng.

"Hoặc là thế này ?" Những ngón tay dịu dàng của thăm dò như bắt đầu khám phá ảnh hưởng của câu chú với Harry.

Harry rên rỉ đáp lại. "Ồ, Merlin !"

"Hay như thế này ?"

Harry hét lớn lộn xộn khi cậu cảm thấy Tom đã vào trong. Thời điểm này, không có đau đớn, chỉ có một cảm giác hạnh phúc trọn vẹn cùng với thoải mái mãnh liệt. Harry đầu hàng với những cái vuốt ve và với cái khao khát ham muốn mãnh liệt chạy dọc cơ thể và linh hồn cậu. Cậu nghe giọng nói cậu thì thầm tên Tom, lặp lại, tên cậu đáp lại bởi Tom. Tom. Thiên thần của em. Chúa tể hắc ám của em. Kẻ giết người của em. Người yêu em.

Tom đột ngột hét lớn phá vỡ cái lặng thinh của căn phòng, và Harry cảm nhận có cái gì đó ấm áp và ẩm ướt như nhấn chìm cậu. Tom ngã trên cơ thể Harry và rùng mình khi Harry đè lại hắn sau đó.

Họ chẳng bận tâm việc dùng chú rửa sạch; họ chỉ nằm đó, lộn xộn và nói nhảm với nhau, làn da nóng bỏng đối nhau.

"Em có nghĩ ta là một thiên thần không ?" Tom thì thầm khi để lại vô số dấu hôn trên cổ Harry.

"Có lẽ vậy..." Harry vuốt những lọn tóc đen của Tom. Nhưng em tự hỏi nếu như anh vẫn là Voldemort, một ngày nào đó trong tương lai. Không, anh không thể... Cậu nhắm mắt lại và để những hình ảnh của Voldemort chạy trong đầu. Quái vật nhợt nhạt đó với giọng nói lạnh lùng có thể là chàng trai ấm áp đang nằm trên tay cậu, người đỏ bừng vì mới xong cuộc làm tình? Tâm trí của Harry lãng đãng tới những giấc mơ ngắn và cậu có hồi trước. Voldemort ở Lều Hét. Tay hắn vuốt tóc mình, tiếng thì thầm của hắn trong bóng đêm. Chúa tể Hắc ám không rủ lòng thương hại. Có lẽ hắn sẽ giết mình với một nụ hôn...

"Cái gì ?" Tom ngồi dậy. "Em đang nghĩ về hắn? Kẻ giết cha mẹ em, vị chúa tể hắc ám từ nghĩa trang ?" Hắn nhìn Harry, mắt mở lớn. "Em đang nghĩ về việc hôn hắn ? Harry, đây là gì ?"

Không. Không. Không. Harry rên rỉ và vùi đầu vào trong những chiếc gối bạc. "Em quên mất anh có thể đọc tâm trí em... Đừng lo lắng về nó, Tom. Chỉ là một giấc mơ mà em nhớ, chỉ vậy thôi. Em không định thế."

"Nhưng em không cảm thấy kinh sợ khi kí ức của giấc mơ đó xâm nhập vào đầu em. Em... em muốn hôn hắn..." Giọng của Tom như gầm gừ. Rồi Harry cảm nhận bàn tay đó bóp chặt vai cậu, rất đau.

"Harry, em yêu hắn à ?"

"Tom, em yêu anh..."

"Sao em không trả lời câu hỏi của ta ? Em yêu hắn à ?"

Harry nhìn lên. Vẻ đau khổ trong mắt Tom khiến cậu không chịu đựng nổi. Cậu với lấy Tom, nhưng Tom đẩy tay cậu ra.

"Vì Merlin, nói cho ta sự thật ! Em có yêu hắn không ?"

Harry nuốt nuốt. "Tom... Em nghĩ em có vài điều cần nói với anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net