chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tom quên đốt lửa, và căn phòng rơi vào ảm đạm. Harry quấn chiếc mềm bạc quanh hai người như kén để truyền hơi ấm phủ quanh. Cậu ôm chặt Tom dưới lớp mềm bảo vệ khỏi không khí lạnh buốt của ban đêm. Từ cửa sổ, Harry có thể thấy mặt trời sáng rực đang dần lặng xuống, không còn cái ấm áp của những tia nắng cuối ngày khi chúng chiếu xiên qua khung cửa sổ cũ. Tom nhích lại gần hơn hơi ấm ngực Harry.

"Em có chuyện gì muốn nói, Harry ?"

Harry nhìn sâu vòa đôi mắt bạc của Tom và cảm thấy tim mìn nhói lên. Ồ, Tom, làm sao em có thể kể cho anh nghe về những điều kinh khủng trong tương lai ? Làm sao em có thể nói anh trở thành gì ? Cậu đặt một nụ hôn dịu nhẹ lên môi Tom. Em muốn giữ anh thế này, ấm áp và gần gũi, không có cái lạnh của mùa thu, vô tư về những bóng đêm xung quanh anh trong tương lai. Em sẽ không kể về Voldemort, phù thủy hắc ám với trái tim băng giá của ngày mai kia chưa hiện hữu, mặc dù em cảm thấy hơi thở lạnh băng của anh trong không khí, như đang hôn em.

"Sao em không nói gì ? Nó thật sự có kinh khủng không, em định nói ta cái gì ?" Tom hỏi đầy dịu dàng, nhưng Harry có thể cảm nhận nỗi lo sợ lạnh lẽo đang dâng trong lòng. Tom rất gần đến nỗi Harry không thể nhận ra được liệu cậu có biết Tom đoán trước mọi việc nhờ đọc những suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu hay là từ cảm nhận sự run rẩy trong lồng ngực cậu.

"Em sợ phải nói cho anh, Tom."

Harry cảm nhận nỗi sợ của Tom như bao phủ cậu trong những cơn sóng dồn dập, nhấn chìm tâm trí và những suy nghĩ của cậu. Harry thì thầm, trả lời những câu hỏi dồn dập mà Tom không muốn nói: "Không. Không phải vì em không yêu anh, Tom. Sao anh lại nghĩ vậy ? Em yêu anh với cả trái tim, và mãi thế. Chỉ mình em. Bất cứ mọi chuyện xảy ra."

"Tốt." Cánh tay Tom như ôm cứng cậu hơn. "Trừ cái phần "bất cứ mọi chuyện xảy ra... Ta không chắc ta thích nó lắm."

Harry kề má Tom. Làm sao em có thể nói những tội lỗi của anh ? Em sẽ nói về hình thể kinh dị của anh như thế nào ? Có lẽ em không nên kể cho anh. Em không cần nói cho anh sự thật nếu em có thể ở thời điểm này với anh mãi mãi và chăm sóc anh. Em muốn chắn chắc rằng anh không gây ra bất kì tội ác nào nữa hoặc là làm Trường Sinh Linh Giá. Em muốn đưa anh đi khỏi thế giới phù thủy này và sống với anh ở một căn nhà trên bãi biển. Có lẽ chúng ta chôn đũa phép ở khu vườn nơi đó, và chúng sẽ mọc rễ đâm sâu nảy mầm thành một cái cây ô rô và cây thủy tùng. Và chúng ta ngồi dưới gốc cây chúng ta trồng nhìn ra ngoài biển khơi, và cả Voldemort và Harry Potter đều bị lãng quên. Chỉ có hai người đàn ông sống với nhau bên bãi biển cho tới khi họ già và chết.

"Harry ?" Giọng của Tom đầy bình tĩnh, nhưng Harry cảm thấy tiếng tim đập điên cuồng của Tom. "Nói những gì em nghĩ. Cho dù nó là cái gì đi nữa, ta cần biết. Ta không thể chịu được những bí mật giữa chúng ta."

Harry nhắm mắt lại. Anh. Hơi ấm của cơ thể anh với em. Cả hai chúng ta quá gần gũi với nhau như thể chúng ta là một. Tâm trí của chúng ta hòa nhập với nhau và em chẳng biết suy nghĩ nào là của anh và cái nào là của em.

"Không có bí mật nào, Tom à." Cậu hít thở sâu. "Một vài giờ trước, ở trong văn phòng của anh, em có nói cho anh cái tên của vị phù thủy hắc ám đã giết cha mẹ em. Voldemort..." Harry nuốt nước miếng đầy khó khăn và cố nhìn Tom. "Tom, cái tên đó không thể là quá lạ lùng với anh. Anh đã nghe về nó trước đây, phải không ?"

Cuối cùng, đó là những hình ảnh kí ức của anh đã cho em biết, ở trong Phòng Chứa Bí Mật, về anh đã tạo cái tên đó như thế nào.

"Sao em biết về điều đó ?" Tom nói nhẹ nhàng. "Ta phải thừa nhận rằng điều đó khá là bât ngờ, khi nghe cái tên đó lần nữa, ở một ngữ cảnh lạ, nhưng ta đã phải căng đầu về nhiều thứ nhiều giờ đồng hồ trước về những cái tên quên đã lâu và những ngẫu nhiên lạ lùng. Những thứ như là đem em lên giường ta. Làm ta nhớ..."

Harry chặn lại cái cánh tay đang sờ soạng của Tom và đẩy nhẹ nó ra. "Để sau, Tom à." Sao anh lại không em nói ? Chắc chắn, anh phải cảm nhận là em đang định kể cho anh ? Có phải phần nào đó trong anh đã biết rồi không ?

Tom cựa quậy trong vòng tay của Harry. Những từ ngữ của hắn bật ra, quá nhanh. "Ưm, dĩ nhiên ta nghĩ nó khá là lạ và hơi rối là sao hắn lại chọn cái tên đó. Voldemort là cái tên bí mật ta tự chọn cho bản thân vài năm trước, khi ta đã phát mệt khi là một đứa trẻ mồ côi bất lực tên Tom Marvolo Riddle, được đặt theo tên một người cha không bao giờ yêu ta và người ông nghèo nàn ta chưa bao giờ gặp. Ta sắp xếp lại những chữ cái trong cái tên đáng ghét đó và chúng hình thành nên cụm từ "Ta là chúa tể Voldemort." Và nó khá là hay đấy, ta nghĩ thế, và ta bắt đầu nghĩ bản thân mình là Voldemort. Một vài người bạn Slytherin của ta cũng bắt đầu gọi ta bằng tên đó. Avery và Lestrange, cùng năm với ta, biết cái tên đó, Cygnus và Druella và Araminta nữa. Tại sao, ngay cả Horace Slughorn, người luôn biết mọi thứ và mọi người, cũng gọi ta bằng cái tên đó, kiểu như là đùa. Ta cho rằng một trong những tên ngu ngốc nào đó đã tiết lộ cái tên với cái sinh vật quái quỷ người đã giết cha mẹ em. Nhưng sao hắn lại muốn chiếm lấy cái tên đó... Có lẽ hắn thích cái nghĩa của nó: Voldemort. Vol de mort. (Flight from death). Khi em đề cập cái tên này, ta thừa nhận là ta cảm thấy khá là khó chịu khi hắn dám trộm cái tên bút danh nhã nhặn của ta (my elegant nom de plume), nhưng rồi ta bị phân tâm với mái tóc lộn xộn của em, và ta quên mất về nó."

"Tom..."

"Rất là dễ thương. Tóc của em. Thật khó để mà không chạm lên tóc em một khi đã chú ý tới." Ngọn tay của Tom lướt nhẹ trên tóc Harry, nhưng Harry có thể cảm nhận bàn tay hắn đang run rẩy.

"Tom ! Đừng làm thế." Giọng Harry như thì thầm. "Anh biết sự thật, Tom. Ẩn sâu trong đó, anh phải biết về nó. Về Voldemort. Về anh."

Tom lặng thinh.

"Tom ?"

Tom lắc đầu. "Không thể, Harry. Không thể được. Nó không thích đáng. Ta thấy... Ta thấy khuôn mặt của hắn rất rõ trong những kí ức chạy dọc trong đầu em. Ta thấy những đường nét kinh dị, quái vật của hắn. Đó không phải là mặt ta. Ta từng sợ một chốc khi em đề cập tới tên hắn, nhưng rồi khi ta nhớ khuôn mặt hắn, và ta hiểu rằng đó không phải là ta. Hắn là ai đó khác." Ánh nhìn của hắn chạm của Harry một lúc, trước khi hắn ngoảnh mắt. Anh biết sự thật, Tom.

Harry vuốt ve khuôn mặt của Tom đầy dịu dàng. "Anh thấy suy nghĩ của em rằng em mơ em hôn hắn, Tom. Anh có nghĩ em sẽ mơ về ai đó khác ngoài anh ?"

Im lặng. Rồi Tom đẩy người mình ra khỏi Harry, chôn chặt đầu trong cái gối vàng và rền rĩ. "Không. Không. Không !"

Harry ôm chặt lấy Tom. "Nhớ này, Tom, cái tương lai đó chưa bắt đầu. Chúng không cần phải xảy ra."

"Vết sẹo của em..." Tom nâng đầu. "Ta đã gây cho em vết sẹo đó ? Ta là người đã cố giết em ? Người cũng đã giết cha mẹ em ? Sao điều này có thể ? Ta yêu em..." Hắn vẽ đường nét vết sẹo Harry với những ngón tay ngập ngừng. "Chúa ơi, ta đã làm gì với em vậy -?"

"Không có gì. Nó chưa xảy ra. Nghe này, Tom." Harry lần tìm môi Tom và hôn hắn thật sâu. "Nghe này. Để em kể cho anh câu chuyện về anh và em, cách mà nó xảy ra trong tương lai như em đã nhớ. Và rồi, một khi anh biết câu chuyện đó, chúng ta sẽ cùng nhau viết lại nó, cho tới khi nó kết thúc khác biệt. Khi anh nghe xong chuyện, chúng ta có thể xóa bỏ nó và tạo ra một câu chuyện mới, với cái kết là ở một ngôi nhà bên bờ biển, hơn là ở trên chiến trường.

"Một ngôi nhà bên bờ biển ?" Tom thì thầm. "Với em ? Ta thích thế... Kể cho ta, Harry. Kể cho ta câu chuyện về... Voldemort."

Trời dần tối, và khuôn mặt Tom chìm vào bóng đêm. Nhưng Harry cảm thấy hơi thở của Tom phả vào mặt cậu khi cậu nói và làn da Tom vẫn ấm áp. Cậu hít thở sâu và kể cho Tom nghe câu chuyện từ lúc đầu. Đây, chúa tể Hắc ám của mình, là câu chuyện của Cậu Bé Sống Sót. Cậu kể cho Tom những năm tháng dài bị đánh đập và bỏ rơi ở nhà Dursleys, về bức thư kì diệu từ Hogwarts, về Ron và Hermione, con quái vật trong ngục tối, hòn đá phù thủy và vị giáo sư hai mặt ở phòng chứa trong lòng đất. Tom không nói gì, nhưng Harry có thể cảm nhận hắn đang run rẩy khi cậu kể về Phòng Chứa Bí Mật, cậu trai ảo ảnh từ quyển nhật kí, và về con mãng xà. Tom lắng nghe đầy tĩnh lặng khi Harry kể cho hắn nghe về những tên Giám ngục, về Sirius Black và về Peter Pettigrew phản bội, về cuộc thi Tam Pháp Thuật, Moody giả mạo, chạm trán với Voldemort ở nghĩa trang, những buổi cấm túc kinh khủng với Umbridge, trận chiến ở Bộ Pháp Thuật, Sirius té ngã sau tấm màn, kí ức của Slughorn về Tom và những Trường Sinh Linh Giá, Snape ám sát thầy Dumbledore, chuyến du hành của cậu về quá khứ và tới tương lai, tin nhắn cậu gửi cho Voldemort...

"Không." Tom ngồi dậy trên giường. "Không, Harry. Phần đó của câu chuyện chắc hẳn bị sai rồi."

"Sai à ?" Harry cầm lấy cái đũa phép. Cậu thắp sáng cái đèn cạnh giường để nhìn khuôn mặt của Tom, đẹp trai đến ma mị dưới ánh đèn lập lòe, nhưng câu chú cậu bắn đến lò sưởi ở góc phòng lại không có tác dụng.

Tom lắc đầu và thở dài. "Cưng xinh đẹp này, em lại có sự hiểu biết nhỏ nhoi đến thảm thương về những câu chú thông thường, em yêu. Em có thể kháng cự lại lời nguyền Độc đoán, sống sót sau lời nguyền Chết chóc, và du hành xuyên thời gian, nhưng em không thể thắp lên một ngọn lửa. Em không bao giờ chú ý trong lớp học à ? Đây..." Hắn lấy đũa phép của Harry từ tay cậu và sử dụng nó để thắp lửa trong lò sưởi. Hắn mỉm cười, nhưng bàn tay thì lại run rẩy, Harry có thể thấy hắn như chết lặng.

Tom nằm vật ra trên những cái mềm bạc. "Câu chuyện của em... Chúa ơi, nó làm ta đau, Harry. Ta là người làm những điều đó với em ? Và tất nhiên ta biết nó chắc chắn đúng. Có một phần trong ta có thể làm tất cả những điều đó. Một phần có thể trở thành hắn. Điều đó đúng... Tất cả trừ phần cuối. Cái đó không đúng. Nếu như em gửi tin nhắn cho Voldemort sau khi em quay ngược thời gian và yêu ta, sao ta không thể nhớ ?"

Harry nhìn xuống. "Đã năm mươi năm rồi Tom, và anh... Anh thay đổi khá nhiều."

"Không. Điều đó không sao. Ta đã mất hết tính người ta từng có, ta có thể mất hết cả cơ thể và linh hồn, nhưng ta phải nhớ em. Tin nhắn của em chắc chắn chưa đến tay ta."

"Nó đã đưa đưa cho anh. Malfoy nói với em nó đã nhắn tin cho anh, và anh không biết em đang nói về cái gì."

"Malfoy à ?" Tom nhìn cậu chằm chằm, mắt mở lớn, một lúc. Hắn làm ra tiếng động nho nhỏ như là tiếng nấc cố nén và tiếng cười khùng khục: "Em gửi tin nhắn cho Malfoy? Không tự hỏi là nó có thể bị thất lạc. Ồ, Merlin, ngu ngốc quá cưng ơi, Harry ! Em tin Malfoy à ?" Hắn tấn công Harry với mưa nụ hôn điên cuồng. "Ưm, rõ ràng rồi."

"Không phải Abraxas đâu," Harry rền rĩ qua những cái hôn. "Cháu trai của cậu ấy, Draco."

"Cùng một loại thôi," Tom lẩm bẩm. "Sao nó có thể đáng tin cậy hơn ông nội nhẹ dạ của nó ? Nếu Malfoy tương lai gửi ta tin nhắn của em, ta sẽ gửi tin lại cầu xin em gặp ta. Nhưng thằng nhãi đó lại không nói. Có lẽ nó lo lắng là ta sẽ giết em ? Nó cố gắng cứu mạng em bằng việc can thiệp vào việc giao tiếp của chúng ta và thuyết phục em là ta không muốn gặp em."

"Thật à ?" Harry cau mày khi cậu nghĩ ngợi về điều này. Liệu Draco Malfoy từng muốn bảo vệ mình ? Một suy nghĩ kinh dị. "Em không biết, Tom. Draco là một Tử Thần Thực Tử, một trong những lâu la của Voldemort. Nó có lẽ là bên phe anh."

"Tử Thần Thực Tử ?" Tom làm mặt quỷ. "Kinh. Nói ta là ta không phải là người sáng lập nên cái đội ngớ ngẩn dó. Chuyện gì đã xảy ra với "Những hiệp sĩ của Walpurgis ?" Đó là những gì ... er... những người trong nhóm của ta tự gọi vậy. Một chút khoa trương, có lẽ thế, nhưng không phải không có tư cách đó. Nhưng Tử Thần Thực Tử ? Thật vậy à ?"

Harry không thể ngừng cười. "Dù gì thì Tom, em không chắc Draco Malfoy muốn cứu mạng em. Nó luôn ghét em."

"Ghét em à ? Em dần trở nên vô lí rồi đó Harry. Không ai có thể ghét em, cưng ạ, không phải là vì cái đầu bù xù của em. Malfoy lầm lạc của tương lai có thể thích thầm em nhưng mà nó quá xấu hổ để thừa nhận việc đó."

"Không, em khá chắc là nó ghét em."

"Ồ, vô nghĩa. Làm sao mà người khác ghét em được ?"

Harry cười đến run rẩy. "Nó nghe thật lạ, từ một người đã từng cố gắng giết em rất nhiều lần trong tương lai."

Tom rên rỉ.

"Em xin lỗi." Harry hôn lên trán hắn dịu dàng. "Mọi thứ đã thay đổi rồi. Tương lai sẽ không như vậy nữa. Em nghĩ chúng ta đủ khả năng làm rối loạn cái tương lai em nhớ khá là rõ. Đây là năm 1945, và em là người yêu của Voldemort. Em không nghĩ lịch sử sẽ như cũ nữa."

"Thật à ?" Môi Tom nấn ná môi Harry. "Có lẽ chúng ta nên xáo trộn lịch sử một chút, chỉ để chắc rằng..." Bàn tay thô ráp bắt đầu sờ soạng cơ thể Harry."

Harry mỉm cười. "Có lẽ tốt đấy. Nhưng lần này, đến lượt em sử dụng câu chú đó."

...

Harry nằm xuống ngồi, thở đứt quãng. "Này. Anh có không nghĩ là Voldemort có thể tồn tại sau đó chứ ?"

Tom cũng gần như thở hổn hển. "Ta không chắc rằng ta vẫn tồn tại sau đó, em thật là một nhóc con tinh quái. Ai biết em như thế ? Em nhìn thật đáng yêu và ngây thơ, nhưng Merlin, chỉ là giả tạo thôi ! Chạm tuyệt, cả Xà ngữ nữa."

"Anh thích chứ ?"

"Mmmhmm. Rất nhiều, như em có thể nói..." Tom vuốt ve tóc Harry và hôn lên đầu cậu dịu dàng. Harry nhắm mắt lại, và rúc vào vòng tay của Tom, cảm giác rất buồn ngủ.

"Harry ?" Tom thì thầm dịu dàng. "Chuyện gì... nếu như hay vẫn ở đó? Voldemort... Em đã gặp hắn, và hắn để lại dấu vết của hắn cho em. Và em có chắc rằng chúng ta có thể tạo ra tương lai khi em đi xa khỏi đó ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn vẫn còn lẩn quẩn ở tương lai ? Nếu như hắn không thể làm lại từ đầu?"

Harry rùng mình và siết chặt Tom hơn. "Ồ, đừng nói thế. Hắn sao có thể là thật được khi hắn chưa tồn tại ?"

Tom hôn nhẹ lên vết sẹo của Harry. "Làm sao vết sẹo của em có thể thật đến vậy nếu như chưa có ai gây nên nó ?"

Harry cau mày. "Em không biết, Tom. Có lẽ chúng ta có thể hỏi Alphard tương lai sẽ như thế nào. Alphard có một cái xoay ngược thời gian thần kì, và cậu ta đã du hành đây và đó nhiều lần. Cậu ta là người ... er... đã cho em đi về đây. Rõ ràng là thầy Dumbledore đã nói địa điểm để kiếm ra em. Em chắc Alphard sẽ quay tới thời điểm của em sớm; cậu ta có vẻ thích bạn gái của em."

"Em có bạn gái à ?" Tom nhìn cậu chằm chằm. "Em có thể kể cho ta bây giờ không ?"

Harry cười to. "Em gái Ginny của bạn em Ron. Chúng em hẹn hò khoảng vài tháng. Nó không thật sự nghiêm túc lắm, không có gì như anh và em... Em nghĩ cô nhóc chuẩn bị hẹn hò với Alphard thôi."

"Rất vui khi được biết đó." Tom thở dài. "Chúng ta phải chờ những báo cáo từ kẻ du hành đó. Hi vọng là cậu ta sẽ thấy một tương lai rất khác vào lần tới." Những nụ hôn của Tom trượt dần xuống cổ Harry. "Harry ? Nếu Voldemort vẫn tồn tại ở nơi nào đó trong tương lai, ta hứa với em là hắn sẽ chẳng bao giờ tổn hại được đến em lần nữa."

Harry nuốt nước miếng. "Vì sao anh chắc vậy, Tom ?"

Đôi mắt bạc của Tom lấp lánh khi hắn nhìn Harry. "Nếu như hắn có đe dọa em đi chăng nữa, em yêu, thì hắn sẽ phải tính tới có một kẻ thù dữ dội đáng sợ hơn bất kì ai hắn từng đối đầu. Em nói với ta rằng Dumbledore là người mà Voldemort từng sợ. Nhưng nếu Voldemort cố mà hại em, hắn sẽ tự thấy bản thân hắn phải đọ sức với một phù thủy quyền năng hơn cả Dumbledore." Giọng của Tom chìm dần xuống hẳn như thì thầm. "Nếu hắn cố làm tổn thương em, hắn phải giải quyết với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net