chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry ngủ trong vòng tay của Tom tới sáng. Khi cậu ngủ, cậu mơ về Voldemort. Nhưng cậu không còn mơ về Voldemort kinh khủng và cậu từng biết từ những ác mộng, hình dáng thân thuộc như quái vật đứng gần đó, tái nhợt kinh dị, trong những giấc mơ hằng đêm của cậu nhiều năm. Giờ đây giấc mơ của cậu lại ám ảnh bởi hình dáng một chúa tể Hắc ám hơn bao giờ hết mà cậu biết, một Voldemort chưa thành hình ở tương lai, khuôn mặt che giấu trong bóng đêm. Harry cảm thấy đầu óc cậu như cố tìm kiếm Voldemort không biết đó. Khuôn mặt của anh. Cho em thấy khuôn mặt anh. Đôi mắt của anh vẫn là những tia đỏ dưới lớp mũ áo choàng đó, hay là ánh mắt bạc, như của Tom ? Nhưng hình ảnh hư ảo của vị Chúa tể Hắc ám ngoài tầm với của cậu, một bóng hình lơ lửng không hình dạng, tối hơn bóng đêm, khó nắm bắt hơn những cơn gió. Anh là ai, Voldemort ? Anh là Tom ư ?

Nhưng có thứ gì đó chạm vào dịu dàng trong những cơn mơ của Harry và xua tan những hình dáng đầy ám ảnh của Voldemort. Harry, lấn cấn giữa mộng và thực, cảm nhận có gì đó trên trán cậu, và cậu biết đó là Tom, đang hôn đi hôn lại vết sẹo của cậu, như thể hắn muốn xóa tan dấu ấn của Voldemort trên đó bằng nụ hôn.

Khi Harry mở mắt ra với ánh sáng bàng bạc của bình minh sớm, cậu nhìn vào đôi mắt xám bạc trong suốt của Tom, và một cảm giác ngưa ngứa nhàn nhạt lẩn quẩn trên môi cậu cho cậu biết rằng môi Tom đã ở đó lâu rồi.

"Chào buổi sáng," Tom thì thầm.

Harry mỉm cười. "Chào buổi sáng. Anh nhìn em ngủ à ?"

Mặt Tom đỏ. "Có lẽ thế. Ta không kiềm được; em thật sự rất đẹp khi em ngủ."

"Nhưng thay vào đó nếu như anh gọi em dậy, chúng ta có thể làm tình trước buổi sáng." Làn da của Tom vẫn ấm áp, và Harry không chịu nổi cái cảm giác xé bản thân ra khỏi Tom.

"Đủ sớm cho điều đó mà em yêu." Tom đặt vô số nụ hôn trên cổ Harry, Harry chống cự yếu ớt, mặc dù cậu có thể cảm nhận bản thân cong người lại đầy khoái cảm.

"Tom, anh đã để lại dấu. Mọi người sẽ biết."

"Biết cái gì ?" Tom thở. "Rằng em thuộc về ta ? Hi vọng thế. Cả Abraxas Malfoy nên nhìn thấy dấu này."

Harry cười to và vặn vẹo người. "Ưm, trong trường hợp này, cũng là một dấu hiệu cho Walburga. Và cho thầy Slughorn nữa, người vẫn đang khao khát anh. Không phải là em đổ lỗi thầy ấy. thật đấy." Harry hôn cổ Tom, thật mạnh.

"Này, ma cà rồng." Tom cười. "Đây tốt hơn không ?" Hắn hôn môi Harry dịu dàng, liên tục. "Mmm. Vậy, em biết bí mật của Horace đáng thương, phải không ? Đừng nói cho thầy ấy là em biết; ổng sẽ chết vì xấu hổ mất."

"Em sẽ không đâu. Tom, thầy Slughorn có từng thử...? Ồ." Harry đỏ mặt khi nhìn thấy kí ức trong đầu Tom xâm nhập vào đầu cậu: Khuôn mặt của Slughorn, rất kinh khủng, vẻ với thèm muốn mãnh liệt, khi ông nói với Tom: "Tại sao ta phải nói cho trò nhiều hơn về Trường Sinh Linh Giá, Tom ? Điều gì có thể xúi giục ta chia sẻ về kiến thức của những điều cấm đầy nguy hiểm cho một học sinh ?" Và Tom mỉm cười vuốt ve má Slughorn dịu dàng, và Slughorn nhắm mắt và thì thầm khàn khàn: "Trò sẽ làm gì cho ta để trả lại, Tom- ?" Cậu trả lời vẫn còn đó, nấn ná đầy nguy hiểm trong không trong một lúc. Nhưng rồi Tom trả lời dịu dàng: "Không có gì, thầy Horace. Tôi sẽ không cho thầy cái gì để đáp lại cả. Nhưng thầy cũng sẽ nói cho tôi thôi, vì tôi muốn thầy nói." Và Slughorn mở mắt nhìn chăm chăm vào đôi mắt bạc của Tom một lúc lâu. Và rồi ông thở dài, gật đầu. "Trò đúng, Tom, thiên thần xinh đẹp của ta. Dĩ nhiên ta sẽ nói cho trò. Làm sao ta có thể từ chối trò mọi thứ ?"

Harry vuốt ve những lọn tóc của Tom đầy lơ đãng, vẫn còn ám ảnh với biểu hiện trên khuôn mặt của Slughorn. "Slughorn tội nghiệp... Anh có rất nhiều sức mạnh với mọi người, Tom."

"Tội nghiệp Slughorn à ? Y có ý định với một học sinh năm sáu."

"Em biết. Nhưng em vẫn cảm thầy thấy ấy đáng thương."

Tom vuốt ve viền môi của Harry. "Làm sao em có thể đọc được tâm trí ta rõ thế, Harry ? Em chưa bao giờ nói cho ta về chuyện này. Việc này có liên quan gì với... với Voldemort không ?"

Harry hôn lên ngón tay đang chạm môi cậu. Thật là kì quặc kinh dị khi nghe anh nói về Voldemort. "Ồ. Vâng. Em... Em không hiểu bản thân cho đến khi ngày chúng ta cùng nhau bước đi trên cánh đồng hoang. Em thường tự hỏi tại sao có cái liên kết kì lạ giữa... giữa suy nghĩ của Voldemort và em. Giữa anh và em. Em nghĩ có lẽ nó liên quan tới vết sẹo của em, nhưng em không chắc."

"Phải vậy à ?" Môi của Tom đang chạm dịu dàng vào vết sẹo của cậu.

"Vài khía cạnh." Harry nuốt. "Em kể cho anh về Trường Sinh Linh Giá mà Voldemort đã tạo nên trong tương lai. Nhưng không cho đến khi em gặp anh – anh thật, không phải hắn – đó là em cho rằng có nhiều hơn một Trường Sinh Linh Giá, một cái mà Voldemort đã tạo ra một cách đầy vô tình, đêm mà hắn giết cha mẹ em."

"Một Trường Sinh Linh Giá khác ? Trường Sinh Linh Giá nào ?" Mặt Tom trắng bệch.

Harry choàng tay qua cổ Tom. "Em, Tom à. Em là Trường Sinh Linh Giá của anh."

Harry có thể cảm nhận một cái sốc đột ngột chạy dọc tâm trí Tom, sợ hãi và lo âu đến choáng váng. Nhưng có nhiều hơn đó, một sự đau đớn đến ngọt ngào.

"Em là một Trường Sinh Linh Giá à ?" Tom thì thầm. "Trường Sinh Linh Giá của ta ? Nhưng em là người. Mà con người thì sao lại là một Trường Sinh Linh Giá được ? Ồ, Chúa ơi, Harry, ta đã làm điều gì với em vậy ? Em... Em là linh hồn của ta- ?"

Harry giữ Tom gần hơn và thì thầm trong Xà ngữ: *Vâng, Tom. Linh hồn của anh. Em là anh và anh cũng là em Chúng ta là một.*

Tom rên rỉ. "Em dừng lại được không, Harry ! Ta đang cố hiểu rõ cái thứ kì lạ và kinh dị và... và tuyệt vời... mà em vừa kể ta, nhưng em lại làm ta quên những luồng suy nghĩ của bản thân khi em nói như vậy."

Harry cười mỉm và lẩm bẩm vào tai Tom, vẫn với Xà ngữ. *Tại sao? Nó có vấn đề gì với anh khi em nói với anh thế này? Nói em nào, Tom.*

Tom than. "Thôi nào, Harry... Ta đang cố suy nghĩ..."

*Muốn biết em nghĩ gì không Tom ? Em đang nghĩ anh ở trong em, trong cơ thể của em và trong linh hồn em.*

"Ồ, Merlin." Tom rên rỉ và lướt những ngón tay trên da thịt của Harry. Bàn tay của hắn trượt dần xuống lưng Harry và phần dưới. "Anh... Ồ, Chúa ơi. Anh"

Hắn đẩy Harry sang bên cạnh hắn và vòng chặt cậu từ đằng sau. Câu chú thân thuộc thoát ra từ môi Tom như tiếng thở. Harry cảm nhận hơi thở nóng ấm của Tom, trần trụi, sau cổ cậu. Những ngón tay run rẩy vuốt ve từ ngực và bụng rồi cầm lấy vật đã cương lên của cậu.

"Em là Trường Sinh Linh Giá... của ta ? Của ta ư ? Em là của ta..." Một chốc, Harry nghĩ cậu nhận ra giọng nói lạnh băng của Voldemort trong tiếng thì thầm của Tom, và cậu run rẩy khi cậu nhận ra là cậu thấy một mảng đen của sự khao khát chiếm hữu trong giọng Tom gần như không che giấu được. Harry nhắm mắt lại và rùng mình khi cậu cảm nhận bàn tay Tom đang vuốt ve đùi non cậu, rồi dương vật của Tom, điên cuồng đâm vào cậu từ đằng sau. Tom. Voldemort. Tom. Harry rên rỉ khi Tom bắn vào cậu, chậm rãi và sâu lúc ban đầu, nhưng sau đó phát cuồng dại. *Trường Sinh Linh Giá của ta. Linh hồn của ta.*

*Tom !*

*Trường Sinh Linh Giá của ta. Của ta. Em là của ta, Harry. Đều là của ta*.

...

Harry rên rỉ rời khỏi giường ấm và quờ quạng tìm kiếm quần áo nhàu nhĩ của cậu.

Tom nhướng mày và nhìn cậu với nụ cười mỉm khi cậu thay đồ. "Hey ! Đó là áo sơ mi của ta. Lần này, em cố tình à !"

"Mh – hmm." Harry mỉm cười khi cậu cài nút áo và đeo cái mề đay vào cổ. "Em nghĩ là anh phải lấy cái của em thôi."

"Ồ, đừng lo lắng, ta sẽ." Tom nhảy khoi giường, và bắt đầu mặc quần áo – và khoác – áo sơ mi của Harry. Tóc của hắn lộn xộn sau giấc ngủ và làm tình, và Harry không thể dừng ngắm hắn.

"Sao ?" Tom nhìn cậu đầy rối rắm với khuôn mặt đỏ bừng và áo sơ mi chưa cài hết nút.

*Anh thật đẹp.*

Tom rên rỉ. "Thương ta nào, Harry. Không được dùng Xà ngữ cho đến tối nay, hoặc là chúng ta không đến lớp vào hôm này... Và em tốt nhất đừng để Abraxas nghe em nói như vậy. Không bao giờ."

"Em không thể gặp anh cho tới tối nay ?" Bụng Harry có chút nhộn nhạo.

"Chúng ta sẽ gặp nhau, dĩ nhiên vậy, nhưng không phải là riêng. Trừ khi..." Tom quay lại và nhìn về phía cửa sổ. Những giọt mưa bạc đang nhảy múa trên thành cửa sổ. "Trời đang mưa. Buổi luyện tập Quidditch của em chắc sẽ bị hủy. Ngay cả Abraxas cũng không muốn luyện tập trong thời tiết như thế này đâu. Có lẽ chúng ta nên đi dạo cùng nhau vào buổi chiều."

Harry nhìn cơn mưa đang trút ào ào từ bầu trời xám xịt. "Một cuộc dạo bộ ? Nhưng trời đang mưa ! Nếu như mưa quá không thể tập Quidditch, tại sao anh lại muốn đi bộ ?"

Cánh tay Tom choàng lấy eo cậu. "Ta luôn thích mưa. Em chắc chưa bao giờ đi dạo vào trời mưa như thế này ? Một cảm giác rất lạ, dạo trong rừng khi trời mưa. Đi với ta vào chiều nay, được không Harry ? Nhé ?"

Mình không bao giờ biết Voldemort thích đi dạo lúc trời mưa.

"Được rồi, Tom. Gặp anh chiều nay."

...

Tiếng thì thầm lan khắp phòng ở Đại Sảnh khi Harry vào bàn Slytherin vào buổi sáng.

"Elias ? Cậu ở chỗ quái quỷ nào vậy ?" Cygnus liếc nhìn.

"Cậu ổn chứ ?" Orion nhìn cậu với đầy vẻ quan tâm trong đôi mắt lớn đó. Harry không thể không chú ý rằng những lọn tóc dài của Orion cũng không hoàn toàn che dấu nổi vết hôn nho nhỏ trên cổ. Đi với Walburga trong những tuần qua phải không Orion ?

Harry cảm thấy những dấu vết nho nhỏ trên cổ cậu như nở hoa, và hai má cậu đỏ bừng. "Tôi... có chút việc. Một câu chuyện rất dài. Tôi không thể kể về nó được. Nhưng tôi đã trở về rồi. Có chuyện gì mới không ?" Cậu cầm lấy quả trứng và vài miếng xúc xích.

"Cái gì mới à ?" Abraxas nhìn cậu chằm chằm. "Merlin ! Cậu biến mất vào hư không khoảng hai tuần, trong khi tất cả các giáo viên như muốn lật từng viên gạch trong tòa thành để tìm cậu còn Tom Riddle như bươn cả Rừng Cấm để tìm dấu vết cậu, và rồi cậu đột nhiên xuất hiện ở bữa sáng và hỏi chúng tôi có chuyện gì mới ?" Abraxas ném miếng bánh về phía Harry. "Cậu đang nói những điều rất vô lí, cậu biết mà ?"

Harry cười và vội ném miếng bánh lại phía hắn. "Xin lỗi, Abraxas. Tôi... Tôi e tôi không có gì kể cho cậu."

"Được rồi, Elias. Chúng ta biết mà. "Alphard chậm rãi chen ngang cuộc trò chuyện. "Tom Riddle đã nói cho chúng tôi về sự vắng mặt của cậu vì cậu phải làm gì đó với một phù thủy hắc ám, và chúng tôi được yêu cầu là không hỏi thêm bất kì câu hỏi nào nữa. Tôi nghĩ chúng ta phải tôn trọng điều đó, Abraxas."

"Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Riddle hơn nếu như hắn ta không đánh tôi bầm dập thời điểm Elias biến mất," Abraxas lẩm bẩm, xoa xoa vết bầm trên má đau đớn. "Như thể tôi luôn đe dọa đến sức khỏe và sự an toàn của mọi người vậy !"

Harry cười nhoẻn. "Ưm, Cậu phải thừa nhận là không tiện lắm khi mà cho một cậu bạn uống quá nhiều nước moonflower đến nổi cậu ta chẳng thể cựa quậy cả mấy tuần sau."

Abraxas thở dài và lấy miếng thịt xông khói. "Đúng vậy. Mọi chuyện có thể xảy ra. Nhưng nếu cậu có hai tuần trong sự chăm sóc ân cần của tôi, nằm nghỉ ngơi không phòng bị ở một vài chỗ bí mật của tôi, cậu có nghĩ là tôi có thể đi đến lớp mọi lúc ? Nghiêm túc đấy ?" Y cúi đầu xuống khi Harry rên rỉ và ném thêm nhiều miếng bánh mì về phía y.

"Dừng lại nào, cả hai cậu !" Cygnus nhìn chúng đầy nghiêm khắc. "Cần tôi nhắc cậu là huynh trưởng không, Abraxas ?"

Abraxas nhướng mày về phía cậu ta. Mắt bạc y lấp lánh: "Cảm ơn đã nhắc, Cygnus. Ưm, nào, Elias: Là một huynh trưởng, tôi trừ cậu năm điểm vì gây ra nỗi lo lắng cho tất cả chúng ta. Vậy đó."

Cygnus nhìn Abraxas chăm chăm, ngạc nhiên. "Cậu không thể làm thế được, đồ ngu. Cậu ta là Slytherin ! Cậu không thể trừ điểm nhà của cậu."

"Ai nói ?" Abraxas nhai nhai miếng thịt. "Thầy hiệu trưởng không nói gì trong suốt buổi họp Huynh trưởng (Prefect Orientaion). Giờ, đây là một bài học với cậu, Elias. Nếu như cậu dám có hành động biến mất như vậy lần nữa, tôi sẽ trừ năm trăm điểm. Từ Slytherin."

Harry không thể nhin cười trước cơn bão của những sự phản đối giận dữ nổ ra giữa những học sinh Slytherin khác. "Được rồi, Abraxas. Tôi sẽ không. Nếu chỉ vì cho Cúp Nhà."

"Chúng tôi rất là nhớ cậu cho cái buổi diễn tập kịch rồi, Elias," Eileen Prince nói. "Ưm, ít ra thì ai đó trong chúng ta..." Cô nhìn Araminta lạnh lùng.

Harry tưởng tượng hay là Araminta mặt tự dưng hồng ? Cô nhún vai và nói, với ánh nhìn lạnh lùng hướng Harry: "Lupin không phải là một kị sĩ tồi. Hắn ta là một tay hôn tốt, và cũng là một phù thủy máu trong, mặc dù hắn ở nhà Gryffindor."

Cậu nhìn Orion đầy rối rắm, người mỉm cười và gật nhẹ đầu. Thật à ? Araminta và John Lupin ? Nhưng mà... Nhưng Remus thì sao ? Merlin, đừng có nói là bằng cách nào đó mình đã làm rối tương lai nữa... Harry thở dài.

"Tôi cho rằng cậu sẽ phải đảm nhận vai Quý ông Xui Xẻo vì cậu đã quay lại." Âm giọng của Araminta cho thấy rõ là cô cũng chẳng mấy vui với viễn cảnh này.

"Sao -? Không. Chắc chắn là không." Harry lắc đầu kiên định. "Tôi... đã mất nhiều tiết học. Tôi cần có thời gian để bắt kịp với bài vở. Tôi không có đủ thời gian cho buổi kịch. Tôi xin lỗi."

"Ồ, ưm. Bài vở luôn là hàng đầu." Araminta nhìn dễ chịu hơn. Ánh nhìn của cô sâu thẳm, gần như là không nhìn thấy, đến bàn của Gryffindor.

Harry ước rằng cậu có hỏi Hermione trong cuộc viếng thăm chớp nhoáng đến tương lai là chuyện gì đã xảy ra với buổi kịch Giáng sinh thảm họa của thầy Beery. Cậu biết cậu đã nghe gì đó về nó, rất là lâu trước đây. Quý ngài Xui Xẻo và Amata thích nhau... Đoạn đó thì đúng. Nhưng có phần gì đó là họ chia tay nhau vì... chính xác là vì cái gì? Vì... Quý ngài Xui Xẻo yêu Asha -? Harry nhìn bàn Gryffindor đầy nghi hoặc, khi Augusta Moon mặt tàn nhang đang cố giữ cái muỗng thăng bằng trên mũi, và những tiếng vỗ tay theo đó của Gryffindor. Không. Không, cậu không nhớ đúng phần đó.

Harry khá là thích ngày học này. Những cái nhìn hiếu kì và tiếng thì thầm to nhỏ theo cậu suốt ngày, nhưng cậu đã quen với chúng từ những năm là Kẻ Được Chọn ở tương lai, nên cậu chẳng bận tâm mấy.

Thảo dược học với giáo sư Beery hầu như không có bất kì cái cây thần kì nào; môn học bị hoãn cho tới sau buổi kịch Giáng sinh. Thầy Beery thỉnh thoảng nhớ giao cho chúng một vài chương về Lan Nhật Quang (asphodel) và flitterbloom (?) để đọc, nhưng từ đó chúng không nghiên cứu về vật liệu ở lớp, chẳng ai thực sự đọc cả. Beery rất là mất tinh thần khi biết rằng Harry không muốn đảm nhiệm vai ngài Xui Xẻo, nhưng Araminta cố thuyết phục ông là Harry rất cần để theo kịp bài vở.

"Em biết điều này làm cậu ấy rất đau buồn vì không thể tiếp tục diễn vở kịch đó," cô nói dịu dàng, nhìn thầy Beery với đôi mắt sapphire sáng rực, "nhưng thật tuyệt, em nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của em vì nhấn mạnh rằng sự học của cậu phải được ưu tiên."

Beery không thể tranh luận thêm, vì vậy Harry phải hi sinh những tiết học Độc dược để viết những bài luận dài cho thầy Slughorn về Liều thuốc của Tử Thần Sống (Draught of Living Death) trong khi đó liếc nhìn những buổi diễn tập. Cậu nhớ hầu hết những bước cải tiến của Hoàng Tử Lai trong hướng dẫn trong sách giáo khoa và cậu chắc rằng bài luận của cậu sẽ làm Slughorn ngạc nhiên.

Vở diễn đã ổn hơn. Quý ngài Xui xẻo, do Lupin diễn, chết mê chết mệt Amata như Giáo sư Beery yêu cầu, nghiêm túc mà nói thì như là cậu ta đã có thử các liều tình dược cho buổi tập. Asha yếu đuổi người xanh nhớt mà Harry cho rằng Augusta có thể là sử dụng câu chú gây buồn nôn (nausea – inducing) cho bản thân mình. Ở một thời điểm nào đó cô đã có cú nhảy ngoạn mục với đám Khổng Sâu, hơn là đám đồng ca buồn chán, hát ở phông nền đệm cho vài cảnh đặc biệt. Druella Rosier đã từ chối thẳng thừng việc mặc đống giẻ bẩn thỉu và giáo sư Beery đã tìm cho Altheda bị áp bức. Cô đã tự thay bằng tấm vải voan tinh xảo của mình, mặc dù nó bị xé tàn tệ, nhưng vẫn còn mang dấu ấn của Parisian. Những nhóm nhỏ gia tinh mặc đồ xanh lạ diễn những màn nhảy múa kì dị, và đài phun nước thổi bong bóng theo điệu nhạc nhộn nhịp khiến nhiều diễn viên bị ướt.

Giáo sư Binns của môn Lịch sử pháp thuật trong ngày đó vẫn thơ thẩn như bình thương; giọng nói khô khan của vị giáo sư đưa cả lớp vào giấc ngủ êm ái. Harry tự hỏi khi cậu chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ không mộng mị một tiếng sau là giáo sư Binns có thực sự đang giảng về lịch sử của pháp thuật của thời đại đó không. Có lẽ thầy đợi tới lúc mọi người gần ngủ rồi mới thay đổi đề tài. Hay là thầy đang giảng về những bí mật sâu nhất của thời đại và không gian, tiết lộ rằng miền đất thất lạc Atlantis là đang ở ngoại ô của Liverpool, hoặc cho chúng ta biết cách biến nước bí đỏ thành Thuốc Trường Sinh (Elixir of Life). Chắc chẳng mấy ai biết đâu.

Harry chạy nhanh tơí thầy Dumbledore trước khi lớp học Biến Hình và dúi vào tay thầy miếng thẻ chocolate ếch mà cậu mang theo từ tương lai. Thầy Dumbledore nhìn nó chằm chằm, một niềm vui sướng lan tỏa trên mặt thầy. Thầy cảm ơn Harry và nói nhỏ khi bỏ miếng thẻ vào trong túi áo choàng: "Mười hai cách sử dụng của màu rồng? Mình ơi, đây là một thành tích. Mình chỉ nghĩ có bốn. Mình không biết nếu cái thảm có thể sạch hơn...? Không, không giống lắm..."

Thầy Dumbledore không bàn luận gì về sự có mặt hay quay trở lại của Harry; thầy chỉ cười và bắt đầu bài học của ngày hôm nay, bao gồm việc biến đổi những bông hoa héo thành tươi. Alphard Black rất tốt việc này, nhưng Harry để ý và cười nhỏ khi thấy một vài bông hoa đặc sắc của Alphard là đến từ túi của cậu ta hơn là đống hoa tử đinh hương héo khô trên bàn. Một chuyến đi khác vào thời điểm mùa xuân à Alphard?

...

Hôm đó cậu không có tiết học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám, cậu chỉ thấy Tom ở một khoảng cách xa cho đến chiều. Cái nhìn thoáng qua về mái tóc đen và đôi mắt xám khiến tim cậu đập nhanh, và cậu mỉm cười khi nhận thấy trên cổ mình có những vết hôn mờ. Mưa mùa thu lại tiếp tục, và Abraxas không còn gì hơn là phải huy buổi tập Quidditch sau buổi trà. John Lupin cũng làm vậy với đội Gryffindor, nhưng cậu ta cằn nhằn ít hơn Abraxas khi cậu ta theo đuôi Araminta đến thư việc.

Khi cậu rời Đại Sảnh, cậu cảm nhận Tom đang bên cạnh. Họ không nói gì cho đến khi ra ngoài sân, họ chỉ lặng lẽ đi cùng nhau ra ngoài mưa. Cơn mưa rơi nhè nhẹ từ bầu trời xám, những giọt nước mưa vương lên tóc và da và làm ướt áo choàng. Khi họ đến Rừng Cấm, Tom nắm lấy tay Harry. Họ đi cùng nhau, tay trong tay, tĩnh lặng khoảng một lúc dưới gốc cây cổ. Sương mù bạc phủ nhẹ khắp khu rừng, những tán cây sồi như ẩn hiện trên đầu họ. Những chiếc lá già của cây sồi đã chuyển sang màu đỏ tía và vàng, nhưng màu sắc có phần nhạt hơn, lẫn trong màu bạc và xám. Harry hít thở cái không khí của rừng, đất và mưa. Thật tĩnh lặng khi đứng dưới những cái cây lớn; không tiếng động của chim chóc hay động vật. Không có gì ngoài tiếng mưa nhẹ nhàng rơi trên lá cây lộp độp và tiếng thở của họ. Cậu xòe tay ra hứng những giọt mưa, bé xíu như ngọc, luồn trong tóc Tom.

Tom hôn cậu dịu dàng. Đôi môi hắn thật ấm. Họ ôm nhau và đứng dưới gốc cây, cùng nhau nghe nhịp điệu tí tách của mưa.

"Ta luôn thích mưa," Tom thì thầm. "Từ khi ta còn bé, ở trại mồ côi. Mọi người luôn vội vã vào trong khi mưa rơi, nhưng ta luôn thích lẻn ra ngoài và đi dạo một mình. Thỉnh thoảng bà góa sẽ đến trông ta, đi tới ta đầy giận dữ với cái dù đỏ bự, nghĩ ta là đứa điên. Theo bà, không có người nào sẽ đi ra ngoài lúc trời đổ mưa. Nhưng ta luôn nghĩ mưa là bạn. Nó chạm em nhẹ nhàng, như vuốt ve, như là hôn. Và không ai biết rằng nếu như em có khóc; nước mắt của em trở thành giọt mưa rơi."

Harry hôn lên mặt Tom. Da hắn ẩm và lạnh do mưa. "Em tự hỏi nếu hắn có nhớ mưa, Tom..."

"Voldemort à ?" Tom nhìn cậu. Đôi mắt xám của hắn gần như cùng màu với mưa. "Ta không biết, Harry. Ta ước ta biết."

Họ bước chậm rãi vào khu rừng cùng nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net