chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tom chĩa đũa phép về phía cánh cửa sắt của Tư trang Malfoy. Harry ngạc nhiên, khi cái cổng mở ra trước họ khi Tom vừa mới nói một câu chú.

Tom mỉm cười. "Ta nghĩ tư trang Malfoy nhận ra ta, Harry à. Nó nghĩ ta là Voldemort. Hoặc có lẽ phép thuật của ngôi nhà biết đũa phép của ta. Khá lạ lùng ha ? Bây giờ có hai cái đũa gỗ thủy tùng giống hệt nhau, một cái thuộc về ta, và một thuộc về hắn. Ta tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta chĩa đũa phép về phía nhau ?"

Họ cùng nhau đi trong im lặng trên con đường dẫn tới nhà chính của trang viên. Vườn đang nở rộ sắc hoa. Ở Hogwarts, mùa xuân luôn là mùa với những sức màu rực rỡ hoang dại, nhưng ở vườn của Tư trang Malfoy là màu sắc nhợt nhạt. Hoa li li trắng, vãn hương nhuốm màu xanh và cây chi ngải xanh bạc mọc dưới cây liễu rủ màu xanh nhạt. Những bông hoa hồng trắng leo trên tấm lưới sắc, và đài phun nước trắng xóa bị bao bọc bởi cây silverweed (*) và chi ngải sắc nhợt nhạt. Những cây thủy tùng cổ, được cắt tỉa theo những hình dáng của những con thú lạ lùng, được trồng dọc đường, những hình dáng tạo hình của cây trái ngược với bầu trời đen tối. Không khí ở đây cũng lạ lùng, có phần cao ngạo và nghiêm nghị hơn, như thể nó thuộc về một mùa xuân rất khác, một mùa xuân lạnh giá. Khu vườn tĩnh lặng lúc này đây; chim không hót. Chỉ có những tiếng ca lạ lùng của chim công vang vọng từ những tán cây xa xa.

Tư trang màu trắng như bay lượn xuất hiện thần bí giữa ánh hoàng hôn sâu thẳm, tường đá cẩm thạch cao rộng như đang kéo dài ngọn tháp giữa bầu trời đen. Họ bước lên từng bậc đá cẩm thạch và thấy cái cửa nặng nề mở trước mặt, như cái cổng vậy. Họ bước vào sảnh lớn, những chiếc đũa phép được chĩa ra.

"Em không thấy ai." Tiếng thì thầm của Harry vang vọng giữa sự tĩnh lặng của đại sảnh. Ánh nhìn của cậu quét qua những bức chân dung trang nghiêm trên bức tường nhạt, những cửa sổ cao, hẹp với vòm nhọn, những vòm nhọn chóng mặt trên trần nhà... Không cần hỏi Draco sao lại trở thành vậy; ai có thể tưởng tượng được một đứa trẻ cười to trong cái thánh đường bưng bít tĩnh lặng này ? Thế nào thì, mình cũng muốn cái chạn chén dưới cầu thang hơn.

"Elias ? Ồ, Merlin, tôi chắc là đang mơ."

Harry quay lại, đũa phép cậu sẵn sàng. Đại sảnh trống rỗng, và cậu không biết cái giọng nói đó từ đâu.

"Đây này, Harry," Tom thì thầm. Hắn chĩa đũa phép vào một trong những bức chân dung.

"Ồ." Harry thở phào nhẹ nhõm khi cậu nhìn lên bức chân dung một người đàn ông đẹp trai với mái tóc bạch kim dài óng ánh. "Chào Abraxas."

Abraxas bao nhiêu tuổi trong bức chân dung đó ? Bốn mươi ? Năm mươi ? Cũng có lẽ là già hơn; điều này không bao giờ là dễ đoán đối với phù thủy. Những đường nét của y rõ nét và tinh xảo hơn, khuôn mặt của y đã mất đi những đường nét mềm mại nhu hòa, nhưng y vẫn là Abraxas.

"Tôi không biết là những bức chân dung có thể mơ. Đây là một giấc mơ phải không Elias ?" Giọng của Abraxas dịu dàng.

Harry có thể nghe Tom lẩm bẩm dưới kẽ răng: "Abraxas. Tất nhiên rồi. Em ấy phải ở đây chứ ?"

"Đây là nhà của tôi, Tom." Abraxas nhoẻn miệng cười, trong một chốc y giống như y hồi mười bảy. "Thầy nghĩ bức chân dung của tôi ở đâu ? Văn phòng thầy Slughorn à ? Hay là giường ngủ của Elias? Cậu không bao giờ quên tôi, đúng không, Elias ?"

Harry không thể ngừng cười. "Cậu không thể chết như cậu đã từng sống vậy, Abraxas." (You are as impossible dead as you were alive, Abraxas.)

Bức chân dung Abraxas nhoẻn miệng cười. "Tôi cũng nghĩ thế. Tôi luôn là kẻ gây ảnh hưởng tồi tệ phải không ? Nói về gây ảnh hưởng tệ, Elias – giữa tôi và cậu, Tom cũng không có tốt hơn. Thầy ấy tới đây nhiều; cả Lucis và Narcissa có vẻ thích thầy, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ: Elias thật sự sẽ tốt hơn với tôi..."

Abraxas nhìn Tom. Y cau mày. "Đây là giấc mơ phải không ? Tôi thường tưởng tượng cậu bước qua cánh cửa kia, Elias, nhưng tôi không hiểu sao cậu lại đem theo thầy ấy cùng. Tom, tôi phải nhấn mạnh là thầy nên đi ra khỏi giấc mơ này. Tôi muốn ở riêng với Elias."

Tom chỉ đũa phép về phía bức chân dung và nói lạnh lùng: "Đây không phải là một giấc mơ, Abaraxas. Giờ, im lặng, được chưa ? Chỉ cần giờ, ai đó nghe chúng ta, và chúng ta sẽ mất đi yếu tố gây bất ngờ. Ồ, Merlin ! Ta nghe ai đó đang đi đến..."

Những bước chân từ xa vang vọng trên sàn nhà đá, gần hơn. Một hình dáng mặc đồ đen cô độc bước vào sảnh, đũa phép dang ra.

"Ai... ai đó ?" Giọng Draco khá là nhỏ trong căn phòng rộng lớn.

"Xin chào Draco." Harry nói.

Draco nhìn như thể nó thấy ma. Một lúc nó chỉ đứng yên, nhìn Harry với mắt mở lớn.

Và rồi nó chụp lấy tay Harry và kéo cậu về phía cửa. "Mày điên à, Potter ? Mày đang làm cái quái gì vậy? Mày không biết đây là nơi tụ họp của vị Chúa tể Hắc ám và Tử thần Thực Tử à ? Không có ai ở đây; chúng đều ra ngoài tìm kiếm Harry Potter. Yaxley báo cáo là đã định vị mày ở gân Ottery St. Catchpole, nên chúng đã khởi hành đi kiếm mày. Nhưng đó là một giờ trước; họ sẽ qua lại trong ít phút nữa. Đi nhanh, Potter ! Nhanh lên, trước khi họ tìm thấy mày ở đây !"

"Đợi đã." Abraxas nói có chút rối rắm. "Giấc mơ này ngày càng lạ hơn. Sao cháu trai của tôi lại nghĩ cậu là cậu chàng Potter mà chúng nó tìm kiếm, Elias ?"

"Im đi, ông nội !" Draco rít lên. "Harry đi ra khỏi đây trước khi chúa tể Hắc ám tới!"

"Hey, không cần nói với ta giọng đó đâu, nhóc hư hỏng !" Giọng của Abraxas tức giận. "Merlin, lũ trẻ ngày nay ! Và cho cháu biết, vị Chúa tể Hắc ám đang ở đây rồi."

"Ngài ấy ở đây ? Đâu ?" Draco tái nhợt như chết.

Abraxas thở dài. "Đây này, ngu ngốc. Cạnh Elias, người mà cháu nghĩ là Harry Potter."

"Cái gì ạ ?" Draco nhìn Tom, rối rắm. "Vị Chúa tể Hắc ám ? Không, ông ơi, hắn không phải là..." Ánh nhìn cậu trượt trên đũa phép của Tom, và Draco ngã bệt ra sàn nhà, run rẩy không kiểm soát. "Ngài.. ngài là Chúa tể Hắc ám -?" Tiếng thều thào của nó gần như không nghe được.

"Ta cho rằng ngươi có thể nói thế." Đôi mắt bạc của Tom nhấp nháy khi hắn trỏ đũa phép về phía Draco. "Và ta sẽ cho người biết, đồ ngu phản bội, là ta không thích bị gián đoạn các cuộc nói chuyện. Sao ngươi không đưa tin nhắn của Harry cho ta ? Ta sẽ nguyền ngươi cho điều đó, đồ ngu..."

"Ồ, để nó yên đi, Tom." Harry đẩy đũa phép của Tom ra, đầy mất kiên nhẫn. "Draco, mày có thể dẫn chúng tao đến phòng của Voldemort và Tử THần Thực Tử không ?"

"Cái gì ?" Giọng Draco nhỏ, và ánh nhìn của nó tối sầm đầy bối rối khi nó nhìn Harry. "Nhưng... nhưng Harry. Ngài ấy là Vv – Vol..."

Tom thở dài. "Ồ, cứ làm như những gì Harry nói ngươi. Ta sẽ xử ngươi sau."

"Này, ngay cả Tom cũng nghĩ Elias là cậu nhóc Potter ? Tôi đau đầu mất," Abraxas lẩm bẩm.

Draco đứng dậy và nhìn bức chân dung ông cậu đầy vẻ chưng hửng. "Sao ông lại gọi nó là 'Elias' ?" Nó thì thầm. "Nó là Harry Potter..."

Harry và Tom theo Draco ra khỏi sảnh lơn. Sau cậu, Harry có thể nghe bức chân dung của Abraxas lẩm bẩm: "Có lẽ mình không nên khuyến khích Lucius cưới một phù thủy máu trong. Rất nhiều việc kết hôn cận huyết giữa các gia đình máu trong còn tồn tại, đó là vấn đề. Cũng là lí do sao cháu trai mình đầu óc không được ổn lắm..."

Draco dẫn Harry và Tom lên cầu thang cẩm thạch rộng. Không có những bức chân dung hay là tấm thảm trang trí để dung hòa cái vẻ đẹp lạnh lùng của bức tường đá cẩm thạch trắng. Ở trên hành lang của tần trên, họ gặp một gia tinh mặc chiếc khăn tắm màu xanh rách rưới. Nó nhìn gần như đối lập với bức tường cảm thạch hoàn mĩ, như một con côn trùng lạc đường mắc cười giữa đại giáo đường ở thế giới khác. Con gia tinh nhảy vội sang một bên đầy sợ sệt khi họ tới.

"Không cần nói cho ai về những vị khác của ta đâu, Neck," Draco nói cộc lốc.

Con gia tinh cúi đầu thật thấp. "Dĩ nhiên vậy rồi, cậu chủ Malfoy." Ánh nhìn của nó nhìn Tom đầy sợ hãi. "Có gì mà Chúa tể Hắc ám yêu cầu, thưa ngài ?"

Tom nhìn gia tinh chăm chú. "Cái gì ? Làm sao ngươi biết ta là ai... Neck, phải không ?"

Gia tinh ngước nhìn hắn với đôi mắt bự màu xanh. "Gia tinh thường ít khi bị lừa với vẻ ngoài, thưa ngài. Ngài là một vị chúa tể Hắc ám vĩ đại, và chủ nhân bảo tôi phải tuân lệnh vị Chúa tể Hắc ám về mọi thứ."

"Ta hiểu." Tom nuốt. "Ta là Chúa tể Hắc ám à ?" Harry nắm và ép tay Tom, và Draco làm ra tiếng như bị nghẹn ở cổ họng bên cạnh cậu.

"Ưm..." Tom nhìn con gia tinh nhỏ đầy trầm tư. "Ngươi có thể nhìn vài thứ rất lạ lùng, Neck. Một số chúng là không thể, nhưng chúng đều là phần của kế hoạch của ta. Ta muốn ngươi hứa môt điều: Dù cho ngươi thấy gì, dù cho người ta nói gì, ta muốn ngươi bảo vệ cậu bé này." Tom chạm khuôn mặt Harry dịu dàng. "Chắc rằng không điều gì làm tổn thương em ấy. Từ bất cứ ai. Kể cả ta. Làm bất cứ điều gì để em ấy được an toàn. Hiểu chứ, Neck ?"

Con gia tinh cúi đầu thật thấp đến nỗi trán nó đụng sàn nhà đá lạnh băng. "Neck hiểu lời ngài, thưa Chúa tể."

Con gia tinh biến mất, và Draco, im lặng và tái nhợt, dẫn Harry và Tom vào một căn phòng tiệc khổng lồ. Nó lạnh cóng, ngay cả khi là mùa xuân. Hơn chục ghế trống xung quanh một cái bàn đá dài. Draco chĩa về cái ghế ở vị trí đầu bàn với cánh tay run rẩy. "Đó là... Đó là nơi Chúa tể Hắc ám ngồi..." Nó nhìn Tom đầy do dự.

"Tuyệt !" Harry ngồi vào cái ghế chạm khắc văn hoa và vuốt ve những đường nét khắc hình con rắn tỉ mỉ. "Đây sẽ là nơi em đợi hắn. Này, Tom, anh phải dùng cái này." Harry lấy cái áo choàng tàng hình ra khỏi túi và ném tấm vải lấp lánh về phía Tom. Tom gật đầu và biến mất dưới lớp áo choàng.

Một khắc sau, Harry cảm thấy có bàn tay vuốt ve tóc cậu dịu dàng, và cậu mỉm cười. "Ta ở ngay sau em, Harry," Tom thổi vào tai cậu.

Draco ngồi xuống một trong những cái ghế còn lại và nhìn Harry. "Vậy, Potter... Mày... Chúa tể Hắc ám..." Giọng nó không được bình thường cho lắm. Draco vùi đầu vào tay và rên rỉ. "Đây chỉ là một giấc mơ thôi phải không ? Không có cái nào là thật được..."

"Tất cả đều thật, Draco à." Harry ngả người ra ghế, đôi mắt nhìn cửa. Vài phút nữa, hắn sẽ bước qua cánh cửa đó...

"Làm sao có thể được ?" Draco thầm thì. "Vị Chúa tể Hắc ám muốn giết mày, Harry. Và mày đang lảng vảng ở đây, với ai đó giống như Chúa tể Hắc ám giả trang và ngươi ngồi trong ghết của ngài, đợi Chúa tể Hắc ám đến, mặc dù ngài đã ở đây. Và người ông ảo tưởng của tao nghĩ mày là người yêu tên Elias đã mất từ lâu của ông... Sao không thể là một giấc mơ được ?"

Draco rên rỉ và gục đầu xuống cái bàn đá. "Này, mày từng hôn ông tao à ? Mày à ? Được rồi. Tao hiểu. Đây không phải là mơ. Đây là một ảo tưởng kinh dị, vậy đó. Dễ hiểu rồi. Tao, Draco Lucius, đứa con trai duy nhất và cũng là người thừa kế Tư trang Malfoy cao quý, đã mất trí; tao đã điên mất rồi..."

Harry đứng dậy, đũa chĩa về phía cửa, tim đập nhanh. Hắn đang ở đây. Mình cảm nhận được. Những bước chân và tiếng xì xào ở ngoài.

Cánh cửa mở ra kêu răng rắc, và một hình dáng mặc áo choàng đen bước vào, theo đó là một tá hình thể khác mặc đồ đen. Voldemort ! Harry cảm nhận một cơn sợ hãi bất ngờ, nhưng trong một khắc,cậu không phân biệt nỗi sợ đó là của cậu hay của Tom. Và cậu thấy đôi mắt đỏ tía của Voldemort nhìn cậu với sự nghi hoặc hoàn toàn, và rồi cậu nhận ra đó là nỗi sợ của Voldemort mà cậu cảm nhận được.

Voldemort đứng đông cứng ở lối đi. Sau hắn, những Tử Thần Thực Tử mặc đồ đen cầm và nắm chặt đũa phép. Cậu nghe tên của cậu được rất nhiều giọng nói, những tiếng thì thầm, vang vọng trong sảnh lớn, khiên cậu nghĩ đó là tiếng rít của con mãng xà lớn.

"Draco ?" Lucius Malfoy đi ra khỏi cái đám mặc đồ đen, nhìn thằng con trai của y với vẻ khó tin. "Draco, con... tìm được Potter à ? Con đã đem nó về, cho Chúa tể ? Ồ, rất giỏi, con trai ta, quá xuất sắc ! Ta tự hào về con."

Draco nhìn ba nó với ánh nhìn trống rỗng và rồi cười nho nhỏ và lại gục đầu xuống bàn.

"Harry Potter ?" Giọng của Voldemort rất êm, không to hơn một tiếng thì thầm là mấy, nhưng nó vẫn làm Harry ớn lạnh. Tom. Ồ, Chúa ơi, giọng hắn như của Tom... "Thật là một vinh hạnh bất ngờ, Harry. Một lúc, ta tưởng ta đang mơ. Không, Rowle, Dolohov... Đặt đũa phép xuống, các ngươi sẽ làm cậu nhóc sợ hãi mất. Đừng chạm nó; nó là của ta. Nó sẽ chết dưới tay ta, không do ai cả."

Voldemort đến gần cậu chậm rãi, đũa phép trong tay, đi như mộng du. Sau cậu, Harry có thể cảm nhận sự tức giận của Tom và sức mạnh của cây đũa phép thủy tùng trong tay hắn. Nhưng cậu có thể cảm nhận thứ khác, một Tom khác trước cậu, đang tiến lại gần hơn. Voldemort. Tom của tương lai. Ta cũng là Trường Sinh Linh Giá của ngươi... Cậu có thể cảm nhận những cảm xúc của Voldemort ngập tràn tâm trí cậu, tối tăm và rối rắm hơn của Tom. Nỗi sợ. Cơn tức giận. Sự căm thù. Độc ác muốn giết hại. Chiếm hữu. Và cái gì khác: một mong muốn lạ lùng, một cơn ham muốn ngọt ngào mà hắn cũng không thể hiểu nổi bản thân...

Harry nhìn lên người đàn ông xanh nhợt với những đường nét không là con người, người đó đã từng là Tom. Cậu vươn tay và sờ đôi má nhợt nhạt của hắn.

*Anh nhớ em không, Tom ?*

Hoảng hốt, Voldemort lùi lại trước cái chạm đó. "Cái gì vậy, Harry Potter ?"

*Anh có nhớ rằng anh từng yêu em không ?*

"Nó nói Xà ngữ à ?" Giọng của Lucius Malfoy như đến từ nơi xa xôi nào đó. "Lạ lùng; Potter không phải là một Slytherin. Nhưng có lẽ có huyết thống của Slytherin trong máu nó..."

"Im đí, Lucius !" Giọng của Voldemort mềm mại, dịu dàng, nhưng những Tử Thần Thực Tử lùi lại vài bước, một cánh tay dài nhợt nhạt chạm tóc Harry, gần như không sau đó rút lại nhanh chóng.

*Ta phải là đang mơ. Harry Potter ở đây, đợi ta, nói ngôn ngữ của linh hồn ta. Nói cho ta nào, cậu nhóc, làm sao ngươi biết thứ tiếng cổ xưa đầy pháp thuật này ? Và ngươi, có phải là có linh hồn mãng xà như ta ?*

"Người hùng nhỏ tuổi có thể nói như rắn..." Bellatrix thì thầm. "Xem nó có thể la thét trong Xà ngữ không –" Giây phút tiếp theo, ả lăn lộn trên sàn nhà bởi câu chú Tra tấn của Voldemort.

"Thôi nào, Bella ! Ngươi đang gián đoạn cuộc trò chuyện của ta với khách đấy." Giọng của Voldemort vẫn lịch thiệp, nhưng lạnh băng như bước tường cẩm thạch quanh họ.

Harry cảm thận đôi mắt Voldemort đang nhìn cậu kĩ lưỡng, như hắn đang cố tìm câu trả lời bị che giấu đâu đó.

*Tò mò thật, nhóc con, ngươi có thể nói như rắn. Làm sao được ? Ngươi, có phải là hậu duệ của Salazar Slytherin không ?*

Harry nhìn lên khuôn mặt có đường nét chút thân quen người từng là Tom.

*Không. Em không phải là Slytherin, Tom. Em là anh.*

Đôi mắt đỏ mở lớn. *Ngươi là ta ? Ngươi đang nói gì vậy, nhóc con ?*

Harry vươn tay và lại chạm khuôn mặt tái nhợt đó. Da của Voldemort lạnh băng.

*Anh có thể cảm nhận được không, Tom ? Em là linh hồn của anh. Em là Trường Sinh Linh Giá của anh...*

Harry cảm nhận cơn sốc chạy dọc tâm trí Voldemort, như một cú điếng người.

*Ngươi là Trường Sinh Linh Giá... của ta ?*

"Sai ngài lại nghe nó, chúa tể của em ? Nó đang bỏ bùa ngài. Avada Kedvra !" Lời nguyền độc ám của Bellatrix tuôn ra, một ánh sáng xanh. Lời nguyền có thể đã lập tức đánh vào ngực Harry, nhưng lời nguyền phản lại của Tom đã đánh bật lời nguyền Chết chóc. Bellatrix tru tréo và nhào lộn. Rồi cả căn phòng như bùng nổ trong những cơn mưa ánh sáng và những tiếng thét điên cuồng.

Tom ném cái áo choàng tàng hình ra và bắn hàng loạt lời nguyền về phía bọn Tử Thần Thực Tử. Dolohov ngã xuống sàn nhà, và Rowle lăn lộn sau hắn. Harry nhìn thấy khuôn mặt của Voldemort, gần như là sốc khi hắn thấy Tom.

"Dừng lại ! Đừng tấn công chúng !" Nhưng tiếng thì thầm của Voldemort bị chìm trong những tiếng la thét của Tử Thần Thực Tử. Ở khóe mắt, Harry nhìn thấy Bellatrix đang chú lời nguyền Avada Kedvra về phía cậu. Cậu cố nâng đũa, nhưng trong tim cậu biết rằng đã quá muộn rồi. Nhưng có gì đó nhảy trước cậu, cái gì đó nhỏ bé và nhẹ tơn, và nó hứng trọn lời nguyền chết chóc của Bellatrix. Harry nhìn xuống, đầy bất ngờ, cậu thấy gia tinh Neck nhỏ bé, nãy giờ không ở đây, nằm đơ dưới chân cậu. "Ồ, Merlin, không !"

Đột nhiên, Harry cảm nhận Draco nắm tay cậu. "Harry ! Mày phải ra khỏi đây, nhanh ! Giữ chặt."

RỒi mọi thứ chìm trong bóng tối. Không còn Tư trang Malfoy, chỉ có bàn tay của Draco nắm chặt của cậu và tay Tom quàng vai cậu, một sức ép đè nén cậu từ mọi phía. Cậu cố hít thở, nhưng ngực cậu như bị siết chặt lại, và nó như miêng băng sắt quấn chặt cơ thể cậu. Cậu nhắm mắt lại.

Chúng ta vừa độn thổ đến đâu đó. Chúng ta không còn ở trong Tư trang Malfoy nữa. Chúng ta đang ở đâu ? Khi Harry mở mắt, cậu thấy cậu đang đứng với Draco và Tom ở một bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận.

"Tốt, Draco !" Tom nói. "Phản ứng khá nhanh." Hắn nhìn lên hàng những ngôi nhà ngoại ô cổ trang nhã. "Giờ thì chúng ta đang ở chỗ quái nào vậy ?"

Draco cười đến rung người. "Nơi duy nhất mà tôi biết Voldemort và Tử THần Thực Tử không thể bắt được Harry. Vào trong nhanh đi, trước khi chúng tìm được chúng ta. Những câu chú bảo vệ quanh nhà này có thể có tác dụng đến sinh nhật mười bảy của mày, Harry à."

Harry nhìn ngôi nhà hoàn mĩ. Tim cậu chùng xuống. "Làm sao mày biết được nơi này, Draco ?"

Draco khịt mũi. "Dĩ nhiên tao biết ngôi nhà quái quỷ này ở đâu, đồ ngu. Đây là điều duy nhất mà Tử Thần Thực Tử nói suốt tháng qua. Ngôi nhà nơi mà Harry Potter trốn, khu vực duy nhất chúng không biết làm sao để vào. Nơi mà chúng không thể vào." Nó bước lên bật cửa và nhấn chuông.

Tom nhìn Harry đầy thắc mắc. "Ta không hiểu. Chúng ta đang ở đâu vậy, Harry ?"

Harry thở dài và cất đũa phép vào túi. "Chúng ta đang ở nhà số 4, Privet Drive, Little Whingingm Surrey. Tom, em e là anh sắp phải gặp dì và dượng của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net