chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

"Tốt nhất tôi nên về..." Draco nhìn Harry và Tom đầy do dự. Trời đã tối, nhưng harry có thể nhận ra gương mặt của hai bọn họ dưới ánh đèn đường vàng vệt. Draco Malfoy và Tom Riddle. Đứng trước nhà số Bốn, đường Privet Drive vào một chiều tối mùa xuân, nói chuyện với Harry Potter. Này có lẽ là mơ ?

Harry nén lại những cảm xúc lạ đó và nắm chặt lấy tay Draco. "Ồ, không, mày không được rời khỏi chúng ta, Malfoy. Mày không thể thả tao ở đây – ở đây này, và biến mất. Chúng tao sẽ về lại tư trang Malfoy với mày."

Draco thở dài. "Đừng ngu ngốc vậy chứ, Potter. Dì tao đã chú lời nguyền chết chóc về mày, và mày muốn trở lại ? Mày đang đẩy cái từ "Cậu Bé Sống Sót" đi quá xa rồi ? Chỉ vì mày sống sót sau lời nguyền chết chóc không có nghĩa mày sẽ làm được như thế những lần sau, đồ ngu."

"Draco đúng đấy, Harry." Giọng của Tom êm ái. "Cậu nhóc có phán đoán tốt hơn ta nghĩ. Sẽ là dại dột khi về lại tư trang Malfoy lúc này, Harry. Nên ở lại với gia đình em một lúc, nơi mà em có thể được an toàn."

"An toàn à ?" Harry nhìn hắn. "Anh chưa bao giờ gặp dì và dượng của em rồi, Tom. Em cho là nhà của họ an toàn, đúng ở một khía cạnh nào đó, thì đó là thể loại an toàn mà khiến anh muốn chạy trốn và thà vẫy với giám ngục gần nhất với cơn tuyệt vọng. Và bên cạnh đó, em muốn nói chuyện với Voldemort !"

"Nhưng... nhưng tao nghĩ ngài ấy là Chúa tể Hắc ám..." Draco chỉ về hướng Tom. "Đó là những gì ông nói, và gia tinh nói. Nhưng... Không, không đúng được; cả hai đều ở cùng một lúc, ngài và chúa tể Hắc ám. Làm sao họ có thể ở đây nếu như họ là một người ?"

Harry cảm thấy thương cảm cho Draco. "Ừ, tao biết; rất khó để hiểu. Nhưng nếu mày không vội cứu tao thì mày có thể để ý rằng Voldemort – người khác – nói chuyện với tao ở Tư trang Malfoy, không có nguyền tao lời nguyền chết chóc như dì mày. Và chúng ta không có cơ hội để kết thúc cuộc đối thoại."

Tom mỉm cười yếu ớt. "Hm. Ta cho rằng bản thân tương lai ta cũng sẽ rất là ồn ào bởi... Bellatrix, phải không ? Ta không hiểu sao ả lại chống đối trước lệnh của chúa tể Hắc ám ? Chắc chắn ả biết là ta sẽ không hài lòng."

"Ngài của tương lai-?" Draco xoa xoa thái dương. "Rồi, mình đang bị đau đầu. Sao bà dì điên của mình lại nguyền lời nguyền chết chóc với Harry mặc dù ngài ấy... ngài... nói dì không được ? Bởi vì dì thật sự bị điên rồi, vậy đó. Không giống như những Tử Thần Thực Tử khác, dì không có phục tùng chúa tể Hắc ám vì dì sợ; dì thật sự, ưm, yêu ngài ấy, cho là thế đi. Luôn là vậy, từ đầu rồi. Cuối cùng, nó là những gì mẹ nói mình."

"Ả yêu ta ?" Tom làm mặt quỷ. "Merlin cứu với..."

Một nụ cười ủ dột hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của Draco. "Và tao phải thừa nhận, Harry, là mặc dù ta không hiểu những gì mày và chúa tể Hắc ám đang nói với nhau, nó khá là tình. Gần như... E hèm... tình ái một cái lạ lùng. Dì sẽ phát ghen cho mà xem. Dì không muốn chia sẻ chúa tể Hắc ám với ai cả." Ánh đèn vàng tỏa trên lối đi của nhà số Bốn, đường Privet Drive, mà một người đàn ông với bộ râu rậm ló đầu ra. "Xin chào ? Ai đó cả ?" Giọng của dượng Vernon cộc cằn, nhưng lúc y nhìn Draco Malfoy, Harry thấy gương mặt núng nính của dượng thay đổi lạ lùng.

Dượng Vernon nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt ngạo mạn của Draco với bộ quần áo đắt tiền và có vẻ như... bằng lòng ? Kính trọng ? Ao ước ? Thay vì là tiếng rú đầy tức giận như Harry đoán, dượng Vernon phát ra thứ tiếng lạ lạ như là tiếng phì phò. "Vâng ? Tôi có thể giúp gì cậu ?"

"Chào buổi tối," Draco đáp. "Tôi chỉ đi cùng với Harry và... và..." Nó nhìn Tom do dự, như không biết gọi tên hắn sao.

Tom bước vào nơi ánh sáng ở cửa trước. "Chào buổi tối, ngài Dursley. Ta là giáo sư Riddle, giáo sư của Harry. Ta đi du lịch đến vùng này, nên ta quyết định hộ tống với Harry, do đó ngài sẽ không phiền hà với việc đón em ấy. Chúng ta có thể vào chưa ?"

"À." Dượng Vernon nhìn Tom chăm chú. "Thầy từ... từ... cái trường quái quỷ đó, phải không ? Giáo sư à, như ngài nói ?" Y chớp chớp mắt. Y không biết nói về Tom như thế nào. Ánh nhìn của y lướt từ khuôn mặt đẹp đẽ của Tom đến một đồ màu tối thanh nhã. Rõ ràng là Tom đã đươc duyệt, dượng Vernon nói cứng nhắc: "Ưm, ngài chắc chắn mặc đồ còn đẹp hơn cả Santa Claus già đến đây mùa thu năm ngoái. Tự gọi bản thân là giáo sư, và ta đã có nghi ngờ. Các người có thể vào. Nhanh lên, trước khi hàng xóm thấy mọi người đứng ở ngoài. Và cháu, dĩ nhiên rồi, chàng trai." Phần đó là cho Draco; y chẳng thèm để tâm sự hiện diện của Harry. Harry tự hỏi là cậu có vô tình mặc áo choàng tàng hình không, nhưng mà cậu không hề.

"Cháu không nghĩ cháu vào được, thưa ngài," Draco nói lễ phép.

Harry cười nhạt với bản thân. Cá là vậy rồi, Draco, với Dấu Hiệu Hắc ám và tất cả những câu chú bảo vệ quanh nhà này.

"Cháu phải về lại tư trang trước khi cha cháu gửi tin tìm," Draco quay sang Harry. "Có Merlin biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tao quay lại. Nếu ai đó hỏi, cả hai người đều không độn thổ ra khỏi đó, nhưng tao đã bám các người lúc cuối và lạc mấy cả hai. Đó là câu chuyện tao sẽ kể cho ba tao. Thật tiếc là tao không thể theo mày vào trong một khi mày đã vào không gian bảo vệ của gia đình mày rồi."

Dượng Vernon miệng đóng mở nhìn Draco. Rõ ràng là có một thứ Draco mới nói khiến y để tâm, y thì thầm: "Nhà ? Đến... tư trang ?" Y nhìn Draco thèm thuồng, như thể cậu ta là một món hàng có lợi vậy. "Ồ, cần gì vội vậy, nhóc? Vào trong một tí nhé ? Bất cứ người bạn nào của cháu bác đều được chào đón ở ngôi nhà khiêm nhường của cá bác. Bác chắc là cháu sẽ vui khi gặp con trai bác Dudley. Nó luôn rất vui khi được làm bạn với những người – à – hợp với nó."

Dượng Vernon quay sang Harry, nãy giờ cậu như tàng hình với y: "Tao rất là vui khi cuối cùng mày cũng chơi được với những người bạn tốt, nhãi ranh. Còn trước đây á ! Cái lũ vô lại tóc đỏ đến đây lúc trước –" Y nhún vai hằn học.

"Tạm biệt, Draco," Tom nói bình thản. "Gửi lời thăm của chúng ta tới dì của trò, nếu được. Và nếu ả có nghe gì, nói ả ta sẽ không bao giờ quên ả... er... với lòng hiếu khách đó. Trò nên đi. Không nên để cha mẹ trò đợi lâu."

"Draco !" Harry quay sang nó, van nài. "Nói với chúa tể Hắc ám là tao cần nói chuyện với hắn."

Draco gật đầu nhanh chóng và độn thổ trong nháy mặt còn dượng Vernon vẫn còn ngơ ngẩn ở lối ra vào.

"Nói với chúa tể Hắc ám ? Dĩ nhiên sẽ không đâu," Tom gằn từng tiếng. "Chúng ta biết nó là một đứa đưa tin đáng tin cậy mà."

"Ưm, đó là một cậu chàng trai trẻ, lịch thiệp," dượng Vernon lẩm bẩm một mình, nhìn chăm chăm cái nơi mà Draco mới đứng trước đó. "mặc dầu tao mong là nó sẽ không làm thế – mấy thứ lấp lánh trước hàng xóm. Cha mẹ nó có biết nó chơi với mày không ? Rõ ràng nó nên chơi với những người bạn bình thường tốt chứ.

Y nhường lối đi cho Tom và Harry vào nhà. Harry nín thở khi Tom đi qua ngưỡng cửa. Nếu như pháp thuật ở tư trang Malfoy nhận ra Tom là Voldemort, chắc chắn là câu chú mà thầy Dumbledore ếm lên nhà số Bốn, đường Privet Drive, sẽ như vậy chứ ?

Nhưng Tom bước vào nhà đầy dễ dàng. Harry mỉm cười. Có lẽ thầy Dumbledore biết mọi người có thể thay đổi ? Mình không ngạc nhiên đâu nếu thầy có chỉnh câu chú bảo vệ chút ít cho phép sự hối lỗi và đổi thay. Câu chú của thầy sẽ không bao giờ cho Voldemort vào, trừ phi hắn không còn là Voldemort.

"Ai vậy, Vernon ?" Dì Petunia xuất hiện ở hành lang, choàng khăn tắm trên cổ. "Ồ. Ôi, trời ơi." Dì nhìn Harry như thể cậu là một vết bẩn trên cái bếp trắng cẩm thạch. "Là mày."

"Là cháu." Harry có thể cảm nhận được cái màu xám vô vọng buồn chán quen thuộc này luồn vào trong người cậu khi cậu nhìn quanh lối vào hoàn mĩ của nhà Dursley. Sàn gỗ bóng loáng màu vàng nhạt, mùi hương xà phòng trong không khí. Chậu kiếng tinh xảo, gây tạo nên mĩ quan, nổi bật trên bức tường nhạt. Ba cái áo khoác treo gọn gàng bên cửa, và ba đôi dép được xếp ngay ngắn thành hàng trên sàn nhà. Và ở đó, dưới cầu thang thanh lịch, là một cái cửa, dẫn tới cái tủ nhỏ tối tăm. Đó là nơi nhà Dursley chất những đống đồ có thể phá hỏng sự hoàn mĩ của ngôi nhà xinh đẹp của họ. Như cậu. Harry ớn lạnh. Đôi nhiên, cậu cảm thấy như đang lúc năm tuổi và sợ bóng đêm.

Tom nhìn theo cậu. "Cái đó à ?" Hắn nhìn cái cửa, thảng thốt. "Là cái chạn mà em đã ở suốt thời bé ? Nhưng không thể, Harry; nó quá nhỏ. Không người nào có thể ở đó." Y bước tới cái kho nhỏ và mở cửa.

"Hey ! Cậu đang làm gì vậy, chàng trai ? Đây là nhà của tôi; cậu không thể bước vào và –" Giọng của dượng Vernon nhỏ dần khi y nhìn thấy đũa phép của Tom. Có vẻ như mới được hóa phép ra từ hư không, và nó đang chĩa về phía mặt dượng Vernon.

"Tao sẽ gọi cảnh sát." Giọng của dì Petunia thều thào. "Tao sẽ cho họ biết ở đây có kẻ đột nhập."

Tom chậm rãi chĩa đũa phép về phía ả, và ả giật nảy rồi lùi ra sau vài bước.

"Đừng có chĩa cái... cái đó vào vợ tao !" Dượng Vernon như lấy lại được giọng và nó to dần. "Tao sẽ không chịu đựng mấy thứ bệnh hoạn, những trò lừa gạt trong nhà tao, nghe không ? Tao lẽ ra không nên cho chúng mày vào; tao bị đánh lừa bởi vẻ ngoài sáng sủa của mày. Đi ra khỏi nhà tao ngay, hoặc tao sẽ gọi cảnh sát bắt chúng mày !"

Tom lờ y và nhìn cái tủ nhỏ xíu, tối om. "Ồ, Merlin, Harry. Họ giữ em ở đây ? Đây còn không đủ lớn để trở thành một cái tù. Ta nghĩ cái trại mồ côi ta ở là đã tệ, nhưng cái này –"

Hắn quay sang nhìn Harry. Mặt Tom trắng bệch, nhưng môi hắn mím chặt, một đường thẳng kiên định. Hắn chĩa đũa phép về phía cái chạn.

"Confringo !"

Cánh cửa trắng nhỏ bay ra khỏi bản lề, lực khủng khiếp đó đã khiến cái chạn nát vụn chỉ trong vài giây, và cả nửa cái câu than. Vụn gỗ nho nhỏ và bụi bẩn bay khắp lối ra vào rơi xuống sàn gỗ được lau bóng như những bông tuyết đang rơi. Dì Petunia hét toáng và dựa và tường. Dượng Vernon đứng lặng thinh, nhìn Tom. Rồi y thì thầm: "Mày... mày phải trả giá cho cái này. Tao biết là chúng mày không được làm Cái – Mà – Chúng – Mày – Biết – Đó ngoài trường học; họ sẽ lôi chúng mày vào tù, như họ đã làm với thằng cháu tao vài năm trước."

Tom nhìn y vẻ không tin một lúc rồi hắn cười lớn. "Không có phép thuật ngoài trường học ư? Ta không phải là học sinh trường Hogwarts, Muggle ngu đần. Vào tù ? Ồ, vâng, ta có thể nghĩ ra cái tít báo này: Chúa tể Voldemort cuối cùng cũng bị bắt. Phạm tôi sử dụng pháp thuật ngoài trường."

"V- V – Vol -?" Khuôn mặt hồng hào của dượng Vernon đã tái nhợt.

Tom gật đầu. "Chính xác. Rất vui vì ngươi biết đến danh tiếng của ta. Ta là một phù thủy quyền năng, ta sử dụng pháp thuật ở bất kì đâu bất cứ khi nào ta cần. Thường thì phù thủy sẽ không sử dụng phép thuật trước Muggle, nhưng nếu không có nhân chứng nào –" Hắn nâng đũa phép.

"Tom !" Harry chụp lấy tay Tom. "Xin anh đó. Anh không thể giết bà con em."

Tom nhướng mày. "Sao lại không, Harry ? Không phải giết người đâu, chỉ là đòi lại sự công bằng thôi. Nó không làm ta cắn rứt đâu, ta đảm bảo đó."

"Không, Tom !"

Dượng Vernon quỳ gối trên sàn nhà, rên rỉ. "Xin hãy nghe lời thằng nhóc," hắn than van. "Đừng đánh chúng tao ! Chúng tao là gia đình duy nhất nó có. Nó cần chúng tao."

Tom nhìn y chằm chằm. "Gia đình duy nhất mà em ấy có ? Các ngươi nhốt em ấy trong cái tủ chật hẹp suốt tuổi thơ, Merlin ơi. Các người bỏ đói và đối xử với em thậm tệ hơn cả một nộ lệ. Ngươi có dám nói với ta là em cần các người ? Ưm, đây là những gì cái ngươi cần, đồ Muggle." Hắn nâng đũa phép. "Cruc –"

"Không !" Harry chụp lấy đũa phép Tom. "Tom, em cấm anh nguyền họ hàng em."

Tom nâng đũa phép ra khỏi tầm với của Harry. "Ồ, thôi nào ! Giờ em lại vô lí nữa, em yêu. Lời nguyền Tra tấm sẽ không gây tổn thương vĩnh viễn nào, Harry, em biết mà. Chỉ là một bài học nhỏ để chúng không quên được."

"Không anh."

Tom lắc đầu và thở dài. "Em thật là một sinh vật khó hiểu, cứng đầu nhất ta từng gặp, nhóc. Nhưng nếu em cho là thế... Này. Giữ đũa phép của ta." Hắn đưa đũa phép cho Harry và đi tới dượng Vernon đang run rẩy. "Nhìn ta này ! Nhìn ta này, đồ sâu bọ ! Đây là cho những năm Harry phải ở trong chạn chén."

Hắn đấm dượng Vernon, mạnh.

"Owww !" Dượng Vernon la thét trong cơn đau và vùi tay vào mặt. Máu chảy tràn qua những kẽ ngón tay múp míp và dì Petunia nhìn dượng đầy kinh sợ.

"Vernon ! Ồ, Chúa ơi, anh đang chảy máu !" Ả nấc lên.

"Và đây cho bỏ đói, đây cho đánh đập." Tom đấm hai cú liên hoàn.

Dượng Vernon ngã ra sàn nhà, khóc vang. Harry nhìn y đầy ngạc nhiên. Tại sao dượng Vernon không đứng dậy và đánh trả lạ i? Chắc chắn là y đã nhận nhiều hơn là cho suốt các năm (dispensed more than his share of blows) nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên y ở trong trạng thái đó ? Có lẽ những tên bắt nạt đều là những kẻ nhát gan ?

"Và cho ngươi..." Tom quay sang và nhìn dì Petunia, người đang nhìn hắn với đôi mắt mở lớn đầy kinh sợ. "Lỗi của ngươi cũng nhiều như lỗi của hắn. Nhưng ta sẽ không đánh phụ nữ, và Harry, vì lí do gì đó đối với ta là không rõ ràng, không muốn ta sử dụng lời nguyền Tra tấn với ngươi." Hắn nhìn dì Petunia rất lâu. Rồi nụ cười nhẹ vẽ trên gương mặt đẹp trai. "Cho nên ta nghĩ là có một điều duy nhất ta có thể làm để dạy cho ngươi một bài học."

"Cái gì ?" Dì Petunia run rẩy, giọng khó nghe.

"Ta có thể nói cho chồng ngươi biết một điều bí mật của ngươi," Tom nói.

Dì Petunia mặt trắng hơn cả bức tường không tì vết của dì. "Bí mật... của tôi ? Ý cậu là gì ? Tôi không có bí mật nào cả."

"Phải không vậy ? Ta không phải là một nhà Bế Quan Bí Thuật tệ (legilimens), bà Dursley à. Điều đó có nghĩa là ta có thể đọc tâm trí được." Giọng của Tom vẫn thanh nhẹ.

Dì Petunia há hốc. Harry nhìn dì đầy thích thú. Dì Petunia có một bí mật à ? Cả cuộc đời cậu, cậu thể tưởng tượng được rằng dì Petunia có điều phải giấu – trừ cái mà, dĩ nhiên rồi, là cậu. Hay là dì quét bụi dưới tấm thảm ? Ủi hư đồ lót của Dudley ? Những giải pháp dọn sạch bất hợp pháp ?

"Harry này," Tom nói, đôi mắt bạc của hắn lóe sáng, "rằng em không phải là người duy nhất trong nhà này có khả năng pháp thuật. Dì em cũng là một phù thủy."

"Cái gì ạ ?" Harry nhìn dì Petunia chằm chằm. "Không thể được. Anh đang đùa à, Tom."

"Petunia ?" Giọng của dượng Vernon thều thào. "Nó đang nói gì vậy ?"

Dì Petunia chỉ nhìn trân trân về phía trước và lắc đầu. Dì như đang sốc.

"Petunia ! Trả lời anh đi !" Có tia hoảng loạn trong giọng của dượng Vernon. "Nói là nó không đúng, cái mà nó nói đó!"

Dì Petunia giấu mặt vào tay. "Em đã cố rất nhiều để cho nó dừng lại," dì thì thầm, "nhưng nó luôn quay lại..."

"Dì là một phù thủy ?" Harry nhìn dì cậu như thể cậu chưa bao giờ được gặp dì trong đời. "Nhưng... Nhưng dì không đi Hogwarts. Dì không có thư, như mẹ con. Dì là một Muggle !"

"Đó là những gì dì từng nghĩ." Dì Petunia thì thầm, mặt tái mét. "Tôi là người bình thường, không như chị của tôi. Tôi có tí ganh tị với chị ấy lúc đầu, khi ba mẹ cứ nói mãi về khả năng diệu kì của chị, nhưng sau đó tôi nhận ra tốt nhất tôi nên là người bình thường hơn là thể loại tà thuật đó như chị. Và khi chị mất và chúng tôi bị bắt buộc phải... nhận nuôi nhóc –" dì hướng đầu về phía Harry – "ưm, nhưng tôi rất vui khi nhận ra là đứa trẻ của tôi không có bất thường như nó. Chúng tôi có một cuộc sống êm đẹp sau ngần ấy năm, trừ những mùa hè kinh dị, khi nó quay trở về từ cái trường học kinh khủng đó. Nhưng trừ nó, mọi thứ đều hoàn hảo. Vernon rất thành công trong sự nghiệp, chúng tôi có một ngôi nhà xinh xắn, và Dudley bé nhỏ là một cậu trai ngọt ngào. Mọi thứ đều hoàn mĩ, nhưng rồi... mọi thứ bắt đầu xảy ra..." Dì nuốt nước miệng. "Ban đầu, tôi nghĩ tôi bị ảo giác. Nó bắt đầu với hoa. Những bông hoa nhỏ. Chúng hiện trên chạn bếp, ngay sau khi tôi vừa lau dòn sau. Không phải là những bó hoa lộng lẫy trong bình hoa, chỉ là một đống hoa dại lộn xộn, nở khắp bếp, xuất hiện từ đâu đó. Như thể nó là cái thể loại của pháp... pháp... Ồ, tôi không nói được ! Và rồi một ngày, khi tôi nhìn ra cửa sổ nhìn về Quý Bà Nhà Bên đang đi bộ dọc đường, xinh đẹp với bộ váy hồng mới, đang suy nghĩ là cô ấy thật đẹp, tôi nghĩ cô ấy có những vết bẩn của nước nho trên đồ, và rồi đột nhiên, quả thật vậy. Và rồi sự chuyển hóa trên người hàng xóm... Tôi không định cho họ có tai nạn đó; chỉ là họ rất là phiền khi luôn vẫy tay chúng tôi lúc họ đi ngang qua..."

"Petunia ! Em đang nói cái gì vậy ?" Dượng Vernon thì thào. "Em không có ý nói em là một trong chúng đúng không ? Em là vợ anh ! Anh không cho phép điều này !"

Dì Petunia vùi mặt vào tay và khóc nức nở.

"Hey !" Khuôn mặt tròn của Dudley hiện ra ở tầng trên. "Ba mẹ nói nhỏ được không ? Con không thể nghe tiếng TV !"

"Cẩn thận đó, Duddy bé bỏng," dì Petunia thì thầm. "Có chút việc ở đây thôi."

Duddley nhìn phía dưới, khuôn mặt đầy rối rắm. "Nhưng... Nhưng làm sao con có thể xuống bếp được ? Con đói."

"Đừng lo, Duddy," ba nó cằn nhằn. "Sẽ có đồ ăn cho con. Giờ quay trở lại phòng ngay, thế mới là đứa trẻ ngoan."

"Xin chào, Dudley !" Tom nói. "Cậu chắc là họ hàng của Harry."

"Ồ. Xin chào." Dudley rướn người ra. "Mày đã trở lại, Harry ? Tao nói là mày có thể đem một vài thức ăn lên đây được không ? Tao chết đói mất. Ồ, chuông cửa kìa ? Mẹ đặt pizza à ?"

"Đừng mở cửa –" dượng Vernon nói yếu ớt, nhưng dì Petunia đã lau khô nước mắt, xếp cái khăn lại và đi tới cửa, gần như không phải là một thói quen thường ngày. Dì mở cái cửa he hé và nhìn ra ngoài.

"Xin chào !" GIọng nói vui vẻ vọng vào từ phía ngoài. "Ôi trời ạ, lộn xộn quá ! Cô chú đang dọn dẹp ạ ? Chúng cháu tới đón Harry Potter."

"Đừng để chúng vào !" Dượng Vernon rít lên, nhưng hai vị khách đã bước vào nhà.

"Ginny ? Alphard ? Hai người làm gì ở đây ?" Harry chớp chớp mắt đầy bất ngờ.

"Cho anh trở về," Ginny nói, mỉm cười. "Không dễ để tìm anh, nhưng Draco thật sự khá là có ích. Hm. Nhìn mọi thứ thế này, em muốn nói là anh đã quá trễ cho việc chào mừng rồi. Em vào được chứ ?"

"Này ! Cô ấy là ai vậy ?" Dudley nhìn Ginny chằm chằm, miệng mở lớn.

Harry thở dài. "Dudley, đây là Ginny, bạn gái cũ của ta. Ginny, đây là Dudley, và dì dượng anh."

"Mày hẹn hò à ? Thật không đó ?" Dudley không thể không đánh ánh nhìn khỏi mái tóc đỏ của Ginny. "Nhưng cô ấy chia tay mày. Cô có ý định với ai không ?"

"Có đó, Dudley." Ginny trả lời. "Đây là bạn trai của tôi, Alphard Black."

"Rất vui được gặp cậu," Alphard tiếp lời.

"Đợi đã !" Dượng Vernon đứng dậy loạng choạng, phủi máu ra khỏi mặt bằng tay áo. "Black, mày nói à ? Mày không có liên quan tới tên giết người Sirius Black có không ?"

Harry không nghĩ Alphard sẽ như vậy. Cậu nhóc Slytherin trong ấn tượng cậu khá là ngại ngùng và kín đáo, không phải là thể loại có thể đánh ngã một người lớn như dượng Vernon với một cú đấm. Và rồi, dượng Vernon ngã nhào ra sàn như một đống bùi nhùi trước khi Harry chớp mắt, giọng máu đỏ tươi chảy ra từ cái mũi sưng đỏ ứng của y.

"Sao ông dám nói Sirius như vậy, ông – ông –"

"Đánh đẹp đó, Alphard !" Ginny nói đầy ngưỡng mộ. "Ồ, anh làm gãy mũi ổng rồi à ?"

"Không, ta nghĩ đó là ta," Tom nói. "Ta bắt đầu trước."

Dudley nghiêng người về phía lan can, cau mày. "Này, nó là ai kia ?"

Harry mỉm cười. "Đây là Tom, Dudley à. Bạn trai của tao."

"Cái gì của mày ?" Dì Petunia thì thầm kinh hoảng.

"À há! Khá rõ ràng rồi !" Dượng Vernon lầm bầm. "Điều đó có nghĩa rồi. Tao sẽ không ngạc nhiên nếu như những hành vi không đầy tự nhiên nay có liên quan gì đó. Một thứ dẫn tới thứ khác, không nghi ngờ gì nữa. NÀY ! Mày tránh xa khỏi Dudley, nghe chưa ! Tao không muốn bất kì cái lũ người bất bình thường như cái người ở gần nó, nghe tao không ! Tao không muốn mấy cái này ảnh hưởng tới con trai tao !"

Cậu nhìn ánh nhìn của Ginny, và chúng đều cười rũ rượi.

"Tối nhất là chúng ta nên đi." Alphard chỉ hướng về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net