chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quay lại trang viên Malfoy thôi !" Harry quay sang Tom.

Tom hôn nhẹ lên mũi cậu. "Chưa đâu, em yêu. Chúng ta sẽ không quay lại đó. Nguyên nhân chính để tới tư trang Malfoy là xem Voldemort và ta có phải là hai cá thể tách rời không. Giờ chúng ta đã xác nhận điều đó. Và chúng ta hiểu rằng, chúng ta phải có một khoảng cách an toàn – ý ta là năm mươi năm đó – và ta đã đi đến một kế hoạch."

"Kết hoạch gì ạ ?"

Tom thở dài. "Một kế hoạch giết Voldemort, dĩ nhiên vậy. Chứ em nghĩ ý ta là gì, Harry ?"

Harry lắc đầu. "Không, Tom. Không hiệu quả đâu. Em không chắc là em có muốn giết hắn hay không."

Tom nhìn cậu chằm chằm. "Em không muốn giết hắn ta ? Nhưng Harry này, hắn giết cha mẹ em ! Hắn cố giết em ! Hắn đã khiến nhiều tang thương cho rất nhiều người. Tất nhiên là chúng ta phải giết hắn."

Harry lắc đầu, kiên định. "Không. Không, không được vậy. Hắn ta là anh. Em nghĩ hắn ta là một ai đó khác, nhưng hắn là anh. Em cảm nhận được điều đó khi em gặp hắn. Làm sao em có thể mong giết anh được ?"

"Hắn không phải là ta." Có tia đỏ ứng trên hai má Tom. "Hắn ta không phải là thứ ta muốn trở thành. Nếu em yêu ta, Harry, xin hiểu là hắn phải chết."

Harry nhìn đôi mắt bạc của Tom. Cậu cảm thấy trong tim cậu đầy rối rắm và đau đớn, nhưng cậu lặng lẽ gật đầu.

"Tôi cũng đồng ý là Voldemort phải bị hủy diệt." Giọng của Alphard đều đều. "Nhưng nếu chúng ta quay trở lại Tư trang Malfoy và giết hắn ngay bây giờ, không có gì sẽ thay đổi. Cha mẹ Harry vẫn đã mất. Và cả Sirius và Regulus. Không có ý nghĩa gì khi giết Voldemort ngay bây giờ."

Tom gật đầu. "Cậu đúng, Alphard. Phải là ở một thời điểm khác. Ngay khi hắn trở thành Voldemort. Ngay sau khi hắn không còn là ta."

"Thời điểm khoảng mà Regulus cũng trở thành Tử Thần Thực Tử." Có tia run rẩy nhẹ trong giọng của Alphard. "Tôi tin là Regulus là người đầu tiên mà Voldemort giết sau... sự chuyển biến của hắn. Nếu như chúng ta có thể quay ngược lại lúc đó, chúng ta có lẽ sẽ hủy diệt được vị Chúa tể Hắc ám và cứu Regulus và tất cả những nạn nhân sau đó của hắn. Bao gồm Sirius và ba mẹ của cậu nữa, Harry."

Harry nuốt khan và gật đầu. Mình luôn biết rằng mình phải giết Voldmort. Đó là định mệnh của mình. Mình phải làm điều đó cho chú Sirius, cho ba mẹ của mình, và cho Tom. Nhưng tại sao tim mình như vỡ ra với suy nghĩ đó vậy?

"Ta sẽ làm," Tom nói. "Cho ta mượn cái quay ngược thời gian, Alphard, và chỉ ta cách sử dụng nó."

"Thầy muốn giết chính bản thân thầy ?" Alphard nhìn hắn đầy nghi ngờ.

"Một cách nói khác, thì đúng vậy." Tom mỉm cười nhẹ. "Ồ, đừng lo lắng thế, Harry. Ta sẽ phá hủy hắn, nhưng ta sẽ quay lại với em."

"Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh thành công ?" Ginny nói. Mái tóc đỏ của cô như ngọn lửa dưới ánh đèn đường nhàn nhạt. Đôi mắt đem của Alphard cứ trôi vẩn vở về phía nhưng lọn tóc đỏ của cô. "Nếu anh giết Voldemort, Tom, và trở lại sống với Harry ở quá khứ, chuyện gì sẽ xảy ra với Harry tương lai ? Nếu không có Voldemort, ba mẹ cậu ấy vẫn sẽ tồn tại ở thời điểm này. Con trai của họ có còn là Harry nữa không ? Hay sẽ có hai Harry, một người đã gặp Voldemort còn kia thì không ? Anh ấy sẽ tồn tại ở quá khứ hay tương lai ?"

Harry nắm tay Tom. "Một suy nghĩ lạ lùng !" Cậu thì thầm. "Nếu Voldemort chưa bao giờ giết ba mẹ em, em sẽ không còn là một Trường Sinh Linh Giá. Em sẽ không còn là một phần của anh, Tom. Hoặc là em luôn là Trường Sinh Linh Giá của anh; nhưng có lẽ là một Harry khác, một người không có bất kì liên kết nào với anh."

"Can thiệp vào thời gian luôn dẫn tới những hậu quá khôn lường." Alphard xoay xoay lọn tóc đỏ của Ginny. "Nghĩ về việc nó có thể khiến cậu phát điên. Tôi cũng không hiểu chuyến đi thời gian của cậu bắt đầu từ khi nào, Harry. Dumbledore từng nói cái gì về những kí ức..."

Harry gật đầu. "Đúng đó. Tôi đã tự hỏi lúc đầu những kí ức đó là của ai, nhưng rồi tôi hiểu là đó là của tôi. Tôi là người duy nhất nhớ mọi thứ sau khi trở về thời đại của tôi, và tôi là người đã để lại kí ức trong văn phòng thầy Dumbledore."

Alphard vùi môi vào tóc Ginny. "Nhưng điều đó vô nghĩa, Harry à. Cậu đi vào kí ức của cậu về quá khứ trước khi cậu đi vào quá khứ và trải nghiệm những thứ cậu nhớ. Làm sao điều đó có thể xảy ra ? Ai có thể để lại kí ức đo cho cậu trước khi cậu nhớ ra những điều đó ? Và ai đã bỏ bùa vào kí ức để cậu đi vào nó ? Ai viết cho Giáo sư Dippet và nói thầy là cậu Elias Black?"

Harry thở dài. "Tôi không biết, Alphard. Có lẽ tôi sẽ tự tìm hiểu mọi thứ một mình? Không đâu; tôi chỉ muốn làm mọi thứ ngay sau khi đi về thời gian và yêu Tom... Nhưng tôi chỉ có quay ngược thời gian vì ai đó đã bỏ bùa cái kí ức rồi."

"Tôi tự hỏi làm sao ai đó có thể bỏ bùa kí ức để người ta đi vào nó," Alphard nói suy tư.

"Ta nghĩ luôn có cách," Tom đáp. "Nếu như người có nhiều lọ kí ức, và một cái xoay ngược thời gian, thêm nhiều kiến thức cao về pháp thuật –"

"Đó là những gì Hermione nói !" Harry chen vào. "Nhưng bồ ấy không nghĩ một phù thủy bình thường có thể làm được; phải là ai đó khá là quyền năng, nhưng thầy Dumbledore hay là ... ưm, như anh, Tom."

Alphard quay sang Tom. "Thầy có nghĩ là thầy có thể bỏ bùa một kí ức bằng cách đó không, Tom ?"

Tom mỉ cười. "Ồ, ta cho là thế. Ta khá là giỏi về pháp thuật, trò biết mà. Ta có thể quay lại văn phòng thầy Dumbledore ngay bây giờ và bỏ bùa những kí ức của Harry nếu ta có thể mượn được một cái quay ngược thời gian. Và rồi sẽ có một vòng luẩn quẩn: Ta cũng chỉ muốn bỏ bùa kí ức vì Harry đã đi với nó và yêu ta."

"Ồ, tôi không nghĩ về cái kí ức đó, Tom." Alphard nhoẻn miệng cười. "Nghĩ về nó khiến tôi chóng mặt. Tôi tự hỏi nếu như thầy có thể bò bùa một cái kí ức khác không, nhưng cái mà tôi có. Tôi có vài kí ức của Regulus. Thằng nhóc ... có lẽ biết nó có thể chết, và nó có thể bỏ đi những gì mà nó biết về vị Chúa tể Hắc ám. Tôi đã tìm được vài cái lọ của thằng bé sau cái chết của nó. Có khá nhiều kí ức, những cuộc đối thoại Regulus có với Voldemort. Chúng có rất nhiều cuộc nói chuyện riêng, chúa tể Hắc ám và cháu trai của tôi. Nếu ai đó có thể đi vào những kí ức này và trải nghiệm qua đôi mắc Regulus, họ có thể sẽ là một mình với một chúa tể Hắc ám không ngờ tới..."

"Vậy nếu như kí ức của Regulus bị bỏ bùa, ai đó vào sẽ trở thành Regulus trong kí ức đó ?" Đôi mắt của Tom lấp lánh. "Ý tưởng thú vị... Chúa tể Hắc ám sẽ không bao giờ nghi ngờ thuộc hạ của hắn. Ta sẵn sàng để thử. Tom Riddle đấu với Voldemort..."

"Hoặc là," Harry nói nhanh. "Ai đó có thể đọc được suy nghĩ của vị chúa tể Hắc ám. Nếu vậy, em có thể. Em có lợi thế, Tom, em có thể đọc được suy nghĩ của anh mà anh không thể."

"Nhưng, ta có – tha thứ cho ta nhé – nhiều kinh nghiệm với việc giết chóc hơn em, em yêu. Em dễ mềm lòng, em rồi sẽ kết thúc bằng việc tha thứ cho hắn hơn là giết."

Harry nhìn Tom chằm chằm. "Em sẽ không ! Anh chỉ là ghen tị thôi !"

Tom vuốt tóc Harry. "Ghen tị ? MỘt chút, ừ thì. Nhưng ý ta là..."

"E hèm. Chúng ta cần nói chuyện ở nơi khác." Ginny liếc qua liếc lại con đường ngoại ô tĩnh lặng. "Draco đã nói là Tử Thần Thực Tử chú ý đến nhà này."

"Ý tuyệt vời, Ginny." Alphard nắm tay cô. "Đến văn phòng hiệu trưởng ? Tom, thầy có thể bỏ bùa các kí ức của Harry, và chúng ta có thể quan sát thầy, đau đầu trong việc tìm hiểu những nghịch lí của thời gian trong đó."

...

Cả bốn bọn họ đi dọc những hành lang cổ kính vắng bóng người của Hogwarts. Đã khá là muộn, và có rất ít học sinh ở đó. Harry cho rằng có lẽ nhiều học sinh đã rời khỏi trường sớm hơn vài ngày trướng; đã có rất nhiều người điên cuồng gói gém đồ đạc vào chiều hôm đó.

Hình thể trong suốt của Bá Tước Đẫm Máu lơ lửng bên cahj họ.

"Cái gì ?" Có tiếng lẩm bẩm nho nhỏ từ cái hình thể trong suốt của Bá Tước. "Nhưng không thể được ! Ta... Ta biết cả bốn bọn nhóc, nhưng các nhóc không thể ở đây cũng nhau được, ở cùng một thời điểm. Ta phải là đang mơ..." Giọng ông ta nhỏ dần, biểu hiện phức tạp trên mặt.

Họ dừng trước cửa văn phòng hiệu trưởng. "Acid pops ?" Harry nói đầy mong chờ, nhưng cánh cửa không hề xe dịch. Dĩ nhiên là mật khẩu sai. Đây không còn là văn phòng của thầy Dumbledore nữa phải không ?

"Acid pops ?" Tom cười to. "Ở thời giáo sư Dippet, mật khẩu luôn khá là trang trọng và uyên bác, như là chrysopoeia hay là Ein Sof. Nhưng acid pops à ?"

Ginny nhìn cánh cửa đầy suy tư. "Bây là đã là văn phòng của cô McGonagall rồi, Harry ạ, em không biết cô ấy chọn loại mật khẩu nào. Vài thứ về mèo à ?"

Harry nghĩ một lúc. Cô McGonagall chắc chắn đã đổi mật khẩu từ cuộc viếng thăm lần cuối của cậu, chắc là sau khi cậu hỏi cô về Elias Black và bữa tiệc của thầy Slughorn.

Cậu nhìn cánh cửa. "Moonflower punch ?"

Cánh cửa mở ra.

Cô McGonagall không có ở trong, nhưng căn phòng rộng lớn, thoáng đãng, mang dấu ấn của cô. Không còn nhiều cuốn sách xếp chồng trên bàn như trước, chuồng của Fawkes cũng mất tiêu, và có những cái chậu con nhỏ nho Harry nhận ra cùng với những cây miêu bạc hà xếp trên khuông cửa sổ.

Có một bức chân dung mới trên tường; thầy Dumbledore vẫy vẫy vui vẻ với họ. "Rất vui được gặp con, Harry ! Và các con nữa, dĩ nhiên, trò Weasley, trò Riddle và trò Black – đã rất lâu rồi."

Harry nhìn bức chân dung chằm chằm. "Thầy – thầy phải ngạc nhiên khi thấy chúng con ở đây chứ, giáo sư."

Dumbledore nhìn cậu qua cặp kiếng. "Ồ, những người già thường không dễ ngạc nhiên đâu, Harry." Một nụ cười ẩn hiện dưới chòm râu.

Harry nhìn khuôn mặt thân quen. "Thầy ơi đây là tất cả những gì thầy làm ?"

"Tất cả gì, Harry ?"

"Một tuần trước, con đi du hành vào một kí ức về quá khứ. Có phải thầy đã bỏ bùa nó không, giáo sư, để nó thành sự thật ?"

Thầy Dumbledore lắc đầu và mỉm cười với cậu. "Không, ta không có Harry à. Nhưng ta tin rằng Tom đang định để tâm vấn đề đó cho con."

Tom nhấc một cái lọ nhỏ lên. "Cái này phải không, Harry ?"

Harry gật đầu và Alphard đưa Tom cái xoay ngược thời gian.

"Giờ, xem nào..." Tom lẩm bẩm vài câu chú ở trong một ngôn ngữ nào đó mà Harry không biết.

"Elamite à ? Tuyệt đấy, Tom." Bức chân dung thầy Dumbledore nói đầy vẻ hài lòng. "Ta không vào giờ nghĩ về việc đó."

Harry ngước nhìn khuôn mặt thân quen trong bức chân dung. "Thầy có nhớ thầy đã gặp con ơ quá khứ không thầy ? Thầy có thể nhớ con từng học ở Hogwarts dưới cái tên 'Elias Black' không ?"

"Dĩ nhiên rồi, Harry! Làm sao ta có thể quên được chứ ?" Thầy Dumbledore mỉm cười.

"Thầy có phải là người bảo hộ bí mật của con không ? Người mà viết thư cho giáo sư Dippet và nói tên con là Elias Black?"

Đôi mắt xanh của thầy Dumbledore nhìn cậu. "Thầy e là không, Harry à. Thầy cũng rất thích cái tên Elias."

"Đây ! Tất cả đã xong!" Tom nâng cái lọ thủy tinh. "Giờ thì cái kí ức này cần xuất hiện ở văn phòng này một tuần trước..."

"Tôi có thể làm việc đó." Alphard nắm chặt bàn tay. "Và tôi cho rằng tôi có thể viết một bức thư cho giáo sư Dippet và nói giáo sư là Elias Black sẽ đi học ở Hogwarts và gửi đi trước vài ngày khi Harry đi về quá khứ..."

"Tốt lắm !" Thầy Dumbledore gật đầu tán thưởng. "Và đừng quên sắp xếp hành lí của trò ấy trước khi gửi tới Hogwarts nữa !"

"Nhưng con vẫn không hiểu chúng nó có ổn không," Alphard thở dài. "Nếu chúng ta đổi quá khứ thành những gì để cho hiện tại xảy ra, chúng ta sẽ lại tạo ra một cái vòng luẩn quẩn nữa, một vòng tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc."

Thầy Dumbledore mỉm cười. "Con biết đấy, ta thường tự hỏi bản thân cái nào đến trước, con phượng hoàng hay ngọn lửa. Ồ, cánh cửa ! Ai đó đang đến."

Cửa văn phòng mở toang, và tim của Harry nhảy vọt khi cậu nhìn hai hình bóng thân quen biết vào. Cô McGonagall và thầy Slughorn. Đã quá trễ để trốn rồi – mình không biết cả hai sẽ phản ứng thế nào khi thấy Tom và Alphard ở thời điểm này ?

"Ưm, tôi xin lỗi, nhưng tôi không chắc tôi sẽ cảm thấy thế nào về nó, Horace à," Cô McGonagall đang nói, có vẻ khó chịu, khi cô bước vào. "Tôi hiểu sự hứng thú của thầy đối với bộ sưu tập sách của giáo sư Dumbledore, nhưng tôi nghĩ là sách của thầy ấy nên ở tại văn phòng này."

"Nhưng Minerva yêu quý này, tôi khá chắc rằng Albus sẽ cho tôi..." Thầy Slughorn bước vào lặng đơ.

Cả hai giáo sư đứng đông cứng người một lúc và nhìn chăm chăm các vị khách không mời mà tới.

"Tom ?" Slughorn đưa tay ôm ngực như thể có cơn dau tim. "Ồ, Merlin ! Tom ? Là trò à ? Nhưng sao được -?"

Cô McGonagall lấy lại cảm xúc trowcs. "Tôi không biết sao lại vậy, nhưng tôi biết hắn là ai." Cô giật đũa phép và chĩa về Tom. "Harry ! Ginny ! Tránh xa hắn ra, ngay bây giờ ! Lùi lại !"

"Ta sẽ không làm thế nếu ta là cô, Minerva à."

Cô McGonagall nhìn bức chân dung của thầy Dumbledore. "Sao lại không ? Đó là Tom Riddle, thầy Albus à. Harry, rút tay lại – cô cần bắn nhanh."

"Con không nghĩ vậy đâu, thưa giáo sư." Harry bước lên trước Tom, che chắn hắn với cơ thể cậu.

"Harry ! Con đang làm gì vậy?" Cô McGonagall than van tức giận. Harry, hắn là Voldemort ! Hắn chỉ nhìn khác đi lúc này, nhưng cô biết hắn là ai. Tránh xa khỏi hắn, Harry !"

"Này... Alphard Black ?" Slughorn thì thầm. "Minerva, ta nhận ra người kia. Cậu ta là Alphard Black, anh trai của Cygnus và Walburga. Nhưng cậu ta mất nhiều năm trước rồi... Làm sao cậu ấy có thể ở với Harry Potter và Ginny Weasley ? Không được. Ta phải là đang mơ..."

"Ồ đủ rồi !" Ginny chĩa đũa phép thẳng về phía cô McGonagall. "Obiliviate !" Rồi cô nhóc chĩa đũa phép về phía thầy Slughorn lặp lại câu chú trước khi thầy phản ứng lại.

"Tốt lắm, trò Weasley !" thầy Dumbledore cười tủm tỉm.

Ginny nhìn về phía hai giáo sư đang đứng yên nhìn trống rỗng phía trước. "Ồ, trời ơi. Em hi vọng là em làm được. Em chưa bao giờ làm câu chú này trước đây. Hi vọng em sẽ không gây ra mất kì tổn hại vĩnh viễn nào đối với kí ức của họ."

Alphard nắm tay cô. "Anh cá là em làm ổn rồi, ginny. Rời đi trước khi họ tỉnh dậy và nhận ra chúng ta ở đây lần nữa ?"

"Gửi lời chúc tốt đẹp nhất cho thầy ở quá khứ nhé," thầy Dumbledore gọi với phía sau khi họ chạy về phía cửa. "À, những ngày xưa tốt đẹp ! Thỉnh thoảng thầy ước thầy có thể quay ngược thời gian để xem buổi kịch Giáng sinh thảm họa đó lần nữa. À, thật là một thảm họa !" Bức chân dung cười vang.

Harry chạy ra cửa trước. "Sao ạ ? Cái gì đã xảy ra, thưa Giáo sư ?"

"Chúng ta không còn thời gian đâu, Harry." Tom túm cậu ra khỏi cửa. "Alphard đúng đó; McGonagall và Slughorn sẽ nhận thức lại nhanh thôi."

"Nhưng em muốn biết cái gì đã xảy ra –"

"Ưm, vậy thì chúng ta sẽ quay lại và tận mắt nhìn chúng, được không ?"

...

"Cậu đây rồi, Elias !" Abraxas mỉm cười khi Haryr ngồi cạnh y tại bàn ăn Slytherin vào buổi tối. "Cậu đã làm gì cả chiều này vậy ?"

"Ồ -" Harry lấy miếng thịt quay và rau quả, đột nhiên thấy đói. "Thì đó. Mình đi dạo với Tom Riddle." Vui thật, đói bụng làm sao khi mà du hành thời gian chỉ mới nửa ngày khoảng giữa buổi trà chiều và buổi tối.

"Thật à ?" Lông mày Abraxas nhướng lên. "Nhưng trời đang mưa ! Nếu như cậu bị đau và bỏ lỡ trận Quidditch tiếp, tôi sẽ yêu cầu Riddle chịu trách nhiệm."

"Nói về Quidditch..." Orion ngẩng đầu nhìn trần nhà tráng lệ trên đầu bọn chúng. "Tôi nghĩ là trời ngường mưa rồi. Chúng ta cần vài ngọn đuốc, chúng ta có thể tập luyện được khoảng một tiếng hoặc hơn sau bữa tối."

"Đừng ngớ ngẩn thế, Orion," Cygnus lắc đầu và lấy miếng khoai tây. "Em biết là giáo viên sẽ không cho phép chúng ta chơi ngoài trời tối mà."

"Tất cả những gì chúng ta cần là sự cho phép từ một giáo viên." Abraxas nhoẻn cười. "Tôi sẽ hỏi thầy Slughorn nhưng thầy ấy có vẻ gần đây hơi gắt gỏng. Elias này, sao cậu không hỏi Riddle đó ? Thầy ấy có vẻ thích cậu."

Harry nhìn lên dãy bàn giáo viên nơi Tom đang ngồi, đắm chìm trong cuộc nói chuyện với thầy Slughorn béo ủm. Ừ, tôi cũng nghĩ anh ấy thích tôi. Này, Tom, em muốn chơi Quidditch với bạn ! Tom nhìn một lúc rồi mỉm cười.

Khi buổi tối kết thúc, Tom lướt qua dãy bàn Slytherin như thường lệ. "Như ta nói, Abraxas, trời đã ngừng mưa. Sao trò không được đội Quidditch ra ngoài tập luyện một chút ? Trời đã tối, nhưng các trò có thể sử dụng phép thuật để thắp sáng đuốc lửa. Các trò có sự cho phép của ta."

"Thật chứ ạ ?" Abraxas bừng sáng. "Cảm ơn thầy. Wow, thật dễ; chúng ta không cần phải hỏi. Thầy thật tuyệt, giáo sư. Đi ra ngoài yên tĩnh thôi, mọi người, để nhà Gryffindor khỏi chú ý và bắt chước theo."

"Đừng lo – tôi sẽ cố làm lạc sự chú ý của đội trưởng nhà Gryffndor..." Araminta bắt ánh nhìn của John Lupin ở hành lang.

...

"Tôi tự hỏi Araminta thấy cái quái gì ở Lupin," Cygnus lẩm bẩm khi chúng đi ra sân Quidditch đã được đuốc sáng trưng.

"Cô ta nói là hắn ta có một vài dạng hóa thú gì đó." Druella đi theo để theo dõi cuộc tập luyện. "Tôi chịu thôi."

"À, đừng bao giờ coi thường người hóa thú." Orion đặt cái hộp với những quả banh xuống đất. "Sẽ làm cho những quý cô điên cuồng. Dĩ nhiên là tôi nói từ kinh nghiệm thực tế của bản thân."

"Tôi nghe đồn là Lupin có hẹn hò với một cô gái Muggle." Eileen Prince cũng tham gia. "Một người hàng xóm của cậu ta. Các cậu có tưởng tượng được việc hẹn hò với một Muggle không ?" Cô nhăn mặt.

Harry thở dài. Ồ, một ngày nào đó cô sẽ hẹn hò với một Muggle thôi, Eileen ạ, và cũng là một người không mấy dễ chịu đâu. Mình tự hỏi nếu như người bạn gái Muggle của Lupin là mẹ của Remus thì sao ? Chắc chắn là cuộc đuổi bắt giữa John Lupin và Araminta sẽ kết thúc sớm thôi ? Cái lúc mà cổ đề cập tới cảm giác của cổ với việc bắt người Muggle, chắc hắn cậu ta sẽ chạy trốn và thét lên thôi. Mà ít ra, mình hi vọng cậu ta làm vậy.

"Sẵn sàng chưa, Elias ?" Orion thả quả bóng đang phập phồng khỏi cái va li.

Harry nhoẻn miệng cười. "Sẵn sàng !"

Bay trên không trung vào một buổi chiều mát lạnh rất là tuyệt. Nhưng có chút khó khăn để nhìn thấy quả snitch dưới ánh sáng của đuốc, nhưng Harry theo bản năng đã liên tiếp bắt được quả bóng vàng nhỏ xíu, trong khi né những quả bludger mà Cygnus và Orion ném tới. Tiberius MacLaggen là một Truy Thủ rất xuất sắc và cậu bé tóc đen ảm đạm tên Mordre Nott nữa. Alloysius Averey tóc vàng hoe không thật sự tốt lắm, nhưng MacLaggen và Nott đã bù trong phần đó.

Ở khóe mắt, cậu có thể thấy ai đó tiến gần lại sân Quidditch. Cậu có nửa chờ mong đó là Tom, nhưng chỉ là thầy Slughorn. Harry cảm thấy có chút bất ngờ; cậu chưa bao giờ cho thầy Slughorn là một fan Quidditch.

"Elias ! Elias Black !" Thầy SLughorn gọi tên cậu.

Harry thở dài và đáp xuống. "Dạ vâng, thưa giáo sư ?"

"À, trò là một tay Quidditch khá cừ đó." Slughorn nhìn cậu với một ánh mắt tán thưởng. "Là một chàng trai trẻ với rất nhiều những tài năng khác, Elias. Ta rất xin lỗi vì đã gián đoạn trò chơi của các trò, nhưng ta có một sự ngạc nhiên khá là vui cho trò. Một vị khách đang đợi trò trong lâu đài."

"Một vị khách ạ ?" Harry nhìn vị giáo sư Độc dược đờ đẫn. Cậu chẳng thể nghĩ ra được vị khách của cậu là ai.

"Đúng rồi, chàng trai yêu quý của ta. Cygnus, cậu có thể vui lòng đem những đồ Quiddich của Elias về lại phòng không ? Ta e là trò cũng không trông mong gặp vị khách ở giữa kì này đâu, nhưng ngài ấy bảo ngài ấy đột nhiên đi đến vùng này, nên tự nhiên thôi ngày muốn ghé thăm trò."

"Ai vậy ạ ?"

"À." Slughorn mỉm cười đầy bí ẩn. "Ta đã nói với trò đó sẽ là một bất ngờ. Dĩ nhiên là người bảo hộ của trò rồi ! Ngài ấy đang đợi trò ở văn phòng giáo sư."

Harry chớp mắt. "Người bảo hộ... của em ? Ở đây ? Ở văn phòng thầy hiệu trưởng ? Làm sao có thể- ?" Đầu óc cậu quay cuồng. Nhưng người bảo hộ bí ẩn của mình chưa bao giờ tồn tại ? Alphard đã viết bức thư tới thầy hiệu trưởng và sắp xếp cho rương của mình được gửi tới. Mình nghĩ người bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net