chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"À. Chúng ta sắp có bạn đồng hành rồi, Harry." Voldemort kết thúc nụ hôn lướt nhanh chóng. "Hắn đang ở gần; ta có thể cảm nhận được. Tom Riddle đang tới. Lạ nhỉ, đợi một người đã từng là ta bước qua cánh cửa !"

Harry cũng có thể cảm nhận được nó: Tom, Tom của cậu. Một chốc sau, cánh cửa gỗ sồi mở ra, và Tom bước vào, đũa phép giương cao. Đôi mắt Tom mở lớn khi hắn thấy Voldemort bên cạnh Harry.

"Ngươi?" Giọng của Tom khàn đặc, và cây đũa thủy tùng run rẩy. "Người bảo hộ của Harry... là ngươi ? Không, không thể. Phải là ác mộng rồi."

Tom và Voldemort vô cảm xúc một lúc, chỉ nhìn nhau vậy. Rồi họ bước lại gần hơn, như thể có cái sức lực vô hình nào đó ép chặt hai bọn họ lại. Rồi họ dừng lại chỉ cách nhau vài inch và đứng đó nhìn nhau lặng thinh. Tom với tay và chạm gương mặt nhợt nhạt của Voldemort với bàn tay run rẩy. Harry cảm nhận được những cơn sóng xúc cảm nối tiếp cuộn trào trong đầu cậu: Cậu cảm nhận sự do dự của Tom trước cái lặng băng của khuôn mặt Voldemort, sự phòng bị của Voldemort với hơi ấm ở đôi bàn tay Tom. Rồi Tom rút tay lại, gương mặt hắn đó bừng.

Harry nhìn mơ hồ về phía hai người họ, Tom ở quá khứ và Tom ở tương lai, và ngạc nhiên trước sự giống nhau đến kì lạ của họ. Bề ngoài của hai người dĩ nhiên là khác nhau: khuôn mặt Tom thì đỏ ửng, xinh đẹp, đầy sức sống, trong khi những đường nét lạnh băng của Voldemort thì méo mó, vô hồn. Nhưng dưới cái nét đỏ ửng của sự sống và lạnh lẽo của cái chết, Harry nhận ra sự giống nhau lạ lùng từng thớ thịt, từng đường nét chân tay, và bóng của họ như lồng vào nhau dưới ánh nến lập lòe.

"Tom." Voldemort mở đầu, rất dịu dàng đến nỗi Harry không chắc ban đầu thực sự hắn có nói cái tên ra không. "Rất vui được gặp ngươi ! Ngươi khác hơn ta nghĩ." Hắn lần từng đường nét của khuôn mặt Tom với ngón tay thon dài, nhợt nhạt và cười nhẹ khi Tom nhăn mặt. "Ngươi đẹp hơn ta nhớ, mặc dù chỉ là sau cuộc chạm trán chớp nhoáng của chúng ta chiều nay. Ta phải thừa nhận rằng ta khá là bất ngờ khi biết Harry là người yêu của ngươi – và sẵn lòng, lúc đó – ta nghĩ làm sao điều đó có thể xảy ra. Tại sao, khuôn mặt của ngươi cũng như đang yêu như nó !" Có tia đau đớn trong giọng nói của Voldemort.

"Ngươi.... Ngươi đang làm gì ở đây ?" Tom lùi lại. Giọng hắn lạnh băng. "Ngươi không có quyền gì ở đây; đây là thời đại của ta, không phải của ngươi."

Một nụ cười quỷ mị hiện trên khuôn mặt Voldemort. "Ồ, chỉ là thăm một người bạn cũ của ta thôi." Hắn bước chậm rãi về phía Harry và vuốt tóc cậu. "Chúng ta đã biết nhau rất lâu rồi, Harry và ta. Ta nhận được một tin nhắn rằng Harry muốn nói chuyện với ta, và ta rất vui vì điều đó."

"Đừng chạm tóc em ấy !" Đũa phép của Tom run lẩy bẩy. "Ta không hiểu làm sao ngươi lại đến đây được, lúc này đây, nhưng ta nói cho ngươi biết: Tránh xa Harry ra, không thì ta sẽ cho nổ tung xác ngươi."

"Thật chứ ?" Voldemort tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ có ý định tự hủy hoại bản thân. Ta nhớ là ngươi khá là thích phòng bị. Và giờ, ngươi lại, đe dọa giết... bản thân ngươi."

"Ngươi không phải là ta." Mặt của Tom đỏ bừng vì cơn tức giận. "Ngươi là một kẻ nào đó ta sẽ không bao giờ trở thành, những lựa chọn ta không bao giờ làm. Ngươi là một con quái vật từ tương lai."

Voldemort nghiêng đầu một bên và nhìn Tom đầy suy tư. "À, vậy chúng ta vẫn có sự liên kết với nhau chứ Tom ? Chắc là, ngươi có thể cảm nhận nó luôn ? Chúng ta không còn là một bản thể nữa, nhưng chúng ta lại khá là có liên quan với nhau. Dạng như là anh em sinh đôi, có lẽ, như là... cha và con trai ?"

"Như cha và con trai ?" Có tia cười vụn thoát ra khỏi môi Tom. Hắn nhìn Voldemort chằm chằm. "Ngươi này, không phải là một cách tệ để biện minh. Ta nghĩ ta cũng cảm nhận về ngươi như cách ta cảm nhận về cha ta. Ta rất vui để cho mối quan hệ của chúng ta kết thúc như của cha và ta đã từng." Hắn chĩa đũa phép về ngực của Voldemort. "Avada Ked –"

"Expelliarmus !"

Đũa phép của Tom rơi khỏi tay hắn bởi câu chú của Harry.

"Harry ! Em đang làm cái quái gì vậy ?" Giọng của Tom khá khó chịu. "Đưa đũa phép cho ta, em yêu."

Harry lắc đầu. "Dĩ nhiên không, Tom. Em không thể để anh giết hắn ta." Harry tiến tới và ôm choàng Tom. "Hắn là anh. Em có thể cảm nhận được, Tom."

"Ồ, Merlin! Em thật là, rất là vô lí đó, em yêu ạ." Tom thở dài và hôn nhẹ môi Harry. Harry mỉm cười và chạm hắn một cách không kiểm soát. Một lúc sau, một phần thức tỉnh trong Harry nhớ về Voldemort đang nhìn bọn họ, và cậu lùi lại. "Ồ..."

Voldemort cười nhẹ. "Ồ, đừng dừng chứ. Ta thấy hình ảnh ngươi hôm một phần của ta khá là đẹp, Harry. Rất là thu hút. Thật đáng để quay ngược thời gian để xem điều này."

Harry rên rỉ và vùi khuôn mặt đỏ ửng của mình vào lồng ngực Tom.

Tom vuốt ve tóc Harry và lẩm bẩm: "Ngươi không việc nào làm hơn là nhìn hai người đang yêu à ? Đừng để chúng ta giữ ngươi. Ngươi không có ai để giết ở thời đại ngươi ? Thông trị thế giới tương lai đã hoàn thành à ?"

"Thống trị thế giới?" Voldemort cười mỉm. "Ngươi nói khiến nó tầm thường quá, Tom. Ta thích nghĩ về nó như là một biểu hiện không giới hạn của cá nhân. Ta thích thế giới ở một cái cách – như ngươi, ta biết – ta đã khám phá được nhiều điều hơn rất nhiều người đàn ông cố làm thỏa mãn ta. Không khác mấy, như là cỗ máy của lãnh đạo, có lẽ ta là người thành công nhất."

"Bởi vì ngươi độc ác hơn ai hết..." Tom thì thầm.

"Ồ, chi tiết đấy." Voldemort nhún vai. "Thật ra thì Tom, ta đã có vẻ không hứng thú mấy với quyền lực cá nhân cho mấy từ khi ta tìm ra có nhiều thứ quan trọng hơn trên thế giới này." Hắn mỉm cười và thêm vào đó một câu bình mỉa mai: "Vì cái gì mà cuối cùng, điều mà có lợi cho hắn là gì nếu như hắn thống lĩnh được cả thế giới nhưng lại đánh mất đi linh hồn của chính mình ?" (For what, after all, shall it profit a man, if he shall gain the whole world, and lose his own... soul ?) Ánh nhìn của hắn hướng đến Harry.

Tom nhìn hắn. "Cái gì vậy ? Là câu nói của Bible? Rất là... xúc động. Ngươi là người cuối cùng mà ta nghĩ có chút hứng thú với thần học thuyết. Ồ, ta nghĩ ngay cả ác quỷ cũng nói Kinh Thánh để biện hộ cho hắn."

"Ác quỷ à ?" Nụ cười của Voldemort rộng hơn. "Ngươi có tính... nghiêm khắc với bản thân, Tom ?" Hắn tiến lại gần hơn và đẩy lọn tóc của Tom ra khỏi mắt. "Ta có nhớ từng đọc về việc bản thân quỷ Satan cũng là một thiên thần. Có lẽ là một thiên thần như ngươi."

"Đừng chạm ta ! Đưa ta đũa phép, Harry. "Tom với lấy đũa phép mà Harry đã nhét vào túi. "Hắn không thể sống để mà bước khỏi căn phòng này."

"Ngươi cần phải cẩn trọng với những xung động giết người này, Tom." Voldemort nhìn Tom đầy vẻ ánh nhìn quan tâm còn Harry lại lùi ra góc tường, đũa phép của Tom vẫn bị cậu nắm chặt. "Giết người là con đường dẫn tới diệt vong, chàng trai ạ. Ta nói dựa trên những kinh nghiệm của bản thân."

"Đủ rồi!" Harry chĩa đũa phép về cả hai bọn họ. "Ngồi xuống, cả hai người. Chúng ta cần nói chuyện."

Có tí ngạc nhiên khi cả Tom và Voldemort đều tuân theo lệnh của cậu; họ đều ngồi xuống, khá là cứng nhắc, trên hai cái ghế đối diện lò sưởi và quay mặt về phía cậu. Harry hít thở sâu.

"Đầu tiên, đưa ta đưa phép của ngươi." Cậu chĩa cây đũa phép thủy tùng của Tom về phía Voldemort.

Sau một tí do dự, Voldemort lấy chiếc đũa gỗ thủy tùng của hắn ra khỏi túi áo choàng và đưa cho Harry. "Nếu ngươi yêu cầu."

Harry nắm chặt nó và cất hai chiếc đũa phép giống hệt nhau vào túi. Cậu quay sang hai người đàn ông mặc đồ đen. "Và giờ, chúng ta định làm gì ?"

"Giết hắn." Tom đáp ngay lập tức. "Nếu hắn... Nếu Voldemort... chết, mọi thứ sẽ ổn cả."

"Không đâu." Harry lắc đầu cậu chậm rãi. "Nếu em giết hắn bây giờ, ba mẹ cũng đã chết, và cả chú Sirius và chú Regulus, và tất cả những nạn nhân vô tội của Voldemort nữa."

"Regulus ?" Giọng của Voldemort êm ái. "Cậu trai nhà Black ? Người tóc xoăn ? Ta nhớ hắn rất rõ, Harry. Ta không biết tại sao ngươi là gán việc hắn vào. Không, này, ngươi không thể: rất lâu trước thời đại của ngươi."

"Anh trai của chú đó, chú Sirius là cha đỡ đầu của ta. Chú Sirius như là một người cha của ta và chú ấy bị giết bởi Bellatrix Lestrange ngay tại Bộ Pháp thuật."

"Ta hiểu rồi." Voldemort suy tư một lúc. "Ngươi yêu Sirius Black à ? Ta không rõ, Harry. Ta rất lấy làm tiếc rằng cái chết của y gây cho ngươi đau lòng. Ồ, ta hiểu, có lẽ cũng khó mà tin được rằng kẻ giết chết cha mẹ ngươi lại cũng có cảm giác đó, nhưng ta thật vậy. Ta đã có những cảm nhận về ngươi khác ta đã từng trong quá khứ. Bellatrix đã chết; ta đã tự giết ả. Điều đó có làm ngươi thoải mái không, Harry ?"

Harry thở dài. "Không. Cái chết của Bellatrix không có chuộc lại được cái chết của chú Sirius. Nhưng... nhưng nếu cái chết của ngươi có thể, nếu ngươi chết ngay sau khi ngươi trở thành Voldemort." Cậu cố gắng để giữ giọng mình thật bình tĩnh.

Voldemort nhìn ánh lửa xanh. "Ta hiểu. Đó là kế hoạch của ngươi ư ? Để hoàn thành lời tiên tri về cả hai chúng ta và đưa người yêu ngươi trở lại ? Bằng cách nào đó đi tới tương lai, giết chết ta ngay sau khi ta biến đổi ?"

Harry nuốt. "Ta phải nói là nó đúng."

"Ta hiểu." Đôi mắt bạc của Voldemort nhìn Harry. Hắn đang nghĩ gì vậy ? Harry cảm thấy khó khăn để cảm nhận được cảm xúc của hắn; chúng có vẻ bị giấu nơi nào đó trong đầu hắn mà cậu không thể nắm bắt được. Có lẽ ngươi là người Bế quan bí thuật tốt hơn cả Tom.

"Để em ấy làm đi." Tom ngươi người về trước, đôi mắt hắn nhìn Voldemort như đang dò xét bản thân tương lai của mình. "Nếu như ngươi còn chút tình người nào trong ngươi – trong ta – để nó xảy ra đi. Nếu như ngươi có chút gì quan tâm đến Harry, hãy vì em ấy. Em ấy là linh hồn của ngươi và ta."

Voldemort im lặng một lúc lâu. "Và khi nào ngươi muốn... cái chết của ta ?" Hắn nói với giọng rất bình tĩnh như thể là đang nói chuyện về thời tiết.

Harry thở dài. "Ngay sau khi sự biến chuyển của ngươi. Ngay khi Tom Riddle trở thành Voldemort và trước khi ngươi giết chết Regulus Black mười tám tuổi."

Voldemort nhìn ánh lửa chăm chú. "Ta biết rồi." Hắn lại im lặng. Rồi hắn quay sang Harry. "Nó xảy rang khoảng vào tháng Mười năm 1977, Harry. Ta đã vào được nhà của cha ta thời điểm đó, ở Tư Trang Riddle làng Little Hangleton. Ngôi nhà được bao bọc bởi rất nhiều chú bảo vệ. Cách duy nhất để vào được ngôi nhà đó là phải có mật mã bí mật, mà chỉ có ta biết. Ta đã chọn một mật khẩu rất lạ, Harry, một chứng cứ về cuộc đời ta trước khi ta trở thành Voldemort mà ta vẫn muốn nhớ. Ngươi có thể đoán được không, nhóc con?"

Harry gật đầu, gần như không thốt nên lời. Mưa. Mật khẩu là "mưa".

"Xuất sắc. Ta sẽ cho ngươi một sơ đồ chi tiết về ngôi nhà, và sẽ chỉ cho người một số câu chú quyền năng có thể giúp ngươi trên đường."

"Đợi đã." Tom nhìn Voldemort. "Ngươi định để em ấy giết ngươi ? Ngươi ?"

Voldemort cười nhẹ. "Điều này làm ngươi ngạc nhiên à, Tom ? Ta nghĩ đó là những gì ngươi muốn."

"Làm ta ngạc nhiên?" Tom lắc đầu. "Đó chỉ là nói giảm. Đó là những gì ta muốn, nhưng ta không thể tin ngươi lại để cho nó xảy ra. Ngươi không định để cho nó diễn ra. Ta hiểu ngươi; ta hiểu sự sợ chết của ngươi; sự khao khát với những điều trái luân lí... Không có điều gì mà ngươi lại chọn cái chết."

"Ngay cả không vì linh hồn của ta ?" Giọng của Voldemort vẫn dịu dàng. "Và bởi về linh hồn ta không có ý nói về những lí thuyết thần học thiếu xác đáng, có những thực thể vô hình tưởng tượng lại ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Vì linh hồn ý ta là – ưm, nhóc đó." Hắn nhìn Harry, và Harry cảm thấy ngươi nóng bừng. Tay của Voldemort lửng lơ trên đầu Tom.

"Ta nói không được chạm tóc em ấy !" Tom đứng bật dậy. "Harry cầm đũa phép của ta, nhưng ta không nghĩ ta cần một đũa phép để giết ngươi. Ta trẻ và mạnh hơn ngươi, ta có thể bóp chết ngươi trong phút chốc."

Voldemort cười to. "Ghen à, Tom ? Ngươi không tin tưởng.... bản thân ngươi à?"

Tom nhìn hắn chằm chằm. "Không nhiều, không. Vậy ngươi đang nói là nếu Harry đến tương lai và giết ngươi ngay sau sự biến đổi của ngươi, ngươi sẽ để vậy ? Như thế à?"

Voldemort gật đầu. "Ừ."

"Và ngươi không định dừng em ấy lại, hay là hại em ấy?"

"Ta không ngăn cản. Và ta không muốn bất kì tổn hại đến với Harry. Ta nghĩ ngươi biết điều đó mà, Tom."

Tom nhìn Voldemort rồi yên lặng một lúc. Rồi hắn lẩm bẩm: "Ta cho là thế. Ngươi đang nói sự thật, ta cảm nhận được. Nhưng ta không thích thế. Ta không tin ngươi..."

Voldemort lắc đầu. Đôi mắt xám của hắn lấp lánh. "Tom, Tom ! Ngươi tổn thương ta. Tin ta đi. Ta không bao giờ làm những gì ngươi chưa bao giờ làm."

Tom cau mày. "Ta e là ta phải tin ngươi thôi. Nhưng ta không thể dừng việc suy nghĩ liệu ngươi có cái gì đó giấu kín.... Ngươi muốn chết ?"

Voldemort thở dài. "Ta nhớ ta từng thông minh hơn ngươi khi ta mười tám. Đừng có ngớ ngẩn vậy, Tom ! Dĩ nhiên ta không có ý định chết."

"Cái gì ? Nhưng ngươi vừa nói..."

"Ta nói là ta định để Harry giết ta vào năm 1977. Đúng đó. Nhưng nó không có nghĩa là ta lên kế hoạch để chết, bất kì trường hợp nào. Ta nghĩ là ngươi phải biết điều này rõ hơn ta."

"Sao cơ ?"

Voldemort lắc đầu. "Ta nghĩ việc chết hơn mang tính nổi loạn. Không phải phong cách của ta. Ngươi biết mà ?"

"Nhưng..."

Voldemort quay sang Harry và cau mày nhẹ. "Hắn luôn đần độn như thế này hả nhóc ? Ta đã luôn hi vọng rằng đó là trí thông minh tuyệt đỉnh khiến ngươi yêu hắn, chớ không phải khuôn mặt thiên thần này. Hi vọng ta không sai. Harry, ngươi có thể giải thích kế hoạch rõ ràng này với người yêu của ngươi không ? Hắn dường như chưa hiểu lắm."

Harry không thể nhịn cười trước biểu hiện rối rắm trên khuôn mặt Tom. Cậu choàng tay quanh Tom và hôn lên má hắn. "Rất đơn giản, Tom à. Dĩ nhiên hắn sẽ không chết. Em sẽ đến tương lai vào năm 1977 và giết Voldemort của thời đó. Nhưng hắn, Voldemort tương lai mà chúng ta biết, vẫn sẽ tồn tại, bởi vì hắn sẽ ở đây, ngay thời điểm này, trong khi em làm điều đó. Nếu hắn đi tới tương lai, tới thời điểm của hắn, hắn sẽ không thể tồn tại khi em giết Voldemort trẻ. Nhưng nếu hắn ở đây, trong quá khứ, hắn sẽ ổn. Cuối cùng thì em hi vọng là thế. Và cha mẹ em và chú Regulus chú Sirius và tất cả những nạn nhân khác của Voldemort có thể được cứu sống."

"Ngươi có phải công nhận rằng đó là một kế hoạch khá tốt ha Tom ?" Voldemort nhìn Tom. "Lời tiên tri của Harry và ta sẽ được hoàn thành, sẽ không có tổn thương vĩnh viễn nào cho một trong hai chúng ta."

Tom gật đầu, do dự. "Ta e là thế. Có một phần của ta – một phần rất nhỏ, muốn ngươi không chết. Ngươi là ta, một cách nói khác là vậy. Nhưng chúng ta không cần phải kẹt cứng với ngươi ở thời điểm này mãi mãi phải không?"

Tom cười to. "Ta nghĩ người cũng sẽ thích ta dần theo thời gian thôi, Tom, nếu ngươi cho ta cơ hội. Chúng ta có rất nhiều điểm chung, ngươi và ta... Nhưng ta không nghĩ về việc xông vào cuộc sống hạnh phúc của ngươi với Harry. Trừ khi ngươi muốn ta, dĩ nhiên vậy rồi. Ta không chắc Harry cũng phản đối kế hoạch đó. Ngươi cũng thích ta phải không ? Ồ, đừng lo lắng, Tom – ta sẽ đi du lịch một thời gian dài vào những năm 1920 nếu ngươi muốn, nếu cho các người chút riêng tư, cho tới khi ta được chào đón khi đến thăm ngươi vào các dịp."

Tom thở dài ảm đạm. "Ồ, được thôi. Miễn sao ngươi không..."

"Chạm tóc Harry ?" Đôi mắt của Tom lấp lánh. "Ta sẽ cố nhớ việc đó. Rất tốt. Giờ, Harry này, chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta cần có một kế hoạch ám sát, ta và nhóc, và nạn nhân của ngươi là một phù thủy hắc ám cực kì thông minh – mặc dù hắn không thông minh bằng ta... Tội nghiệp Voldemort trẻ của tương lai ! Hắn không có cơ hội nào để đánh bại lại ba chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net