chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những tia lửa xanh trong lò sưởi đã tắt, căn phòng dần chìm trong bóng đêm. Ngay cả những đường nét quái dị của Voldemort cũng trở nên khó phân biệt dưới ánh nến lờ mờ trên tường, như thể hắn chẳng là gì ngoài hình ảnh của một cơn mơ, mờ nhạt trong bóng tối của giấc ngủ sâu.

"Đã trễ rồi, Harry."

Giọng của Voldmemort vẫn luôn mềm mại ? Harry cảm thấy một chút lạnh nhưng không phải là cơn rùng mình ở gáy cổ khi Voldemort nói. Cậu chưa bao giờ thật sự nghe giọng của Voldemort. Ai có thể diễn tả được cái giọng nói du dương đó lại nguyền rủ bạn ? Ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của Voldemort và nhớ tông giọng nói của hắn ? Nhưng bây giờ cái hình thể đáng sợ của Voldemort chìm dần trong bóng tối, giọng của hắn như thể vang vọng trong đầu Harry. Đó là giọng Tom, nhưng không hẳn là giọng Tom. Nó trầm và êm tai, với một sự ám ảnh lạ lùng khiến Harry nhớ về bóng tối và những lời nguyền và bài hát của vela.

Voldemort tiếp tục: "Giáo sư Slughorn ngỏ ý cho ta căn phòng trống của y đêm nay, và ta đã chấp nhận lời mờ đó. Tin rằng Horace sẽ chiếm những căn phòng rộng cho y nhiều hơn bất cứ giáo viên Hogwarts nào !" Có tia cười nhẹ trong giọng hắn. "Nhóc nên quay về tháp Gryffindor, Harry à. Nhóc cần phải tỉnh táo khi chúng ta lên kế hoạch giết Voldemort trong vài ngày tới nữa. Ta sẽ gặp ngươi vào sáng."

"Về lại Tháp Gryffindor ?" Một lúc sau Harry mới nhận ra vị Chúa tể Hắc ám không biết là Harry đã ở một nhà khác. "Ồ, tôi không có ở nhà Gryffindor."

"Không ở nhà Gryffindor ?" Harry có thể nghe tiếng sột soạt của áo choàng Voldemort khi vị Chúa tể Hắc ám cựa động bên cậu. "Nhưng ta nhớ là nhóc ở đó. Nhóc phải thế; ta nhớ nhóc từng lấy cái kiếm của Godric ra khỏi cái mũ cũ kĩ nhàu nát, rất nhiều năm sau đó."

Harry mỉm cười vào hư không. "Trong tương lai, tôi đã được xếp vào nhà Gryffindor, đúng vậy. Ý tôi là, tôi sẽ. Nhưng ở thời điểm này, Chiếc Mũ Phân Loại xếp ta vào nhà Slytherin."

"Harry Potter ở nhà Slytherin ?" Giọng của Voldemort là tiếng thì thầm nhẹ. "Lạ lùng ! Nhưng cũng có nghĩa; khi mà nhóc là Trường Sinh Linh Giá của ta. Tưởng tượng là Trường Sinh Linh Giá sống của vị chúa tể Hắc ám được phân vào nhà Gryffindor ! Ta tự hỏi làm sao Chiếc Mũ Phân Loại lại làm đúng điều đó trong thời điểm này chứ không phải là tương lai."

"Chiếc Mũ Phân Loại đã làm đúng cả trong hai thời điểm," Harry đáp. "Nó biết là tôi thuộc về cả hai nhà. Tôi có thể là Trường Sinh Linh Giá của ngươi, nhưng tôi vẫn là tôi. Chiếc mũ chỉ đơn thuần đưa tôi vào nhà mà tôi yêu cầu nó. Cả hai lần đều vậy."

"Em yêu cầu nó -?" Giọng của Tom – giọng Tom của cậu – vang trong căn phòng tối mực.

"Vâng, Tom. Đó là... Đó chính là sự lựa chọn làm nên chúng ta."

"Sự lựa chọn của chúng ta?" Có sự ngưng đột ngột. Rồi Tom thì thầm :" Ta hi vọng em đúng, Harry. Lumos !"

Những cái nên trên tường sáng hơn dưới câu chú của Tom, và Harry nhìn thấy hình dáng của hai người rõ ràng hơn.

"Phép thuật không cần dùng đũa phép ? Rất ấn tượng đấy, giáo sư Riddle." Harry có thể cảm nhận Tom đang khó chịu trước câu tán dương đầy mỉ mai của Voldemort. Harry nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Voldemort. Như thế nào đó, vị Chúa tể Hắc ám có vẻ khác hơn khi mà mắt hắn giờ đã có chút màu khói nhợt nhạt. Mắt của hắn rất giống Tom, chỉ là tối hơn và sâu hơn.

"Sự lựa chọn làm nên chúng ta ?" Voldemort nhún vai. "Như là một trong những điều tầm thường mà Dumbledore từng nói. Ta khá là hài lòng khi biết rằng nhóc chọn Slytherin, Harry. Nhóc nhìn có vẻ mệt mỏi, nhóc; nhóc cần đi ngủ. Ở kí túc Slytherin." Có nụ cười nhẹ trên môi hắn. "Rất lạ khi nghĩ Harry Potter nằm ngủ với những chiếc mền bạc của kí túc Slytherin ! Ta tự hỏi những giấc mơ của ngươi ở đó... Ta nhớ cái kí túc đó rất rõ, mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua rồi. Không biết cái giường nào là của nhóc ? Hay là nhóc cũng ngủ ở giường cũ của ta ? Cái mà nằm ở góc phía nam."

"Er..." Harry ước gì vẫn còn bóng tối ở đó để che giấu hai má đỏ bừng của cậu. "Tôi không có ngủ ở kí túc Slytherin nữa."

"Em ấy ngủ trong phòng ta." Tom chen vào. "Đó là sự sắp xếp của ta để bảo vệ em ấy."

"Để bảo vệ nhóc, Tom ?" Vodelmort nhìn hắn chằm chằm. "Bảo vệ khỏi cái gì ?"

"Tránh khỏi ngươi."

Voldemort cười to. "Ồ, ta hiểu rồi. Ngươi bảo vệ nhóc khỏi Voldemort ? Rất là mỉa mai nha. Ưm, giáo sư Riddle – như là người bảo hộ của Harry – ý ta là của Elias, ta không chắc là ta ủng hộ cái sự sắp đặt lạ kì này. Ngươi đang lợi dụng cậu nhóc à ?"

Tom liếc hắn. "Mối quan hệ giữa ta với Harry không phải việc của ngươi. Chúng ta là người yêu; ngươi biết mà. Chúng ta yêu nhau, và nếu ngươi dám xen vào, ngươi sẽ hiểu được những phép thuật không đũa phép mà ta có thể làm. Ta có nghe rằng lời nguyền chết chóc không đũa phép không thể thực hiện được, nhưng ta khá là tốt với pháp thuật. Ta dám chắc ta có thể làm được nếu ta để tâm vào đó."

"Vả lại, Tom sẽ không làm tôi tối nay." Harry nắm tay Tom và nhìn Voldemort kiên định. "Ta sẽ làm hắn."

"Ngươi sẽ... gì ?" Đôi mắt bạc phân minh của Voldemort như xoáy sâu vào cậu. "Bất ngờ và đầy... hấp dẫn..."

Harry cựa quậy.

"À, rồi." Vị chúa tể hắc ám đứng lên. "Ta sẽ gặp hai ngươi vào sáng hôm sau. Ta đã thông báo với giáo sư Dippet là ta muốn xem những tiết học của Elias ngày mai để chắc rằng nhóc có nền giáo dục pháp thuật đầy chất lượng như ta mong muốn từ học viện này. Dĩ nhiên, nếu ta không vui về những gì ta thấy, ta sẽ suy xét tới việc chuyển Elias tới DUmstrang. Ta rất trông chờ xem ngươi giảng dạy, Tom. Một trải nghiệm tuyệt vời cho cả hai chúng ta, ta nghĩ là.... Giáo sư Riddle ! À vâng, ta sẽ rất thích thú đấy. Ta có thể nhận lại đũa phép chưa, nhóc ?" Voldemort nhận đũa phép từ Harry. "Ta ở chung phòng với Horace tối nay, nên ta cần đũa phép vì sự an toàn của bản thân. Ta nghi ngờ hắn sẽ có ý muốn làm tình với ta, vì vẻ bề ngoài, nhưng ta sẽ giết hắn ngay lập tức nếu như hắn cứ khăng khăng mời ta mấy cái trái dứa thành tinh đó."

Tom cười nhẹ. "Hm. Vâng, nó khá là ghê rợn ?"

"Ta vui là chúng ta có nhiều điểm chung, Tom. Ngoài việc không phải là cùng một người." Voldemort chần chừ một lúc. Đôi mắt bạc của hắn nghiên cứu khuôn mặt Harry. Rồi hắn làm cái điều cuối cùng mà Harry từng nghĩ: Hắn nghiêng người về trước và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Harry. Môi của hắn lạnh băng, lạnh hơn cả Tom. Môi hắn như đá, và Harry cảm nhận như thể cậu đang chạm ánh lửa úa tàn. Nụ hôn kéo dài một lúc, nhưng nó để lại Harry những cảm xúc hỗn độn.

"Harry..." Giọng của Voldemort mềm như nụ hồn. "Ta từng tự hỏi nó sẽ như thế nào. Và nó ngọt ngào hơn ta nghĩ."

*Em ấy là của ta !* Tom rít lên, nhảy dựng và chồm tới người Voldemort.

Voldemort phải sử dụng thể loại câu chú không đũa phép, để Tom đập vào một vật thể vô hình lơ lửng trong không trung. Hắn bị đẩy ngã và ngã ngửa trên sàn nhà.

Harry đơ người, nhìn cú ngã đầy say mê. Giây phút tiếp theo, cánh tay Tom quàng chặt Harry và đôi môi ấm áp của hắn bao phủ của cậu, Tom hôn cậu, đầy giận dữ, như thể hắn muốn xóa sạch những dấu vết nụ hôn của Voldemort khi nãy.

Cuối cùng, Harry đẩy hắn ra và thì thầm: "Anh đang ghen với hắn, phải không ?"

"Ghen à ?" Đôi mắt bạc của Tom lóe sáng. "Ta ghen khi Abraxas Malfoy chạm em. Đó là một cảm giác khó chịu khi mà hắn hôn em... Em biết, Harry, những phù thủy hắc ám rất ít khi dụng sức trong những câu nguyền chết chóc; mọi người thường bị giết bởi câu chú Avada Kedavra thông thường khi chưa kịp suy nghĩ gì. Câu chú Avada hoàn thành kết quả như mong muốn, dĩ nhiên, và nó rất là nhanh gọn và ít đau đớn được sử dụng bởi hầu hết các kẻ giết người. Không thể tạo ra một lời nguyền chết chóc mới mà làm cho người bị hại ít bị tổn thương hơn, để chắc rằng người bị giết có đủ thời gian để nhận thức được cái nụ hôn mơ hồ đó..."

"Không cần phải ghen đâu Tom. Anh là người mà em yêu. Là anh." Harry hôn nhẹ Tom. Cậu đi trong tâm trí Tom. Đột nhiên, cậu lùi lại. Này, cái gì...? Đó là gì vậy, Tom? Em có thể cảm nhận được sự ghen tuông của anh, nhưng cái cảm giác khác mà em cảm nhận được lấn cấn trong đầu anh ? Ban đầu em nghĩ đó là sự giận dữ, nhưng không phải. Ưm, nó không chỉ là giận dữ đâu." Cậu nhìn Tom chằm chằm. "Sao ? Nhìn hắn hôn em – khiến anh cương lên ?"

Tom đỏ lét. "Ồ, đừng kì cục vậy. Dĩ nhiên là không phải ! Một suy nghĩ phi lí đó, Harry."

"Tom à ? Em có thể đọc được suy nghĩ của anh, anh nhớ không ?"

Tom rên rỉ. "Ta biết. Ta đang suy nghĩ nó không phải là một điều tốt. Ưm, cho là cái hôn đó khiến ta cương lên đi, một chút thôi. Nhìn em như thế nào, từ bên ngoài, khi em hôn một ai đó... Và ta giả tưởng hắn là ta, một cách mà.... Và rồi cảm tưởng cái khao khát mãnh liệt của hắn muốn ôm em, để.... Ưm, không giống như hắn không có cảm giác như vậy khi hắn xem chúng ta hôn."

"Đủ rồi !" Harry thỏ dài. "Em không muốn nghĩ về Voldemort ngay lúc này. Em muốn nghĩ về anh. Quay trở về phòng của anh và em sẽ cho anh thấy chính xác những gì em đang suy nghĩ."

...

"Ta rấ là vui," Giáo sư Slughorn líu lô, "thông báo với các trò là chúng ta có một ví khách đặc biệt đến thăm lớp học Độc dược của chúng ta vào sáng nay. Đây là ngài Gaunt, người bảo hộ của Elias Black."

Ngài Gaunt ? Harry tự mỉm cười khi cậu lấy cuốn sách độc dược ra. Làm sao mà Slughorn có thể nhìn vào đôi mắt xám của hắn mà không nhận ra hắn là Tom ?

"Ngài Gaunt," Slughorn tiếp tục với chất giọng hứng khởi, "là một vị phù thủy đầy tài năng như ta phát hiện được vào tối qua, khi ta vô tình bắt gặp ngài khi ngài ở một mình. Ta không phải là một tay mơ về pháp thuật, nhưng ngài đã đánh bật ta khá là đau. Thật may là ngài có khả năng phục hồi lại hiệu ứng của câu chú, chứ ta chẳng ở đây bây giờ rồi."

Harry có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh có vẻ ấn tượng.

"Một sự hiểu nhầm đáng tiếc nhất," Voldemort nói du dương. "Chỉ là bản năng thôi, ta đảm bảo với các trò là, trong suốt những năm du hành ở những vùng nguy hiểm của thế giới."

Slughorn cười mỉm. "Khá là rõ, ngài Gaunt ạ ! Khi một phù thủy quyền năng thường phải đối mặt với sự nguy hiểm hằng ngay, ngay cả một Bậc thầy độc được vô hại đột nhiên có một cái chén đầy trái thơm có thể bị chọc giận và bản năng phòng bị với những cái rễ sâu hoắm.... Giờ thì, Elias, không có cái gì thật sự hài hước về nó cả."

"Không đâu, thưa thầy. Không có gì hài hước cả." Harry cố chỉnh lại biểu hiện trên gương mặt mà cậu hi vọng đó là một biểu hiện nghiêm túc."

"Ngài có vui lòng lại đây ngồi phía sau không, ngài Gaunt –" Slughorn vẫy đũa phép và một cái ghế học sinh ở phía sau đổi thành một cái ghế bành bọc nhung đầy sang trọng – "chúng ta sẽ tiếp tục với bài học. Độc dược của ngày nay rất là hiệu nghiệm những Tình dược đầy ác hiểm. Ưm, loại Tình dược phổ thông. Làm cho chúng ta tự hào hơn hôm nay, các quý cô quý cậu; cho ngài Gaunt thấy các trò đã được học bao nhiêu ở Hogwarts. Ồ..." Ông nhìn nghiêm khắc về phía vài cô nhóc đang cười khúc khích thích thú. "Ta phải nó là, ta đã thêm một số bùa chú bảo vệ ở cánh cửa. Không ai có thể rời khỏi lớp học mà không nộp mẫu Độc dược nào !" Mắt của ông nhấp nháy khi nhìn về phía những gương mặt thất vọng của lũ học trò. "Vị Bậc thầy Độc dược già khụ của các trò không có mới được sinh ngày hôm qua đâu ! Giờ thì, lật tới trang ba mươi ba..."

Những tiếng lật loạt xoạt giấy theo sau. Harry chú ý là hầu hết học sinh nghiên cứu cái hướng dẫn trong sách độc dược với hứng thú nhiều hơn bình thương. Có tia đỏ bừng vì hứng khở trên hai má thường nhợt nhạt của Eileen Prince, và cả Orion và Abraxas đều nhoẻn miệng cười.

Harry liếc nhìn cuốn sách Độc dược. Trộn hoa già với cây cà dược (bittersweet). Thêm hoa nhài (Jasmine), nhựa cây mật nhi lạc (myrrh) và cây lady's mantle, theo thứ tự và ném một nhúm đầy cánh hoa hồng trắng khi nghĩ về người yêu....

Những cái vạc to chứa đầy nước bập bùng trên ngọn lửa nhỏ. Slughorn đã đưa những nguyên liệu độc dược cho mỗi học sinh; hàng đống lá xanh và hàng loạt hoa trắng phủ đầy bàn. Nhưng sao ? Hoa hồng petal thì dễ, nhưng những bông hoa già hơn thì sao. Harry nhón lên nhìn Cygnus và Aramnita, nhưng chúng cũng nhìn rối rắm.

Bắt đầu với những bông hoa nhỏ năm cánh, có một giọng nói thì thầm trong đầu Harry. Chúng là những hoa già. Cái lá hình mũi tên kia là lá cây cà dược (bittersweet). Harry đảo mắt về phía Voldemort, nhưng Voldemort có vẻ như hoàn toàn xem Tiberius McLaggen đang nghiền thứ gì đó mà Harry chắc là những cánh hoa hồng trong cối của cậu ta.

Harry mỉm cười vả thả những bông hoa năm cánh cùng với những cái lá hình mũi tên vào cối. Chắc rằng nhóc đã nghiền kĩ; nhóc không thể phân biệt được hai loại thực vật này khi nhóc làm, cái giọng nói đó tiếp tục vang lên. Harry ngoan ngoãn nghiền hoa và lá tới khi chúng ngả màu xanh sẫm. Đổ cái hỗn hợp đã nghiền nát đó vào vạc. Giờ thì thêm vào hoa nhài; chúng là những cái cánh hoa hình oval có mùi giống nước hoa. Thả vào từ từ. Những hoa trắng trên cánh cành có gai với lá xanh bóng loáng kia là cây mật nhi lạc. Những hướng dẫn thì không nói thế, nhưng ta sẽ nghiền thân cây một chút trước khi thêm vào nếu ta là ngươi; nó giúp thoát bớt mùi thơm của nhựa thông. Những cái lá to màu xám xanh có hình cái quạt kia là lady's mantle. Nhóc cần xé nhỏ chúng ra; nếu không chúng sẽ nổi lềnh bềnh khi nhóc thêm vào phần thuốc của nhóc.

Harry nhìn cái vạc của cậu chăm chú. Hỗn hợp sủi bọt đã chuyển sang màu bạc, và một mùi hương ngọt ngào của hoa hồng tỏa ra.

Và rồi những cánh hoa hồng. Harry thả những mảnh vụn còn lại của hoa trắng vào phần thuốc. Suy nghĩ đầy say mê về người mình yêu ? Phần đó khá là dễ dàng. Cậu nhắm mắt lại và để những kí ức của đêm trước tràn ngập trong đầu. Tom, ấp ám và đỏ mặt trong vòng tay cậu, Tom rên rỉ như đáp lại sự vuốt ve của cậu... Quá trễ, Harry nhớ rằng những suy nghĩ của cậu không hoàn toàn được riêng tư. Cậu đỏ mặt khi cậu đột nhiên cảm nhận ánh nhìn của Voldemort cứ dán chặt vào cậu.

Harry nghiêng người nhìn thuốc của mình. Ưm, cái dung dịch lấp lánh này đang dần thành nước trong như ngọc. Cái mùi hương tỏa ra từ cái dung dịch đó khá lôi cuốn; nó có mùi như da của Tom và gỗ và chổi thần và mưa và len ẩm.

Cỏ thi (Yarrrow). Cái từ đó đột ngột xuất hiện trong đầu cậu. Nhóc nên thêm cỏ thi vào. Harry lật qua những từ hướng dẫn. Không có đề cập đến cỏ thi. Những bông hoa già và cây cà dược cho sự dũ dỗ, hoa nhài và nhựa cây mật nhi lạc cùng cây lady's mantle cho sự đam mê, và hoa hồng cho tình yêu, nhưng cỏ thi sẽ khiến nó kéo dài mãi.... Cái giọng nói đó khẳng định. Không, không có về nó trong sách. Harry ngẩng đầu và gặp đôi mắt của Voldemort.

Cỏ thi à ?

Phải cỏ thi. Tin ta đi.

Harry thở dài và bước tới tủ độc dược. Nó là những cái cuống dài, thẳng trên kệ tầng hai. Harry với tay và lấy một nhúm đầy cuống khô. Độc dược sủi bọt nhẹ khi cậu ném chúng vào.

"Hey ! Cậu vừa làm gì vậy ?" Abraxas nhìn vạc của Harry. "Mấy cái cuống buồn cười mà cậu mới vừa bỏ vào là gì vậy ?"

"Quay lại chỗ của trò đí, cậu Malfoy." Slughorn xuất hiện sau chúng. Ông nhìn độc dược của Abraxas với cái thở dài. "Quá nhiều nhựa cây mật nhi lạc. Độc dược của trò sẽ khiến cho người kia cảm thấy vô vọng..." Slughorn nghiêng người nhìn vạc của Harry. "Ồ, Merlin ngọt ngào !" Ông cười với Harry. "Rất tốt, Elias; quá tốt là đằng khác ! Ta không bao giờ nghĩ ta được nhìn thấy một độc dược tình yêu hoàn hảo như vậy; lớp óng ánh của nó có chất lượng đỉnh cao. Xuất sắc, chàng trai của ta !" Slughorn với tay và xoa xoa đầu Harry.

Giây phút tiếp theo, vị bậc thầy độc dược hét toáng trong đau đớn. "Ahhh !"

"Ngài ổn chứ, giáo sư ? Ta có cần gọi y tá không ?" Voldemort nhìn ông đầy vẻ quan tâm.

"Không, ta sẽ... ổn thôi..." Slughorn rên rỉ, ôm bụng. "Chỉ là một cơn đau bất chợt thôi Chắc là chứng khó tiêu thôi. Ahhh."

"Có lẽ là mấy quả dứa ngâm đường rồi (crystallized pineapple)," Voldemort đáp.

"Chắc là vậy." Slughorn đứng dậy và lấy chiếc khăn tay màu hoa tử đinh hương lau mồ hôi đẫm trên thái dương. Ông kết thúc việc kiểm tra những độc dược còn lại. Khi làm xong, ông quay sang Voldemort với nụ cười mệt mỏi. "Nhưng ngài thấy đấy, chúng ta có rất nhiều tài năng sáng chế độc dược, nhưng ta nghĩ ngài nên tự đi kiểm chứng về cậu nhóc của ngài. Thật sự đặc ân được có trò ấy ở đây."

Slughorn vỗ tay, và những học trò nhìn lên. "Đủ cho hôm nay rồi, các cô cáu cậu. Trước khi về, ta có một thông báo: Ngài Gaunt muốn được xem cuộc sống của học sinh ở Hogwarts. Tối qua, khi ta kể cho ngài về buổi kịch giáng sinh của giáo sư Beery, ngài Gaunt đã rấ tiếc vì không thể tham dự được buổi diễn cuối. Nhưng ta đã có một cuộc nói chuyện với giáo sư Beery sáng nay, và thầy ấy cam đoan với ta những buổi thử tập đã rất tốt và có khả năng diễn một buổi kịch sớm cho ngài Gaunt vào chiều nay. Những diễn viên nam, đóng thế, và những khán giả hứng thú với buổi kịch thì có thể tham dự tại Đại Sảnh vào tám giờ tối nay. Hãy cho ngài Gaunt những trải nghiệm mà ngài ấy không thể nào quên !"

"Một bất ngờ thú vị !" Voldemort cúi đầu nhã nhặn. "Một buổi kịch giáng sinh ở Hogwarts ! Trải nghiệm duy nhất trong đời, có thể nói như vậy. Ta rất là trông mong nó, giáo sư Slughorn."

"Ồ, xin hãy gọi ta là Horace. Ta yêu cầu đó."

"Cảm ơn ngài. Horace." Voldemort vẫn giữ nụ cười.

Khi cả lớp giải tán, Eileen Prince nghiêng người về phía Harry. "Người bảo hộ của cậu là một người đàn ông quyến rũ thật đấy !"

"Quyến rũ à ?" Harry chớp chớp mắt đầy ngạc nhiên.

Eileen đỏ mặt. "Ưm. Tôi nghĩ vậy. Tôi cũng không phải là người duy nhất đâu; nhìn Araminta và Druella cứ nhìn chằm chằm ngài ấy. Khuôn mặt của ngày ấy đã bị hủy dung hoàn toàn, nhưng điều đó chỉ khiến ngài ta thêm hấp dẫn, cậu có nghĩ vậy không ? Và ngài ấy cũng có cách ứng xử đầy lịch thiệp." Cô thở dài. "Ngài ấy phải có một cuộc sống cô đơn biết bao ! Ngày ấy kết hôn ? Hay là có bạn gái chưa ?"

Harry suy nghĩ một lúc. Ưm, hắn đã đính hôn với Walburga một lần... Không, đó là Tom, không phải là Vodlemort. Và hắn hôn mình tối qua, trước bản thể quá khứ của hắn... Cậu đỏ mặt. "Er... Không. Mình không nghĩ vậy đâu."

"Người đàn ông tội nghiệp," Eileen thì thầm. "Không thể giúp nhưng chỉ thấy đáng tiếc."

Đáng tiếc ? Harry nhìn Voldemort đầy vẻ nghi hoặc.

"À, Elias." Voldemort mỉm cười với cậu, và Eileen biến mất cũng lũ học trò khác. "Nhóc là một người chế độc dược khá tốt đấy."

Harry đảo mắt. "Một trong số chúng ta. Cảm ơn vì sự giúp đỡ."

"Không có gì, nhóc. Ta trông mong nhóc trong buổi kịch tối nay."

Harry nhún vai. "Ồ, tôi không có có trong vở kịch nữa. Tôi rút ra, vì tôi có rât nhiều.. er... bài tập để làm."

"Nhưng dĩ nhiên nhóc phải có mặt trong vở kịch." Giọng của Voldemort vẫn dịu dàng. "Tại sao ta lại muốn ngồi coi cái thứ ngớ ngẩn khủng khiếp đó khi không có nhóc ? Ta đã nói chuyện với Beery và hắn đồng ý nhóccó thể tiếp tục vai diễn trước của nhóc tối nay. Nhóc tất nhiên là Quý ngài Xui Xẻo rồi."

"Sao ?" Harry nhìn hắn chằm chặp. "Không. Không, tôi sẽ không làm đâu. Tôi không thể. Ta còn không biết lời kịch."

"Ồ, đừng lo lắng." Voldemort nhìn cậu chăm chú và nếu như Harry có thể nhận ra, thì cậu có thể cho nụ cười nhẹ của vị Chúa tể Hắc ám như nụ cười của ác quỷ. "Ta đã có vở kịch rồi – giáo sư Beery đã rất tử tế cho ta một bản của kịch bản – và ta nghĩ nhóc sẽ nhận ra những lời thoại xuất hiện trong đầu nhóc khi cần thiết."

Harry lắc đầu. "Không. Tôi sẽ không làm đâu. Ngài không ép tôi được."

"Ồ, thôi nào, Harry. Sẽ rất là vui ! Ta đã từng nghe về vở kịch này rất nhiều năm sau đó. Nhóc không thể bỏ lỡ được." Voldemort cười mỉm. "Chỉ hứa với ta một điều, Harry."

Harry thở dài. "Cái gì ?"

"Hứa với ta là nhóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net