chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

Đêm xuống, và chỉ còn ánh lửa lập lòe. Ginny dựa đầu lên vai Alphard; tóc cô bé đỏ rực tương phản với áo choàng đen của y. Harry kinh ngạc về cái cách mà họ ở cùng nhau, cậu bé từ quá khứ và cô gái từ tương lai. Cậu lơ đễnh xoay xoay cái quay ngược thời gian của Alphard.

"Em có chắc là em đã sẵn sàng đến Tư trang Riddle cha vậy Harry ?" Tom lấy cái lọ nhỏ lấp lánh chứa kí ức của Regulus từ Alphard. Tia lửa nhấp nháy từ lò sưởi chiếu sáng gương mặt hắn. Tom nhìn những lọn xoáy bạc kí ức trong cái chai được đóng kín đầy trầm ngâm. "Suy nghĩ lạ kì kinh khủng Tom ạ, rằng em sẽ đến Tư Trang Riddle để giết người... như ta từng làm." Hắn nuốt. "Ta giết cha của ta, và em sẽ giết kẻ sát nhân của hắn."

"Harry cần khám phá cái kí ức trước." Voldemort nói nhẹ nhàng. "Nhóc cần quen với Tư trang Riddle và với vị chúa tể Hắc ám của thời điểm đó trước. Tom và ta sẽ đi với nhóc, Harry, và chúng ta sẽ hướng dẫn nhóc. Rồi chúng ta sẽ quay lại đây và bỏ bùa cái kí ức và nhóc có thể quay ngược lại tới cái kí ức đó."

Harry gật đầu. "Tôi sẵn sàng." Cậu cảm nhận trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Ngươi... ngươi có muốn ta đi với ngươi và Harry vào kí ức... trở lại Tư trang Riddle không ?" Tom thì thầm.

"Ờ." Voldemort cựa quậy. "Làm sao nhóc có thể có những hướng dẫn tốt hơn thế được ? Chúng ta biết rõ ngôi nhà đó mà, phải không ? Ta đã ở đó khá là lâu, và mặc dù ngươi chỉ đến một lần, nhưng có gì đó cho ta biết là ngươi nhớ nó rất rõ. Ta nghĩ rằng Tư trang Riddle đó đã ám ảnh trong những giấc mơ của ngươi... Chuyện gì vậy, Tom ? Ngươi không sợ chứ ? Sợ hồn của cha ngươi ?"

Tom mặt tái nhợt một chút, nhưng rồi hắn ngẩng đầu và nhìn Voldemort kiên định. "Có lẽ là thế. Ta vẫn còn tính người vẫn còn biết sợ. Còn ngươi ?"

"Ồ, ta vẫn còn những cảm xúc của con người, Tom à. Ngươi nghi ngờ về điều đó à ?" Cánh tay trắng nhợt từ bóng tối vươn ra và vuốt ve má Harry dịu dàng.

"Ngươi dừng lại đi !" Tom rít lên.

"Ờ, nhưng mà ta lại có khả năng kiểm soát cảm xúc tốt hơn ngươi," Voldemort nói nhẹ tênh.

"Ồ, thôi nào." Harry lấy cái lọ từ tay Tom. "Làm sao tôi có thể ám sát được chúa tể Hắc ám nếu cả hai người cứ tiếp tục gây rối vậy hả ?" Cậu đứng dậy khỏi ghế. "Đi tìm cái chậu tưởng kí của thầy hiệu trưởng đã... Mà, nè, thầy Dippet không có chậu tưởng kí phải không ? Em nghĩ là sẽ thấy nó ở trong văn phòng thầy khi mới đền đây lần đầu, nhưng không có. Chúng ta có thể tìm Chậu tưởng kí ở đâu ?"

"Albus Dumbledore có một cái trong văn phòng của thầy ấy." Tom đứng dậy luôn. "Thầy nói ta là thầy thường sử dụng nó để coi lại mấy trận Quidditch mà thầy yêu thích."

Harry cười to. "Đó mới là thầy Dumbledore. Đi kiếm thầy đó nào, được không ?"

...

"Mời vào !" Thầy Dumbledore ngước mắt lên khỏi công việc và chào đón ba vị khách vui vẻ. "Xin chào, Harry. Xin chào Tom và..."

"Đây là người bảo hộ của con," Harry chêm vào, liếc Voldemort.

Dumbledore nhìn họ qua gọng kiếng và mỉm cười. "Ồ, nghịch lí của thời gian (time paradox) ? Thú vị đó !" Ở góc phòng, một con chim màu đỏ hót ríu rít trong lồng.

"Xin chào giáo sư Dumbledore. Ta là ngài Gaunt, người bảo hộ của Elias," Voldemort nói, nhìn thầy Dumbledore cẩn trọng.

Dumbledore cười tươi. "Phải trò không, Tom ?"

Voldemort nhìn ông chằm chằm. "Cái gì ? Sao ngài lại gọi ta thế ? Ta không phải là Tom, thưa giáo sư."

"Không phải à ? Ta cũng không chắc lắm." Dumbledore đặt cây bút lông ngỗng xuống và phủi nhẹ mấy tấm da dê. "Ta có thể làm gì cho hai – ồ, xin lỗi, ba – quý ông tối nay ?"

"Con có thể mượn Chậu Tưởng Kí của thầy được không ạ," Harry nói yếu ớt.

"Chậu Tưởng Kí của thầy ? Ờ, dĩ nhiên rồi." Nếu thầy Dumbledore có nghĩ đây là một lời xin phép đầy kì quặc, chắc hẳn thầy ấy cũng không thể hiện đâu. Dumbledore đứng dậy và mở cái tủ cũ kĩ trên tường để lộ ra có chậu đá có những chữ Rune chạy ở viền quen thuộc. "Mọi người đem theo kí ức hay muốn mượn của thầy ? THầy có một bộ sưu tập tuyệt vời, nếu như mọi người có hứng thú, bao gồm cả những trận đấu đặc sắc giữa Puddlemere United và Wigtown Wanderers năm 1937. Có một lí do tại sao họ lại thắt chặt những quy định về banh bóng trong những năm sau, thằng nhóc Bagman tội nghiệp không bao giờ bình thường được sau khi bị cái quả Bludger xoay mòng mòng đó đập vào người."

"Tụi con có đem kí ức của mình." Harry lấy cái chai khỏi túi áo.

"Vậy cứ tiếp tục đi, Harry. Đừng để ý thầy; thầy sẽ vẫn làm việc ở đây khi các trò trở về từ quá khứ."

"Chúng con đến tương lai, thưa thầy." Harry vặn nút lọ và đổ cái chất lóng lánh vào nước của chậu tưởng kí.

"À. Ghé thăm kí ức của một ai đó về những việc chưa xảy ra hả ? Chúc may mắn nhé Harry." Thầy Dumbledore chà chà cái mũi bằng cái bút lông ngỗng và bắt đầu cắm đầu vào công việc. "Và ngươi cũng thế, Tom," thầy thêm vào, có vẻ như mới suy nghĩ thêm.

"Cảm ơn thầy." Tom và Voldemort đồng thanh, và Harry thấy một nụ cười nhẹ ẩn dưới chòm râu của thầy Dumbledore.

...

Khuya ở Little Hangleton. Một chàng trai khoảng mười tám tuổi đứng trước cái cổng sắt cao và nhìn tư trang ẩn hiện sau những tán cây. Cậu trai mặc áo choàng đen, ánh trăng tỏa sáng trên những lọn tóc đen dài. Nó có vẻ lo lắng và nhìn quay ra sau lưng một lúc, như thể nó đang bị giựt mình bởi những tiếng động nhẹ ở những lùm cây.

Harry thở hổn hển khi cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng trai. Cậu nhận ra rằng Regulus Black rất giống anh trai của nó Sirius.

Những bước chân vang đều trong buổi đêm tĩnh lặng, và dừng lại, một hình dáng mặc áo choàng đen đang đi từ con đường dẫn ra cổng mờ tối. Hình dáng đó giữ cái nến đáng cháy snags và nhìn qua thanh sắt cửa một lúc. Rồi hắn lẩm bẩm với cái giọng lạ kì: "Chúa tể đang đợi ngươi. Theo ta."

Cảnh cổng mở ra vang tiếng rủng rẻng, và Regulus Black bước vào khu vườn đầy chần chừ.

Harry, Tom, và Voldemort theo tên hầu cùng Regulus trên đường dẫn vào khu vườn. Họ di chuyển chậm rãi, như những bóng ma; bước chân của họ lặng yên trên con đường rải đá sỏi.

"Ai vậy ?" Tom hỏi. "Tên hầu. Ta không nhận ra hắn."

"Em có." Harry nhìn phù thủy nhỏ mập lùn chân vòng kiềng quen thuộc đó với vẻ chán ghét. "Là Mundugus Fletcher phải không ? Em nghĩ ổng làm cho Hội Phương Hoàng, nhưng mà cuối cùng thì hắn ta lại là ngươi của Voldemort."

Voldemort cười to. "Mundugus? Ồ, con chuột nhãi hai mặt đó không có trung thành với ta như là hắn với Dumbledore và cái hội đó. Hắn là gián điệp hai mang cho ta trong một khoảng thơi gian, cho tới khi hắn biến mất với một nửa đồ cổ của gia đình Riddle. Ta cho hắn đi; với ý nghĩa đống đồ bạc cũ quý già của bà Riddle bán khoảng vài sickles ở chợ đen làm ta bất ngờ."

Những bước chân của Regulus và Mundugus vang trên con đường trải sỏi, tiếng cú kêu vọng từ gần đây. Tom nhìn lên cái tường màu bàng bạc của trang viên đầy oai nghiêm và nuốt cái ực. Harry nắm lấy tay Tom và vuốt ve nhẹ nhàng.

"Rất lạ phải không Tom ? Khi trở lại đây ?" Giọng của Voldemort đột nhiên dịu dàng lạ thường. Tom gật đầu lặng thinh.

Harry đảo mắt nhìn người đàn ông áo đen bên cạnh. "Tại sao ngươi lại chọn nơi đây là trung tâm đầu não của mình ? Ngôi nhà cổ của cha ngươi ?"

Voldemort nhìn về phía Tư trang Riddle, khuôn mặt hắn cứng đờ rồi hắn đáp: "Có lẽ ta nghĩ ta thuộc về nơi đây, Harry."

Cảnh cửa chính lớn mở trước họ, và họ theo chân Mundugus và Regulus vào sảnh lớn.

"Đợi ở đây." Mundugus biến mất và Regulus đứng đó lặng thinh nhìn xung quanh sảnh đường một lúc. Nó có vẻ sợ hãi; nó cứ vân vê ve áo. Đèn treo thủy tinh lấp lánh trên trần nhà nhưng không được thắp sáng. Thay vào đó, nhưng đuốc cháy sáng dọc bức tường khiếm cho sảnh đường chìm trong nửa sáng.

Harry bước đi chậm rãi đến đứng trước Regulus Black và nhìn khuôn mặt đó đầy hiếu kì. Regulus có mái tóc như của chú Sirius, rối bù dài và tối màu, đôi mắt của nó cũng màu xám như của anh trai nó. Nhưng đường nét của nó mềm mại hơi chú Srrius, và những đường nét tinh xảo khiến nó như một đứa trẻ. Nhưng dĩ nhiên nó không còn là một đứa trẻ nữa. Nó bao nhiêu tuổi ? Mười bảy hay mươi tám ? Và có gì đó trong đôi mắt nó không giống một đứa trẻ, cái gì đó tuyệt vọng và ám ảnh, khiến Harry nhớ đến chú Sirius điên trong những tấm truy nã. Harry với tay ra, chần chừ, cố chạm lấy những lọn tóc đen của Regulus, nhưng ở đó không có gì để chạm cả. Một kí ức. Nó chỉ là một kí ức.

"Chủ nhân sẽ gặp ngươi ngay." Mundungus xuát hiện. Y dẫn Regulus vào một căn phòng lớn bên tay phải, và ba vị khách theo họ, tàng hình và không thể nghe thấy được, vào phòng chờ lớn nhưng đã đổ nát. MỘt hình dáng áo choàng đen đứng bên cạnh lò sưởi chưa được đốt, chờ đợi. Mặt hắn chìm trong nửa tối.

"Ngươi từng sử dụng căn phòng này ?" ÁNh nhìn của Tom lướt về phía Voldemort. "Trong tất cả các căn phòng trong ngồi nhà này, ngươi chọn nó ?" Giọng của Tom chìm vào thì thầm. "Căn phòng nơi... họ chết ?"

"Ừ, Tom. Ta chọn phòng này." Không có tí cảm xúc nào trong giọng nói sắc bén của Voldemort.

Harry đảo mắt nhìn quanh phòng chờ rộng lớn; nó có nội thất khá ổn với bàn gỗ đào ghế bọc lụa, và rất dễ để biết căn phòng này từng tuyệt đẹp. Nhưng một lớp bụi mỏng phủ trên đồ nội thất, những lọ hoa bạc mờ rỗng trên bàn. Cái mà phải từng là tấm rèm trắng tinh tế rũ xuống như tấm liệm ở cửa sổ vòm cao kia.

"Ngươi có thấy họ ở đây ?" Tom nhìn Vodelmort. "Cha, bà, và ông... Ngươi có nhìn thấy hồn của họ ở đây không ?"

Có sự im lặng. "Thỉnh thoảng." Giọng của Voldemort khá tĩnh và phẳng nhưng mặt hắn tái nhợt.

"À, Regulus." Cái hình dáng áo đen đó bước ra khỏi bóng tôi. Harry nín thở. nGười đàn ông trước cậu là Voldemort và Tom, nhưng cũng khác họ, một người lạ thân quen. Voldemort của thời Regulus vẫn có tóc đen như Tom, và những đường nét thiên thần của Tom vẫn còn ẩn dưới đường nét lạnh lùng của y. Nhưng da của hắn bất thường, như chết, và đôi mắt ánh đỏ.

Harry nhìn hắn. Tom. Tom của mình, bị hủy hoại bởi ác quỷ, Tom của mình đã thành đá băng. Thiên thần của mình, là thiên thần của cái chết.

"Tôi không thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn." Harry nói nhỏ.

"Dĩ nhiên không thể," Voldemort đáp. "Hắn không là thật, Harry ạ. Hắn chỉ là một kí ức, được nhìn qua đôi mắt của Regulus Black, Tử Thần Thực Tử gần chết."

Harry nhìn họ với trái tim đập nhanh khi cậu trai trẻ với mái tóc đen lại gần chúa tể Hắc ám của nó và đón chào với nụ cười. "Đây cũng là những gì ngươi nhớ ?" Harry hỏi Voldemort đầy do dự.

Voldemort đứng lặng thinh một lúc lâu, nhìn quanh phòng. Rồi hắn gật đầu. "Ừ, Harry, đây là mọi thứ như thế. Ta vẫn nhớ cái buổi tối Regulus Black đến gặp ta. Ta nhớ ánh sáng của nến tỏa trên gương mặt hắn như thế này –" Hắn với tay và chạm kí ức hư vô của Regulus Black, nhưng Regulus không chú ý hắn. Voldemort nhìn về phía cửa sổ vòm cao bên kia. Cả khu vườn ở ngoài cửa sổ kia, và những cái cây thủy tùng cổ như dưới tấm kính. "Nhưng ta nhớ là hôm đó trời mưa.Regulus có những giọt mưa nhỏ trên tóc nhó..." Bàn tay của Voldemort lướt nhẹ gần tóc của cậu nhóc. "Lạ kì, nó không nhớ hôm đó có mưa. Đây là một phần của buổi tối đó mà bản thân ta nhớ rõ nhất."

"Ngươi muốn gặp ta, Regulus?" Vị chúa tể Hắc ám của kí ức cất giọng nhẹ nhàng. "Đến và ngồi cạnh ta bên lửa. Mundugus cho chúng ta chút rượu."

Mundungus gật đàu nhanh và biến mất, và Regulus ngồi lên rìa ghế bên lò sưởi, có tia đỏ dấu hiệu của sợ hãi trên mặt nó.

Người đàn ông mà từng là Tom và Voldemort vẫy đũa phép, và những tia sáng trong lò sưởi như sống dậy. Harry nửa chờ mong được cảm nhận các ấm từ lửa nơi cậu đang đứng cạnh Regulus, nhưng không có. Regulus lại cảm nhận cái ấm từ tia lửa, nó đang vươn tay do dự về phía lửa. Harry có thể nhìn thấy bàn tay nhợt nhạt của nó run nhè nhẹ.

"À, Mundungus đã quay lại với rượu. Ngươi có thể rời khỏi đây, Mundugus. Regulus có chút chuyện riêng muốn nói với ta." Vị chúa tể Hắc ám của Tư trang Riddle nói có chút giống Tom hay giống Voldemort? Harry không xác định được.

Mundugus đi ra ủ rũ và vị Chúa tể Hắc ám nghiêng người về phía trước. 'Ngươi muốn nói với ta cái gì nào, Regulus ?"

Cậu nhóc hớp một hơi dài, như để tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Rồi nó nói: "Thưa chúa tể của tôi, tôi bận tâm..."

"Bận tâm, Regulus ? Về cái gì ?" Giọng của chúa tể Hắc ám vẫn du dương.

Cái li rượ trong tay Regulus rung lắc dữ dội. "Về xã hội thuần huyết. thưa ngài. Thật là một suy nghĩ đẹp đẽ: Tất cả những gia đình phù thủy cổ xưa của nước Ánh bước ra ánh sáng để khẳng định vị trí hợp phát của bản thân như là những kẻ thống trị của ddaats nước này. Rất là vô lí khi chúng ta phải che giấu sự tồn tại của bản thân chúng ta khỏi Muggles. Tại sao chúng ta phải che giấu, khi chúng ta là ngươi có quyền năng ? Tại sao chúng ta che giấu những người mà chúng ta muốn cai trị ? Luật lệ của Bộ cho rằng chúng ta phải che giấu khỏi Muggles là vô nghĩa; nếu tôi được sử dụng phép thuật trước một Muggle, tôi sẽ có thể xem Muggle sợ hãi quỳ khuỵu gối và tôn thờ tôi, hơn là sợ bị bắt bởi Bộ. Tại sao chúng ta phải che giấu điều tự nhiên của bản thân ? Sao chúng ta phải che giấu tài năng của mình ?"

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt vị Chúa tể Hắc ám. "Chính xác đó là suy nghĩ của ta, Regulus."

"Nhưng mà..." Reglus hớp hết một hơi rượu. "Nhưng chúng ta không nên thống trị bằng sự sợ hãi, thưa chúa tể của tôi. Nhưng Tử THần THực Tử đã đi quá xa. Nhưng người Muggle vô tội đã bị tra tấn, đơn giản vì nhiều người theo ngài lại rất hứng thú xem những gì họ phải trải qua. Và ngay cả phù thủy phải chịu đựng dưới bàn tay của họ, và của ngài, thưa chúa tể." Regulus nuốt nuốt. "Chúa tể của tôi, điều này... điều này không phải là những gì tôi nghĩ... Tất cả những bạo lực, tra tấn vô nghĩa. Nó không cần thiết và dã man; chúng ta được sinh ra để cai trị thế giới, nhưng không phải là khủng bố nó; chúng ta là những nhà quý tộc tự nhiên, vậy mà những Tử Thần Thực Tử của ngài lại hành xử như lũ thú vật... Tôi không thể là một phần của điều này được nữa."

Ánh nhìn của vị Chúa tể Hắc ám vẫn đặt trên chàng trai trẻ. "Ngươi không thể là một phần của điều này ? Vậy ngươi định làm gì, Regulus ?"

Regulus đang run dữ dội. Nhưng cậu nhìn hắn đầy dũng cảm. "Tôi không còn muốn là một Tử Thần Thực Tử nữa, thưa Chúa tể.

Sự im lặng theo sau đó. Rồi vị chúa tể Hắc ám của kí ức trả lời nhẹ nhàng. "Ngươi không còn muốn là một Tử Thần Thực Tử nữa ư ? Ta muốn ngươi suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định vội vã như vậy."

Cậu trai lắc đầu. "Tôi đã đưa ra ý định của mình, thưa ngài."

"Không, Reglus." Giọng của vị Chúa tể Hắc ám nhướng cao. "Ta nghĩ ngươi cần nghĩ về điều này khoảng hai hay ba ngày. Rồi, nếu quyết định của ngươi vẫn như vậy, quay trở lại và gặp ta. Nhưng cân nhắc đầu tiên, hậu quả của sự lựa chọn của ngươi sẽ là gì..."

"Ta không hiểu." Tom nói. "Ta nghĩ vị Chúa tể Hắc ám sẽ giết cậu nhóc ngay lập tức."

Voldemort cười nhẹ. "Ồ, ta sẽ thế, nếu như nó là một trong những Tử Thần Thực Tử khác của ta. Nhưng ta có một vị trí dành riêng cho Regulus và ta hi vọng nó sẽ thay đổi suy nghĩ. Nó là một phù thủy thuần huyết, từ một gia đình quý tộc cổ xưa. Ta nghĩ nó đại diện cho ta những gì phải thân ta luôn mong ước. Ta, một kẻ con lai nghèo nàn... Ta chắc ngươi hiểu ta, Tom."

Tom gật đầu chậm chạp. "Ưm, có lẽ là thế... Có lẽ ngươi muốn để đó Regulus cho cái lí như mà ta đính hôn Walburga Black: Trở thành một phần của thế giới phù thủy quý tộc..."

"Ngươi đã đính hôn với Walburga Black hả ?" Voldemort nhìn Tom chằm chằm.

Tom đỏ mặt. "Một thời gian ngắn. Đó là trước khi ta quen Harry."

Harry nhìn theo Regulus Black khi nó đứng dậy và bước chậm rãi ra cửa. "Vậy chuyện gì đã xảy ra với Regulus sau đó ?"

"Nó chết hai ngày sau đó," Voldemort trả lời. "Bởi chính tay ta. Ta... Ta hối hận vì cái chết của nó. Thỉnh thoảng trong những năm về sau, ta nhớ những giọt nước mưa vương trên tóc nó, và ta ước nó đã từng suy nghĩ hợp lí hơn..."

Cảnh cửa đóng sau lưng Regulus. Vị chúa tể nửa quen thuộc của thời đại Regulus bước tới cửa sổ và đứng lặng yên, nhìn ra bầu trời đen. Harry có thể thấy hình ảnh phản chiếu của hắn trên cửa sổ tối đen; ở khoảng cách này, hắn cực kì giống Tom.

Phòng chờ trang nhã mờ dần mà một khắc sau, Harry, Tom và Voldemort quay trở lại văn phòng thầy Dumbledore. Fawkes đón mừng họ với tiếng kêu chát chúa và nổ thành một đám lửa.

Voldemort nhìn con chím đang cháy, nhưng là đang bị thôi miên bởi ánh lửa chói rực. Hắn lẩm bẩm: "Tin ta đi, Harry, ta ước rằng buổi tối ở Tư trang Riddle sẽ đã khác."

Ánh lửa trong chuồng chim vàng bùng cháy rực rỡ một lúc rồi nó tắt, để lại một nhúm tro phía sau. Thầy Dumbledore ngẩng đầu nhìn. "À, đã tới lúc." Harry không biết là thầy đang nói về Fawkes hay là Voldemort.

Harry nhìn nước sóng sánh trong Chậu Tưởng Kí và thở dài. Cậu lấy cái xoay ngược thời gian ra khỏi tuối và hạ xuống cái bồn lóng lánh. "Nó rồi sẽ khác," cậu nói khe khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net