chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

Harry đứng đờ ra một lúc, nhìn cái thân hình đang vặn vẹo trên sàn. Vị chúa tể Hắc ám khi chết nhìn thật vô tội; đôi mắt hắn nhằm nghiền, và có thể dễ tưởng tượng rằng giờ chúng có màu xám bạc hơn là đỏ. Sự độc ác từng hiện hữu trên khuôn mặt của hắn không còn nữa, chỉ còn lại những đường nét mềm mại của gương mặt xinh đẹp. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua cửa sổ tỏa sáng trên tóc của hắn. Cậu cảm nhận hơi thở của mình dồn đập. Giết người. Mình đã giết người rồi.

Em đã theo dấu chân của anh, Tom. Tối nay, em phạm tội giết người ở Tư trang Ridđle. Tối nay, em giết người ở Little Hangleton. Đêm này, em đã giết hắn...

Harry nhún vai khi cậu cuối người xuống cái cơ thể đó và vuốt mái tóc tỏa ánh bàng bạc. Ngươi chỉ là một giấc mộng hắc ám của một tương lai chưa bao giờ thành... Rồi cậu đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi lạnh băng đó và khóc.

...

Khuôn mặt của Harry vẫn còn vương nước mắt khi Tom nâng cậu đứng dậy khỏi sàn nhỏ trong văn phòng Dumbledore. Tom gạt những giọt nước mắt với đôi bàn tay ấm. Sau đó, Harry cảm nhận có một bàn tay khác, rất lạnh run rẩy trên gương mặt cậu.

"Em làm tốt lắm, em yêu." Tom thì thầm.

Harry nâng đôi mắt và nhìn Tom chằm chằm, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp đầy sức sống. Khuôn mặt cứng đờ lạnh bang của vị Chúa tể hắc ám của Tư trang Riddle vẫn âm ỉ trong đầu cậu. Cậu ôm chặt Tom. "Em đã giết Voldemort," cậu thì thào.

"Dĩ nhiên rồi, nhóc." Voldemort nói nhẹ, giọng của hắn nhẹ tênh một cái lạ thường.

"Tôi đã nguyền lời nguyền chết chóc vào ngươi, như một lần ngươi đã làm vậy." Harry cố giữ cho giọng cậu bằng phẳng. "Và, chúng ta vẫn còn ở đây... Bằng cách nào đó, sống sót sau lời nguyền chết chóc..."

Vị Chúa tể Hắc ám cúi đầu. "Ừ, Harry. Chúng ta vẫn còn ở đây, nhóc và ta."

"Cảm ơn cậu, Elias." Alphard Black cất tiếng. Khuôn mặt của y còn tai tái, nhưng đôi mắt thì sáng bừng rực rỡ. "Tôi... tôi có thể lấy lại cái xoay ngược thời gian được không ? Có một số người mà ta rất muốn gặp."

"Ừ, được rồi." Harry đưa cái dây chuyền thời gian cho Alphard. "Cho tôi biết là mọi thứ đã... diễn ra như thế nào nhé ?"

Alphard gật đầu lặng thinh và bước ra khỏi cửa.

Dumbledore ngẩng mặt khỏi công việc của ông. "Buổi tối vui vẻ nhé cậu Black."

"Chúc giáo sư ngủ ngon. Cảm ơn đã cho chúng em mượn chậu Tưởng Kí."

Dumbledore mỉm cười. "Bất cứ khi nào, cậu Black. Ồ, nếu như không có gì thì trò có thể cho ta mượn cái món đồ nho nhỏ đó một lúc được không ? Có vẻ như có một vài thứ ta phải để tâm nữa."

"Dạ vâng, thưa giáo sư." Alphard nhìn ông đầy hiếu kì, nhưng Dumbledore lại hoàn toàn chìm đắm vào công việc của ông một lần nữa.

Alphard rời đi, và Harry ngồi quỵ trên một trong những cái ghế của thầy Dumbledore. Đầu óc của cậu vặn xoắn. Tom ngồi trên sàn đối diện cậu và dựa đầu vào đùi Harry, Harry vuốt ve những lọn tóc mềm mại. Dumbledore nhìn với nụ cười mỉm, nhưng không nói gì.

"Em tự hỏi nếu Alphard có tìm được Regulus còn sống ở tương lai không," Harry nói.

Dumbledore nhìn Harry qua cặp kiếng bầu của ông. "Ồ, thầy dám nói là nó còn sống, Harry à." Vị hiệu trưởng tương lai đứng dậy và làm gọn đống tro còn lại ở chuồng Fawkes. Có gì đó động đậy như đáp lại, và mọt lúc sau, có một cái đầu đầy tro ló lên từ đống tro. Dumbledore vuốt ve con chim nhỏ và mỉm cười khi nó dựa dựa vào ngón tay. "Nhìn này, nó nhận ra thầy; nó luôn vậy." Con chim nhỏ trèo lên bàn tay thầy. "Ồ, Harry, ta nghĩ là Alphard sẽ thấy ở tương lai đầy những điều bất ngờ không đoán trước được. Nhưng chính xác cái gì mà cậu ta phải đối mặt ở tương lai rất khó để dự đoán."

"Cha mẹ của con thì sao ?" Harry nhắm mắt lại và cố gắng tưởng tượng họ ở đó, ở tương lai, còn sống và khỏe mạnh. "Và chú Sirius Black ? Con hi vọng chú Sirius sẽ là bạn thân với ba con. Họ sẽ cùng nhau cười và vật lộn với nhau, và mẹ cậu sẽ mỉm cười và lắc đầu đằng sau..." Hơi ấm từ suy nghĩ đó bắt đầu xua tan cái lạnh buốt của Little Hangleton trong tim cậu.

"Còn em thì sao, Harry ?" Tom ngẩng đầu, và đôi mắt của họ chạm nhau. "Ta hi vọng em muốn sống với họ ở tương lai phải không ? Còn ta và em thì sao ?"

Harry, hoảng hốt, nhận ra là cậu chưa bao giờ nghĩ về bản thân về cái tương lai trù bị đó, sống với cha mẹ. "Em chưa bao giờ nghĩ về việc đó, Tom à. Liệu chúng ta sẽ sống ở tương lai, hay chúng ta ở đây ? Em không biết. Em vẫn muốn thường xuyên được gặp cha mẹ, và làm quen với họ, nhưng em thuộc về anh."

"Có lẽ," Voldemort nói, "nhóc sẽ tìm thấy có một Harry khác ở tương lai, đang sống với cha mẹ nhóc ?"

"Ồ." Harry cảm thấy choáng váng. "Có lẽ sẽ có – ? Lạ kì ! Một em khác, một Harry Potter khác, một người được lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và cha đỡ đầu, ở một thế giới không Chúa tể Hắc ám ?" Cậu suy nghĩ một lúc. "Nhưng... Harry khác này, nó thật sự không là em, phải không ? Nó không có kí ức của em – hay sao ?"

Tom hôn nhẹ lên môi cậu. "Có lẽ nó sẽ có những giấc mơ kì lạ về vị Chúa tể Hắc ám nó chưa bao giờ gặp. Và nó sẽ có cảm nhận một cái khao khát gì đó sâu trong tim, mặc dù nó không bao giờ biết tại sao..."

Harry lắc đầu đầy bối rối. "Nhưng em vẫn không hiểu tại sao nó có thể, Tom. Điều gì đã khiến em quay ngược thời gian và yêu anh ở nơi đầu tiên em đến luôn ? Em tìm thấy một kí ức bị bỏ bùa, nhưng nó lại là kí ức của em, kí ức của những điều em chưa bao giờ được trải nghiệm. Điều gì có thể khiến em nhớ những sự kiện mà chưa bao giờ xảy ra ?"

Đoi mắt xanh trìu mến của Dumbledore lấp lánh. Vị hiệu trưởng tương lai đặt mảnh giấy da dê xuống một lúc và mỉm cười với ba vị khác. "Câu hỏi rất tuyệt vời, Harry ! Điều gì có thể nhớ con từng yêu Tom trước khi con như vậy ? Có lẽ có một quyền lực như vậy sẽ khiến Harry vô tư của tương lai mơ về vị Chúa tể Hắc ám mà không tồn tại trong thế giới của cậu ấy... Trái tim không cần lí do. Nhưng trái tim của chúng ta có một sự khôn ngoan riêng; thỉnh thoảng chúng có thể cảm nhận được những sự thật mà chúng ta không thể hiểu tường tận." Ông vuốt vuốt cái dầu của Fawkes, và con chim hót ríu rít như đáp lại. "Cái nào có trước, con phượng hoàng hay ngọn lửa ? Câu hỏi không có nghĩa, Harry à, vì con phượng hoàng và ngọn lửa là một, vĩnh viễn không tách rời. Như con và Tom..."

Harry xoa xoa thái dương. "Có lẽ cô bạn Hermione của con đã đúng về những phù thủy can thiệp vào thời gian... Mà, Alphard cũng nói vậy ? Có phải là bồ ấy đã nghe từ cậu ta không ? Không, không thể; bồ ấy nói với con rất lâu rồi trước khi con gặp Alphard..." Cậu cảm thấy như có cơn đau đầu.

"Đi nào, Harry." Tom nắm lấy tay cậu. "Đã trễ rồi. Em cần được nghỉ ngơi. Chúng ta nên để cho thầy Dumbledore với công việc của thầy ấy. Chúng tôi đã chiếm một lượng lớn thời gian của thầy rồi, thưa giáo sư."

"À, ừ. Thầy cũng có một vài vấn đề cần giải quyết." Thầy Dumbledore mỉm cười.

Harry, Tom và Voldemort bước cùng nhau trong im lặng dọc hành lang vắng tênh. Đã rất tối rồi, và họ không thấy ai ngoài cái bóng mờ mờ của Nick Suýt Mất Đầu, người nhìn Voldemort với cái nhìn chế nahoj.

"À, Nick Suýt Mất Đầu, vẫn cứ mập mờ như trước, phải không ?" Ánh nhìn của Voldemort sắc bén.Thật là một đau thương mà ngài phải chịu đưng: Gần như mất đầu ! Ta luôn tự hỏi tại sao ai đó lại có thể suýt mất đầu. Có thể nghĩ là mất đầu đau hơn là bị cắt bỏ hoàn toàn; hoặc là mất đầu hoặc không ?"

Ngài Nicholas nhào liệng trước họ một lúc, nhìn cả ba với ánh nhìn hiếu kì trên hình thể trong suốt. Rồi hắn ta cười khúc khích. "Ta không thể nghĩ ngài có thể giảng dạy cho ta về nghịch lí, thưa ngài !"

Voldemort mỉm cười. "Có lẽ là không," hắn nói nhẹ nhàng.

Khi họ tới phòng của Tom ở cư xá giáo viên, Voldemort dừng lại. "Ngủ ngon, sát nhân đáng yêu của ta." Hắn đặt môi dịu dàng lên vết sẹo của Harry. "Đây có lẽ là một vinh hạnh của ta, nhóc ạ. Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa ngày nào đó."

"Ngươi sẽ về ư ?" Tom nhìn hắn đầy vẻ ngạc nhiên. "Nhưng... Nhưng vẫn còn điều ta không hiểu về ngươi. Về ta. Về chúng ta..."

Voldemort cười nhẹ. "Ta nghĩ đây là cách tốt nhất, Tom à. Cho ngươi. Và cho Harry. Ta sẽ quay lại phòng Horace tối nay và ta rời khỏi đay sáng mai. Ta nghĩ chuyến tham quan của ngày Gaunt đã kết thúc. Ta cam đoan với bản thân rằng đứa trẻ được bảo hộ của ta – linh hồn của ta – được chăm sóc kĩ lưỡng."

Harry vươn tay chần chừ và nắm lấy cái áo choàng đen thô. "Tôi nghĩ tôi nhớ ngài."

"Sẽ chứ ?" Voldemort nhìn cậu nghĩ ngẫm, đôi mắt xám tối của hắn thật khó đoán. "Nhưng nhóc đã có ta ở đây, nhóc à. Tom Riddle thật sự, hoàn hảo và trong sạch hơn người đàn ông sau này hắn trở thành. Tom là ta, Harry. Hoặc gần là ta, như là một người bạn quỷ mị."

Tom nhìn Voldemort một lúc lâu. Rồi hắn cất lời: "Dù gì thì ngươi cũng là ta phải không ?" Sau một khắc ngập ngừng, hắn thêm vào: "Ưm, vì đây là đêm cuối cùng của ngươi ở đây, ngài Gaunt, ta cho rằng có lẽ hơi độc ác khi cho ngươi quay lại phòng Horace. Đặc biệt là chúng ta không biết cái lọ Tình dược cuối cùng đang ở đâu... Merlin biết là Voldemort đã quá đủ cho một đêm rồi. Ngươi được chào đón ở phòng của ta đêm nay."

...

Voldemort nhìn quay phòng rộng rãi của Tom với nụ cười nhẹ. "À, rất đẹp ! Ngươi đã làm rất tuyệt, giáo sư Riddle !" Ánh nhìn của hắn lướt nhìn từ cái giường lớn đen với tầm mềm bạc và những tủ sách chật ních sách cổ, và hắn vuốt ve một vài cuốn sách trên kệ với bàn tay nhợt nhạt. "Les Fleurs du Mal ? Ta nhớ cuốn này. Hm, có lẽ ngươi tốt nhất là nên đọc những cuốn sách lành mạnh hơn, Tom. Với lại, ngươi còn giữ cuốn nhật kí cũ không ? Cái mà ngươi giữ khi ngươi còn là học sinh Hogwarts ?"

Tom chần chừ một lúc, rồi bước tới tủ quần áo lần một cuốn sách khỏi hộc tủ. "Đây. Nhật kí thời trai trẻ. Như ngươi biết đó, ta dồn nén tâm hồn của ta vào từng trang giấy, như rất nhiều những người trẻ khác." Hắn ném cuốn nhật kí cũ nhàu nhĩ vào tay Voldemort.

Voldemort cười to. "Nhưng chỉ có một số ít không tận tâm như ngươi, Tom." Hắn đọc lướt qua những trang giấy. 'Thật thú vị... Có rất nhiều thứ ta đã quên... Nhưng ta nhận ra cái chữ khắc ở bìa đầu: "Ta là Chúa tể Voldemort." Ánh nhìn của hắn chuyên chú Tom, người đang dần tái nhợt.

"Em đã phá hủy cuốn sách đó." Tom và Voldemort đều quay sang vì giọng nói của Harry. "Ở Phòng Chứa Bí Mật. Năm thứ hai của em."

"Nhóc đã làm à ?" Voldemort cau mày. "Merlin, làm thế nào mà một đứa nhóc có thể phá hủy cuốn sách này ?"

Harry đỏ mặt. "Với răng nanh của con mãng xà. Tôi giết con mãng xà trước."

"Nhóc đã làm vậy à ?" Voldemort nhìn có vẻ bối rối.

Tom lẩm bẩm câu chửi thề. "Ồ, Merlin, con mãng xà ! Nó vẫn còn ở trong phòng chứa chứ ? Ta thật sự cần làm một điều gì đó. Ta sẽ giết con mãng xà vào buổi sáng và nó cũng nguyền cái nhật kì nữa."

"Phá hủy cuốn nhật kì ? Ngươi sẵn sàng giết linh hồn của ngươi à Tom ?" Voldemort hỏi.

"Linh hồn của ta ở ngay đây." Tom ôm lấy Harry và hôn lên trán cậu.

Voldemort nhìn họ một lúc, khuôn mặt của hắn bất động. "Ngươi có hạnh phúc với cuộc sống của ngươi không, giáo sư Riddle ? Không có phần nào trong ngươi thuộc về nhiều thứ hơn à ?"

Harry nhìn Tom không chắc chắn, nhưng Tom chỉ cười. "Cái gì đó hơn à – ? Ngươi là Voldemort, vị Chúa tể Hắc ám đáng kinh sợ đã gây nên vết sẹo này cho Harry. Ta là Tom Riddle, bạn của Harry và cũng là người yêu của em ấy. Ta không bao giờ muốn trở thành ngươi." Hắn thêm vào : "Nhưng có lẽ có một phần trong ngươi thuộc về nhiều thứ khác ?"

"Nhiều thứ khác hơn là vị Chúa tể Hắc ám ?" Môi của Voldemort cong thành nụ cười mỉa mai. "Cái gì có thể hả Tom ?"

Tom quay sang Harry, tia sáng lấp lánh lạ trong đôi mắt hắn. "Chúng ta cho hắn thấy chứ, Harry ?"

Một lúc sau Harry mới hiểu. Nhưng khi Tom nắm tay cậu và dẫn cậu về phía giường, cậu đột nhiên đỏ mặt. "Tom, anh đang đùa đấy chứ..."

"Ồ, không đâu ?" Tom thì thầm.

"Trước mặt ông ta ?"

"Mmhmmm." Nụ hôn của Tom mạnh mẽ hơn và khẩn trương hơn.

Harry nhìn về phía Voldemort. Vị Chúa tể Hắc ám đứng lặng thinh, mắt chăm chăm nhìn Harry. Harry đang tưởng tượng hay là có tia đỏ ửng trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn ? Harry đỏ mặt và vùi vào những nụ hôn của Tom. Đôi mắt của Voldemort, vẫn tiếp tục dán chặt vào cậu... Harry vùi đầu vào cổ Tom và và rùng mình nhẹ. Hơi thở của Tom dồn dập, và cậu cảm nhận có nhịp tim đập điên cuồng gần cậu. Trái tim của ông có đập nhanh hơn dưới lớp áo choàng đó không, Chúa tể Hắc ám của tôi ?

Harry và Tom ngã lên giường, xét nát quần áo của nhau, bùng cháy mặc cho cái ánh nhìn thăm thẳm kia, những ngón tay chạm lên làn da nóng bỏng. Tom cởi đồ Harry chậm chạp, như nấn ná, hôn từng tấc da thịt, cắn da cậu. Đôi mắt của Tom tràn ngập ham muốn, sâu thăm như của Voldemort, và có tia đỏ ham muốn trên má hắn. Harry thở dồn dập. Tom, xinh đẹp, Tom... Ở đây, ấm áp trong tay em, và cũng kia, xem xét với sự im lặng như thôi miên...

Làm tình với Tom luôn nóng bỏng, đen tối và ngọt ngào, nhưng với Tom khi có Voldemort đang nhìn thì quả thật không tưởng được. Những tiếng động nhỏ của khoái cảm thoát ra từ môi họ thật lạc thú khiến Harry cảm nhận có cái gì đó sự đen tối và muốn chiếm hữu điên cuồng từ hắn, từ một Tom hắc ám khác. Như muốn tàn phá, sự chiếm hữu từ hai đôi mắt xám đó, mặc kệ lí trí hay xấu hổ, Harry xé nát quần áo của Tom và lướt ngón tay lên làn da ấm áp đó. Cậu quay đầu nhẹ, và đôi mắt cậu chạm ánh nhìn của Voldemort một lúc. Tay cậu sờ nắn tính khí của Tom đang cương lên, và cái chạm của cậu khiến người yêu cậu rên rỉ lạ lùng. Ông có cảm nhận nó không ? Ông có đang cương lên như Tom dưới cái lớp áo choàng đó ?

"Giờ thì, Harry. Bây giờ." Tom đẩy cậu nằm xuống lớp mềm bạc và quấn chặt lấy tứ chi của cậu. Harry nhìn thấy đôi mắt Volemort mở lớn khi Tom thì thầm câu chú; cậu cảm nhận có sự chiếm hữu muốn cậu đến điên cuồng phía hắn, phía họ. Cậu khóc nấc lên khi Tom đâm sâu vào cậu. Có sự di chuyển nhẹ trong phòng, Harry ngước mắt thấy mắt Chúa tê hắc ám. Harry buông mắt dưới cái nhìn đen tối đó; tự bản thân cậu đầu hàng trước cơ thể của Tom và đôi mắt của Voldemort. Cậu đang ngã, bay, đắm chìm trong cơn gió bạc và đen tối đó, và bạc và đen đều là một. Làm sao ông ta có thể đứng đó, lặng yên ? Không, ông ta không thể chống cự được nó. Từ bây giờ, ông ta sẽ đến đây và đặt môi lạnh giá lên da mình... Tiếng rên rỉ thoát ra từ môi Harry. Nhưng Voldemort không động đậy hay nói gì; hắn chỉ đơn thuần đứng đó, im lặng, đôi mắt đăm đăm trên Harry và Tom.

Tom hét trong cơn thỏa mãn, nhưng Voldemort im lặng. Nhưng những suy nghĩ của chúa tể Hắc ám tràn ngập đầu cậu. Hắn ta muốn mình. Hơn cả sự thèm khát quyền lực, hơn cả hắn khao khát sự trái đạo lí đó. Ông muốn mình. Mình có thể cảm nhận được cái sự thèm muốn của hắn, hòa hợp với Tom, thành một với của Tom...

*Em yêu anh, Tom.* Tiếng khóc nức nở của Harry trong Xà ngữ như tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ. Lúc sau, Tom và harry đều ra, một tràng tiếng thì thầm và khóc nức trong Xà ngữ. "Em yêu của ta..." Tom đặt hàng loạt nụ hôn lên trán cậu.

Có tiếng sột soạt nhẹ, như sự chuyển động của áo khóc. Harry nhìn lên và thấy đôi mắt đen đó rất gần. Cậu vươn tay chạm vào lớp vải thô.

"Tốt nhất ông nên cởi áo choàng," cậu thì thầm.

Đôi mắt của Voldemort vẫn tối trên khuôn mặt tai tái. "Chúa tể Hắc ám không bao giờ cởi đồ trước bất kì ai, kẻ ám sát đáng yêu của ta."

Harry và Tom nhìn nhau. Rồi họ đều đứng dậy và đẩy cái người áo choàng đen xuống giường.

"Vậy thì," Harry thở phà lên má nhợt nhạt đó, "ông sẽ không còn là chúa tể Hắc ám nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net