chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ Nhật kí của Tom Riddle. Phụ lục của vị Chúa tể Hắc ám, ngày 22 tháng 9 năm 1945.

Voldemort chết hai lần đêm nay.

Lần đầu, ta chết khi ở một bản thể trẻ hơn của bản thân ta ở Tư Trang Riddle, giết chết bởi một nụ hôn của một kẻ sát nhân không rõ ở tương lai. Hay là từ quá khứ ? Ta không biết.

Lần thứ hai, ta chết trong vòng tay của kẻ sát nhân mắt xanh của ta. Và cái chết thứ hai của ta còn ngọt ngào hơn cái thứ nhất.

Ta đã có rất nhiều người yêu, đàn ông và đàn bà, nhưng ta không bao giờ có một đêm như thế này, ngọt ngào và lạc thú.

Trong mười năm, ta từng mơ về Harry rằng việc chế tạo ra cái xoay ngược thời gian sẽ đem ta đến bên em.Đầu tiên, cái sự chiếm hữu của ta như là một cơn đau không lời, một nỗi mù quáng vì cái gì đó mà ta không thể thấu hiểu. Ta muốn em ấy, nhưng ta không thể diễn tả chính xác rằng ta muốn em ấy đến thế nào. Em ấy là của ta. Em ấy là Trường Sinh Linh Giá của ta. Em ấy là của ta, như cái mề đay bạc quý giá của ta, như cái vương miện, như cái cúp. Khi ta nghiên cứu cái đồng hồ vàng tinh xảo đó, tháng này tháng nọ, năm này năm khác, ta nghĩ về việc bảo vệ em ấy khỏi hiểm nguy. Ta muốn trở thành người bảo hộ của em ấy, như những Trường Sinh Linh Giá khác của ta. Và ta chợt nhớ ra em ấy rất xinh đẹp, và ta nghĩ ta muốn giữ em gần với ta, để nhìn ngắm em ấy. Nhưng em ấy không chỉ là một đồ vật; em ấy là một vật thể sống rồi một ngày em ấy sẽ hiểu em ấy là gì với ta. Ồ, thật ngọt ngào, tưởng tượng cái cảnh em ấy chỉ nhìn ta và nhận ra chúng ta là một, và ngày đó em ấy không còn sợ hãi ta nữa.Rồi, nhiều năm trôi qua,ta bắt đầu muốn chạm em ấy, muốn chăm sóc em. Ta nghe lời lảm nhảm của bức chân dung Abraxas Malfoy và ta hiểu ở đâu đó trong quá khứ, một Tom Riddle trẻ là người yêu của Harry. Người yêu của em ấy ! Cái cảm giác chiếm hữu ngọt ngào đè nặng trong ngực ta, và một cơn khát khao điên cuồng dâng đầu trong tim ta. Ta muốn em ấy, đau đớn vì em, khao khát muốn ôm em trong vòng tay ta... Và đêm nay, ta đã làm điều đó.

Ta đã đợi chờ rất lâu cho khoảnh khắc này ! Ta đã từng tưởng tượng về nó, cái chạm dịu dạng của môi em ấy vơi môi ta, cơ thể ấm áp của em ấy như hòa vào với ta. Ta từng tưởng tượng hòa nhập làm một với Trường Sinh Linh Giá của ta, chôn vùi bản thân mình với làn da ấm áp của em ấy. Ta đã mơ về sự nóng bỏng, đê mê, những tiếng rên rỉ,...

Nhưng ta chưa bao giờ tưởng tượng cái mềm mại đến với ta khi ta vuốt ngón tay trên da em. Da em ấy chạm da ta, mềm, dịu dàng và ta cảm thấy bản thân ta run rẩy. Sự tìm kiếm vô vọng của ta về sự bất tử, cái độ ác, cái cô đơn – vỡ tan từng mảnh khi môi em ấy chạm môi ta. Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy ? Vị Chúa tể Hắc ám như bị lột trần bởi đôi môi ấm áp và làn da mềm mại với đôi mắt ngọc lục bảo sáng trong. Hơn cả pháp thuật có trong đôi mắt em, em yêu... Cậu Bé Sống Sót nhìn vào mắt ta và thì thầm những ngôn từ của tình yêu, và Voldmort ngã vào vòng tay em. Ta đã nhìn vào mắt của rất nhiều tình thân, ta thấy dục vọng, khao khát, sợ hãi. Nhưng đêm nay, lần đầu tiên, ta thấy tình yêu, vẹn nguyên và tinh khiết, một thứ pháp thuật lạ kì ta chưa từng biết đến.

Em ấy nhìn ta với đôi mắt xanh sáng rỡ và thì thầm: "Em yêu anh, Tom." Ta mỉm cười với sự ngốc nghếch của em, và ta định nhắc em rằng ta không phải là Tom. Nhưng khi mắt em lại nhìn ta, ta chần chừ. Đột nhiên, một ý nghĩ kì lạ xuất hiện trong đầu ta: Có lẽ em ấy đúng. Có lẽ ta là Tom...Có lẽ ta chỉ đơn thuần là quên mất thôi. Vì thế ta hôn nhẹ lên trán em và đáp lại: "Ta cũng yêu em."

Em xé nát quần áo của ta nóng vội. Những nụ hôn của em rơi như mưa trên làn da trần của ta, ta run rẩy dưới cái chạm của em. Em thì thầm tên ta, tên thật của ta, lặp lại như vậy. Ta cởi bỏ áo choàng trên giường em ấy đêm nay; ta lột trần cái ta. Ta không còn là Chúa tể Hắc ám; ta là Tom. Đôi môi em không thể nói dối được, em yêu. Ừ, ta là Tom, ta chắc chắn.

Ta ôm em, em hôn ta với sự dịu dàng khiến đôi mắt ta chợt ẩm ướt. Nước mắt à ? Ta chạm giọt nước đọng trên má ta, sững sờ. Làm sao được ? Chúa tể Hắc ám không khóc. Nhóc ạ, em đã làm gì ta rồi ?

Em hôn giọt nước mắt của ta, một lúc sau, ta cảm nhận một đôi môi dịu dàng khác chạm lên khuôn mặt ta. Ta nhìn Tom đầy ngạc nhiên, nhìn về phía người yêu xinh đẹp của Harry, và rồi có gì đó nhún nhảy trong đầu ta. Ta nhìn cậu trai ta đã từng, ta có vẻ như nhớ rằng ta đã từng đi qua cánh đồng hoa thạch thảo và cái nắng của tháng Chín đó vàng hoe.

Tom và Harry đều ôm chặt ta, và chúng ta nằm đó, tĩnh lặng, nhìn nhau cho đến khi chúng ta ngủ thiếp đi.

Ta bật dậy khỏi giường bởi tia nắng nhàn nhạt của bình minh,ta nhìn ngày mới với vẻ ngạc nhiên. Cả hai bọn họ đều ngủ, Harry và Tom, ôm chặt nhau, làn da vẫn ấm áp bởi giấc ngủ và tình yêu. Ta nhìn bầu trời trong veo của buổi sớm. ta đột nhiên nhận ra rằng ta không còn là Chúa tể Voldemort nữa. Ta không biết ta là ai ? Tom à ? Không, Tom là chàng trai ngủ trong vòng tay Harry. Ta là người yêu của cậu trai mắt xanh đêm qua; có lẽ đó là những gì ta cần biết. Ừm, ta nghĩ đó là đủ rồi.

Ta để cái áo choàng nằm ngay vị trí của nó đêm qua và tìm kiếm đống quần áo nhàu nhĩ nằm dưới sàn. Ta đang mặc áo sơ mi của ai nhỉ, của Harry hay là của Tom ? Ta đến bên giường và hôn nhẹ lên hai bọn họ. Harry cử động nhẹ và ta thấy Tom ôm siết em ấy hơn.

Ánh nhìn của ta chuyển đến bên cuốn nhật kí mở ở cái bàn cạnh giường. Ta lật từng trang, đầy hiếu kì, như là ta đang đọc nhật kí của một người lạ. Rồi ta tìm cây bút trong hộc tủ và bắt đầu viết. Ta từng nghĩ cái cuốn nhật kí này sẽ là bản chất của ta, và ta nhuộm nó bằng linh hồn của ta. Linh hồn của ta ! Ồ, ta hiểu biết thật là ít ! Ta không có linh hồn nào ngoài cậu nhóc mắt xanh lá cây đang ngủ dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm tháng Chín. Khi ta đang viết những dòng này, có lẽ những bóng ma hắc ám đã tiêu biến khỏi những trang giấy của cuốn nhật kí này. Những trang giấy vẫn vậy, được viết bởi những nét chữ thanh thoát, có chút non nớt mà ta nhận ra đó là của ta. Nhưng cái bóng tối đó đã biến mất khỏi những trang đầy chữ; chúng chỉ còn là chữ, được viết bởi một chàng trai từ rất lâu trước đây; không còn linh hồn hắc ám nào ngự trị trong nét mực đen đó.

Và ta cầm bút viết những chữ cuối cùng trong cuốn nhật kí của ta: Ta không còn là Chúa tể Voldemort nữa.

...

Harry mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt của Tom. Tom của cậu, Tom xinh đẹp. Nhưng Tom khác, một Tom hắc ám của tương lai; không còn nữa; hắn đã biến mất trong ánh sáng của buổi bình minh. Một chiếc áo choàng đen nhàu nhĩ nằm trên sàn, và một cuốn sách mở để trên bàn.

Harry với thức dậy Tom bằng cái chạm nhẹ, và cả hai rời khỏi giường nhẹ nhàng, tìm kiếm quần áo – Harry không thể tìm áo sơ mi của cậu, nên Tom phải lấy cho cậu một cái khác – và cả hai cùng nhau đọc những trang cuối cùng của cuốn nhật kí.

"Hắn đã đi rồi ?" Harry ngước nhìn Tom. "Em tự hỏi hắn ở đâu. Anh nghĩ chúng ta có thể gặp hắn nữa không ?"

"Có lẽ vậy," Tom đáp, "hắn đến tương lai, nơi mà hắn sẽ gặp một cậu bé mắt xanh lá cây không có vết sẹo..."

Cả hai đứng im lặng một lúc lâu. Rồi Tom thì thầm: "Con mãng xà, Harry. Ta đã bắt buộc nó ra khỏi tâm trí ta; ta đã gần như quên hết về nó cho đến khi hắn đề cập tới nó đêm qua. Ta phải làm gì đó trước khi con quái vật hãm hại ái khác."

Harry gật đầu. Ánh nhìn của cậu vẫn còn dừng trên cái áo choàng đen trên sàn, cậu cúi người và nhặt nó lên. Cậu áp má vào lớp vải thô đó một lúc. Rồi cậu quăng cái áo choàng vào lò sưởi. Cậu nâng đũa phép. "Incendio!"

"Em giỏi với câu chú rồi đó, em yêu." Mặt Tom tái nhợt.

Ngọn lửa của sự sống nhấp nháy trong lò và rồi cái áo choàng đen bị tiêu cháy bởi ngọn lửa. Cuôi cùng từng mảnh vải đen đó tiêu hủy vào lửa, Harry cảm nhận có ai di chuyển cạnh cậu. Lúc sau, một cuốn sách bọc da đen cũ cũng chịu cảnh tương tự như cái áo choàng.

Harry nhìn Tom dơ dự. "Anh vừa phá hủy cuốn nhật kí của anh -?"

"Đến lúc rồi, Harry ạ." Giọng Tom có chút run rẩy. "Với lại ta không phải là người đã phá hủy hắc ám ngự trị trong từng trang giấy đó. Ta nghĩ là hắn... Đứng dậy nào, em yêu."

Harry theo Tom đi trên hàng lang vắng heo hút. Vẫn còn sớm; không có học sinh nào cả.

"Làm sao chúng ta có thể giết được con mãng xà ?" Cậu nhìn Tom khi cả hai rảo bước cùng nhau. "Em đã giết nó trước đây, với cây gươm của Gryffindor, nhưng em không biết thanh gươm đó ở đầu vào thời này."

"Ta biết nhiều pháp thuật có thể giết một con quái vật với một câu chú." Tom nắm chặt đũa phép. "Và có lẽ em cũng vậy, Harry..."

Nhưng khi họ đến nhà vệ sinh thứ hai bị ám, họ thấy ai đó đã ở sẵn đó. Những bồn nước cẩm thạch lớp nhớp nước và cái cửa tối dẫn đến phòng chứa mở ra trước họ. Một hình thể không rõ ràng của một cô gái nhỏ lởn vởn gần cửa ra vào.

"Xin chào, Myrtle," Harry chào.

Một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt mờ nhạt của cô nhóc. "Xin chào, Harry."

Harry chớp mắt. "Này, sao cậu biết tên tôi ? Chúng ta chưa gặp nhau khoảng năm mươi năm..."

Myrtle nhún vai và ngồi trên một cái bồn nước trắng cẩm thạch đang chảy nước và bắt chéo đùi. "Thời gian chỉ ảnh hưởng với những kẻ đang sống, Harry à. Nó chẳng hề hấn gì một khi cậu... cậu không... như vậy."

"Cô ấy là ai ?" Mặt Tom trắng bệch.

Harry nắm lấy cái tay lặng ngắt của Myrtle. "Đây là Myrtle, Tom, một người bạn từ tương lai của em. Cô ấy chết khi Phòng Chứa Bị Mật bị mở vào hai năm trước. Khi anh mở nó, Tom... Cô ấy là người bị con mãng xà hóa đá."

Tom nhìn cái hình thể lửng lơ, mắt mở lớn. "Ồ, Merlin. Cô... Cô là... cô gái nhỏ đã chết ?"

Myrtle chỉ gật đầu. Cô nghiêng đầu và nhìn Tom đầy suy tư. "Ngươi là hắn, phải không ?"

"Sao ? Hắn nào ?" Tom dựa vào tường, run rẩy.

"Người mà mở phòng chứa. Người đã khiến cái thứ kinh khủng đó ngoi lên từ vực thẳm. Kẻ khiến tôi chết. Là ngươi phải không ?"

Tom giữ im lặng một lúc. Hắn tái đến độ Harry tưởng hắn sẽ xỉu. Nhưng rồi Tom vươn tay, chần chừ, cố gắng chạm lấy cái hình thể mờ nhạt của Myrtle. "Ừ, Myrtle," hắn thì thầm. "Ừ, ta e đó là ta." Tia đỏ hiện trên khuôn mặt hắn. "Có lẽ sẽ có một cách làm lại nó Myrtle. Ta sẽ giết con quái vật đó, và rồi ta kiếm đường quay lại thời điểm mà... mà cô chết, và tôi sẽ giết nó lần nữa, trước khi nó đông đá cô."

Myrtle kích động. "Ngươi sẽ làm thế ? Cho tôi ?" Cô nhóc quay sang Harry. "Cậu ta thiệt là một người đàn ông," cô thì thầm. "Với một kẻ giết người, đó là... một cậu chàng đẹp trai." Cô mỉm cười với Tom. "HÔm nay đừng có lo về con mãng xà nữa. Cậu đã giết nó vào sáng nay rồi."

"Tôi... sao?" Tom nhìn cô nhóc đầy vẻ khó hiểu.

"Cậu đã từng tới đây rồi mà không nhớ á ?" Myrtle khịt mũi nhẹ. "Ồ, cậu khác hơn, dĩ nhiên, nhưng đều là cậu cả. Mấy tiếng trước cậu không có nhìn bảnh thế này, nhưng khá là ga lăng. Cậu chào tôi rất lịch sự rồi cậu xin lỗi vì làm phiền tôi. Tưởng tượng nào ! Con người hiếm khi nhớ tới việc lịch sự với hồn ma. Và khi cậu chĩa đũa phép, nói cái thứ tiếng lạ lùng chói tai, cái cửa dẫn tới phòng chứa mở ra. Tôi không dám theo cậu nhưng tôi nghe có những tiếng ồn, tiếng ồn kinh khủng lắm... Và cậu bước ra khỏi lối đi và nói bình thản. "Con mãng xà đã chết." Cậu chỉ đứng đó nhìn tôi, rồi cậu thì thầm: "Ồ, chúa ơi, cô là cô gái nhỏ đó phải không ? Người đã chết ?" Và tôi gật đầu cậu hỏi tên tôi. Tôi bảo cậu tên tôi là Myrtle và tôi hỏi lại tên cậu. Cậu chỉ đứng yên đó lúc đầu, chìm trong suy nghĩ rồi cậu nói tên cậu là Tom. Khi cậu rời đi, cậu chỉ dừng lại một lúc ở lối ra, cậu thì thầm, rất nhỏ và khó nghe hình như là :"Ta xin lỗi." thì phải. Xong cậu đi mấy."

"Ta hiểu." Tom ngồi phịch xuống sàn đá trắng. Hắn nhắm mắt, mệt mỏi. Lúc lâu sau, hắn mở mắt và nhìn bóng ma cô gái đang lơ lửng trước hăn. "Myrtle ? Ta... Ta xin lỗi."

Myrlte ngồi trên sàn cạnh hắn. "Ừ, tôi biết mà Tom. Cậu đã nói với tôi. Rất là tốt khi cậu nói thế. Ồ, cậu để lại cái gì đó ở đây. Ở kia, cái chai nhỏ á."

Harry cầm lấy cái chai nhỏ, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong. "Lọ Tình dược thứ bảy à ? Hóa ra hắn giữ nó ?"

"Ta nghĩ hắn có ý định sử dụng nó cho em," Tom đáp.

"Hắn nói," Myrtle tiếp tục, "Là tôi có thể giữ nó và phải chắc chắn ra nó được đưa cho người cần sử dụng." Cô thở dài. "Nhưng tôi không biết đưa nó cho ai. Tôi không gặp con người nhiều lắm. Có lẽ hai cậu cần nó ?"

Harry và Tom nhìn nhau mỉm cười.

Harry đỏ mặt. "Không, em không nghĩ là chúng ta cần đâu... Nhưng mà em biết ai cần."

...

"Elias ?" Có phải đúng như họ nói là ngài Gaunt đã đi khỏi không ?" Eileen Price ngồi cạnh Harry ở bàn ăn sáng.

"Ngài Gaunt ?" Harry chần chừ một lúc. "Ưm. Ngài ấy... đi rồi."

"Ngài ấy sẽ trở lại chứ ?" Đôi mắt của cô đen thẳm, như của Snape.

Harry nuốt nước bọt. "Có lẽ vậy, lúc nào đó. Nghe này, Eileen, có điều tôi muốn nói với cậu."

"Cái gì ?" Cô tự rót cho mình một li trà, khá đăm chiêu.

Harry đảo mắt nhanh. Tất cả học sinh Slytherin đều đang chìm trong suy nghĩ riêng tư của bản thân. Abraxas chẳng thèm chạm cà phê của y; y chỉ ngồi đó nhìn chăm chăm vào khoảng không, có nụ cười nhẹ trên đôi môi hắn. Araminta lại nhìn vào trứng của cô ả như thể nó là sự sỉ nhục sáng nay, và Alphard chỉ ngồi đó, ngây người.

"Eileen này," Harry thì thầm. "Cậu có biết một chàng trai tên Tobias không ?"

"Tobias ?" Eileen nhìn bất ngờ. "Tại sao, đó là tên của một chàng trai Muggle tôi biết. Nhưng sao cậu lại hỏi về cậu ta ?" Có tia ửng đỏ trên má cô.

"Cậu ta thích cậu phải không ?"

Mặt Eileen đỏ hơn. "Merlin, Elias, làm sao cậu biết ?"

Harry lấy cái lọ và một mảnh giấy da dê nhỏ từ túi. "Eileen, tôi biết cậu cũng thích cậu ta, có lẽ cậu ấy... hơi buồn... thỉnh thoảng. Eileen, nếu mọi việc có... trở nên tồi tệ.... giữa cậu và Tobias, đưa cậu ta vài cái này. Đừng để cậu ta đối xử tệ với cậu. Hay... hay những đứa trẻ mà cậu có thể có... Nếu cậu ta không bày tỏ tình yêu và sự tôn trọng mà cậu đang phải có, nhỏ vài giọt này trong thức uống của cậu ta. Rồi cậu ta sẽ xem cậu như là người đáng yêu nhất. Cái mảnh da kèm theo chỉ chính xác về việc làm theo nhiều tình dược, nếu cậu cần. Mấy chỉ dẫn này đúng hơn trong sách. Chắc chắn là cậu nhớ cỏ thi (yarrow) đó."

Eileen nhìn mảnh da dê và cái lọ một lúc. Rồi cô thì thầm: "Cảm ơn cậu, Elias."

"Elias à ?" Alphard ngước mắt. Có nụ cười tươi trên khuôn mặt y. "Nếu cậu có chút thời gian sau bữa sáng, tôi có một vài điều muốn cho cậu thấy. Tôi nghĩ cậu sẽ bất ngờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net