chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ở đây, Elias!"

Harry nhảy vào cái ghế cạnh Cygnus Black ở bàn của Slytherin. Cygnus đang mặc chiếc áo choàng đồng phục có đính huy hiệu huynh trưởng. Huynh trưởng à? Phải chơi bằng luật à Cygnus? Cygnus chú ý ánh nhìn của Harry và mỉm cười.

"Ừ, tôi là huynh trưởng, Elias à, và Druella cũng vậy. Hãy giành lại điểm số từ nhà Gryffindor. Nhưng cho chúng tôi biết khi họ làm phiền cậu nhé! Hoặc cậu có thể nói Abraxas hoặc Araminta – họ là huynh trưởng năm bảy của Slytherin."

Không tệ, Malfoy à – đội trưởng Quidditch và huynh trưởng! Harry nhìn chằm chằm chàng trai tóc vàng nhà Slytherin một lúc. Như thế nào đó, thật là không đúng khi nghĩ y là "Malfoy"; cái danh hiệu đó trong đầu Harry thuộc về một vài người khó chịu của họ hàng Malfoy. Abraxas. Đây chỉ là Abraxas.

"Abraxas và Araminta đều là Thủ lĩnh nam sinh và Thủ lĩnh nữ sinh à?"

Đôi mắt đen của Cygnus nhấp nháy. "Cậu cũng nghĩ vậy à? Nhưng tôi e là không đâu, Elias. Hiệu trưởng Dippet già khụ có định kiến khá là kì lạ với nhà Slytherin. Tom Riddle là Thủ lĩnh Nam sinh khi thầy ấy là học sinh, điều đó chắc rồi, nhưng mặc khác, Dippet luôn có khả năng tìm ai đó ở nhà khác để làm Thủ lĩnh Nam Sinh hay Thủ lĩnh Nữ sinh. Thật sự thì, Abraxas sẽ là một Thủ lĩnh Nam sinh tuyệt vời, và lũ nhóc rất thích Araminta, chúng sẽ tuân lệnh cổ nếu như cổ bắt chúng thực hiện lời nguyền Độc đoán lên chính bản thân chúng."

Harry đảo mắt sang Araminta và nhún nhún vai khi ánh nhìn màu sapphire của cô gặp cậu. Nghe như là những thứ lũ nhóc sẽ làm cho cổ thật.

"Ông hiệu trưởng ngu ngốc chọn Enid Spore gớm ghiếc của nhà Gryffindor làm Thủ lĩnh Nữ sinh." Cygnus biểu lộ sự không bằng lòng, nhưng lại đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái ở bàn Gryffindor. "Bạn gái Algie Longbottom." Y cau mày.

"Algie là cái thằng mặt tròn á." Orion đế vào. "Rất là ám ảnh bởi cóc, vì vài lí do nào đó. Nó không thê ngừng lại việc nói về cóc."

Harry nhoẻn mỉm cười. Đây phải là ông chú khùng mà Neville kể, người mà cho cậu ta con Trevor.

"Và Thủ lĩnh Nam sinh là Oswald Fudge khó chịu ở nhà Ravenclaw. Thằng lõi đó chuyên nịnh hót tâng bốc trước lão hiệu trưởng cho tới khi lão già đần độn đó chọn nó làm Thủ lĩnh Nam sinh." Cygnus chỉ một thằng khá là kiêu ngạo với mái tóc màu rơm đang ba hoa ở bàn Ravenclaw. Những đứa Ravenclaw khác đều phớt lờ nó, nhưng cậu trai tóc đen mảnh khảnh ngồi cạnh nó nhìn nó bằng ánh mắt hoan hỉ. Này...Không phải là đó chớ -? Harry mỉm cười khi nhận ra ma ca rồng Sanguni, người nãy giờ nhìn chằm chằm đầy mê man về phía cổ của Fudge. Và kia là bạn của Sanguine, Worple, người đeo kính nhìn đầy lo âu đó.

Thật lạ khi ngồi ăn tối ở bàn Slytherin! Ra là thế, cái nhìn từ nhà Slytherin... Harry thường không nhìn Đại Sảnh từ góc độ này, nó khiến cho mọi thử biến dạng lạ lùng, như thể bản thân sự thật dần dần bị xuyên tạc. Harry kín đáo liếc về phía bàm Gryffindor, cố gắng tìm một hình bóng của ai đó thân quyen. Có lẽ là mái tóc đỏ của một Weasley? Hay là cô McGonagall lúc trẻ?

Không.

Cậu cảm thấy thất vọng. Sẽ tuyệt hơn nếu như có những người bạn thú vị khi mình đang bị kẹt trong cái ảo tưởng này. Mình có thể nhờ một Weasley. Ưm, đó luôn là Algie Longbottom.Và chắc chắn cậu trai cao to và đầy nghiêm nghị cạnh cậu kia là John Lupin, Tầm thủ ha? Tóc của ông ấy đen hơn con trai, nhưng khuôn mặt khá giống nhau. Mình ước mình quen ông ấy. Như thế nào đó thì mình lại muốn cảnh báo ổng về Fenrir Greyback. Một ngày nào đó, ông sẽ lăng mạ một người sói, John Lupin ạ, và hắn ta lại không quên điều đó. Một ngày nào đó, khi ông không cẩn trọng, hắn sẽ đuổi theo con trai ông.

Một vài khuôn mặt ở bàn Gryffindor phía xa kia dần quen thuộc và Harry tiếp tục quan sát họ. Đó không phải là Dai Llewelly "nguy hiểm" trẻ sao? Không cần hỏi tại sao đội Qudditch của Slytherin gặp rắc rối to mùa này! Trái tim của Harry đập thon thót khi cậu nghĩ về viễn cảnh chơi Quiddich với một Tấn thủ nổi tiếng.

Và cô gái đang ngồi đối diện với Llewellyn với khuôn mặt tàn nhang và mái tóc xoăn nâu? Cô ta đang nói rất nhiều ở bàn Gryffindor, và những người khác không thể ngừng cười trước bất cứ cái gì cô nói. Có cái gì đó về khuôn mặt tròn và khó chịu này rất quen thuộc, nhưng Harry chẳng cần cố nghĩ cô ả là ai.

Ánh mắt của Harry lạc sang bàn giáo viên. Riddle. Không tài nào mà không nhìn Riddle. Điều này chẳng thật chút nào! Voldemort đang ngồi tại bàn ăn giáo viên ở Hogwarts, dùng bữa tối trong Đại Sảnh...

Đột nhiên, Tom Riddle nhìn lên, và ánh mắt xám đó chạm phải ánh mắt của Harry. Trong một lát, cậu bỗng có một cảm giác kì lạ về một cơn bão tố khủng khiếp đang vội vã băng qua cậu, một cơn gió bạc tối tăm thầm thì về vẻ đẹp về sự nguy hiểm và bóng tối.

Sao không ai có thể cảm nhận được hắn là ai? Làm sao họ có thể ngồi tại đây trong Đại Sảnh và nói chuyện như thể mọi thứ vẫn rất bình thường khi mà Kẻ – Mà – Chớ – Gọi – Tên – Ra đang ở đây? Chỉ có Dumbledore có vẻ nghi ngờ về việc hắc ám đang xâm nhập.

Hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Riddle đang nhìn mình. Ngươi có nhớ ta không, Chúa tể Hắc ám của ta? Ta là Kẻ – Được – Chọn. Một ngày nào đó, một trong hai chúng ta sẽ bị giết bởi kẻ còn lại. Ngươi cũng cảm nhận được nó phải không nào, sự liên kết lạ kì giữa hai chúng ta, sự ràng buộc của hắc ám và cổ xưa đã buộc chặt định mệnh của chúng ta? Ngươi đang chuyển ánh nhìn... Ta có làm ngươi sợ chăng, Chúa tể Voldemort?

Slughorn. Horace Slughorn ngồi cạnh ngươi, trong bộ áo choàng màu đỏ mận, nhìn ngươi như thể ngươi là vật sở hữu quý giá nhất của y. Lão già ngu ngốc, đã bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của ngươi. Y đang nói chuyện với ngươi, trong khi nhấm nháp li rượu vang đỏ... Mình tự hỏi là y có cuộc nói chuyện gì với vị Chúa tể Hắc ám trong bữa tối? Y đang nói về thời tiết hay là Trường Sinh Linh Giá?

Cậu quay sang Cygnus. "Giáo sư Riddle khá là trẻ ha?" cậu nói. "Vị hiệu trưởng nói với tôi rằng đây là năm đầu tiên hắn dạy."

"Trẻ à? Tôi cũng cho rằng thế." Cygnus nhún nhún vai. "Nhưng hắn là phù thủy vĩ đại hơn tất cả bọn họ cộng lại. Hắn nói cho chúng tôi những điều mà những giáo sư còn lại cũng không biết. Hãy đợi đến khi cậu xem hắn dạy. Nó rất là... mê hoặc."

"Cậu ngưỡng mộ hắn ha?"

Trông chốc lát, gương mặt của Cygnus đỏ bừng. "Ngưỡng mộ hắn? Vâng, tất nhiên rồi, tất cả chúng tôi đều vậy. Trừ vài đứa Gryffindor cứng đầu cứng cổ, nhưng không cần giải thích nhiều về gu của chúng. Tôi nghĩ rằng rất nhiều trong chúng tôi muốn làm tất cả cho Giáo sư Riddle, tất cả mọi thứ..."

Ta biết rằng các ngươi sẽ vậy. Bao gồm giết chóc, tra khảo, không cần nghi ngờ gì nữa... Harry nhìn xuống bữa tối của cậu. Harry cảm thấy không đói nữa.

"Còn những giáo sư khác thì sao?" Cậu hỏi, thay đổi đề tài một cách nhanh chóng. "Họ là ai?"

"Ồ, những giáo sư khác..." Ánh nhìn của Cygnus lướt qua bàn giáo viên đầy khinh thường. "Lũ ngu ngốc thật thà, hầu hết bọn họ là vậy. Người có mái tóc màu nâu lợt dài kia là Dumbledore, giáo viên dạy môn Biến Hình."

Harry mỉm cười. "Vâng, tôi biết thầy ấy. Tôi mới vừa gặp thầy ấy ở ngoài sân."

"Ổng là lão già kì quặc, Dumbledore á," Orion nói đầy suy tư, "nhưng thầy ấy là một phù thủy đầy quyền năng. Thầy đánh bại vị Chúa tể Hắc ám Grindelwald cách đây vài tháng, kết thúc chiến tranh ở châu Âu. Cậu phải đọc nó ở trong báo rồi, Elias à."

"Er... vâng. Tôi đã đọc về trận chiến giữa hai người rồi." Trên tấm thẻ chocolate ếch.

Cygnus khịt khịt mũi. "Một phù thủy quyền năng? Tôi không chắc. Có nhiều lời đồn lạ lùng Có lẽ trận chiến đó không có vẻ như thế... Nếu như Dumbledore và Grindelwald thực sự là những kẻ không đội trời chung, điều mà chúng ta đều biết, vậy những lời đồn về Dumbledore đi thăm Grindelwald ở Azkaban ở đâu ra? Thầy ấy được nói là hay tới đó thường xuyên, ở đó hằng giờ với tù nhân. Vài người nói rằng họ từng là người yêu..."

Harry nhìn nó, kinh ngạc. "Nhưng đó thật vô lí!" Cậu thầm thì." Dumbledore và Grindelwald? Chỉ là những lời đồn thôi, được truyền từ những kẻ nhỏ mọn và ganh ghét người khác."

"Nói về lời đồn, Elias này –" Abraxas Malfoy xen vô vui vẻ. "Lời đồn về việc Dumbledore bắt gặp cậu đang thực hành lời nguyền chết chóc trên một con nhện vào chiều nay."

Mặt Harry đỏ bừng. "Ưm... Er. Vâng. Thầy ấy đã vậy." Làm sao cậu ta biết? Dumbledore chắc chắn phải nói cho ai biết khi mình đang rửa chén trước bữa tối... Ồ, ưm. Làm như mình giống như một Slytherin thật sự.

"Thật à?" Có phải có sự ngưỡng mộ trong đôi mắt đen mờ mịt của Cygnus à? "Thực hành lời nguyền không thể tha thứ, phải cậu không, Elias? Cậu tốt nhất là đừng nên để bất cứ giáo viên nào bắt cậu vào lần tiếp."

"Ồ, tôi sẽ không đâu." Harry nhìn về phía những vị giáo sư khác trên bàn cao. Đừng lo lắng, Cygnus. Rõ ràng là những vị giáo sư này không thể nhận ra Hắc ám khi họ thấy nó... Có Filius Flitwick nhỏ nhắn, trẻ hơn nhiều, đang nói chuyện với vị giáo viên Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đẹp trai. Và kia là giáo sư Binns, cười và gật đầu khi Tom Riddle nói. Harry tự hỏi một lúc rằng tại sao Giáo sư Binns lại khác vậy. Và rồi điều đó gây chấn động cậu: Dĩ nhiên rồi, thầy ấy vẫn còn sống! Giáo sư Binns chưa thành một con ma, những đường nét của ông những vững vàng hơn, và hình thái nhút nhát của ông có vẻ thật hơn... Harry chỉ mong rằng điều này khiến cho những tiết học của giáo sư Binns sống động hơn, nhưng có điều gì đó cho cậu biết điều này là không thể.

Và kia là Kettle một tay mắt hoang dã... Y trông có tí sợ hãi... "Người nhỏ nhỏ với râu ria đầu buồn cười kia là ai?" Harry hỏi, mắt nhìn vị giáo sư lạ lẫm cạnh Kettleburn.

"Giáo sư Beery hả? Thầy ấy là giáo sư môn Độc Dược. Cẩn thận với ổng Elias ạ." Abraxas nháy nháy mắt.

"Tại sao vậy? Thầy ấy đáng sợ lắm à?" Xin nói với tôi rằng không có Snape nào trong kí ức này làm cuộc đời mình khốn khổ nữa nhé.

Abraxas cười khúc khích. "Đáng sợ à? Không đâu, thầy ấy khá là dễ chịu lão già tinh quái đó. Nhưng tốt nhất cậu đừng nên để thầy nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc bảo của cậu hay vết sẹo đầy thú vị ấy."

Tiếng cười lan khắp bàn ăn. Harry cảm thấy bối rối; cậu không hiểu điều gì đó.

Araminta nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô bừng sáng. "Cậu biết mà, Abraxas, đó không phải là một ý tượng tệ... Elias sẽ rất tuyệt vời cho phần đó. Tuyệt vời hơn Lupin."

"Phần nào?"

Orion nhoẻn miệng cười với cậu. "Phần của vị kị sĩ quý tộc trong kịch tối Giáng sinh đầy ghê tợn của Beery, Nguồn Suối Vạn Hạnh, rất lâu về trước. Giáo sư Beery là người dễ bị ám ảnh, Elias à, cậu sẽ nhận ra sớm thôi."

Có gì đó náo động trong suy nghĩ của Harry. Không phải cậu đã từng nghe về kịch đêm Giáng sinh của Hogwarts à, rất lâu về trước? Một đêm kịch trở thành thảm họa đặc sắc mà không có buổi kịch nào được diễn ở Hogwarts nữa?

Giọng nói nho nhỏ khàn khàn của Druella Rosier vang lên từ dãy bàn dưới. "Cậu đúng đấy. Cậu ta sẽ làm ra một kị sĩ hoàn hảo." Và Eileen Prince lặp lại nhẹ nhàng: "Ừ, tôi nghĩ cậu ta sẽ vậy..."

...

Harry nằm trên giường tỉnh táo, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của những cậu nhóc quanh cậu. Chỉ có Abraxas vẫn còn thức ở giường cạnh bên, mái tóc màu bạch kim của y sáng rực trên chiếc gối dưới anh sáng xanh nhàn nhạt từ cái đèn ngủ lập lòe ở góc phòng.

"Khó để ngủ ha Elias?" Y thầm thì.

"Mmm."

"Tôi hiểu cảm giác của cậu. Đêm đầu tiên ở chỗ mới luôn rất lạ, phải không nào?"

Lạ hơn cậu có thể tưởng tượng ra, Abraxas à.

Abraxas ngáp dài. "Nhưng cậu sẽ thích nơi đây, Elias. Tôi chắc chắn cậu sẽ vậy. Ngày mai, chúng ta sẽ chơi Quidditch." Một lúc sau y thêm vào giọng ngái ngủ: "Và nếu như cậu thử vai kị sĩ trong buổi kịch đêm Giáng Sinh, cậu phải hôn Araminta."

Harry cau mày. "Cảm ơn vì đã cảnh báo. Tôi không muốn hôn Araminta. Không phải là cô ấy không đẹp, dĩ nhiên là..."

"Tất nhiên rồi." Ngay cả trong căn phòng tối om, cậu có thể thấy Abraxas Malfoy mỉm cười.

"Nghe này, Elias," y thầm thì. "Tôi từng bảo cậu rằng cậu nên đếm cửa sổ và cửa chính trong phòng ngủ trước khi cậu đi ngủ ở nơi mới. Nếu như cậu làm thế, chắc chắn cậu sẽ mơ về tình yêu đích thực của cậu."

Harry đảo mắt quanh căn phòng không có cửa sổ nào và cười to. "Được rồi," cậu lẩm bẩm giọng buồn ngủ. "Cửa chính. Chỉ có một. Ngủ ngon nhe, Abraxas."

"Cậu ngủ ngon luôn."

Khi cậu chìm dần vào giấc ngủ say nồng và sự tỉnh táo của cậu dần trở thành những giấc mơ, cậu thấy cậu đang tự hỏi rằng cậu sẽ mơ về Ginny. Ginny có vẻ như rất xa so với những sự việc đột ngột này. Nhưng đêm đó cậu không mơ ai cả; cậu chỉ mơ về bóng tối và một cơn gió bạc.

...

Trời sáng rồi, Harry cảm nhận được điều đó trước khi cậu mở mắt. Bình minh của một ngày mới –nhưng ngày nào nhỉ? Ngày sau ngày mình bỏ quên, hay là buổi sáng của một ngày khác, của nhiều năm về trước? Liệu khi mình mở mắt ra mình sẽ thấy màu sắc đỏ và vàng của kí túc nhà Gryffindor hay là xanh ngọc bảo và bạc của Slytherin? Mình muốn trở thành cái nào? Thời đại riêng của mình, nơi mình thuộc về, với cái chết của thầy Dumbledore và tương lai của thế giới phụ thuộc vào mình, hay chỉ là một giấc mơ của kí ức ai đó nơi mà Dumbledore vẫn cười tươi và vị Chúa tể Hắc Ám sống giữa chúng ta như một người đàn ông bình thường? Mình tự hỏi là nếu như mình được lựa chọn, như mình đã làm với Chiếc Mũ Phân Loạn?

Cậu mở mắt ra, chậm chạp.

"Sẵn sàng để chơi Quidditch chưa?" Abraxas Malfoy đã dậy và mặc đồ, mặc dù những lọn tóc màu bạch kim lõa xõa trên vai cậu vẫn còn lộn xộn, rối tung.

Harry mỉm cười. "Tôi sẵn sàng rồi. Để mình thay đồ đã..." Cậu lấy quần áo và đợi Abraxas quay mặt đi.

"Ồ, được thôi." Abraxas quay lưng lại và Harry thay đồ nhanh chóng.

"Cậu giống như Riddle khi cậu ngủ." Abraxas nói nho nhỏ khi chúng cùng nhau đi lên cầu thang, với những cây chổi tòng teng trên vai.

"Như Riddle à?" Harry cảm thấy có cái gì xóc nảy trong bụng cậu.

"Hắn ngủ trên giường đó năm ngoái, khi hắn còn là học sinh, trên giường của cậu á."

"Ồ." Harry không chắc cậu cảm nhận gì việc đó. "Điều này rất lạ," cậu đáp khi chúng cùng nhau bước đi vào lớp sương mù của buổi sáng. "khi mà cậu bất thình lình gọi gọi "Giáo sư Riddle", khi mà hắn chỉ là một nam sinh như cậu năm cuối..."

"Ồ, tôi không biết..." Abraxas lắc lắc đầu. "Như thế nào đó, tôi nghĩ điều này càng lạ hơn khi chúng tôi giả vờ như hắn là một trong chúng ta. Hắn không bao giờ như vậy, cậu biết đấy. Chúng tôi đều ngưỡng mộ hắn, có tí sợ hắn... Nhưng hắn không bao giờ là một nam sinh bình thường như lũ chúng tôi. Hắn vĩ đại hơn từ ban đầu rồi."

"Điều này sẽ khiến hắn cảm thấy cô đơn..." Harry không biết điều gì đã khiến cậu nói điều này.

Abraxas cau mày tí. "Có lẽ thế. Tôi không bao giờ thế. Ồ, khỉ thật, Lupin kìa, đã tập luyện xong với thằng nhỏ Llewellyn điên rồ..." Y thở dài khi Lupin đang bay lượn trong không khí của buổi sáng trên chiếc chổi và bắt lấy quả snitch vàng nhấp nháy trong tay. "Nói với tôi rằng ít nhất cậu phải tốt như thế đi."

Harry nhoẻn miệng cười.

...

Một giờ đồng hồ sau, John Lupin lắc lắc tay Harry. Nụ cười ảm đạm lướt qua trên gương mặt nghiêm nghị của y một lúc. "Chơi khá lắm, Black," y nói với giọng gần giống như của Remus. "Thật sự là rất tốt! Có vẻ như đây sẽ là một mùa Quidditch đầy hứng thú. Cậu học đâu cách chơi như vậy cơ chứ -?"

"Ồ..." Harry mỉm cười. "Ở đâu đó... Tôi trông chờ được đối đầu với cậu trong trận đấu, Lupin ạ. Cậu là một tay chơi khá cừ."

"Cậu có chắc cậu là một Slytherin chứa?" Đôi mắt nâu nghiêm nghị của John Lupin nghiên cứu gương mặt Harry chăm chú một lúc.

"Nói nhảm thế đủ rồi." Abraxas choàng cánh tay hắn qua vai Harry và đẩy cậu về phía trường học. "Cậu dám cá hắn là Slytherin, Lupin à. Và vào cuối năm nay, cúp Quidditch sẽ nằm trong phòng Sinh hoạt của Slytherin, nơi chúng ta sẽ uống rượu đỏ để chúng mừng chiến thắng của chúng ta. Bao gồm của Araminta xinh đẹp."

Lupin rời khỏi họ, không nói gì.

Khi cậu quay lại trường học cùng với Abraxas trong nắng vàng, chắc chắn sẽ là một ngày thu đẹp đẽ. Harry đưa ánh mắt nhìn về phía tòa lâu đài cổ mà cậu hiểu quá rõ. Ít ra thì Hogwarts vẫn vậy... Ý nghĩ thật êm dịu.

Và cậu chú ý đến một cái bóng ở cửa sổ tầng trên, một cái bóng đen trái ngược với ánh nắng ban mai rực rỡ. Ai đó đang quan sát chúng ta...

Có gì đó nhói trong tim cậu, cái gì đó của bóng tối và sắc bạc... Harry không nhìn lên nữa; cậu đã biết đó là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net