chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dậy thôi, Orion!" Harry gọi.

Orion ngồi dậy vùng khỏi đống chăn màu bạc lờ đờ vì buồn ngủ, mái tóc đen dài của y lộn xộn. "Elias ? Sao vậy ?"

Merlin, ông giống Sirius kinh khủng! Không biết ông có thể biến thành con chó đen được không nhỉ ?

"Đây là ngày cuối tuần đầu tiên đến Hogsmeade của tôi, và không biết cậu có thể đi với tôi được không. Tôi cần ai đó dẫn đi thăm những chỗ đẹp ở ngôi làng phép thuật, và tôi e rằng Abraxas... không được khỏe lắm."

Orion đảo mắt về phía Abraxas, này giờ vẫn rên rỉ trong chăn và nhoẻn miệng cười. "Quá chén à ?"

"Ưm, chỉ một ít. Buổi tiệc tối qua của Slughorn hơi nhiều với cậu ta. Cậu ta phải ngủ bù hôm nay thôi."

"À. Hey, Elias, cậu có tiền đi mua sắm ở Hogsmeade không ? Tôi sẽ cho cậu một ít nếu cậu không có – ba mẹ tôi cứ gửi cú tiền cho tôi. Vẫn giữ phong cách Black – mặt khác, người ta sẽ có cách nhìn đánh giá chúng ta kiêu ngạo ?"

Harry cười to. "Cảm ơn, nhưng tôi có túi galleons đây này. Đi khám phá Hogsmeade nào, cậu Black."

Orion đứng dậy khỏi giường, đôi mắt đen nhấp nháy. "Ừ, cậu Black. Đến tiệm Công Tước Mật với chút đồ ăn, sau đó chúng ta có thể xem thời trang mới nhất cho quý phù thủy trẻ thanh nhã ở Tiệm Giẻ Vui. Và ở Tiệm Giỡn Zonko vui đùa tí, và Ba Cây Chổi...Đi nào và vẽ cả thị trấn Black ! Cậu muốn ăn sáng ở đây, hay bỏ qua ? Chúng ta sẽ tới thẳng Tiệm Công Tước Mật với chút kẹo gián ha ? Nó cũng được, phải không ?"

"Đừng nhắc tới kẹo gián nữa..." Một giọng nói làu bàu phát ra dưới chăn của Abraxas. "Tôi sẽ phát ốm mất."

Orion thay đồ nhanh chóng trong khi Harry đặt một cái vạc cạnh giường Abraxas và vỗ đầu y nhè nhẹ.

"Tôi nghĩ là nguyên đống họ hàng Black đã tới Hogsmeade rồi," Orion ngẫm nghĩ khi chúng bước lên cầu than. "Cygnus và Druella có thể đang ngồi ở Quán Bà Puddifoot, nhìn ngắm lẫn nhau. Và Alphrad thì chắc chắn ở đó. Thằng anh họ kì quặc của tôi mê mẩn mấy cái đồ vật phép thuật lạ kì ở tiệm Dervish & Banges; ảnh luôn hi vọng rằng họ sẽ kiếm cho ảnh một cỗ máy thời gian." Y mỉm cười. "Như thể là cái thứ đó có thật vậy á! Cậu có thể tưởng tượng rằng nó sẽ thành cái mớ hổ lốn nếu như mọi người cứ trở về và đi tới tương lai ?"

Harry cảm thấy trái tim cậu đập mạnh hơn. "Điều này thật lạ lùng ha ?" Cậu có thể nghe tiếng cằn nhằn của Hermione trong đầu: Mọi việc tồi tệ sẽ xảy ra nếu phù thùy can thiệp vào thời gian.

Ưm, có vẻ như ai đó đã can thiệp vào thời gian. Tom Riddle đính hôn với Walburga Black ! Dù gì thì mình muốn mọi thứ trở lại như cũ.

Harry và Orion bước khỏi trường trong ngày nắng thu vàng rực rỡ và bánh đầu bước đi trên con đường quen thuộc dẫn tới Hogsmeade. Ở đâu đó trong Hogsmeade, Tom Riddle đang gặp hôn thê lúc này. Có lẽ Walburga đang nhìn vào đôi mắt bạc của hắn và cảm nhận trái tim đập thình thích. Có lẽ môi hắn chạm môi cô bằng nụ hôn mê đắm mà sẽ chôn vùi đứa con trai chưa sinh ra của cô mãi mãi sau tấm màn che phủ ngăn cách cái thực và cái ảo... Mình đã không thể cứu chú Sirius, nhưng lần này thì không được như thế nữa.

Walburga phải cưới Orion, không phải Tom; nếu không chú Sirius sẽ không bao giờ sinh ra. Phải vậy không ? Nếu như Walburga cưới Tom, có một đứa con trai và đặt tên nó là Sirius? Chú ấy có phải là chú Sirius mà mình biết ? Không, không thể – chú chắc chắc khác hoàn toàn Sirius, hai người khác nhau. Một chú Sirius khác ? Không, mình muốn cha đỡ đầu của mình, một người hóa thú liều lĩnh và ngổ ngáo với hình thể chính xác của người hóa thú của chú, một con chó đen đầy lông ! Tới nào, Orion, chúng ta cần phải cứ một chú chó con chưa được sinh ra, tôi và cậu... Nhưng làm sao tôi thuyết phục rằng cậu phải cướp đi hôn thê của giáo sư ?

"Lều Hét ở đằng kia," Orion giải thích vui vẻ. "Ngôi nhà bị ma ám ở Anh. Có những tiếng sói tru kinh dị và la thét đến từ đằng đó; không ai dám bước gần đó. Chỉ cần đặt một ngón chân vào, cậu sẽ chẳng bao giờ quay lại."

Harry đảo mắt về phía ngôi nhà đổ nát thân thuộc, bao phủ bởi ảm đạm và bóng tối. Ngôi nhà ma ám ở Anh? Đây là ngôi nhà cổ cô độc nơi sẽ giấu rất nhiều bí mật, nhưng ma quỷ không nằm trong đó. Đợi đã – làm sao có tiếng hét trong Lều Hét ở thời điểm này được ? Mình nghĩ là tiếng thét kinh dị đó đến từ nhóm Đạo tặc khi họ trong hình thể hóa thú chứ ? Tếng hét ở đây là gì ?

"Cậu không sợ ma à ?" Bên cạnh cậu, Orion có vẻ thất vọng khi thấy cậu không tỏ ra chút sợ hãi nào.

Harry nhún vai. "Nah, Chỉ là vài hình thể hóa thú không đăng kí ở xung quanh đây thôi."

"Cái gì ?" Orion nhìn cậu đầy kinh ngạc. "Làm sao... làm sao cậu biết được ? Merlin, Elias à, sao cậu biết ? Điều này không thể. Không ai biết cả..."

Aha ! Vậy là cậu có một bí mật nho nhỏ ha, Orion ? Một vấn đề nhỏ, như cậu con trai tương lai của cậu ? Harry mỉm cười với người bạn đang đầy lo âu. "Ồ, chỉ là đoán thôi. Đừng lo, Orion, tôi sẽ không nói ai đâu. Er... Chỉ là tò mò thôi, hình thể hóa thú của cậu là gì ? Chó à ?"

"Gấu đen." Giọng của Orion run rẩy, cậu ta trông như phát ốm. "Xin đừng nói với ai khác. Ba mẹ tôi sẽ giết tôi mất."

"Tất nhiên là không rồi. Bí mật của cậu sẽ được an toàn. Tôi không thấy có cái gì đáng ghê tởm với việc là một người hóa thú. Tôi biết nhưng người khác như cậu. Cha tôi – ông ấy là một người hóa thú. Đó chỉ là một ít điều tôi biết về ông. Tôi không nghĩ ông ấy nói cho nhiều người biết, chỉ vài người bạn thân của ông thôi." Như đứa con trai chưa ra đời của cậu.

"Phải cậu -?" Orion nhìn cậu do dự.

"Sao ? Một người thú ?" Harry lắc đầu. "Không, tôi e là không. Điều đó sẽ rất vui ? Chúng ta có thể rượt bắt nhau trong Lều Hét !"

Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt Orion khiến cậu giống Sirius. "Thật à ? Phải vậy chứ ! Thỉnh thoảng ở Lều Hét một mình cũng khá là buồn, nhưng đó là một địa điểm tốt để che giấu bản thân khi tôi biến hình." Cậu ta thở dài. "Cậu có chắc là cậu không thể biến hình ? Hoặc là cậu cần rất tập trung ? Hay là một bữa sáng thơm ngon."

Harry cười to. "E là không. Tin tôi này, sau khi tôi biết rằng ba tôi là người hóa thú, tôi đã dành cả mùa hè để thử cho tới khi tôi chẳng thành cái gì cả." Cậu đảo mắt xuống con đường dẫn tới Hogmeasde. Không ai ở đó mà lắng ta cả. "Tôi cũng có một số bí mật. Tôi nghĩ sẽ công bằng khi tôi nói cậu bí mật của tôi vì tôi vô tình khám phá ra bí mật của cậu."

"Cậu cũng có ư?" Mặt Orion sáng bừng. "Ê này, cậu có phải là đứa trẻ bí mật của Phineas Nigellus Black và một công chúa Veela, như Abraxas nói không?"

Harry thở dài. "Đừng ngớ ngẩn chớ, Orion. Cậu có bao giờ thấy bức chân dung của Phineas Nigellus Black chưa ? Cậu có thật sự nghĩ một công chúa Veela sẽ yêu lão già keo kiệt bủn xỉn á hả?"

Orion cân nhắc một lúc. "Không, tôi không cho như thế. Bí mật của cậu là gì ? Cậu làm gián điệp trong trận chiến ở châu Âu ? Những nhiệm vụ bí ẩn với ma cà rồng Translyvanian, loại việc như thế ?"

"Không, không có gián điệp gì cả." Harry do dự. Mình muốn nói cho cậu ta vài thứ, nhưng không quá nhiều. "Thỉnh thoảng mình biết vài thứ về tương lai, những thứ sẽ xảy ra trong những năm tới."

"Thiệt hả ?" Đôi mắt đen của Orion nhìn cậu chăm chăm. "Cậu là nhà Tiên tri ư ?"

"Cho là thế đi. Tôi không biết mọi thứ về tương lai, nhưng tôi có thể thấy vài thứ rõ ràng, những thứ sẽ không xảy ra gần đây."

"Như là gì ?"

Harry hít thở sâu. "Ưm, như những đứa con trai của cậu, thí dụ thế. Cậu sẽ có hai đứa con trai, đều học ở Hogwarts. Họ đều đẹp trai và thông minh, cả hai đều là những tay chơi Quidditch khá cừ. Tôi cho rằng cậu sẽ dạy họ chơi khi họ còn nhỏ."

"Thật à ?" Một nụ cười hiện trên khuôn mặt Orion. Cậu ta nhìn mơ mộng về phía xa xa. "tôi nghĩ tôi thích thế, chơi Quidditch với mấy đứa nhóc... Tên chúng là gì ?"

"Regulus và Sirius."

"Regulus và Sirius à ? Tôi thích mấy cái tên này. Chúng là tên hay của nhà Black. Tôi có một người chú tên Regulus và ông tôi tên Sirius. Có lẽ có điều gì đó đúng về cái nhìn tương lai của cậu, Elias. Nhưng về mẹ của chúng ? Vợ tôi ? Cô ấy là ai ?"

Harry húng hắng giọng. "Ưm... đó là, cậu... vợ cậu..."

Orion nhìn cậu, hoangt loạn. "Tôi không cưới một Muggle đâu, phải không ? Ba mẹ tôi sẽ giết tôi mất !"

Harry cười mỉm. "Ồ, không đâu, cô ấy không phải là Muggle. Khá xa đấy. Cô ấy là một phù thủy của gia đình huyết thống danh giá. Rất xinh đẹp nữa." Ít ra là khi cổ còn trẻ.

"Thật hả ?" Mắt của Orion lấp lánh. "Tôi thích thế. Nói tôi tên cô ấy, để tôi có thể gặp."

Ồ, cậu đã gặp cổ rồi, Orion. "Ưm có chúng vấn đề nhỏ, Orion. Theo như những gì tôi thấy, cậu sẽ cưới em họ cậu Walburga Black."

"Walburga à ?" Orion đứng đó, đông cứng. Một làn đo đỏ ẩn hiện trên má cậu ta. "Walburga Black hả ? Thật chứ ? Walburga sẽ kết hôn với tôi ? Cậu thấy em ấy chưa, Elias? Ý tôi là, em ấy đẹp hơn Araminta. Em có thể cưới bất kì phù thủy máu trong nào trong nước, và cậu nói cổ sẽ chọn tôi?" Đôi mắt đen của cậu tỏa sáng. "Tôi luôn ngưỡng mộ em ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ... Nhưng không có gì sai trong việc kết hôn với em họ? Không quá phổ biến, nhưng pháp luật của phù thủy cho phép điều đó. Và chúng ta có rất nhiều điểm chung."

Mình thề rằng theo như cậu ta nói thì cậu ta yêu cổ mất rồi!

Đột nhiên, khuôn mặt Orion u ám lại. "Này, sao mình có thể quên được chứ ? Walburga đã đính hôn rồi! Với giáo sư Ridde !"

Harry gật đầu. "Phải, cô ấy đính hôn với Tom Riddle. Họ gặp nhau ở Hogsmeade hôm năm. Và như mình thấy, rõ ràng cô ấy đến với cậu. Tôi không còn gì nghi ngờ nữa vì hai người là định mệnh dành cho nhau."

Orion đảo mắt về phía ngôi làng. "Họ đang gặp nhau ở Hogsmeade à? Cô ấy đang ở đây? Hôm nay ? Với thầy ?"

Harry gật đầu. "Đúng rồi. Chúng ta có thể gặp họ ở đó."

"Và... và rồi, sao nữa ?" Orion nhìn nghi ngờ. "Không có cách nào chúng ta chen vào buổi hẹn họ của họ ở Hogsmeade được ?"

"Có lẽ số phận sẽ can thiệp, Orion. Cậu và Walburga đều dành cho nhau. Thôi nào, lòng can đảm con gấu đen đâu rồi ?"

Orion cười to. "Lòng can đảm của con gấu đen, huh ? Tôi không can đảm, nhưng – cướp vị hôn phu của Giáo sư Riddle ? Cậu điên rồi, Elias, cậu biết không ? Mặc dù tôi không tin rằng có ý nghĩa trong việc tranh giành với định mệnh. Được rồi, đi và xem nếu như chúng ta gặp họ và rồi... Ưm, chúng ta chỉ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo. Cậu... cậu có thật sự nghĩ rằng cô ấy sẽ... thích... er... sự quyến rũ bình thường của tôi chứ ?"

Tôi hi vọng cổ sẽ thế, Orion... Ồ, tôi thật vậy á.

"Dĩ nhiên rồi." Merlin, mình ước mình có áo choàng tàng hình bên người; như vậy chúng ta có thể bám họ mà họ không biết.

"Cậu đang tìm cái gì vậy? " Orion nhìn Harry tòm mò, nãy giờ cậu đang kiểm tra túi áo choàng, mặc dù cậu biết rằng cái áo choàng tàng hình của cậu nằm an toàn trong cái rương tương lai, năm mươi năm nữa.

"Tôi ước tôi có đem cái áo choàng tàng hình," Harry lẩm bẩm. "Tôi có một cái, nhưng tôi để nó lại khi tôi đến đây."

"Phải không ?" Orion nhoẻn miệng cười. 'Ưm, tôi nghĩ chúng ta phải sử dụng cái của tôi thôi." Cậu ta lấy ra thứ gì đó mỏng manh, màu ánh trăng từ túi. "Quà giáng sinh từ anh họ tôi Alphard. Rất tiện dụng khi tôi cần trốn đi đến Lều Hét."

...

Tom và Walburga ngồi ở chiếc bàn ở góc khuất quán bà Puddifoot. Bà Puddifoot còn rất trẻ và gọn gàng hơn so những gì Harry nhớ, bà đưa cho chúng trà ở trong những li sứ nhỏ xinh xắn. Harry để ý rằng Walburga thật sự đẹp như Araminta. Mái tóc đen tuyền thật tự nhiên phù hợp với khuôn mặt xinh xắn. Đôi mắt to tròn của cô lấp lánh và làn da trắng trẻo. Cô ấy mặc đồ màu đen, nhưng có sự tinh tế trong những đường nét của chiếc váy khiến cô thật thanh nhã thay vì ảm đạm. Ngón tay nhỏ nhắn đeo chiếc nhẫn kim cương nắm lấy tay Tom trên bàn.

Harry cảm thấy Orion nín thở dưới áo choàng. "Merlin, cô ấy dễ thương quá !"

Tom nâng bàn tay trắng mịn của Walburga và hôn. Tay của hắn. Tay hắn nắm tay cô thật chặt... Cũng là bàn tay đặt trên gối mình tối qua. Khi mình chôn má mình vào chiếc gối, nó vẫn còn hơi ấm từ cái chạm của hắn.

Tom hạ tay của Walburga xuống, có tia đỏ hiện trên mặt hắn.

"Có chuyện gì vậy, Tom ?" Giọng của cô mềm và ngọt ngào.

"Không có gì đâu. Ta chỉ... nhớ một vài thứ..." Giọng Tom nhỏ dần.

"Cái gì quan trọng à ?" Cô nhìn sâu vào mắt hắn.

"Không, không có gì, thật đấy. Không gì cả..." Hắn nắm lấy tay cô và vuốt ve nó chậm rãi, lướt những ngón tay dịu dàng vào lòng bàn tay cô, trước khi nâng tay cô lên đôi môi hắn lấy nữa.

"Merlin ! Ngươi có dừng trò đó được không ? Đó là vợ tương lai của ta mà ngươi đang quyến rũ đấy, Tom!" Orion thở hằn học dưới áo choàng.

"Rất vui được gặp lại anh, Tom." Walburga nghiêng người về phía trước. "Đã lâu rồi."

"Rất lâu rồi, em yêu." Tom lèn những ngón tay chặt với Walburga. "Ta ước là có cách chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn."

Harry nhớ chân dung tương lai của Walburga ở số 12 Quảng trường Grimmauld, la hét nguyền rủa cậu mỗi khi cậu đi ngang qua. Cẩn thận cho những gì ngươi mong muốn, Tom !

"Tom ! Anh làm đau em đấy !" Walburga rụt tay lại nhanh chóng. "Tại sao anh nắm chặt tay anh lại như thế ?"

"Ta... ta không biết. Chỉ là những suy nghĩ kì lạ. Thật xin lỗi, em yêu."

"Anh muốn chúng ta gặp nhau nhiều hơn ?" Walburga thêm chút đường vào trà và hớp một ngụm. Cô nhíu mày nhẹ, như thể cho đường quá nhiều. "Ưm, chúng ta đang mong chờ điều gì nhỉ ? Khi chúng ta cưới nhau, em có thể chuyển vào phòng anh ở Hogwarts, và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau." Cô chồm qua bàn và vuốt ve khuôn miệng Tom. "Chúng ta đã nói về buổi tiệc đám cưới màu xuân, nhưng sao phải chờ ? Chúng ta kết hôn sớm chừng nào, chúng ta là thuộc về nhau chừng ấy. Anh yêu à."

"Cất đũa đi, Orion !" Harry rít lên khe khẽ.

Tom choàng tỉnh. "Một đám cưới bây giờ à ? Nhưng những thứ cần thiết cho đám cưới ? Chắc chắn, chúng cần thời gian ? Ta... ta muốn ngày đó trở nên hoàn hảo, em yêu. Tháng Năm có được không ? Hay tháng Sáu ? Nghĩ về buổi tiệc, về đồ ăn, về nhạc, về váy của em..."

"Anh quên phần quan trọng nhất rồi, Tom." Walburga đặt cánh tay của cô trên vai hắn.

"Phần quan trọng nhất ?"

"Đêm tân hôn của chúng ta."

Ồ, ngớ ngẩn. Ai có thể mường tượng được hình ảnh vị Chúa tể Hắc ám là một chú rể, đem cô dâu ngượng nùng vào giường cho đêm tân hôn ? Hắn ta không phải là một kẻ cầu hôn ga lăng, một ông chồng nhạy bén... Người yêu hắc ám của ai đó, mình có thể tưởng tượng, với hắn, kẻ rất đẹp trai. Mình có thể thấy hắn ôm hôn cuồng nhiệt người đó, cuồng bạo xé đồ trong cơn ham muốn điên cuồng, đôi mắt đen của hắn đầy dục vọng...

"Anh ổn không Tom ? Anh nhìn đỏ quá."

"Hơi ngột ngạt ở đây. Ta nghĩ ta cần tí không khí."

Walburga đứng dậy. "Anh tính tiền đi và đi với em tới chỗ ở của em ? Có lẽ cuộc đi dạo sẽ khiến anh đỡ hơn."

"Ưm, ta nghĩ đó là một ý hay." Tom giúp cô mặc áo khoác và kiếm găng tay cho cô.

Walburga nhìn hắn và cười tươi. "Bà chủ trọ bảo rằng bà ấy có chút việc vặt; bà sẽ đi ra ngoài cả chiều này. Có lẽ anh có thể tới phòng em một lúc được không ?" Cô đảo ánh mắt xung quanh quán trà. "Cái quái gì thế ? Cái tiếng kì cục – như của một con thú hoang ?"

Tom lắc đầu. "Ta chịu. Ta cũng nghe thấy – nó giống như tiếng một con gấu." Hắn nâng khuôn mặt Walburga và hôn cô dịu dàng. "Ta chắc là không có gì đâu, em yêu. Không có gì đâu..."

...

Nửa tiếng sau, một cặp đôi trẻ đi ra sau bữa sáng ở cuối đường Cao ở Hogsmeade. Họ nhìn rối trí và trầm tư trong suy nghĩ mà họ chẳng nhận ra họ đụng vào cái gì đó, hay ai đó ở ngoài cửa chính, mặc dù chẳng ai thấy có cái gì ở đó.

"Ta xin lỗi Walburga... Ta chỉ có chút rối rắm hôm nay. Ta đã thực sự cố rồi."

"Cố lắm rồi hả ? Và tại sao anh phải cố gắng ? Có rất nhiều người đàn ông sẵn lòng hiến dâng cả cuộc đời họ cho một cơ hội đó... Ồ, đủ rồi ! Này, cầm lấy !" Walburga tháo đôi găng tay ra và kéo chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón tay. Cô ném về phía hắn.

Tom Riddle quay lưng và đi lặng thinh.

Walburga quay sang tiếng động nhẹ nhàng phát ra bên cạnh cô. "Anh họ Orion ? Anh từ đâu chui lên vậy ?"

"Ồ, anh chỉ đi dạo loanh quanh. Một buổi chiều tuyệt đẹp cho cuộc đi bộ. Thứ lỗi cho anh vì chằm chằm vào em như thế, Walburga; anh không có ý thô lỗ đâu. Vẻ đẹp tuyệt vời của anh đã khiến anh quên mất lễ nghi. Nếu như anh không được biết trước, anh thề là em phải có dòng màu Veela trong huyết mạch của em. Nhưng anh biết điều này không đúng; chúng ta là một trong những gia đình phù thủy còn sót lại mà có dòng máu thuần chủng và không pha tạp. Nếu như em cho phép, em có vẻ như làm rơi găng tay."

Orion lấy chiếc găng tay lên từ con đường đầy bụi bẩn. Như thế nào đó, cậu ta hôn lên chiếc găng tay trước khi trao nó lại cho Walburga.

Walburga nhìn cậu và mỉm cười, rất dịu dàng, trước khi nhận lại chiếc găng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net