chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry và Tom đi qua những cầu thang cổ xưa rối rắm của Hogwarts. Họ đi trong im lặng, như những người lạ chẳng có điều gì để nói với nhau, như những người bạn cũ đã biết rõ nhau quá rồi nên chẳng cần nói nữa; Harry chẳng biết cái nào thì đúng hơn. Cậu liếc nhìn Tom khi họ bước và hơi thở cậu nặng nề trong lồng ngực. Ta là Trường Sinh Linh Giá của ngươi... Có gì đó cậu không biết tên đang cắn xé tim cậu, cảm giác như lời nguyền tra tấn, nhưng nó ngọt ngào hơn.

Ở tương lai mà ta bỏ sau đó, chúng ta là những kẻ thù không đội trời chung, ta và ngươi. Hai ngày trước, khi chúng ta đi bộ dọc cánh đồng hoang, chúng ta là bạn và chúng ta cười với nhau. Nhưng hôm nay, trong cái tĩnh lặng đột ngột giữa hai chúng ta thế này, ta có thể cảm nhận nó; có cãi gì đó giữa hai chúng ta hơn là kẻ địch và tình bạn. Ta là Trường Sinh Linh Giá của ngươi. Ta mang trong người mảnh linh hồn còn sót của ngươi. Chúng ta là một, chúa tể Voldemort và Cậu Bé Sống Sót. Ta tự hỏi nếu như có hai người nào đó bị ràng buộc một cách lạ lùng như chúng ta ? Chúng ta hai người, cô độc giữa loài người, cùng có chung linh hồn...

Chúng ta gặp nhau thoáng qua trong tương lai, chúa tể Hắc ám của ta. Những cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là những mảnh vỡ của giấc mộng, lấp đầy bởi nỗi sợ hãi và hắc ám. Nhưng ngay cả khi ngươi không ở đó, thì luôn có bóng ma của ngươi, chôn chặt trong giấc mơ của ta. Ngươi luôn trong suy nghĩ của ta, nhưng ta không biết ngươi; ta không biết cái tia dịu dàng trong mắt ngươi từng có; ta khôngbiết tiếng cười của ngươi. Ngươi thật khác biệt! Như khi ta nhìn vào ngươi bây giờ tương lai như vụt chớp bay đi, và ta cảm nhận đó là ngươi, Tom, chàng trai trẻ với mái tóc ngắn, và không phải là phù thủy hắc ám của ngày mai. Có lẽ Voldemort chỉ là mộng

Ngươi biết ta là ai, Tom ? Ồ, sao ngươi biết được. Ta nghĩ ngươi cũng không biết đâu ngay cả trong tương lai. Ngươi sợ Lời tiên tri giữa hai chúng ta, ngươi muốn ta chết. Nhưng ta tự hỏi... Không có gì trong ngươi đã ngờ ngợ nhận ra ta ? Lũ Tử Thần Thực Tử của ngươi có thể giết ta dễ dàng, nhưng cái gì đó, những tiếng thì thầm kì lạ trong tim ngươi, khiến ngươi nói chúng rằng chúng không được chạm vào ta, ta chỉ để cho ngươi giết thôi ?

Ngươi có cảm nhận ra không, Tom ? Ngươi có nhận ra ta không ? Không, tâm trí của ngươi đã bị quá nhiều thứ quấn lấy, ta cảm nhận được mà. Ngươi đang nghĩ về Abraxas, về đôi môi hắn trên đôi môi ta, và ngươi nghĩ tới những con mãng xà, xé nát cậu ta thành từng mảnh...

"Tom ?"

Tom quay lại nhìn cậu, đầy lơ đãng. "Sao ?"

"Cậu ấy chỉ cố giúp tôi thôi. Ý tôi là với vở kịch. Cảnh cuối với nụ hôn. Đừng ra lệnh cho những con mãng xà đó, được không ?"

"Mãng xà -?" Tom nhìn cậu đầy ngạc nhiên một lúc, và hắn đỏ bừng. "Merlin, để ta yên đi, Elias !"

Và họ đã tới văn phòng của Tom, Tom xô cánh cửa ra. Căn phòng của hắn thật ấm áp như lần cuối Harry vào, và những ngọn lửa nhảy tí tách trong lò sưởi.

"Ngồi xuống đi. Ta đi khóa cửa, để không ai làm phiền."

Harry không ngồi, cậu chỉ đứng và nhìn Tom. Mái tóc đen của ngươi. Đôi mắt bạc. Đều là của con người... Voldemort? Không thể, nhìn ngươi này, một ngày ngươi sẽ trở thành Voldemort. Ta ước có một cách giữa cho thời gian không trôi, để tương lai không đến...

Tom quay sang cậu lơ đễnh. Đôi mắt hắn tối sầm lại, hay là chỉ cách của ánh sáng của ngọn lửa khiến cho khuôn mặt hắn khác đi. "Trò có yêu nó không, Elias ?" Giọng hắn gầm gừ.

"Với ai ạ -?" À, ý thầy là với Abraxas ?" Harry nhìn vào tấm thảm, hai má cậu nóng bừng. Trong một lúc, cậu đã quên mất Abraxas. "Tôi không biết. Tôi không nghĩ vậy... Tôi thích hôn cậu ấy hơn hôn Araminta, nhưng có lẽ cậu ta chỉ giỏi trò đó. Cậu ấy đang cố dạy tôi cách hôn, thầy thấy đấy..."

"Cậu ta cố dạy trò cách hôn ?" Giọng Tom dần thầm thì. "Ta phải nói rằng cậu Malfoy có một vài kinh nghiệm tốt, nhưng đó khó có thể khiến nó thành chuyên gia về môn hôn. Môi của trò... bị thương do nó cắn nè." Ngón tay chạm nhẹ và viền môi dưới của Harry. "Và cách nó hôn trò..." Ngón tay Tom lướt lả lơi trên môi cậu. "Hôn không phải như thế. Nó hơn thế... như thế này..."

Giây phút tiếp theo, một đôi môi run rẩy mềm mại phủ lên môi Harry, và cái tên không phải của cậu thốt ra từ môi hắn: "Elias.."

Tiếp theo, Harry có cảm giác kì lạ về một sức nặng to lớn, như bị thổi bay đi bởi cơn gió màu đen và bạc. Môi của Tom vuốt ve môi cậu, khuôn mặt cậu... Này không thể là thật được. Voldemort... Mình cố nhớ... Nhưng tất cả những kí ức của cậu về vị Chúa tể Hắc ám đều phai mờ cả, biến mất như những cơn mơ bởi nụ hôn dịu dàng của Tom. Không nghĩ ngợi gì, cậu hôn đáp trả Tom.

Những nụ hôn trở nên cuồng loạn hơn, trên môi cậu, khuôn mặt cậu, tóc cậu... Harry không thể thở được, không suy nghĩ được... Tất cả hiện thực như tiêu biến đi chạy dọc qua xương sống cậu, tâm trí cậu và tâm hồn cậu. Một cái tên thì thầm vang lên da thịt câu. "Elias..."

"Không, không phải Elias." Cậu chôn vùi đôi môi vào cổ ấm áp của Tom. Những từ ngữ thoát ra từ đôi môi cậu đầy tự nhiên. "Tên em không phải là Elias. Em là Harry."

"Harry ?" Đôi mắt bạc nhìn cậu đầy bất ngờ. "Tên em là Harry ?" Một nụ cười đáp: "Vâng. Ta nghĩ tên đó hợp với em hơn." Tom chấp nhận lời thú nhận của Harry không ngần ngừ, như thể đó là thứ tự nhiên nhất trên đời. "Mọi thứ đều quen thuộc. Hay là ta thường từng mơ về ai đó tên Harry..."

Tom ôm cậu chặt, và Harry có thể cảm nhận tim cậu đập thình thịch với ngực hắn. Nó phải không đúng, những cái ôm hôn của kẻ thù tương lai cậu, nhưng không phải. Như thế nào đó thì bản thân thực tại đã có vẻ như đi lạc đường, lạc mất trong những góc cạnh vặn xoắn của thời gian và kí ức. Không có tương lai. Không có Voldemort. Đây là thực tại, và anh, ấm áp trong vòng tay em. Họ đứng đó, ôm nhau, như là bất diệt, gắn chặt với nhau vạn kiếp.

Tom thì thầm: "Ta như yêu em mất rồi, Harry..."

Tên cậu, tên thật của cậu, được phát ra bởi một giọng nói âm trầm khiến xương sống cậu tê rân rân vì vui sướng. Tom... Em tự hỏi là khi nào em yêu anh? Khoảnh khắc trước, khi anh hôn em? Hai ngày trước khi chúng ta cùng bước đi dưới ánh mặt trời? Hay là ngay từ thuở ban đầu, khi một mảnh linh hồn của anh đi sâu vào trái tim em... Mọi thứ mộng. Tất cả mọi thứ trừ anh.

Tom vuốt ve cậu dịu dàng với đôi bàn tay run run. "Chúng ta cần phải cẩn thận từ bây giờ, nhưng năm tới em đã tốt nghiệp rồi, có lẽ chúng ta có thể..."

"Ồ, đừng nói về tương lai !" Harry ấn môi cậu vào môi Tom và hôn, điên cuồng.

Tom đáp trả lại cậu bằng một nụ hôn nóng bỏng và thì thầm: "Ta xin lỗi, Harry, ta quá cường quyền... Ta không có ý..." Hắn lùi lại, do dự. Harry thấy một tia hoảng loạn trong đôi mắt bạc của hắn: "Khi em hôn lại ta, ta nghĩ e cũng có thể cảm nhận như thế... Ta xin lỗi, ta không thể..."

Harry choàng tay cậu qua cổ Tom và ôm hắn. "Tom à -? Em... Em yêu anh..." Cậu có thể nghe giọng nói của cậu run rẩy: "Em muốn ở bên ngay bây giờ, nơi đây ở thực tại. Em không thể chịu nổi việc nghĩ về tương lai..." Môi cậu nhấn lên môi Tom và tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu như đang nhớ lại, một cách mơ hồ, gì đó về một lời tiên tri tan vỡ, về ánh sáng nhấp nháy của cái cúp đưa cậu tới bãi tha ma, nhưng những kí ức ấy có vẻ chỉ là những cái bóng, không thật, so với tiếng xé áo dưới bàn tay điên cuồng của Tom, và đôi mắt bạc của Tom.

Họ ngã xuống trên sàn nhà, thì thầm những lời yêu và ham muốn, xé quần áo mà ngăn cách họ lại gần nhau. Những ngón tay vụng về và đôi môi lần tìm, ngập ngừng phút đầu. Làn da ấm nóng áp sát vào nhau. Cánh môi đóng mở, lưỡi vào sâu khám phá. Đôi bàn tay run run cầm nắm dương vật. Họ cọ xát nhau trong cuồng loạn và nóng bỏng, thỏa mãn dục vọng. Đôi mắt Harry nhìn đôi mắt bạc của Tom, và họ rùng mình trong khoái cảm khi chạm lẫn nhau thoát khỏi những tấm thảm, quần áo lộn xộn.

Họ đè lẫn nhau, run rẩy và không thở được. Harry chôn đầu vào hõm vai Tom, hơi thở phả nhè nhẹ vào làn da hắn. Ngón tay Tom vuốt ve tóc Harry, liên tục. Hắn đẩy tóc mái cậu và đặt nụ hôn dịu dàng lên vết sẹo.

"Em là ai, Harry ?"

Harry sờ từng đường nét trên khuôn mặt Tom.

"Em không biết nữa..."

...

Họ ở với nhau đến tận sáng, vo cuộn ôm nhau ngồi trước lò sưởi. Tom phủ chiếc chăn lên họ và họ nằm cùng nhau, da chạm da, và cùng nhìn vào những cây củi cháy dở khi họ thì thầm dịu dàng với nhau. Họ nói chuyện suốt đêm, cuộc nói chuyện của họ thường bị ngừng lại cả tiếng bởi những bàn tay bắt đầu sờ soạng làn da mịn màng, khiến cơ thể nóng lên lần nữa.

Xâm nhập nóng bỏng nhưng lại quá đau đớn, và chẳng ai trong họ biết họ đang làm gì, họ để những bàn tay và đôi môi, lưỡi cuốn lấy nhau đem họ lên cơn khoái cảm. "Ta nghĩ là những câu chú sẽ làm việc này dễ hơn..." Tom thở nhẹ vào tai Harry. "Ở bên trong... ta luôn tìm kiếm được nếu em muốn."

Harry mỉm cười. "Luôn là học giả, giáo sư Riddle..."

Tom đỏ mặt và rên rỉ. "Ta sẽ cấm túc vì sự vô lễ của em đấy, Black."

"Tốt thôi." Harry đáp. Và họ nhìn nhau rồi lại cười không ngớt.

Nhưng giữa những cơn dục vọng và khoái cảm, Tom nói chuyện. Hắn nói với Harry, dịu dàng, về rất nhiều thứ. Hắn nói về cuộc sống của hắn ở trại mồ côi, về sự cô đơn, đói khát và bị đánh đập, về những ngày ở trường học và những giấc mơ. Hắn nói về cha hắn, mặc dù hắn luôn dừng lại khi hắn nói tới phần hắn đến làng Little Hangleton năm mười sáu tuổi, tìm ra cha hắn. Harry nghe, ghi nhớ tất cả những bí mật của Tom, xếp chặt chúng trong đầu như thể chúng là những báu vật quý giá. Họ cười to khi Tom kể về nụ hôn đầu vụng về – với cô gái tóc đen Ravenclaw tên Acacia trong năm thứ năm của hắn – và kỉ niệm của Harry về buổi hẹn hò ngượng ngùng của cậu với Cho. Harry không đề cập cậu gặp cô ấy ở đâu, hoặc là quán trả họ đến vào ngày Valentine kinh hoàng đó là Quán Bà Puddifoot.

Harry làm cho Tom kể mọi thứ; tên và khuôn mặt của những đứa trẻ ở trại mồ côi, cảm xúc của hắn vào ngày mà Dumbledore đến và mời cậu nhập học Hogwarts, chuyện đầu tiên của hắn tới Hẻm Xéo, cái nhìn đầu tiên của hắn với Hogwarts, những lớp học của hắn, những mùa hè cô đơn quay trở lại trại mồ côi, cảm xúc của hắn về Walburga...

Cuối cùng, Tom ngăn mọi câu hỏi của cậu với một nụ hôn. "Đủ rồi, Harry ! Rất dễ để mà chia sẻ mọi thứ với em. Ta chưa bao giờ nói chuyện với ai như thế này. Có ma thuật nguy hiểm trong đôi mắt xanh của em; khi em nhìn ta như thế này, không có thứ gì mà ta không thể nói cho em..."

Harry hôn hắn lại cho tới khi Tom rên rỉ. "Nói cho em về cha anh đi, Tom." Cậu đền gần Tom và chờ đợi.

"Cha ta ư ?" Mặt Tom tái nhợt. "Sao em lại hỏi ta về ông ấy, Harry ? Merlin, em là loại phù thủy nào vậy?"

Harry vuốt ve hai má tái nhợt của hắn. "Em muốn biết, Tom. Em muốn anh nói ra mọi chuyện đã xảy ra như thế nào."

Tom im lặng một lúc. Cuối cùng, hắn thầm thì. "Ta đã từng tự hỏi hắn như thế nào. Từ khi ta còn là một đứa nhỏ, ta đã từng tự nghĩ về hắn, người đàn ông đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ và ta. Khi ta còn nhỏ, ta thường mơ rằng một ngày nào đó hắn sẽ đón ta, rằng hắn sẽ đứng ở cánh cửa của trại mồ côi, một người đẹp trai và cười rất tươi và nói: "Tôi đến để đón con trai tôi." Nhưng những năm tháng qua đi, và hắn ấy chưa bao giờ đến... Rồi một ngày, ta đến tìm hắn. Thật kì lạ làm sao, đứng ngoài cổng, nhìn ngắm ngôi nhà và nghĩ: Cha mình đang sống ở đây và cả ông bà nữa... Ta đánh chuông, và khi hắn ta mở cửa, ta nhận ra hắn. Hắn rất giống ta. Trừ cái việc hắn ăn mặc rất thanh lịch, như một quý ông thanh nhã, và ta chỉ mặc bộ đồ cũ kĩ bỏ đi được cho ở trại mồ côi. Chúng ta chỉ đứng đó nhìn nhau một lúc. Mọi thứ sẽ khác nếu như hắn cười với ta. Có lẽ ta sẽ tha thứ cho hắn sau những năm hành hạ và bỏ mặc ta phải chịu đựng ở trại mồ côi, nếu như hắn cười với ta. Nhưng hắn không. Hắn chỉ nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng và nói: "Ta cho rằng ngươi muốn tiền. Ngươi vào đi." Và hắn dẫn ta vào phòng khách sang trọng, có một người phụ nữ già và một quý ông ngồi đó uống trò và hắn nói với chúng: "Con trai của mụ phù thủy đây. Tốt nhất là chúng ta nên cho nó nhiều tiền, để nó không quay lại nữa. Mẹ ơi, mẹ sẽ viết một tấm séc chớ -?" Và bà lão tóc bạc nhìn ta đầy vẻ không ưa rồi nói: "Ừ, dĩ nhiên rồi, Tom. Con nghĩ chúng ta cần cho nó bao nhiêu? Năm ngàn bảng Anh, hay mười ?"

Tom nuốt nước miếng. "Và khi ta lấy đũa phép ra, ta đọc một câu chú cổ xưa. Ta giết cha ta, bà ta và ông ta. Và rồi ta rời khỏi chúng, khi chúng ngã xuống, nhàu nhĩ trên sàn nhà của phòng khách xinh đẹp. Ta đi và không ai thấy ta. Ta không khóc cho đến khi ta quay trở lại trại mồ côi." Hắn lảng tránh ánh nhìn của Harry.

Harry hôn hắn dịu dàng và khuôn mặt hắn chuyển biến.

"Em đang làm gì vậy -? Em đang hôn ta ? Việc đó không hề gì với em khi mà ta là một kẻ giết người ư ?"

"Dĩ nhiên có. Nhưng em luôn biết rằng trong tim em, Tom à, từ khi em gặp anh. Em luôn biết rằng anh đã giết cha anh. Có điều... có điều em không biết rằng anh đã khóc."

Tom vùi đầu vào ngực Harry. "Em vẫn yêu ta chứ ? Ngay cả khi biết ta là ai ?"

Harry quấn quấn những lọn tóc đen dịu dàng. "Em không nghĩ em có thể ngừng yêu anh..."

Tom nhìn cậu và thầm thì: "Em là ai, Harry ? Cái thứ ma thuật lạ lùng và kì diệu nào đã đem em đến với đời ta ? Em đến từ đâu ?"

Harry lắc đầu. "Em không thể nói anh, Tom. Chưa phải lúc. Có rất nhiều điều em không thể hiểu chính em."

Tom đứng dậy và tìm kiếm quần áo nhàu nhĩ của hắn. "Đã sáng rồi, Harry. Nhìn này, mặt trời lên rồi. Em nên quay trở lại kí túc; không tốt khi mọi người thấy em đã ở đây suốt đêm. Nhưng hứa với ta đi, rằng em sẽ trở lại, đêm nay và đêm tiếp và những đêm tiếp nữa..."

Harry mỉm cười và tìm kiếm đồ của mình. Chúng ở trong tình trạng không tốt hơn của Tom là mấy. "Em hứa, Tom à."

Tom, đã mặc quần áo xong, nhưng khác xa với hình tượng thường ngày của hắn, mái tóc rối bù và quần áo nhàu nhĩ, lục lọi trong bàn. "Đây, Harry. Trước khi em đi – ta có món quà cho em."

Hắn lấy ra thứ gì đó màu bạc và đặt vào tay Harry. Nó nặng, nhẵn bóng và lạnh lẽo trong tay cậu. Là một miếng mề đay bạc, trang trí hình con rắn dưới dạng hình của chữ "S".

"Ồ." Harry nhìn vào miếng mề đay, tim đập nhanh.

"Em... em có biết cái này là gì không, Harry?"

Harry gật đầu. "Em biết, Tom. Đây là... linh hồn của anh..."

...

Mọi người đều ngủ cả khi Harry quay lại kí túc Slytherin, kể cả Abraxas. Không có cửa sổ trong phòng ngủ để ánh sáng chiếu vào nên hầu hết cậu nhóc đều ngủ cho đến khi chuông reng. Harry lăn vào giường và não cậu suy nghĩ. Giường cậu. Giường Tom. Cậu vùi đầu vào trong chiếc gối mát lạnh, nhưng chẳng thể ngủ được. Cậu lấy chiếc mề đay ra và suy nghĩ. Một Trường Sinh Linh Giá. Cái này là thật. Mình tìm ra một Trường Sinh Linh Giá rồi phải không?

Bỗng cậu nhận ra có gì đó khác về chiếc áo sơ mi nhàu nát cậu đang mặc. Cậu nhìn xuống và nhận ra đó không phải là áo sơ mi của cậu; nó là của Tom. Cậu tự cười với bản thân và áp miếng mề đay mát lạnh lên khuôn mặt nóng bừng của mình.

Hi vọng rằng mình sẽ không bao giờ thức dậy khỏi giấc mơ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net