chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đỏ. Đó là thứ đầu tiên Harry thấy khi tỉnh dậy trong ánh bình minh rực rỡ là thứ gì đó màu đỏ. Nó khá quen thuộc, nhưng lúc đầu cậu chẳng thể nhận ra nó là cái gì. Cậu sờ soạn xung quanh và chạm một thứ màu đỏ thắm trước mắt. Mềm mại. Như là nhung. Gần giống như...

Cậu bật dây và nhìn chằm chằm đầy sợ hãi về lớp rèm đỏ nhung bao quanh giường cậu. Giường của cậu. Giường riêng của cậu trong kí túc Gryffindor.

Không! Điều này không thể thật được ! Tháp Gryffindor ? Ồ, đây là mơ thôi ! Có lẽ mình vẫn đang nằm trong chăn bạc trong kí túc Slytherin, mùi hương của Tom vẫn còn trên da mình, mình đang mơ về những lớp rèm màu đỏ và ánh sáng vàng này ?

Nhưng không. Cái mềm đỏ nhung rất thật trong tay cậu.

Tom ! Ồ, Chúa ơi, Tom !

Anh không là gì nhưng chỉ là mộng thôi sao ? Không, anh ấy không thể là mộng được; mình nhớ anh ấy rât rõ. Mình nhớ những nụ hôn của anh trên da thịt của mình, những lọn tóc của anh mềm trong tay mình... Áo sơ mi của anh ấy ! Mình có chú ý rằng trước khi mình ngủ, cái áo sơ mi mình mặc là của anh ấy...

Harry cầm chiếc áo sơ mi với những ngón tay run run. Đây là cái áo của cậu, cái mà cậu mặc khi vào văn phòng thầy Dumbledore, trước khi cậu nhìn cái chậu Tưởng Kí.

Không! Nó không thể là mơ, không thể, không thể như vậy được.

"Này, bồ ấy tỉnh rồi. Bồ có thấy ổn hơn không ?" Khuôn mặt thân quen đầy tàn nhang của Ron hiện trước mặt cậu.

"Ron ?" Cậu nhìn nó. Thật... Ron nhìn rất thật... Không. Không thể. Không thể nào.

Ron lắc lắc đầu. "Không, mình nghĩ là bồ ấy vẫn còn ốm. Merlin, chuyện gì đã xảy ra với bồ vậy, Harry ? Chúng mình tìm thấy bồ nằm ngã trong phòng thầy Dumbledore, trước chậu Tưởng kí."

"Chậu Tưởng Kí -!" Harry nhảy ra khỏi giường. "Mình phải trở lại chậu Tưởng Kí. Có nhiều hơn về cái kí ức đó, phải có cách để quay lại..." Cậu nghe giọng cậu đầy chua xót.

"Harry, bồ còn ốm. Bồ cần nằm nghỉ." Giọng của Hermione ấm áp.

Hermione ?

"Cái gì... Bồ đang làm cái gì trong kí túc nam hả Hermione?" Harry nhìn cô hỗn loạn. Đây là mơ? Sao cô ấy lại mặc chiếc váy nhung đen vậy? Giống như là váy ngủ. Tóc cô thì rối tung hơn bình thường như mới vừa thức dậy. Bồ ấy không nên ở đây. Mình không nên ở đây. Mình nên ở kí túc của Slytherin, vào một ngày rất lâu trước kia của tháng Chín. Mình đi học với Alphard, Abraxas và Araminta, và vào buổi tối, mình sẽ gặp Tom.

"Tháng Chín à ?" Cậu nhìn quanh kí túc Gryffindor. Rất sáng; mọi thứ đều rất sáng. Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ chảy tràn qua cửa sổ, tạo nên những tia rực rỡ trên chiếc giường vàng đỏ. Cửa sổ mở toang, và bầu không khí được mùi hương ngọt ngào của mùi xuân.

Mặt của Hermione hồng lên. "Mình ngủ ở đây, Harry. Với Tom. Ồ, đừng có sốc thế; chúng ta không phải là trẻ con nữa. Luna cũng ở đây; cô ấy ngủ ở đằng kia trong giường của Neville, sau lớp rèm. Thế giới đã thay đổi rồi Harry. Chẳng ai còn quan tâm về luật lệ cả, không cho tới khi thầy Dumbledore chết và thầy Snape theo lũ Tử Thần Thực Tử. Cô McGonagall thấy Ron và mình cùng nhau đi lên kí túc tối qua và cổ chỉ mỉm cười và chúc tụi mình ngủ ngon thôi."

"Thầy Dumbledore..." Harry nằm vật lên giường. "Thầy vẫn đã mất rồi ? Không điều gì thay đổi ?"

"Ồ, Harry." Hermione vuốt tóc cậu và thở dài. "Thầy ấy đã mất. Không đều gì thay đổi được, không thể chịu nổi như khi... Chúng ta đã đi dự lễ tang của thầy, nhớ không ?"

"Còn Voldemort -?" Những Trường Sinh Linh Giá -?" Miệng của Harry khô khốc. "Mọi thứ vẫn vậy ?"

Ồ. Chúa ơi. Tom. Tom trở thành Voldemort?

"Mình e là thế." Giọng của Ron thân thiện. "Mặc dù mình có chút vấn đề về việc nhớ lại khi mình thức dậy vào buổi sáng. Mình thức dậy và nghĩ đây làm một buổi sáng tươi đẹp bình dị và rồi mình chợt nhớ ra Snape... giết thầy Dumbledore. Nó có vẻ không đúng nhỉ ? Mình nghĩ bồ đúng về thầy ấy. Và về Draco nữa."

"Draco ?" Harry thầm thì. "Nó ở đây hay đi với đám Tử Thần Thực Tử rồi ? Mình... mình có vài điều muốn hỏi nó." Mình muốn biết ông nó có bao giờ đề cập tới ai đó tên Elias.

Hermione khịt mũi. "Ưm, mình cũng có vài điều muốn nói với nó, nhưng nó luôn bắn lời nguyền về phía mình mỗi khi mình cố nói chuyện với nó. Nó đi với Snape, nhưng mình thấy nó có quay lại tối qua, với Crabbe và Goyle. Giáo viên thì quá rối loạn bởi mọi chuyện xảy ra nên không có liên lạc với Bộ mà bắt nọ. Nó chỉ đến lấy vài tài sản quý giá và trộm vài cuốn sách về pháp thuật hắc ám khỏi thư viện. Bà Pince có vẻ như bỏ cuộc trong việc bảo vệ ở Khu Sách Cấm; bà chỉ gồi đó nhìn tụi học trò đi với đủ tiếng động... Đi đi nếu như bồ có thể bắt nó trước khi nó thoát, Harry; mình không ngại nếu như cậu cho Malfoy một mảnh suy nghĩ trong đầu bồ."

"Không, mình cần nói chuyện riêng với nó."

Hermione mỉm cười. "Được thôi. Chỉ chắc là bồ đừng để bị thương, Harry. Này, cái gì đó?"

Cô với tay qua Harry, lấy cái gì đó nhấp nháy cạnh gối cậu. Cái gì đó màu bạc...

"Ồ, Trường Sinh Linh Giá giả. Bồ lấy nó ra khỏi áo choàng mình từ khi nào vậy..." Cô sờ soạng cái áo choàng đang nằm trên giường Ron và lấy thứ gì đó màu bạc ra khỏi túi.

Một lúc, cả ba bọn chúng nhìn nhau trong im lặng về phía cái mề đay bạc tinh xảo.

"Ồ." Hermione nhìn Harry, đôi mắt cô mở lớn đầy ngạc nhiên. "Nhưng... Nhưng cái mề đay bồ có phải là Trường Sinh Linh Giá thật..."

Harry nắm cái Trường Sinh Linh Giá trong tay và vuốt ve nó. Tom... Là thật ! Mình đang giữ mảnh linh hồn của anh ấy trong tay...

Harry buộc cái mề đay bạc và đeo lên cổ.

"Bồ lấy nó ở đâu vậy ? Bồ đi tìm kiếm cái Trường Sinh Linh Giá suốt đêm ? Rất tuyệt đấy." Có ánh mắt ngưỡng mộ của Tom. "Bồ, thật sự là thứ đó, bồ biết không, Harry?"

"Mình... mình tìm thấy nó trong một kí ức... Trong văn phòng thầy Dumbledore. Mình phải quay trở lại..."

"Bồ tìm thấy cái Trường Sinh Linh Giá trong một kí ức ?" Hermione nhìn cậu. "Ngày hôm qua, trong văn phòng thầy Dumbledore ? Làm sao có thể hả Harry ?"

Harry lắc đầu chậm rãi. "Mình không biết làm sao nó lại có khả năng xảy ra. Nhưng nó đã thế... Mình phải tìm cách quay trở lại."

"Chúng mình phải đi với bồ, Harry." Giọng Hermione đầy cương quyết.

"Không !" Harry cảm thấy hoảng sợ. "Không, đây là điều mình phải làm một mình. Mình cần gặp một người..." Mình phải tìm Tom. Ồ, Chúa ơi, mình phải tìm được Tom !

"Nhưng chúng mình muốn giúp bồ."

Harry mỉm cười với Hermione. Chúng ta là bạn tốt, Hermione, mặc dù bồ sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc cho mình ăn cá sardine để xoa dịu đi những kí ức không tốt... "Nếu bồ thật sự muốn giúp mình, bồ có thể tìm kiếm vài thứ cho mình. Làm một vài thí nghiệm nhỏ thôi..."

"Được, tất nhiên rồi, Harry. Đừng có rên rỉ nữa Ron; chúng mình rất vui khi đến thư viện."

"Ờ cũng thích." Ron đáp lơ đãng; cậu ta có tí chú ý tới váy ngủ vải lụa của Hermione.

"Bồ có thể tìm thêm về người tên Elias Black. Và chuyện gì đã xảy ra với cậu ta."

"Elias Black ?" Hermione cau mày. "Mình chưa nghe gì về cậu ta. Cậu ta có liên quan gì tới những Trường Sinh Linh Giá không?"

Harry mỉm cười. "Ưm, bồ có thể cho là vậy. Elias Black là một Trường Sinh Linh Giá. Mình chỉ muốn biết... chuyện gì đã xảy ra với cậu ta."

"Cái gì ? Cậu ta là... Ồ, Harry, bồ chắc chứ ? Làm sao mà con người có thể là Trường Sinh Linh Giá được chứ ? Mình chưa bao giờ nghe về việc này trước đây. Rất tuyệt... Mình có thể tìm được, Harry. Còn điều gì mà mình có thể tìm cho bồ không ?"

"Ưm... Er..." Harry cảm thấy cậu nóng rực lên khi nhớ lại những nụ hôn cuồng loạn của Tom lưu trên làn da cậu. "Bồ có biết vài cuốn sách về chú ngữ dùng cho... Ý mình là... Chắc chắn phải có chú ngữ cho người ta sử dụng khi... Bồ biết đấy, khi hai người..."

Hermione nhìn hoàn toàn bối rối. "Sao ?"

Ron cười to. "Mình không bao giờ mình sẽ nói điều này, nhưng bồ thỉnh thoảng có tí ngờ nghệch đấy, Hermione. Harry đang tìm..." Cậu ta thì thầm gì đó trong tai Hermione và mặt cô đỏ bừng lên.

"Ồ. Chú ngữ loại đó. Ừ, mình nghĩ mình có thể tìm cho bồ vài câu bổ ích."

"Tốt nhất là đừng liên quan đến em gái mình," Ron lẩm bẩm.

"Ưm, thật sự mình tìm kiếm cái mà không liên quan đến... con gái... Mấy bồ hiểu mà... Nếu hai người con trai..."

Hermione cười nhẹ. "Mình hiểu. Mình tự hỏi... Giờ mình biết mình phải làm gì cho bồ rồi, Harry. Ê này... Không phải Malfoy chứ ? Nếu vậy, mình sẽ Obliviate những suy nghĩ của bồ ngay bây giờ."

"Draco Malfoy ?" Harry cảm thấy buồn cười quá thể. "Không. Không phải là Draco." Mặc dù ông của nó là một đứa hôn hít rất tuyệt.

"Nói nè, hay là Dean." Ron nói vui sướng. "Mình có thể cảm nhận được mấy việc này thỉnh thoảng thôi, Hermione, ngay cả bồ không tin mình."

...

Harry tìm thấy Dracon trong một căn phòng trống, dồn nhét những cuốn sách hiếm và trộm những nguyên liệu trong một cái túi có vẻ quá nhỏ để chứa đủ.

Harry dựa vào cửa. "Tao có thể giúp mày được không ? Tao nghĩ có những câu chú mày có thể sử dụng để khiến chúng nó vừa, nhưng tao không biết. Hermione biết đấy."

Draco ném một cuốn sách bọc da đầy răng nanh về phía Harry và tiếp tục đóng gói đồ đạc. "Cút xéo, Potter."

"Tao không biết tao có thể nói chuyện với mày không, Draco."

Draco thở dài. "Không, thằng chó như mày không thể. Để tao yên, hoặc là tao sử dụng Dấu Hiệu Hắc ám trên tay để gọi Chúa tể Hắc ám ngay bây giờ. Tao sẽ kiếm cách để ngài ấy vượt qua bức tường bảo vệ."

"Được thôi." Harry cảm thấy tim cậu đập nhanh hơn. Không biết vị Chúa tể Hắc ám có nhớ không...?

Draco ngước lên. "Được hả ? Được gì ? Mày không nghĩ tao sẽ làm hả, Potter ? Mày không nghĩ tao sẽ đem mày tới tay ngài à?" Nó cười nhếch mép và hất những lọn tóc màu vàng bạch kim ra khỏi mắt. "Merlin ! Sao mày lại cười với tao như thế ?"

"Mày làm tao nhớ tới một người... Nghe này, Draco. Mày giúp tao một việc được không ?"

"Một việc à." Draco nhìn cậu với đôi mắt xám lạnh lùng. "Được. Bất cứ khi nào, Potter."

"Mày có thể gửi một tin nhắn tới Voldemort cho tao được không ?"

"Ồ, Merlin." Draco nhìn cậu không ưa. "Loại tin nhắn nào vậy, cậu Potter? Không nghi ngờ gì là về huyên hoang và khoa trương tự đại á hả. Hãy cẩn thận Cậu Bé Sống Sót? Run sợ trước Kẻ Được Chọn ? Cuối cùng ta sẽ đánh bại ngươi ? Hay sao ?"

Harry nuốt nước miếng. "Chỉ nói hắn..." Nói anh cái gì đây ? Là em linh hồn của anh ? Hay em nhớ sự ấm áp nơi làn da anh ? " Chỉ nói hắn... là hắn lấy nhầm áo sơ mi, được chưa ?"

"Cái áo sơ mi bị nhầm ?" Draco nhìn cậu chăm chăm. "Mày muốn tao nói với Chúa tể Hắc ám là ngài ấy lầy nhầm cái áo sơ mi ?"

Harry gật đầu, im lặng.

Draco thở dài và xô ngã đống sách. "Mày rốt cuộc bị mất trí, phải không, Potter ? Tao không có ý trách mày. Nhưng mọi chuyện vừa xảy ra... Đủ để khiến mọi người phát điên. Ngay cả Kẻ Được Chọn."

"Draco này ? Tao hỏi mày nhé ?"

"Không."

"Ông của mày. Abraxas Malfoy... Ông ấy có bao giờ đề cập đến ai mà tên Elias ?"

"Elias hả ?" Có tia hiếu kì trong đôi mắt lạnh băng của Draco. "Sao mày biết về Elias ? Nó là ai ?"

"Đó là điều tao đang tìm hiểu."

Draco lắc lắc đầu. "Ưm, nói cho tao nếu mày tìm ra. Ông của tao, một phù thủy vĩ đại, chết vì bệnh đậu rồng vài năm trước. Ông ấy bị sốt khá cao, và những từ ngữ ông nói thì không rõ ràng lắm. Nhưng cuối cùng, những từ lẩm bẩm của ông là một từ đơn, một cái tên mà ông thì thầm liên tục: Elias. Đó là một bí mật; không ai trong nhà tao nghe về cái tên đó. Nếu mày có bất cứ manh mối nào về hắn, nói cho tao."

Harry nuốt nước miếng. "Tao nghĩ tên cậu ấy là Elias Black. Nhiều người nói cậu ta là đứa con trai hoặc đứa cháu trai bí mật của Phineas Nigellus Black. Đó là những gì tao biết. Abraxas... Ông của mày có nói gì về Elias ? Ông ấy có đề cập chuyện gì đã xảy ra với ông không ?"

"Elais Black ?" Draco mỉm cười nhẹ. "Ưm, có nghĩ đấy; gia đình tao có quan hệ lâu đời với nhà Black quý tộc... Không, ông ngoại tao không nói gì về Elias, chỉ là tên của nó thôi. Nhưng rồi, trước khi ông mất, mắt ông đột nhiên bừng sáng và ông thì thầm: "Ồ. Ưm. Chỉ luôn là John..." Đó là những gì tao biết."

Harry chớp mắt. John ? Không phải John Lupin chứ ? John Lupin và Abraxas Malfoy ? Không, không có khả năng. Phải không ?

"Draco ?"

"Mày vẫn ở đó hả Potte r?"

"Tên của bà mày là gì ?"

Draco nhét một cuốn sách bọc da lạc đà đang gào rú vào cặp. "Bà Malfoy."

"Không, ý ta là tên ấy..."

Đôi mắt xám lạnh nhìn Harry đầy nghi ngờ. "Acacia. Thì sao ?"

"Acacia ? Thật chứ?" Nụ hôn đầu của Tom... Cô ấy là một Ravenclaw, và cô ấy hôn vụng về. Abraxas có lẽ đã dạy cô ấy một thứ hay hai, mặc dù...

"Được rồi, sao tự dưng mày lại mê mẩn nhà Malfoy tao thế ? Ê, đừng nói mày mê tao, Potter ?" Mái tóc bạch kim của Malfoy lõa xõa. Một chốc, nó giống như Abraxas.

Harry mỉm cười. "Tao không nghĩ tao là người có thể thích mày được, Malfoy." Cậu không biết điều gì khiến cậu nói thế, trừ việc Draco quá giống Abraxas.

Draco đứng đơ ra nhìn cậu, mắt mở lớn. Rồi nó đặt cặp xuống, mặt đỏ bừng. Nó lẩm bẩm gì đó mà Harry không thể nghe; giống như là "... phải giết thằng Goyle..."

...

Ở ngoài hành lang, Harry chạy đâm vào Slughorn, túi đầy những chai lọ lạ lùng. Vị Bậc thầy Độc dược già này có vẻ hết hơn chắc là do mới chạy.

"Chỉ... bảo vệ đống nguyên liệu quý của kho trường, Harry. Không thể để lũ Tử Thần Thực Tử lấy được chúng, trò biết mà."

"Dạ vâng, thưa giáo sư."

Slughorn già hơn cả khi Harry lần cuối thấy ông ! Ông đã tăng cân và sự kiêu ngạo tăng lên khá nhiều trong nhiều năm qua.

"Em có thể hỏi thầy vài thứ được không, thưa giáo sư ?"

Slughorn thở dài. "Được, dĩ nhiên, cậu nhóc. Giúp ta với mấy thứ này nhé ? Ta nghĩ ta nên đem nó tới phòng ta để bảo quản tốt hơn..."

Harry cầm lấy những chai nước lóng lánh từ Slughorn. "Con tự hỏi nếu như thầy nhớ một người... Cậu ấy là học trò của thầy, con nhớ thế..."

"À, vâng." Slughorn mỉm cười. "Ta có rất nhiều học trò xuất sắc qua các năm, Harry, và ta rất tự hào khi nhớ hầu hết bọn họ."

"Về Elias Black thì sao, thưa thầy ?"

Một cái chai mà Slughorn cầm rớt xuống sàn đá vỡ toang. Chất lỏng màu bạc lóng lánh chảy tràn ra khỏi những mảnh vỡ trên sàn đá.

"Để ta, Harry. Này, giữ chúng một lúc, khi ta đang lau ? Scourgify. Trò mới vừa nói, Harry -?"

"Elias Black, thưa thầy."

"Elias Black." Mặt Slughorn không biểu lộ cảm xúc gì. "Không, ta không thể nói ta có nghe về cậu ấy. Trò nghe tên này ở đâu, Harry ? Ai đó rất lâu rồi à ?"

"Em nghĩ rằng cậu ấy học ở đây năm 1945, thưa thầy. Cậu ấy được phân vào nhà Slytherin. Một vài tháng sau trận chiến lẫy lừng giữa thầy Dumbledore với Grindelwald."

"À, dĩ nhiên. Năm 1945. À." Slughorn bắt đầu đi, rất nhanh mà Harry phải rất cố mới bắt kịp. "Ta có một trí nhớ rất tốt, Harry, nhưng trò không thể mong ta nhớ mọi chi tiết nhỏ bé khoảng nửa thế kỉ trước. Black như trò nói ? Ta nhớ rất nhiều Black, xem nào: Alphard Black, Cygnus Black, họ hàng Orion. Nhưng ta không nhớ... Elias, như trò nói ?"

"Dạ. Elias Black. Thầy có nhớ điều gì về mùa thu năm đó không, thưa thầy, sau việc thầy Dumbledore đánh bại Grindelwald ? Thầy nhớ điều gì xảy ra suốt mùa thu năm 1945 không ạ ? Mọi thứ ấy ?"

Slughorn thở dài. "Ồ, lâu lắm rồi, Harry. Mùa thu năm 1945 ? Đó là thời kì Tom Riddle dạy ở Hogwarts, phải không nào ?"

"Gì ạ ?" Harry nhìn Slughorn chằm chằm. "Tom Riddle... dạy ở Hogwarts sao ?"

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong kí ức mình tham gia, phải không ? Thực sự, anh ấy nộp đơn nhưng bị thầy Armando Dippet từ chối.

Slughorn nhìn cậu, đầy vẻ tự hỏi. "Dĩ nhiên Tom Riddle dạy ở Hogwarts, Harry à. Trò đã ngủ suốt tiết học Lịch sử Pháp thuật hả ? Mọi đứa trẻ đều biết vị Chúa tể Hắc ám dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trong một học kì, trước khi hắn biến mất để đắm mình vào nghệ thuật hắc ám. Ta rất thất vọng về trò, Harry – làm sao Kẻ Được Chọn lại không biết những điều căn bản nhất về Chúa tể Hắc ám mà cậu ta cần đánh bại? Không tốt rồi, chàng trai, không tốt tí nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net